Chúng ta thoải mái dạo bước trên cát vàng cuồn cuộn. Sa mạc không còn là nơi khiến người ta sinh ra nỗi sợ hãi nữa, mà là một thế giới động nhân vô cùng mỹ lệ. Đặc biệt là có hai vị mỹ nhân xinh đẹp bầu bạn, càng không cảm thấy chút tịch mịch nào. Trong sự ấm áp thơm tho dễ chịu, tất nhiên người khó tính nhất cũng phải tận cùng mê đắm.

Sau mỗi buổi tối dừng lại nghỉ ngơi, chúng ta nằm trên cát, quan sát bầu trời đêm thần bí diễm lệ, nhìn ánh trăng treo lơ lửng trên bình địa, cùng vô vàn điểm tinh quang tranh nhau phát sáng. Và mỗi tối, ta cũng suy ngẫm chân tướng sự tồn tại của vũ trụ.

Sau nhiều ngày hấp thu năng lượng thái dương, năng lực của ta tăng lên gấp bội. Phụ Thần dung nhập vào “Ký ức” tâm linh ta, bắt đầu từng bước tiến vào trong ý thức thanh tỉnh của ta, khiến ta nhận biết vũ trụ thần bí khó hiểu này với một thái độ hoàn toàn mới.

Ta truyền cảm giác trong lòng cùng với lạc thú không gì sánh được về phía tâm linh hai nàng. Sự hờ hững vốn có từ trước tới nay của Sa Diễm cũng dần dần tan chảy, khiến ta càng ngày càng ngây ngất trong nét phong tình chỉ có ở nàng.

Kinh nghiệm hơn hai nghìn năm sinh sống trong sa mạc giúp nhận thức của nàng đối với vùng đất này vượt qua bất cứ một người dân du mục nào. Mỗi hạt cát đối với nàng mà nói, đều chứa đựng trong nó một câu chuyện, khiến ta cùng công chúa nghe đến say sưa.

Công chúa yêu kiều vô hạn, cả ngày quấn chặt lấy ta làm nũng, đưa ra những thắc mắc. Thứ lạc thú đó, quả thực bất cứ bút pháp kỳ diệu nào cũng khó mà miêu tả được. Sau mười lăm ngày, Sa Trung Lục Cảnh rốt cuộc đã ở trong tầm mắt.

Sa Diễm kêu lên: "Nhìn kìa! Có người đang chạy về phía chúng ta."

Những ngày này, sự cảnh giác của ta giảm xuống mức gần như không có, chỉ chú ý pha trò giúp hai vị mỹ nhân vui vẻ. Ta nghe vậy bèn nhìn tới phía trước, vui mừng khôn xiết bảo: "Đó là Hoa Vân và Đạm Như."

Hai nàng cuối cùng đã không chịu được nỗi khổ tương tư nên tới tìm hảo phu lang ta đây. Có thể tưởng tượng được sự khó khăn trên đường đi của các nàng.

Ta kéo công chúa và Sa Diễm chạy băng băng tới. Hoa Vân, Đạm Như cũng đã phát hiện ra chúng ta, vừa khóc vừa cười chạy lên nghênh đón. “Yêu nữ” Đạm Như này không cần phải nói, đến cả Hoa Vân tế ti luôn luôn bình đạm ung dung cũng hoàn toàn không thèm quan tâm tới việc duy trì dáng vẻ trước kia nữa, dùng tất cả khí lực đạp trên cát vàng chạy tới.

Trong chớp mắt, hai nàng đã khóc lóc nhào vào trong lòng ta, đến cả một câu cũng không nói nên lời, chỉ cố gắng ôm chặt lấy ta, cặp môi thơm hôn tới tấp như những giọt mưa rơi trên khuôn mặt ta. Nhìn thấy công chúa và Sa Diễm đang mỉm cười đứng bên cạnh, các nàng sao còn có thể không hiểu rằng ta đã giành được toàn thắng chứ? Niềm hân hoan càng tăng thêm nữa.

Đạm Như bỗng nhiên kéo y phục của ta xuống, tựa như có đôi chút cuồng loạn. Ta ngây ngốc hỏi: "Đạm Như, nàng làm gì vậy?"

Hoa Vân hung ác cắn một cái vào thùy tai của ta, đáp thay: "Hai tỷ muội chúng thiếp đã sớm hạ quyết tâm, nếu như có thể gặp được chàng, bất kể ở nơi nào, nhất định cũng phải bất chấp tất cả, cùng chàng triền miên đến chết mới thôi."

Công chúa và Sa Diễm cũng nhảy nhót kêu lên như chú chim sẻ: "Chúng ta cũng muốn giống như các người, Lan Đặc đã rất lâu không cùng chúng ta thân mật."

Ta thất thanh kêu lên: "Rất lâu ư? Ba tiếng đồng hồ trước vừa mới cùng các nàng làm rồi mà."

Công chúa ồ lên: "Thế còn không tính là lâu sao?"

Không cần ta nói ra, quãng đường lữ hành ly khai sa mạc này đã biến thành một cuộc lữ hành của ái tình xuân sắc vô biên.

Trong lúc tinh thần ngẩn ngơ, thời gian trôi qua rất nhanh. Ngày lên đêm xuống, nóng lạnh luân phiên. Trong lúc chúng ta vẫn đang chìm đắm và say sưa trong bể tình ái, Bộ Hỏa sơn mạch ngạo nghễ vắt ngang trước mặt.

Ta nhớ tới năm đó, khi cùng với Thải Nhu, Đại Hắc, Phi Tuyết, với tâm tình trầm trọng, leo qua ngọn đại sơn có diện mạo hai bên sườn hoàn toàn bất đồng này. Thật là chuyện cũ trước kia, không nén nổi cảm xúc. Nhưng sinh mệnh quả thực chưa bao giờ trải qua sự tốt đẹp mãn nguyện giống như hiện tại.

Khi chúng ta vừa mới đặt chân tới chân núi, một đoàn người đông đảo từ trên núi đi xuống nghênh tiếp. Có tất cả các kiều thê ái nhi của ta. Có cả mấy người Nhạn Phi Phi, Hồng Thạch, Hồng Tình, Khôi Ưng lâu ngày không gặp. Bất ngờ lại còn có cả Cự Linh, Chiến Hận cùng đám thê tử của bọn họ.

Lao tới nhanh nhất tất nhiên là Đại Hắc, nó như một mũi tên chuồn vào trong lòng ta. Tiếp đó là chúng kiều thê khóc lóc vây quanh.

Đầu tiên là Hồng Nguyệt, tiểu ny tử này lao vào trong lòng ta. Ta học theo “gương mẫu tiên hiền” đứng thẳng người của Chiến Hận, không kiêng nể gì cả mà vân vê một hồi thân thể mềm mại càng ngày càng trở nên phong mãn thành thục của nàng, cất tiếng hỏi: "Nam hay nữ vậy?"

Hồng Nguyệt bị ta trêu đùa đến mức toàn thân mềm nhuyễn, run giọng đáp: "Là một nữ nhi bảo bối, xinh đẹp giống như Ny Nhã vậy."

Mấy người Thải Nhu đều kích động, nhiệt lệ vui mừng cứ đổ ra, rơi xuống đất. Chiến Hận cao giọng kêu lên: "Đại Kiếm Sư, ngài cần có một trăm cánh tay mới có thể đồng thời an ủi được hết các nàng."

Hồng Thạch, Cự Linh đều bật cười mắng hắn.

Thứ nụ cười vui mừng và nhiệt lệ làm lay động nhân tâm, khiến đôi mắt của những người kiên cường nhất cũng trở nên ướt rượt. Cự Linh vung tay hô to: "Đại Kiếm Sư! Công lao sự nghiệp của ngài sẽ vĩnh viễn lưu truyền. Người của trăm nghìn đời sau cũng không thể quên được." Chúng binh tướng nhất tề rút đao kiếm ra, cùng kính chào ta.

Ta ôm hôn nồng nhiệt từng kiều thê một. Sau khi ôm Tây Kỳ xong, công chúa lại đi qua kéo nàng vào lòng, thương yêu hỏi: "Rốt cuộc nàng là muội muội hay tỷ tỷ của ta đây?"

Ta bật cười: "Chuyện mơ hồ này chỉ Bách Hợp mới có thể giải đáp được thôi."

Tây Kỳ chấn động hỏi: "Mẫu thân đâu rồi?" Công chúa ôm lấy nàng kéo sang một bên, giải thích tường tận.

Ta ôm Nhạn Phi Phi, phớt lờ phản ứng yêu kiều của nàng, ra uy thân mật một hồi, để cho mấy người Hồng Tình nhìn thấy một bộ mặt e thẹn động nhân hoàn toàn khác của nàng, rồi mới quay sang phía Đạm Như, Hoa Vân cười bảo: "May mà các nàng ấy không hạ thứ quyết tâm đó như hai nàng, nếu không thì hiện giờ trên người ta, ngay cả một mảnh vải cũng không còn nữa."

Mọi người mơ hồ nhìn về phía hai nàng. Đạm Như khẽ dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, tạo ra dáng vẻ kiều mị vừa giận vừa không. Hoa Vân nhớ tới hình tượng tôn quý trước kia của bản thân, lập tức mặt đỏ tới tận tai, hung ác trừng mắt với ta một cái.

Hồng Thạch nói: "Tất cả hảo bằng hữu Tịnh Thổ của ngài đều tập trung chờ ở Bộ Hỏa thành, chúng ta mau trở về đi!"

Hồng Tình kêu lên: "Ta muốn khiêu vũ với hai thê tử mới đến của ngài, tiện thể dạy các nàng đừng học những cái xấu xa giống như các quý phi khác."

Trong tiếng vui cười náo nhiệt, chúng ta hùng dũng vượt qua Bộ Hỏa sơn mạch, tiến về phía Bộ Hỏa thành. Trên đường đi, ta hỏi Nhạn Phi Phi: "Căn nhà nhỏ của chúng ta xây dựng thế nào rồi?"

Nhạn Phi Phi lúc đầu e thẹn, giận dữ trách móc: "Vừa rồi, chàng công nhiên động thủ động cước với người ta như vậy, người ta thực sự muốn sau này không quan tâm tới chàng nữa."

Không lâu sau, nàng lại vui vẻ đáp: "Đó là một nơi nằm ở phía tây nam ngoài Bộ Hỏa thành mười hai dặm. Sau khi yến hội tối nay xong xuôi, chúng ta có thể trở về nhà."

Ta khen ngợi nàng một hồi, khiến nàng vô cùng vui vẻ.

Hồng Nguyệt thúc một chú ngựa nhỏ cực kỳ thần tuấn, toàn thân tuyết bạch, nhưng chỗ móng lại hoàn toàn là lông dài đen nhánh, đang chen vào giữa ta và Giảo Giảo, ngực ưỡn thẳng thị uy, giống như đang nói: "Ta, Hồng Nguyệt tiểu thư có phải càng ngày càng dụ nhân không?" Tiểu ny tử đã làm mẹ này, chung quy vẫn còn chưa hết tính ngây thơ hồn nhiên.

Thải Nhu và Ny Nhã ở một phía khác, thấy ta chú tâm nhìn chú ngựa nhỏ, đồng thời cười lên yêu kiều. Thải Nhu nói: "Chúng ta đều đã đoán sai, nhi tử của Phi Tuyết và hắc mỹ nhân, hóa ra là một con ngựa có bốn móng đen nhánh như than!"

Ta quan sát hậu duệ của Phi Tuyết, nhớ tới ánh mắt ngóng nhìn ta của Phi Tuyết vào lúc kiệt sức mà chết trong sa mạc, trong lòng lại dâng lên một trận co rút đau thương. Ta ngầm hạ quyết tâm, khi năng lực đầy đủ, ta nhất định phải phục sinh cho nó. Ngoài ra còn có thành viên trong gia đình, bằng hữu, đương nhiên có cả Phượng Hương và Sa Na.

Lúc tới Bộ Hỏa thành, cảnh nhiệt náo càng không cần phải nói. Đại tế ti dẫn đầu toàn bộ tế ti, đại công, tướng lĩnh Tịnh Thổ, từ trong thành ra nghênh tiếp. Nhân dân sắp hàng hai bên đường cất tiếng hoan hô. Tối hôm đó, trong chủ điện tại phủ đại công của Ny Nhã, nơi mà ta vô cùng quen thuộc, đã cử hành vũ yến long trọng.

Thế nhưng cuối cùng lại không có người nào khiêu vũ. Bởi vì sau khi ta kể lại tường tận toàn bộ các sự kiện, mọi người đều nghe đến mắt ngây thần ngốc, trở nên si mê. Ai có thể tưởng tượng được cuộc đấu tranh chứa đựng bên trong sự kỳ lạ khó hiểu như thế? Ai có thể đoán được nhân loại có thể có một ngày khiến người phấn chấn như vậy. Vũ trụ cùng với cánh cửa của sự vĩnh cửu đã được chúng ta mở ra.

Đại tế ti chậm rãi hỏi: "Đại Kiếm Sư! Ngài chuẩn bị phổ biến cái mộng tưởng cải biến nhân loại này thế nào đây?"

Ta trầm ngâm nửa ngày mới đáp: "Ta muốn trước tiên nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi mới nói."

Mọi người xôn xao cười lớn. Chúng kiều thê nhảy nhót không thôi. Kỳ nghỉ của ta khỏi phải nói cũng biết là muốn cùng các nàng chung sống.

Chiến Hận nói: "Tịnh Thổ thật sự là một thắng địa để nghỉ ngơi. Cứ để cho ta và mấy người Cự Linh, Hồng Tình bố trí một chút tiết mục nghỉ ngơi của ngài đi."

Chúng thê nhao nhao cười mắng. Thải Dung ở bên cạnh Chiến Hận cũng không tha, hờn dỗi nhìn hắn.

Ta quay sang nói với Đại tế ti: "Ta đã già rồi. Đợi sau khi ta nghỉ ngơi lấy lại sức, thân thể tốt hơn một chút, sẽ lại huấn luyện một vài người ở Tịnh Thổ, để bọn họ đi khắp nơi công tác. Ta sẽ làm người chỉ huy đứng phía sau." Lần này, ngay cả mấy người Đại tế ti, Linh Trí cũng bật cười.

Cự Linh tán thành: "Lời của Đại Kiếm Sư rất có đạo lý. Chúng ta cũng trải qua đủ khổ cực rồi, cho nên không còn chịu nổi khổ cực nữa. Hãy để cho các chàng trai trẻ tuổi không sợ khó khăn, thay thế chúng ta chịu gian khổ đi!"

Chiến Hận tiếp lời: "Chúng ta, mấy bộ xương già này, may mà vẫn có thể gắng gượng được nỗi khổ thân cận nữ sắc."

Tên gia hỏa miệng chó chẳng mọc được ngà voi này, mỗi một lời nói ra, đều khiến chúng nữ đỏ ửng khuôn mặt thanh tú, nhất là Hoa Vân.

Chỉ có Sa Diễm vẫn điềm nhiên như không. Trên thực tế, sau khi mọi người biết nàng đã sống hơn hai nghìn năm, đến cả người không kiêng nể ai như Chiến Hận, cũng vô cùng cung kính, theo đúng khuôn phép đối với nàng.

Ta quay sang hỏi Cự Linh, Chiến Hận: "Tình hình Đế quốc thế nào rồi?"

Chiến Hận gấp gáp nói: "Sự thực thì chúng ta cũng không hiểu rõ lắm. Bởi vì mỗi lần đến một địa phương, chúng ta đều chỉ có ăn uống chơi đùa vui vẻ, làm gì có thời gian rảnh rỗi để đi quan sát tuần tra. Huống chi nếu rỗi rãi thì còn phải thực hiện trò chơi tình ái. Ta đã từng phân phó Cự Linh phụ trách, nhưng hắn lại không làm tròn bổn phận."

Cự Linh sau khi giận dữ mắng hai câu, bèn cười trách cứ: "Ở cùng một chỗ với tên tiểu tử này, chỉ có hắn chiếm hết tiện nghi."

Ngừng một lát rồi chỉnh sắc nói tiếp: "Tình hình vô cùng lý tưởng. Những người mà chúng ta gặp gỡ đều chan chứa hy vọng sinh cơ, thậm chí ta còn không tìm thấy người nào mang theo vũ khí trên đường phố. Còn hai tộc Thiểm Linh và Dạ Lang chúng ta, bỗng nhiên có được mảnh đất rộng lớn phì nhiêu như vậy, vui mừng còn không kịp, làm gì còn thời gian đi quan tâm tới chuyện khác."

Lệ Thanh cười bảo: "Một ngày còn Lan Đặc đại đế chàng, tuyệt đối không có ai dám làm mưa làm gió. Ai mà chẳng sợ nếu làm chàng không vui, sẽ chuốc lấy đại họa chứ?"

Ta bật cười: "Đừng bảo ta đáng sợ giống như Vu đế đó."

Nói rồi quay sang Khôi Ưng: "Tiểu tử nhà ngươi cũng phải quay lại thăm Tiểu Dương châu, tiện thể giáo dục họ. Có điều trên đường đi qua Đế châu, tốt nhất hãy giúp ta mang hai vị người yêu Tịnh Thổ tới cho Dực Kỳ, đó là chuyện mà ta đã đáp ứng hắn."

Khôi Ưng đáp: "Ta đang có ý này, theo đó thì ngày mai ta sẽ lên đường về nước."

Bất chợt anh ta lại có chút xấu hổ nói tiếp: "Còn về nữ nhân của Dực Kỳ, ta sớm đã sai người đưa đến chỗ hắn rồi. Đó là chuyện mà ta đã lén nhận lời với hắn rằng sẽ nhất định phải làm được."

Mọi người rầm rầm cười lớn . Ta cũng hơi lúng túng, bởi vì ta thực sự đã quên, tới hiện giờ mới nhớ ra. May mà Dực Kỳ và Khôi Ưng sớm đã có ước định, cũng giảm đi được cho ta cảm giác áy náy.

Cự Linh quay sang phía Thải Nhu nháy mắt một cái, lại làm mặt quỷ với với Thải Dung đang nằm trong lòng Chiến Hận tựa như chú chim nhỏ nép sát vào người, rồi mới quay lại nói với Thải Nhu: "Nhu nhi! Ta rốt cuộc đã tìm được một vị mỹ nữ khác của Thiểm Linh tộc. Sự mỹ lệ của nàng ấy có thể sánh được với nàng!"

Thải Nhu vui vẻ đáp: "Vậy thì tốt quá!"

Hồng Nguyệt dè bỉu: "Ta không tin nàng ấy có thể xinh đẹp hơn tiểu Thải Nhu của chúng ta."

Long Di khiêu chiến: "Đã có mỹ nữ như vậy, tại sao lại không mang tới Tịnh Thổ thị uy với chúng ta hả?"

Diệp Phượng liếc mắt một cái thật đa tình với Cự Linh, rồi cười bảo: "Quả thực là mỹ lệ kinh nhân. Đáng tiếc tiểu thư người ta hiện giờ chỉ có mười lăm tuổi, Cự Linh hắn còn phải chờ đợi một hai năm nữa."

Mọi người lại cười lớn. Chiến Hận thở gấp nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi tốt nhất là đem nàng theo bên mình. Nếu không mà để cho mèo con tham ăn ăn vụng, mới biết được thế nào là đau lòng nhức óc."

Cự Linh trong lòng đã có tính toán, liền đáp: "Yên tâm đi! Ta đã công bố rằng sau khi trở về liền cưới nàng làm vợ, ai dám động vào bảo bối của ta."

Diệp Phượng cười bảo: "Cự Linh đã phí tới ba ngày ba đêm truyền ái năng vào vị tiểu muội muội đó, làm cho nàng đối với hắn thần hồn điên đảo. Vì thế mà hắn tràn đầy tự tin, không chút lo lắng."

Ta thất thanh kêu lên: "Công năng mà ta truyền thụ cho các người, thì ra đều dùng để ve vãn nữ nhân sao?"

Một trận cười phá lại vang lên. Ta cảm thấy thoải mái vô cùng, nói với mấy người Chiến Hận: "Các ngươi nói tốt Tịnh Thổ ngữ như vậy, nhất định có thu hoạch rất lớn ở đây."

Ny Nhã nói: "Chàng cứ yên tâm! Có Hồng Tình, tên quốc tặc bán đứng Tịnh Thổ mỹ nữ này ở bên cạnh giúp đỡ, sao có thể tiếp đãi không chu đáo đám huynh đệ háo sắc như chàng được."

Hồng Tình kháng nghị: "Ta chỉ là tận tình địa chủ thôi! Mấy người Ước Nặc Phu, Long Ca, Tú Thanh, ai mà chẳng đồng lõa. Tại sao lại chỉ chĩa mũi dùi vào mỗi một mình ta?"

Tiếp đó quay sang nháy mắt với ta: "Đại Kiếm Sư! Ta có chút món hàng đặc biệt tuyển chọn ra, muốn tiến cống cho ngài, bảo đảm ngài sẽ vô cùng yêu thích."

Chúng kiều thê nhao nhao cười mắng, loạn thành một đám. Cự Linh nhìn về phía ta nói tiếp: "Ma Nữ thành đang xây dựng lại, sắp hoàn thành rồi. Mùa xuân năm tới sẽ tiến hành hội nghị lần thứ nhất, mọi người đều muốn ngài chủ trì."

Ta gật đầu: "Không bằng chúng ta phái người đưa tin tới Đại Tiểu Dương châu, để cho lãnh tụ của toàn bộ địa cầu đều tới họp, thiết lập nên hòa bình thật sự."

Đại tế ti tán thành trước tiên: "Đây sẽ là sự kiện trọng đại lớn nhất trong lịch sử nhân loại. Tịnh Thổ nhất định tham dự."

Hồng Nguyệt vỗ tay: "Hay lắm! Hồng Nguyệt có cơ hội đi du lịch rồi."

Long Ca quay sang nháy mắt với Cự Linh: "Thiểm Linh nữ dưới mười lăm tuổi, xinh đẹp nhất của ngươi, vẫn còn có một ít hàng tốt. Hãy giữ lại vài người cho các vị thúc bá huynh đệ nhé."

Cự Linh cười ha hả: "Nhất định rồi, nhất định rồi. Ta hiểu rõ thế nào là phải tận tình địa chủ mà."

Long Di mắng: “Đại ca này của ta ngoài nữ nhân ra, trong đầu chẳng có thứ gì cả."

Ước Nặc Phu cười bảo: "Đây là lời dạy bảo của Đại Kiếm Sư. Từ ngày hôm nay, thế giới này chỉ có yêu mà không có hận. Ta quyết định bẻ loan đao làm đôi, chỉ với đôi bàn tay không đi khắp thế giới yêu thương này, lợi dụng thời cơ quý báu vẫn đang nữ nhiều nam ít, hoàn thành một phen sự nghiệp tình yêu."

Chúng nữ tức đầy bụng, nhưng không nói lại được hắn.

Lúc này, công chúa duỗi tấm lưng mệt mỏi, đưa mắt ra hiệu với Sa Diễm. Sa Diễm đứng dậy, hờ hững nói: "Đêm rồi! Ta muốn trở về, cùng Lan Đặc thân mật."

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đờ ra đương trường. Chiến Hận chắp tay nói: "Sa đại tỷ! Chiến Hận tiểu tử cam bái hạ phong." Mọi người không nhịn được cười phá lên ha hả.

Quả là đã đêm rồi. Còn có cái gì khiến người ta cảm thấy trong lòng ấm áp hơn là một căn nhà đây? Lan Đặc ta từ một kẻ không tiếng tăm cho đến không nhà cửa, đã trở thành Đại Kiếm Sư, hiện giờ cuối cùng cũng đã có một căn nhà.

Ta cùng chúng thê nhi ly khai Bộ Hỏa thành, nhân lúc ánh trăng, dưới bầu trời đêm mỹ lệ, băng qua bình nguyên, tiến về phía căn nhà.

Khi đi qua một gò núi nhỏ, chúng ta ghìm ngựa dừng lại, ngắm nhìn tâm hồ ở phía trước. Dưới ánh tinh quang, trông nó xinh đẹp như tiên cảnh chốn nhân gian, nhất thời chúng ta nhìn đến ngây ngốc.

Đó là một hồ nước chỉ nhìn một lần đã chung tình. Đủ loại hoa hiếm cây lạ, rải rác xung quanh hồ, vẻ đẹp của tư thế khiến ta ái mộ không thôi.

Trong cánh rừng dày nằm phía đông hồ, thấy ẩn hiện phòng xá liên miên, hòa bình an dật. Đây chính là nhà của Lan Đặc ta. Nếu có thể ở nơi này, cùng với chúng thê nhi sống tới cuối đời, dù cho bí mật của vũ trụ thế nào đi nữa, ta cũng không có thời gian rỗi mà để ý, cứ để cho người có hứng thú làm đi!

Thanh Thanh đứng cạnh ta khẽ nói: "Chúng ta đều không dám đến xem căn nhà mỹ lệ này, bởi vì bị cảnh vật trước mắt làm nổi lên nỗi thương cảm trong lòng. Nhưng hiện tại phu quân đã trở về, chúng ta đều nôn nóng, không kịp chờ đợi mà muốn tiến vào."

Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân nói: "Đây thật sự là một nơi tiên cảnh nhân gian, yên tĩnh tươi đẹp, khiến người ta đến cả trò chuyện cũng không dám lớn tiếng, sợ quấy nhiễu sự tĩnh mịch của nó."

Lời còn chưa dứt, Đại Hắc đã sủa lên oăng oẳng, thúc giục chúng ta đi xuống. Chúng ta lúc đầu sợ giật thót mình, rồi tất cả cười vang.

Ta quay sang phía Phi Phi khen ngợi nàng: "Phi Phi làm thật tốt!"

Nhạn Phi Phi xấu hổ nói: "Phi Phi chỉ là người chấp hành thôi, tất cả thiết kế đều do Hoa Vân tế ti trù hoạch."

Ta nhìn về phía Hoa Vân đang im lặng cúi đầu, liền hỏi: "Hóa ra nàng sớm đã dự định ở cùng một chỗ với ta, tại sao còn phải làm ra vẻ một hồi?"

Hoa Vân xấu hổ muốn chui xuống đất, thúc ngựa chạy xuống, kêu lên: "Thiếp thừa nhận đấu không lại chàng rồi, trở về nhà thôi!"

Chúng ta nhất tề hoan hô, lao nhanh như điện xuống sườn dốc, tiến về phía gia viên đáng yêu.

Một căn nhà trệt làm bằng gỗ, kéo dài liên tục ước chừng hơn ba chục phòng, toàn bộ đều được thắp đèn sáng. Những hài tử đều đã mệt mỏi, được thị nữ dẫn đến phòng ngủ của chúng để nghỉ ngơi. Chúng ta còn chưa hết hứng, tràn đầy thích thú đi xem từng gian phòng xá.

Ny Nhã giải thích: "Gian phòng lớn nhất này là nơi tiếp khách và là chỗ cư ngụ của phu quân. Những thê tử chúng ta lại mỗi người ở một chỗ."

Ta quay sang phía Đạm Như cười bảo: "Nghe chưa! Người ta văn minh hơn nàng nhiều, sẽ không phải tất cả nằm ở một chỗ đợi ta sủng hạnh, với bộ dạng sợ không có phần đâu."

Đạm Như tức giận trừng mắt, đang định phản kích, Hoa Nhân cười nói: "Ta cũng không văn minh hơn bao nhiêu đâu."

Nói rồi băng qua ghế ngồi, đẩy cửa phòng ngủ ra, ngoảnh đầu lại duyên dáng cười bảo: "Đại đế à! Xin mời dùng long nhãn của ngài nhìn cho rõ."

Ta nghe vậy bèn nhìn vào trong, nhất thời ngây ngốc. Hóa ra phòng ngủ khổng lồ này rộng tới mức có thể chứa cả trăm người, trong phòng chỉ trưng bày một chiếc giường lớn. Trên giường, một đám chăn đệm đang tỏa ra mùi thơm thanh khiết.

Thải Nhu cười nói: "Đây là đại lễ của Tiểu Ải Bàn tặng cho chàng."

Ta lắc đầu: "Tiểu Ải Bàn sao có thể nghĩ ra chủ ý hoang dâm vô độ như vậy, nhất định là ny tử Đạm Như này đã sắp đặt."

Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như giận đến nẩy cả vòng eo thon nhỏ lên, cố nén nói: "Thiếp theo chàng đến sa mạc, làm gì có cơ hội đưa ra chủ ý tặng chiếc giường lớn này cho hôn quân như chàng. Lan Đặc! Tối nay thiếp sẽ không buông xuôi cho chàng đâu."

Công chúa đang ôm tiểu Tây Kỳ, cười xen vào: "Như tỷ à! Câu nói này phải chăng là không cần thiết? Tối nay ai chịu buông xuôi cho Lan Đặc đây?"

Lệ Thanh, Sơn Mỹ cùng bật cười. Lệ Thanh thở gấp nói: "Đừng trách nhầm Đạm Như ngoan của chàng, cũng đừng nói mỹ nữ Tịnh Thổ của chàng không văn minh. Chủ ý này là do thiếp và dã nha đầu Sơn Mỹ nghĩ ra, chỉ có điều lại không có ai phản đối."

Long Di nói: "Phu quân chớ nóng vội gấp gáp. Muốn bao nhiêu người bồi tiếp chàng, hoàn toàn do chàng tự mình quyết định."

Thiến nhi tiếp lời: "Nhưng mà chúng ta có điều gia quy. Cho dù là một chiếc giường lớn, nhưng mỗi lượt đều không được nhiều hơn mười chín người."

Ta thất thanh kêu lên: "Thế há chẳng phải là toàn bộ sao? Vậy thì các nàng khỏi cần có phòng ngủ của mình, tốt nhất là tất cả chuyển tới nơi này."

Mỹ Cơ bật cười: "Nhưng chúng thiếp còn mang thai mà!"

Lăng Tư đồng tình: "Khi đó nằm bên cạnh chàng sẽ là chuyện rất nguy hiểm!"

Không thể tưởng được hai vị mỹ nữ từ trước tới nay luôn nhút nhát, cũng trở nên mạnh dạn trêu ghẹo ta, có lẽ liên quan tới tâm tình cực tốt sao!

Sa Diễm đi vào trong trước tiên, vừa cởi áo tháo dây lưng, vừa giục: "Lan Đặc tới đi! Ta đã chờ đợi sốt ruột rồi."

Đạm Như mỉm cười đi lên theo, rồi bảo: "Sa Diễm đại tỷ! Để muội tới cởi y phục cho tỷ."

Ta kêu lên: "Khoan đã! Ta có một đề nghị tốt hơn nữa."

Sa Diễm sớm đã cởi hết y phục không lưu lại chút gì, xoay mình đáp: "Ngoài việc cùng chàng thân mật ra, chuyện gì ta cũng không chấp nhận."

Ta mỉm cười: "Yên tâm đi! Tối nay yêu thương lẫn nhau. Chỉ có điều bên ngoài có một cái giường còn lớn hơn nữa, lúc nãy nàng không thấy sao?"

Chúng nữ ngẫm nghĩ, rồi đồng thời reo lên vui mừng.

Sau đó một hồi, chúng ta cùng nhau ngâm mình tắm trong tiểu hồ. Chúng ta thỏa thích đuổi theo nhau, tán tỉnh nhau, quấn chặt lấy nhau.

Lúc bắt được Thải Nhu trong nước hồ, Thải Nhu ôm chặt lấy cổ ta, vui mừng rên rỉ: "Đại Kiếm Sư! Thải Nhu thật sự rất vui vẻ, chưa bao giờ thử qua sự vui vẻ như thế. Từ nay về sau, tiểu Thải Nhu của chàng không cho phép chàng rời xa thiếp một khoảnh khắc nào."

Trong lòng ta dâng lên một thứ tình cảm sâu sắc khó nói nên lời, vừa nhiệt tình cọ xát vào nàng, vừa đáp: "Vũ trụ cho dù có thể có điểm cuối, nhưng tình yêu của chúng ta sẽ vĩnh viễn không có giới hạn. Thải Nhu à! Ta cảm kích nàng. Chính nàng đã làm cho đôi mắt đui mù của ta gặp lại ánh sáng, nhìn thấy thế giới mỹ lệ của ái tình."

Ta vuốt ve an ủi từng nàng. Năng lượng tình yêu xao động trong nước hồ. Tất cả mỹ nhân đều trở nên phong cuồng, không nhịn được quay về phía ta, trêu chọc nhiệt tình. Nỗi “khổ” như vậy thật sự là chịu đựng nhiều thế nào cũng không sợ, chỉ hiềm chịu đựng ít mà thôi.

Trong lúc ta cùng với đôi “tỷ muội” Tây Kỳ, công chúa quấn lấy nhau trên bãi cỏ xanh nhạt bên hồ, trong lòng đột nhiên sáng trong thông suốt. Thể chất đặc biệt của các nàng đang dẫn phát ra lực lượng và ký ức ẩn tàng trong ta.

Tiếng cười của chúng nữ đang nô đùa ầm ĩ trong nước hồ truyền đến bầu trời đêm sâu rộng. Đến cả vầng trăng tròn mới mọc cũng chói mắt hơn so với ngày thường. Nước hồ dập dờn ánh sáng màu vàng óng ả. Hồng Nguyệt cười lớn tiếng nhất, không biết đang chơi trò gì với Sơn Mỹ, hai bên đuổi theo nhau. Một đêm hạnh phúc (1) như vậy.

Khi ta nằm vào giữa Tây Kỳ và công chúa, tâm thần đột nhiên từng bước chui vào nơi sâu thẳm trong tâm linh. Tiếng cười của chúng nữ, tiếng yêu kiều thở gấp của công chúa với Tây Kỳ, càng lúc càng cách xa.

Đột nhiên, ta lại quay trở về bên trong tòa miếu của Phụ Thần ở sa mạc. Toàn bộ trời đất tắm mình trong ánh sáng nhu hòa màu vàng óng ả. Tất cả đều không chân thật như vậy, nhưng lại tốt đẹp như thế.

Trong phút chốc, Thần điện sáng lên một vùng thải mang, đang cấp tốc xoay chuyển. Ta chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy thải mang không ngừng biến hóa, trong đó dần dần hiện ra một nữ thể đẹp đẽ mỹ lệ.

Bách Hợp! Đúng là nàng! Đó là Ma Nữ Bách Hợp yêu dấu của ta. Toàn thân nàng lộ ra thứ bạch quang chói mắt. Ngón chân dài mà hữu lực đang đỡ lấy cơ thể thần tiên, không ngừng bơi lội trong thải mang càng lúc càng mở rộng ra. Thân thể mỹ lệ ngoài ánh thải mang ra thì không có một chút che đậy nào, nhưng dù vậy cũng chẳng hề có chút khí vị tục tĩu thấp hèn nào.

Ngọc thủ của nàng không ngừng đưa về phía ta để chào đón, trên khuôn mặt mang theo niềm hân hoan không hề che giấu. Ta đã nhào vào trong thải mang, ôm chặt lấy nàng. Thân thể nàng vẫn chân thực như vậy.

Bách Hợp ôm lấy ta, múa lên thướt tha, thâm tình nói: "Tiểu tình nhân! Năng lực của chàng đã hồi phục rồi, cho nên có thể cảm ứng được lời kêu gọi của thiếp, đến tương hội với thiếp."

Ta vui mừng hỏi: "Đây rốt cuộc là nơi nào?"

Bách Hợp đáp: "Đây là thế giới tâm linh sở hữu chung của chúng ta. Vũ trụ bên ngoài mặc dù là vô cùng vô tận, nhưng sao theo kịp được những biến hóa nhiều vẻ của nội vũ trụ này. Chàng nhìn xem! Tòa Thần miếu này chính là một vùng tâm linh của chàng. Tới đây! Để Bách Hợp dẫn chàng đến một nơi mà chàng luôn ao ước tới."

Trong chớp mắt, chúng ta đứng trên đỉnh một ngọn núi tuyết, nhìn xuống Vũ Lâm kéo dài bao phủ dưới núi. Một bên là đại sa mạc kéo dài đến vô hạn, một bên khác là Thánh Nguyên tú lệ của Thiểm Linh nhân.

Trời ơi! Chúng ta lại đang đứng trên điểm cao nhất của Liên Vân phong, ngọn núi cao nhất đại địa.

Ta vô cùng ngạc nhiên, cất tiếng hỏi: "Đây có phải là thế giới hiện thực không?"

Bách Hợp thản nhiên đáp: "Đây là ký ức trong lòng Bách Hợp. Ký ức chân thực như thế nào, nó cũng chân thực như thế."

Thanh âm của nàng trong như tiếng chuông bạc, như một trận gió mát thổi vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm khảm ta. Ta xúc động không ngớt, xiết chặt vòng eo nàng, hôn lên cặp môi thơm, tươi nhuận và đậm đà.

Ta say sưa hút lấy nàng. Hoàn cảnh xung quanh đang không ngừng biến hóa. Trận trận gợn sóng hào quang lóa mắt đang bùng lên khắp bốn phía. Đôi mắt thanh tú của Bách Hợp biến thành hai viên bảo thạch sâu và đen, tỏa ra ánh thải mang chấn động tâm phách.

Chúng ta nằm ôm nhau trên Tuyết Nguyên phía ngoài Thần miếu. Tuyết mịn rơi đầy trời, một vùng trắng mênh mông. Chúng ta yêu đối phương cuồng nhiệt, không giữ lại chút nào. Tâm linh và nhục thể triệt để khai phóng.

Trong hoan lạc mãnh liệt nhất, chúng ta đã mở được bảo khố ký ức mà Phụ Thần ban tặng cho, ôm nhau cùng bước đi trong hư không vô biên rải rác tinh vân.

Chúng ta gặp thế giới mỹ lệ kỳ dị. Mỗi điểm tinh quang nhìn lên từ mặt đất, đều chứa đựng một thế giới riêng biệt. Kiêu ngạo mà tự lập. Từ tinh thể tĩnh mịch, rồi thế giới bị thực vật kỳ lạ bao phủ, hầu như đầy những tinh cầu với sinh mệnh đủ loại kiểu dáng.

Chúng ta thưởng thức, quan sát, hưởng thụ các sự vật trước đây chưa từng gặp, tiếp xúc với tất cả. Mái tóc đẹp của Bách Hợp nhấp nhô như gợn sóng. Tinh thần chúng ta tiến vào Phiêu Hương và Thiên Mộng, hai ngôi sao ở cùng với chúng ta trong cùng một hệ ngân hà, lĩnh hội sâu sắc sự vĩ đại của vũ trụ.

Sau khoảnh khắc, chúng ta đã trở về trong Thần miếu, tiếp tục quên mình trong vũ điệu chung. Bách Hợp thở ra một hơi, cất tiếng hỏi: "Tiểu tình nhân, có thứ gì còn tuyệt vời hơn cả sự kết hợp giữa chúng ta không?"

Ta thở gấp đáp: "Chắc chắn là không. Ta cũng không chịu tách rời nàng nữa. Chỉ có trong thế giới thuần mỹ này, chúng ta mới có thể không mảy may ngăn cách, hết thảy đều chia nhau hưởng lợi."

Bách Hợp nói: "Cuối cùng chàng đã thông suốt. Hiện giờ chàng là toàn bộ những thứ thiếp có, mà chàng cũng có toàn bộ thiếp, không có một chút sơ suất hay quên sót nào."

Ngừng một lát rồi nàng lại nói tiếp: "Sự kết hợp tâm linh mới là đỉnh cao của tình yêu nam nữ. Có một ngày, năng lực của chúng ta đã sinh trưởng, chúng ta sẽ có thể tùy tâm sở dục phân tách ra, cùng nắm tay tiến bước trong thế giới bên ngoài. Chúng ta cũng có thể kết hợp lại, cùng nhau múa may bay lượn trong nội vũ trụ của tâm linh vô tận."

Ta thở ra một hơi thật dài, tiếp lời nàng: "Chỉ cần là động vật có tình cảm, loại kết hợp và hiểu rõ nhau chân chính này của chúng ta, chính là mộng tưởng truy cầu sau cùng nhất. Đây cũng là cực điểm của tình yêu, cuối cùng ta đã hiểu rõ rồi."

Bốn phía xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt. Ta biết năng lực bản thân chỉ có thể gắng sức một khoảng thời gian như thế thôi.

Bách Hợp ôm lấy ta, nhiệt liệt hôn ta. Nàng yếu ớt nói: "Thiếp chờ đợi chàng, vĩnh viễn cũng chuyên tâm nhất chí chờ đợi chàng! Đừng cho rằng thiếp sẽ sốt ruột. Ở nơi này, thời gian sử dụng một loại phương thức tồn tại khác, không có khắc nào giống nhau, cũng không có khắc nào để có thể ngột ngạt."

Chưa đến một khắc, ta đã quay trở lại mặt đất bên cạnh tiểu hồ. Công chúa và Tây Kỳ đang ôm chặt lấy ta. Hồng Nguyệt vẫn đang đuổi nhau cùng Sơn Mỹ. Ta đã hiểu rõ câu nói "ở nơi này, thời gian sử dụng một loại phương thức tồn tại khác" của Bách Hợp. Thời gian đi khắp vũ trụ rất lâu vừa rồi, tựa như trăm ngàn đời, nhưng ở nơi này chỉ là thời gian ngắn ngủi trong sát na thôi.

Ta kéo Tây Kỳ và công chúa đứng dậy, nhìn về phía nước hồ. Hơn chục mỹ nhân ngư đang bơi lội thỏa thích trong làn nước hồ lấp lánh ánh sóng.

"Ùm! Ùm!" hai tiếng. Tây Kỳ và công chúa cũng nhảy vào trong hồ rồi bơi đi. Ta nhìn đến tinh thần run rẩy.

Ta khép hai tay lại, nhảy vào trong làn nước hồ ấm áp với tư thế mỹ diệu nhất.

Vầng trăng sáng đang khảm sâu vào giữa bầu trời đêm tráng lệ với vô vàn ngôi sao sáng.

Chú thích:

(1) “Một đêm hạnh phúc” có từ gốc là “良夜” (lương dạ), xuất phát từ khúc nhạc “Lương dạ” của Trư Hầu Công. Hình ảnh thật đẹp, mình xin dịch cho mọi người cùng thưởng thức.

Tiếng Trung:

你说你不会忘记,那夜满天星光,

我说我不会忘记,你在我的身旁,

听晚风在我俩听,耳边轻轻地歌唱。

我问你是否记得,青山依偎夕阳,

你问我是否记得,天边一弯月亮,

听晚风在我俩听,耳边轻轻地歌唱。

Hán Việt:

Nễ thuyết nễ bất hội vong kí , na dạ mãn thiên tinh quang ,

Ngã thuyết ngã bất hội vong kí , nễ tại ngã đích thân bàng ,

Thính vãn phong tại ngã lưỡng thính , nhĩ biên khinh khinh địa ca xướng .

Ngã vấn nễ thị phủ kí đắc , thanh san y ôi tịch dương ,

Nễ vấn ngã thị phủ kí đắc , thiên biên nhất loan nguyệt lượng ,

Thính vãn phong tại ngã lưỡng thính , nhĩ biên khinh khinh địa ca xướng .

Dịch thơ:

Chàng nói chàng không thể quên, đêm sao đầy trời đó,

Thiếp nói thiếp không thể quên, thiếp ở bên cạnh chàng,

Nghe gió đêm ở bên hai ta, tiếng ca xướng nhẹ vẳng bên tai,

Thiếp hỏi chàng có nhớ chăng, vầng tịch dương xích gần núi xanh,

Chàng hỏi thiếp có nhớ chăng, vầng trăng cong đậu nơi chân trời,

Nghe gió đêm ở bên hai ta, tiếng ca xướng nhẹ vẳng bên tai.

(Hết trọn bộ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play