Tư Đồ Quyết gọi liền hai cuộc điện thoại mới lôi được Tiểu Căn trốn cả ngày trong kí túc xá ra. Hai người ngồi trên băng ghế cạnh hồ cá trong kí túc xá nam, cô còn định mắng cậu ta một trận cho hết hồ đồ đi. Thất tình khóc lóc một trận hay lôi bạn bè đi uống rượu say khướt, trút hết ra rồi thì mau đứng dậy, nên làm gì thì làm nấy, đó mới là phong thái đàn ông

Còn cậu ta lại ngang nhiên cắt đứt tiền đồ của mình, như vậy đâu gọi là yêu, căn bản còn chưa bắt đầu, cũng chẳng nên nói là kết thúc, trốn tránh suy sụp như thế đúng là không đáng chút nào.

Nhưng khi trông thấy mái đầu rối bù và ánh mắt trống rỗng của Tiểu Căn, cô không sao mắng nổi nữa. Sau cùng cô đành ngồi bên cầu, thẫn thờ nhìn đàn cá bơi qua bơi lại trong hồ, hồi lâu mới dám hỏi:

- Tới đây cậu định thế nào?

Tiểu Căn đờ đẫn lắc đầu tựa như đã mất hết năng lực suy nghĩ, dáng vẻ đó khiến Tư Đồ Quyết càng thêm lo lắng. Một lúc lâu sau, cậu ta mới bưng mặt gục xuống đầu gối lầm bẩm:

- Mình chỉ muốn nhảy luôn xuống hồ tự tử cho rồi! Bằng không mình đâu còn mặt mũi nào gặp cha mẹ người thân nữa. Cả nhà thắt lưng buộc bụng nuôi mình bốn năm nay, em gái em trai đều đi làm thuê hết, cả thôn chỉ có mình đỗ vào trường đại học danh giá thế này, sắp tốt nghiệp rồi, mọi người đều trông vào, mình sao dám nói với họ rằng, quy chế là bốn năm nhưng mình phải học năm năm mới tốt nghiệp được.

Tư Đồ Quyết nghĩ thầm, rốt cuộc cậu ta cũng đã thấy được hậu quả nghiêm trọng, may mà bây giờ điều cậu ta lo lắng chỉ là làm sao để tốt nghiệp thuận lợi chứ không phải thái độ vô tình của Đàm Thiếu Thành nữa, coi như còn chưa tới nỗi hết thuốc chữa.

- Thi lại những môn chuyên ngành bắt buộc đâu phải chuyện nhỏ, bình thường đi muộn cậu còn cuống quyết lên, sao lần này dám…..

- Mình đâu có cố ý

Tiểu Căn nghẹn ngào nói:

- Trước hôm thi lại mình uống quá chén, lúc đó nghĩ rằng mình đã chẳng còn là gì đối với cô ấy, một kẻ vô tích sự như mình có làm gì cũng uổng công thôi. Hôm sau tới giờ thi mình vẫn say khướt không dậy nổi, sau đó tỉnh rượu mình sợ vã hết mồ hôi lạnh, cuống lên chạy tới trường thì mọi người đã về hết, mình biết lần này thảm rồi, thảm thật rồi!

Tuy từ đầu đến cuối Tiểu Căn không hề nói lúc từ chối Đàm Thiếu Thành đã nói những gì, lại càng không nói xấu cô ta một câu nhưng Tư Đồ Quyết khỏi cần nghĩ cũng đoán được nhất định cô ta chẳng nói gì tốt đẹp.

Có lẽ sau khi gặp Ngô Giang cô ta rất buồn phiền thất vọng, lại vớ ngay được người trút giận.

Đừng tưởng hàng ngày Đàm Thiếu Thành nhu mì dễ bảo, phàm kẻ càng nghèo hèn khốn khó thì khi có cơ hội lại càng muốn giẫm lên đầu người khác. Ác cảm của cô với Đàm Thiếu Thành lại tăng thêm mấy phần, chút cảm thông trước hoàn cảnh khó khăn của cô ta đã tiêu biến cả, còn hối hận vì đã đưa học bổng cho Diêu Khởi Vân nhờ sau khi cô ta đến trường thì âm thầm giao lại.

Nhưng vấn đề lớn nhất trước mắt không phải là chửi thầm người ta thế nào mà làm sao Tiểu Căn qua được cửa ải khó khăn này.

- Cậu đừng cuống, từ từ nghĩ cách mà, dù sao giấy báo lưu ban còn chưa tới, vẫn còn cơ hội.

Cô động viên Tiểu Căn.

- Có cách gì chứ? Trường đã quy định rồi, mình chẳng còn cách nào cả. Tư Đồ, hàng ngày cậu rất hay có sáng kiến, cậu bảo chuyện này còn cách cứu vãn không?

Tư Đồ nghĩ đi nghĩ lại rồi nghiến răng nói:

- Mình sẽ thử, dù sao cũng phải thử mới cam lòng.

Một tia hi vọng lóe lên trong đôi mắt tro tàn của Tiểu Căn, trong khoảnh khắc đó, câu nói của cô đã nghiễm nhiên trở thành chiếc phao cứu hộ để anh chàng Tiếu Căn nhút nhát, sơ sẩy một lần mà mắc họa bám chặt lấy

Nếu Diêu Khởi Vân ở đó sẽ lại mắng cô chưa rõ đầu cua tai nheo gì đã tự ý gieo hi vọng cho người ta, nhưng Tiểu Căn là bạn của cô, chuyện này lại dính líu tới Ngô Giang, dù chỉ là chút hi vọng mong manh cũng còn hơn không.

Sau khi áp giải Tiểu Căn ủ rũ thẫn thờ tới căng tin ăn chút gì đó, Tư Đồ Quyết lại gặp Ngô Giang đang cuống lên như kiến bò chảo nóng. Theo lời Ngô Giang, anh sống hai mươi mấy năm nay chưa hề làm sai chuyện gì, lần này lại bị mỡ lợn che lấp cả đầu óc, xúi TIểu Căn đi thổ lộ với Đàm Thiếu Thành vừa bị mình từ chối, chẳng dè lại gây ra hậu quả thế này

Anh tự vấn lương tâm thấy rất hổ thẹn, nghĩ tới Tiểu Căn rất có khả năng bị lưu ban, anh ăn không ngon ngủ không yên.

Hai người liền trang trọng bàn nhau tìm cách đối phó. Sư huynh phụ trách coi thi, thư kí thống kê thành tích, hay những thầy cô có thể can thiệp Tư Đồ Quyết đều không lạ, cô lần lượt gọi điện cho từng người một nhưng các câu trả lời đều na ná như nhau: Nếu hôm đó Tiểu Căn đến thi dù làm bài không đạt vẫn có cách nâng lên, có điều cậu ta không hề có mặt, mọi người đều biết, họ có gan đến đâu cũng chẳng dám ngụy tạo điểm thi. Hội nghị mới nhất của nhà trường vẫn nhấn mạnh rằng phải chỉnh đốn tác phong dạy và học

Tư Đồ Quyết năn nỉ vị sư huynh mới được giữ lại khoa, cũng là thư kí mới của khoa đến gãy lưỡi nhưng anh ta chỉ lắc đầu thở dài, sau cùng mới nói:

- Chuyện này khó quá! Trừ khi thầy Trâu phó khoa phụ trách học tập chịu phá lệ cho Tiểu Căn thi lại, bằng không cậu ta lưu ban là cái chắc!

Diêm Vương Trâu là ai chứ, chuyện khác còn có thể cho qua, riêng những chuyện liên quan tới học thuật và giảng dạy ông nhất định không nhân nhượng.

Có lẽ anh thư kí nói thế cũng để Tư Đồ Quyết nản lòng mà thôi, ai dè giữa đêm tối mịt mùng cô lại thấy lóe lên một tia hi vọng. Ngô Giang đã vỗ ngực nói chỉ việc lấy giấy khám bệnh ở bệnh viện mẹ anh chứng minh hôm đó Tiểu Căn bị ốm nên lỡ buổi thi là xong, vấn đề là thầy Trâu không nhận thì hỏng.

- Ấy, “chị Uyển” của anh chẳng phải là học trò cưng của thầy Trâu sao? Anh còn đợi gì nữa, mau đi nhờ chị ấy nói giùm trước mặt thầy đi, chuyện này em thấy có hi vọng rồi!

Tư Đồ Quyết hớn hở nói.

- Hầy, anh nói cho em biết nhé, đừng có mơ!

Ngô Giang vẫn rầu rĩ.

- Em đừng tưởng anh nhu nhé, lúc trước anh đã kể chuyện này với cô ấy rồi, đừng nói cô ấy không quen Tiểu Căn, dù là vì anh đi nữa cô ấy cũng chẳng chịu làm đâu, em còn chưa biết tính tình Tiểu Uyển sao? Cô ấy nói một câu từ chối thẳng thừng luôn. Anh cũng chẳng hiểu gần đây Tiểu Uyển bực mình cái gì nữa, hồi trước cô ấy ngưỡng mộ Trâu Tấn như thánh nhân, thế mà giờ đây nhất định cấm anh nhắc tới, vừa nhắc tới là như chạm phải tổ ong vậy.

- Thế đâu phải anh tìm bạn gái gì, em thấy người anh tìm đúng là Bồ Tát, mà còn nặn bằng đất nữa chứ, chỉ hưởng hương hoa phú quý phụng thờ, không ăn đồ của nhân gian, càng chẳng trông mong gì cô ta mở mắt nói chuyện.

Hàng ngày nhìn Ngô Giang trăm phương ngàn cách cung phụng nâng niu Tiểu Uyển, cô chỉ thấy nực cười nhưng dù sao cũng bên tình bên nguyện. Có điều đến nước náy, ngay một chuyện dễ như trở bàn tay cô ta cũng chẳng chịu giúp đỡ, một mực ngoảnh mặt làm ngơ, mặc Ngô Giang cuống cà kê lên, khó tránh kẻ ngoài cuộc như Tư Đồ Quyết cũng hơi bất mãn.

Ngô Giang ngượng ngùng nói:

- Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy, cô ấy chịu giúp thì tốt, mà từ chối thì cũng không trách được….

-Mấy lời đó anh để dành mà tự đánh lừa mình đi, Tiểu Căn không có quan hệ gì với cô ta, nhưng em thấy cô ta cũng chẳng có tình cảm gì với anh đâu.

Tư Đồ Quyết bực bội mỉa mai.

Ngô Giang cứng họng không nói nên lời, hai người trầm mặc hồi lâu, anh mới ngắc ngứ lên tiếng đề nghị:

- Hình như ấn tượng của thầy Trần với em rất tốt, không phải em còn định làm nghiên cứu sinh của thấy ấy sao? Hay là, Tư Đồ Quyết này…em….em đi xin thử xem?

Nói ra những lời này ngay bản thân anh cũng thấy quá đáng, bèn vặn vặn hai tay, lúng túng nói tiếp: “ Bất kể ra sao anh cũng thấy Tiểu Căn thành ra thế này, mình không tránh khỏi trách nhiệm, nếu anh xin được thầy Trâu thì anh đã đi từ lâu rồi….”

Tư Đồ Quyết trừng mắt nhìn anh rồi chỉ thẳng mặt mắng:

- Sao em lại gặp phải người như anh!

Mắng thì mắng nhưng rốt cuộc cô cũng biết Ngô Giang bó tay rồi. Bạn thân để làm gì chứ, đến lúc cần thì cũng phải thò đầu ra chịu tội thay. Cô quan niệm người yêu như tay chân, bạn bè như quần áo, tay chân không thể thay thế nhưng người ta cũng chẳng thể trần chuồng chạy ra đường được.

Thật ra bạn bè cũng có thân sơ. Nếu chuyện này của Tiểu Căn không dính líu đến Ngô Giang thì cô giúp đỡ đến đây đã là hết sức rồi, chỉ còn trông vào số thôi. Nhưng việc này lại liên quan tới Ngô Giang, mà dù sao anh cũng là bạn bè, tức là quần áo của cô, thậm chí còn là chiếc áo bông thân thiết cô mặc từ nhỏ tới lớn.

Lại sực nhớ ra có lần cãi nhau với cha mẹ, không phải Ngô Giang chứa chấp cô hay sao? Anh có của ngon vật lạ đâu lúc nào quên cô? Lúc nguy cấp, trừ Diêu Khởi Vân ra, người đầu tiên cô phải tìm là Ngô Giang!

Có rất nhiều chuyện không thể thổ lộ với Diêu Khởi Vân, cô đều tâm sự với anh. Tư Đồ Quyết thầm nghĩ nếu cô đứng vào vị trí của anh, cô cũng sẽ nói vậy. Bởi cô biết dù không trông đợi vào ai được chí ít vẫn còn có Ngô Giang đứng bên cô.

Mấy ngày tiếp đó Tư Đồ Quyết đã vài lần vin cớ lượn lờ gần phòng làm việc của Trâu Tấn, hi vọng tìm được cơ hội gặp riêng để xin ông ta châm trước cho, tiếc rằng cửa phòng lúc nào cũng đóng im ỉm cả ngày, cũng không thấy bóng dáng ông ta trong trường.

Hỏi ra mới biết ông ta đang đi công tác ở tỉnh ngoài. Lúc này cô mới sực nhớ ra là gần đây cả thầy lẫn trò khoa Dược đều nghe nói Trâu Tân là người đầu tiên phòng thực hành Vi sinh vật và Hóa sinh giành được thành quả mới mang tính đột phá trong nghiên cứu khoa học, chẳng những bổ sung chỗ thiếu sót của chuyên ngành trong nước mà cũng vươn ra lên tầm cỡ hàng đầu thế giới.

Qua việc này ông càng nổi tiếng lẫy lừng, rất được các cấp ngành nghiên cứu khoa học biểu dương khen ngợi, người của khoa Dược ai nấy đều thấy vẻ vang. Lần này ông phải tham dự một hội thảo chuyên ngành, lại liên tục được tuyên dương khen thưởng nên cũng bận càng thêm bận, không sao phân thân ra được.

Tư Đồ Quyết buồn rầu chán nản, lại nghe đồn mấy ngày hôm nay thông báo lưu ban sắp được đưa xuống, đến lúc đó ván đã đóng thuyền,chẳng ai cứu vãn nổi, cô đành dày mặt lấy cho được số điện thoại của Trâu Tấn bằng mọi cách.

Gọi liên tiếp mấy lần mới có người bắt máy, nghe thấy giọng cô, Trâu Tấn rất ngạc nhiên, sau khi hiểu mục đích của cô thái độ tuy vẫn ôn hòa nhưng đã lộ vẻ thoái thác ngay trên điện thoại.

Ông ta nói dù Tiểu Căn bỏ thi vì nguyên nhân gì cũng là chuyện đã rồi, nếu cho cậu ta một cơ hội cũng có nghĩa là bất công với những sinh viên đã lưu ban hay những sinh viên cùng khóa khác rơi vào tình huống như cậu, vì vậy ông ta rất lấy làm tiếc.

- Thầy Trâu, thầy xem xét lại được không, cậu ấy là vì vốn bị ốm đột xuất nên mới lỡ kì thi, ở đây em còn có giấy khám chữa bệnh của cậu ấy ở bệnh viện nữa, khi nào thầy về em có thể đưa tờ giấy cho thầy xem.

Tư Đồ Quyết thừa biết tờ giấy khám bệnh này chỉ là chiêu bài, có điều cô vẫn ghi nhớ cách xử xự mà mẹ dạy, khi có việc cần khẩn người khác, nhất định phải để người ta thấy thành ý của mình, mà nói chuyện trực tiếp là một nhân tố quyết định. Đừng bao giờ nghĩ có thể được như ý thông qua điện thoại, vì trong lúc điện thoại rất dễ khước từ.

Trâu Tấn nói qua điện thoại:

- Nhưng giờ tôi bận lắm!

Mẹ cô còn dạy rằng nói như vậy có nghĩa là miễn cưỡng và từ chối.

Tuy ở cách ông ta rất xa, cô vẫn không tránh khỏi thầm lúng túng. Xem ra chẳng những Ngô Giang hay Tiểu Căn mà ngay cả cô cũng quá coi trọng bản thân, hồi trước thầy Trâu rất khách sáo với cô nhưng có lẽ đó là phép lịch sự cơ bản, cô lại tưởng thầy có ấn tượng tốt với mình nên đành thử liền đánh cược một phen, đúng là quá ấu trĩ, quá nực cười.

Có nói vội nói vàng thêm vài câu rồi định gác máy, nhưng Trâu Tấn chợt lại bồi thêm:

- Gần đây họp hành nhiều quá, thế này đi, giờ tôi đang ở Đại Liên, sáng mai phải tới ngay Trường Xuân tham dự hội nghị rất quan trọng, trong một thời gian ngắn không thể rứt ra đi đâu được, nhưng trước lúc dự họp tôi còn để một tài liệu quan trọng ở nhà, phải tự mình sửa chữa rồi đem đi nên tối nay tối sẽ bay về lấy rồi mai đáp chuyến bay sớm đi Trường Xuân. Có lẽ khoảng bảy giờ hơn tôi sẽ tới nhà, cũng chẳng có nhiều thời gian cho việc khác đâu, nếu em không ngại thì sau khi tôi xuống sân bay có thể liên lạc với tôi, chúng ta gặp nhau ở gần nhà tôi, em mang giấy khám bệnh viện cho tôi xem

Trâu Tấn có nhà riêng bên ngoài, nghe ông ta hẹn gặp ở nhà cô cũng thoáng do dự. Dường như ông ta cũng nhận ra điều đó nên đầu kia vang lên tiếng cười khẽ:

- Em yên tâm đi, tôi đâu phải loại “Dê già” tùy tiện hẹn nữ sinh tới nhà chứ, thật ra thời gian gấp quá, nếu em không đồng ý chúng ta tìm chỗ nào gần đó ngồi một lát vậy, em kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho tôi nghe, có gì đợi tôi về rồi quyết định sau.

Tư Đồ Quyết bị nói trúng tim đen liền đỏ bừng mặt lên, tự thẹn vì đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vội hỏi địa chỉ nhà thầy, đầu kia dường như ông ta cũng bận, nói địa chỉ rồi vội vàng ngắt máy ngay.

Tối trước khi đi, Diêu Khởi Vân vẫn ở bệnh viện thực tập chưa về, Tư Đồ Quyết định điện thoại kể với anh chuyện này nhưng sực nhớ ra anh không ưa Trâu Tấn lắm, mà việc cô cần xin ông ta lại rất khó khăn, gần như hết cách. Cô thầm nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, đã móc điện thoại ra rồi lại nhét vào túi.

Cô lấy cớ tới nhà Ngô Giang nên mẹ chẳng nói gì. Bà vẫn luôn khoan dung thoải mái với quan hệ giữa cô và Ngô Giang, thậm chí còn có phần vui vẻ tán thành.

Tư gia của Trâu Tấn nằm ở “Phố nhà giàu”, cô dựa theo địa chỉ ông ta liền tìm thấy ngay một ngôi nhà xinh xắn màu trắng khuất sau những tán cây. Tuy cô sinh ra trong nhà giày có nhưng chẳng hiểu sao vẫn giữ một suy nghĩ nực cười rằng phần lớn những người làm khoa học đều bần hàn.

Dĩ nhiên cô không chê bai cuộc sống thanh bần đó, có điều khi thấy căn nhà tráng lệ ngự trên địa thế cực đẹp của Trâu Tấn, cô vẫn không khỏi bất ngờ.

Trời vừa sập tối, Trâu Tấn đã đáp máy bay, đang trên đường về nhà. Tư Đồ Quyết cũng không vội vàng gì, cô đi một vòng ngắm nghía căn nhà, hàng rào cây cối xung quanh lưa thưa mà xanh mướt, thoáng nhìn đã biết phải dày công tỉa tót, mảnh sân nhỏ cỏ mọc xanh um, cắt tỉa gọn gàng, bài trí trang nhã, rất hợp ý cô.

Nhà cô trên khu phố cổ, trên đoạn đường hoàng kim, phồn hoa tấp nập có thừa nhưng thiếu đi sự u nhàn thanh nhã, trước đây cô còn nghĩ ngôi nhà như thế này chỉ có thể xuất hiện ở khu phố của tầng lớp trung lưu ở nước ngoài.

Cô còn đang ngơ ngác ngẩng đầu ngắm ngôi nhà đã nghe thấy tiếng bánh xe tới gần, bèn ngạc nhiên ngoành lại, trông thấy xe Trâu Tấn mới nhận ra ông ta về nhanh hơn mình tưởng nhiều

Trâu Tấn hạ kính xe xuống, mỉm cười chào cô rồi đỗ xe sang một bên nói:

- Theo phép lịch sự tôi vẫn phải mời em vào nhà uống chén trà chứ nhỉ?

Tư Đồ Quyết vội lắc đầu

- Em làm phiền thầy nhiều rồi ạ, thưa thầy ….trưởng khoa Trâu.

Dường như lần nào cô cũng ấp úng không biết nên gọi ông ta là thầy Trâu hay trưởng khoa Trâu. Nhưng Trâu Tấn lại cười cười, tuy nhiên cô chẳng hiểu chuyện vớ vẩn này có gì khiến “Diêm Vương Trâu ” cười được..

- Đây là giấy của bệnh viện chứng nhận bạn Vi Hữu Căn bị zona cấp tính, làm phiền thầy xem qua ạ. Thưa thầy trưởng khoa, xin thầy cho bạn ấy một cơ hội để bạn ấy tốt nghiệp thuận lợi. Hàng ngày bạn ấy rất chăm chỉ, cả nhà đều trông mong vào bạn ấy, gia cảnh khó khăn lắm ạ. Bạn ấy bỏ thi chị là việc ngoài ý muốn thôi, về sau sẽ không có chuyện đó nữa đâu ạ.

Trâu Tấn nhận lấy kiệt tác của “Ngô Giang”, nhìn lướt qua rồi bóp trán:

- Tôi mệt rồi, đúng là không bì được với thanh niên các em, thế này đi, chúng ta vào sân nói chuyện.

Tư Đồ Quyết bấy giờ mới để ý tay ông ta vẫn đang xách hành lý, áo vest còn vắt trên cổ tay, tuy vẫn phong độ nhưng mặt cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cô không khỏi thầm mắng mình nôn nóng hấp tấp, đành gật đầu nhận lời.

Trên bãi cỏ trong sân có một bộ bàn ghế sơn trắng toát, Tư Đồ Quyết cúc cung định xách túi hộ Trâu Tấn nhưng ông ta chỉ cười cười từ chối. Hai người ngồi xuống ghế, Trâu Tấn bỏ đồ đạc xuống, thở phào nhẹ nhõm:

- Thầy trưởng khoa Trâu bây giờ đã thành người nổi tiếng rồi, mọi người đều nói thầy là báu vật trấn trường của khoa Dược chúng ta, cũng là mục tiêu phấn đấu của bao người đấy ạ.

Tư Đồ Quyết nịnh dẻo như kẹo kéo, bao nhiêu lời ngon ngọt đều véo von hót bằng hết, có điều những gì cô nói cũng là sự thật.

-Thật sao? Trâu Tấn chỉ nhếch môi. Tư Đồ Quyết “mọi người” mà em nói bao gồm cả em sao?

-Đương nhiên ạ! Tư Đồ Quyết đầy vẻ thành khẩn. Nhưng em biết muốn đạt đến trình độ như thầy thì khó lắm.

- Nhưng cũng dễ sảy chân rơi từ trên này xuống đó.

Lẽ ra đạt được những thành tựu như bây giờ, Trâu Tấn phải lấy làm vênh vang đắc ý, nhưng khuôn mặt ông ta chẳng mấy vui vẻ gì mà ngược lại chỉ có mệt mỏi và bất lực cực cùng.

- Vinh dự rất quý giá, con người ta cả đời ai chẳng mong muốn đạt được thành tựu, giành được vinh dự chứ, có điều bất luận là chuyện gì, một khi đề cập tới lợi ích sẽ kéo theo rất nhiều chuyện khó chịu.

Tư Đồ Quyết lặng người nhìn vị giáo sư đứng tuổi đầy đủ cả danh lẫn lợi, tên tuổi đang lên như diều gặp gió. Cô chẳng hiểu sao đột nhiên ông ta lại cảm thán như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ ông ta có vẻ không giống nói dối.

Trâu Tấn vô thức cầm tờ giầy bệnh viện xác nhận Tiểu Căn lên, đột ngột hỏi:

- Tư Đồ Quyết, em thấy tôi là người như thế nào?

-Dạ?

Câu hỏi này thật đường đột và lạ lung, cô bị hỏi đột ngột, chẳng hề chuẩn bị liền giật thót người, rồi thuận miệng nói theo ý của mình:

- Em không nghĩ được gì nhiều nhưng thầy là người em rất tôn kính, là bậc tiền bối rất được trọng vọng trong học thuật. Cô nghĩ ngợi một lát rồi ngượng ngùng bổ sung. Tuy nhiên rất nhiều người nói hàng ngày thầy hơi nghiêm khắc, hơi hơi thôi ạ.

Trâu Tấn cười nói:

- Tôi thấy không chỉ hơi hơi đâu.

Nụ cười của ông ta dường như đượm vẻ giễu cợt.

- Thật ra tôi là người không khéo cư xử lắm, cũng chẳng biết đưa đẩy, ngoại trừ phương diện học thuật ra, về những mặt khác tôi rất tùy hứng. Về một khía cạnh nào đó tôi nghĩ mình là người thất bại, bởi vì tôi là người thiếu lý trí.

- Nhân vô thập toàn, em thấy thầy đã rất hoàn mỹ rồi, người đầy đủ lý trí như thầy nói chỉ có thánh hiền mới đạt được, nhưng thánh hiền lại hết sức cô độc.

Tư Đồ Quyết nói.

- Vợ tôi cũng từng khẳng định tính cách tôi như vậy rất không hợp về nước làm việc, nhưng tôi chẳng chịu nghe, bây giờ tôi lại thấy cô ấy nói đúng.

- Lần đầu tiên em nghe thầy nhắc đến cô.

Tư Đồ Quyết không giấu nổi vẻ hiếu kì, mọi người đều nghe nói Trâu Tấn đã kết hôn, có điều nửa kia của ông ta là thần thành phương nào thì ngay cả đệ tử của ông ta cũng hiếm khi nghe nói tới.

Ông ta đáp:

- Vợ tôi là một người phụ nữ khiến người ta kính phục.

Rồi nói một cái tên. Nghe ông ta nói, Tư Đồ Quyết cũng tròn xoe mắt, cái tên đó rất nổi tiếng với sinh viên khoa Dược, thành tích của bà trong nghiên cứu khoa học và học thuật đều ngang ngửa với Trâu Tấn, thậm chí còn vượt trội hơn ông ta. Cô chỉ biết bà ở Mỹ, nhưng chưa hề nghĩ bà có liên quan tới Trâu Tấn.

- Cô ấy hỗ trợ tôi rất nhiều, là thầy giỏi bạn hiền trong đời tôi, nhưng trước mặt cô ấy tôi giống như cậu học trò hay phạm lỗi vậy. Vậy nên tôi mới nhất quyết về nước phát triển, có lẽ sống xa cô ấy ra, không cùng một môi trường, tôi mới bớt thấy ảm đạm.

Trâu Tấn cười nói. Không rõ vì sao, nghe có người khách sáo tôn sung vợ mình như vậy, tdq cứ thấy lạ. Cô nghĩ mình không sao hiểu nổi cặp đôi hoàn hảo đó, giống như Simone de Beauvouir và Jean- Paul Sartre, hay như Thái Cầm và Dương Đức Xương. Dẫu sao cô cũng không đạt được cảnh giới đó, cô và dkv dù hủy diệt lẫn nhau cũng phải làm thành hai hành tinh gần nhau nhất trong vũ trụ.

- Cô ấy nghĩ tôi về nước tất sẽ gặp khó khắn, tôi lại muốn chứng minh rằng cô ấy sai. Ngay từ đầu tôi đã ôm ấp tham vọng, muốn phô diễn trình độ của mình, sau này tôi mới nhận ra giới học thuật này không như tôi tưởng tượng. Tôi không chịu nổi những lục đục phân tán và hời hợt qua quít, nhưng lại gắn bó với những học trò mà tôi đã chọn lựa kĩ càng, nên chẳng thoát ra nổi cái vòng luẩn quẩn này.

Bọn họ đều thấy tôi nghiêm khắc, có lẽ chỉ vì suy nghĩ của chúng tôi không giống nhau, thậm chí không đồng hành với tôi….không nói nữa, tôi thường thấy mình giống như một người lính mặc áo giáp vàng nặng trịch, đi trong đầm lầy.

Nói đến đây, dường như cũng nhận ra mình đã quá nhiều lời, ông ta lắc đầu cười:

- Em xem, tôi nói những chuyện này với em làm gì chứ, em là một cô bé ngây thơ, cứ như vậy lại hay, em cứ coi như là nghe lão thầy già này lảm nhảm đi……còn bạn họ Vi mà em nói đó….

Tư Đồ Quyết vội lái sang chủ để vào việc chính:

-Vi Hữu Căn ạ! Thưa thầy Trâu, xin thầy để bạn ấy thi lại lần nữa ạ,

Trâu Tấn dùng một ngón tay đẩy tờ “Giấy xác nhận của bệnh viện” lại trước mặt cô:

- Nếu cậu ta bị lưu ban vậy xem ra lần này cậu ấy đã thi trượt lần ba rồi, theo tôi thấy cậu ta học lại một năm cũng tốt. Ngành y dược không giống những ngành nghề khác, từ một sơ sẩy trong nghề có thể dẫn tới những hậu quả khá nghiêm trọng khôn lường, vậy nên tôi mong mỗi sinh viên ra trường đều đạt yêu cầu.

-- Nếu thầy cho bạn ấy một cơ hội thi lại mà cậu ấy vẫn không qua nổi thì bị lưu ban là đáng rồi, chỉ cần một cơ hội thôi, thưa thầy.

Trước sự năn nỉ của cô, Trâu Tấn hờ hững nói:

- Đó là chuyện của cậu ấy, vì sao cậu ấy không tự tới tìm tôi mà để em ra mặt? Dù bị Zona cũng đâu anh hưởng tới việc cậu ta gọi điện hay gửi thư đâu

Tư Đồ Quyết nghẹn lời, cô không thể nói rằng theo tính tình của Tiểu Căn và sự sợ sệt của cậu ta với Trâu Tấn, bảo cậu ta tự tới thà rằng cậu lưu ban một năm còn hơn. Cô chẳng tìm được lý do nào lấp liếm đành nói thẳng:

- Thầy đừng trách cậu ấy ạ, là em tự đề nghị đi thay cậu ấy. Thưa thầy Trâu, nếu Vi Hữu Căn tự tới xin thầy, thầy có gật đầu không ạ?

- Cậu ta có một người bạn như em đúng là may mắn. Trâu Tấn nhướn mày ung dung nói. Bất kể đó là ý của cậu ta hay của em tự đưa ra, đều chính xác cả. Em biết tôi rất khó từ chối em mà.

Trước khi Tư Đồ Quyết kịp phản ứng, Trâu Tấn đã nhẹ đặt tay lên bàn tay cô đặt trên bàn, dường như còn vỗ nhè nhẹ vẻ tán đồng.

Tư Đồ Quyết giật nảy mình vội rụt tay lại ngay như chớp rồi đứng phắt dậy, suýt nữa làm đổ chiếc ghế đang ngồi, bên tai cô ong ong những lời đồn đại đơm đặt về Trâu Tấn.

Xưa nay cô vẫn không tin, cô luôn tôn kính ông ta như thế.

- Thầy Trâu, thầy….

Trâu Tấn cũng chẳng ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, lúc rút tay về ông ta cũng thoáng vẻ hổ thẹn, nhưng liền nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản:

- Làm em sợ rồi sao? Em cứ ngồi xuống đã nào.

Tư Đồ Quyết lùi lại, nhưng chần chừ chưa vội bỏ đi ngay

- Thưa thầy Trâu, em tới là vì chuyện của Tiểu Căn, nếu thầy chịu giúp cậu ta thì em xin thay mặt cậu ta cảm ơn thầy, còn nếu thầy từ chối em đành nói với cậu ta rằng mình đã cố gắng hết sức rồi.

- Tôi đã bảo, em ngồi xuống đi nào. Em không cần sợ tôi như thế. Phải, tôi thừa nhận mình thích những cô gái trẻ xinh đẹp, bọn họ khiến tôi thấy mình còn trẻ, còn phấn chấn tinh thần. Quả thật tôi thích em, Tư Đồ Quyết, tôi nghĩ em cũng chẳng phải không hay không biết gì, tôi không giỏi che giấu, có lẽ đây chính là nhược điểm của tôi. Nhưng nói thật tôi chẳng thiếu phụ nữ, cũng đã qua cái tuổi thấy gái đẹp là hau háu muốn ăn tươi nuốt sống rồi.

- Em đã coi thầy là vị giáu sư đáng kính nhất…

- Em vẫn có thể coi tôi như vậy, điều này không hề mâu thuẫn.

Trâu Tấn cũng đã đứng lên, định bước tới gần nhưng Tư Đồ Quyết lại lùi bước.

- Tôi đã xem qua danh sách tuyển thẳng thạc sĩ, em muốn làm nghiên cứu sinh với tôi vậy rất hay, em sẽ trở thành học trò cuối cùng của tối. Dựa vào tài năng của mình, chỉ cần em đồng ý, có lẽ sẽ có một ngày em còn vươn xa hơn tôi, tôi chẳng ngại làm hòn đá lót đường cho em, em chẳng cần đền đáp gì tôi cả….Em không tin à? Có những thứ cũng như những vì sao trên trời, yêu thích nó không nhất định phải hái nó xuống.

- Thưa thầy, ví dụ của thầy rất thực tế cũng rất thú vị. Thì ra thầy tránh xa mặt trời là để ngẩng đầu ngắm sao, hơn nữa em thấy vòm trời của thầy nhất định sao sáng đầy trời.

Tư Đồ Quyết lạnh lùng nói , cô thẳng thừng nhạo báng người mà trước đó mấy phút cô còn tôn sùng như thần thánh, thần tượng trong lòng cô sụp đổ tan tành , bụi đất bắn tung tóe. Lúc này đây Tư Đồ Quyết thoáng buồn vì tín ngưỡng của mình, ngay Diêu Khởi Vân cũng nói, cô nên tránh xa Trâu Tấn ra nhưng cô cứ cho rằng đó là lời đồn nhảm mà khăng khăng tin rằng trên đời có người hoàn mĩ vô khuyết.

Đúng lúc này đèn trong nhà bật sáng, ánh đèn đột ngột lóe lên giữa đêm tối soi sáng mọi ngóc ngách, không dung chỗ nào ẩn náu. Tư Đồ Quyết đâu ngờ trong nhà lại có người, không chỉ cô mà Trâu Tấn cũng nghi hoặc và bất ngờ ra mặt.

Cùng tiếng bước chân vội vã, cánh cửa trước giờ đóng kín đã được mở từ trong ra.

- Anh về mà em chẳng biết gì cả, em đợi lâu ơi là lâu nên ngủ thiếp đi mất.

Giọng nói quen thuộc đó uyển chuyển thánh thót cất lên.

Tư Đồ Quyết sững ra như hóa đá. Cô nghĩ mình đang gặp cơn ác mộng kì quái, tuy trong mơ không có gì đáng sợ, nhưng lại đầy những dơ bẩn ngoài sức tưởng tượng của cô.

Người trong cửa cũng lặng đi, giữ nguyên tư thế hé cửa.

Yên lặng như chết choc. Tựa như chỉ cần lên tiếng, kíp nổ sẽ nổ tung.

- Đây chính là nguyên nhân khiến anh hờ hững với em à? Cô ta lên tiếng đầu tiên, giọng điệu thê lương khôn xiết

Trâu Tấn hạ giọng nói:

- Không phải đâu, em đừng nghĩ thế!

Tư Đồ Quyết như chợt tỉnh mộng, cô sững sờ hỏi người kia

- Vì sao chứ? Ngô Giang yêu chị như thế kia mà.

Khúc Tiểu Uyển vốn chẳng để ý lời nói của cô, ánh mắt cô ta chỉ dán lên người Trâu Tấn.

- Tôi và cô ấy….

Trâu Tấn ê chề ngoảnh mặt nhìn Tư Đồ Quyết, nhưng cô đã cầm lấy tờ giấy chứng nhận quay đầu định đi.

- Chuyện đó chẳng liên quan gì tới tôi hết.

Lúc chạy ra ngoài chiếc cổng nhỏ., tới gần hàng cây hai bên, cô chợt nghe thấy tiếng cành lá xào xạc.

- Ai đó?

Có lẽ cô nghe lầm, bóng đêm đã bủa xuống tự lúc nào, ánh đèn rọi không được đến những bụi cây um tùm sau hàng rào, chỗ đó nhanh chóng rơi vào im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play