Lúc bị đưa lên xe cấp cứu, Diêu Khởi Vân đã khá nguy kịch. Một chiếc xe việt dã hàng nội đã đi nhanh gấp đôi tốc độ cho phép, xông qua dải phân cách đâm thẳng vào anh khi đang trên đường rời khỏi đám cưới.

Sự việc đã được cảnh sát giao thông chứng thực, người gây tai nạn kia điều khiển xe trong lúc đang say rượu, sau khi đâm phải Diêu Khởi Vân cũng không phanh lại ngay mà còn tiếp tục đụng vào mấy cỗ xe phía sau nữa. Người trong mấy chiếc xe đó, kể cả người gây tai nạn bị thương không nặng thì nhẹ nhưng nặng nhất vẫn là Diêu Khởi Vân vì xe anh bị chiếc xe kia tông ngang hông, mà lại đâm đúng cạnh ghế lái.

Diêu Khởi Vân lái xe rất cẩn thận, chỉ riêng hôm cô rời khỏi nhà là ngoại lệ. Anh chưa từng chạy quá tốc độ, đi ngược chiều hay vượt đèn đỏ, anh cũng không xi nhan nhầm và luôn thắt dây an toàn cẩn thận. Anh nhất mực tuân thủ luật giao thông nhưng lại đụng phải một vụ tai nạn thảm khốc từ trên trời rơi xuống, bị một kẻ xem thường luật lệ đâm phải.

Lúc Tư Đồ Quyết chạy tới bệnh viện, anh vẫn đang trong phòng cấp cứu. Cô nghe văng vẳng tiếng giày cao gót của mình lộp cộp trong hành lang, ánh đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu lấp lóe, nền nhà còn loang lổ vết máu chưa kịp lau sạch, cô sợ mình giẫm phải bèn lùi lại nhưng mùi máu tươi xộc lên nồng nặc hơn, những giọt máu ấm nóng này cũng từng là một phần sự sống của cô.

Cửa phòng cấp cứu bật mở, một bác sĩ tiến về phía ông bà Tư Đồ Cửu An đang dìu nhau ngồi bên sát cửa, hẳn là thông báo tình hình bệnh nhân. Tư Đồ Quyết ngơ ngác khựng lại, đầu như bị bao phủ bởi ánh đèn phòng mổ, rất sáng nhưng rất lạnh lẽo, dưới ánh đèn chẳng còn gì cả,

Trông thấy cô, bà Tư Đồ vùng ra khỏi tay chồng nhào tới, khóc òa lên:

-Đáng lẽ hôm nay nó phải đi công tác, vì ai mà cứ khăng khăng đi dự đám cưới Ngô Giang cơ chứ? Cả nhà đang sống yên ổn, con còn quay về làm gì?

Bà định xông tới cấu xé Tư Đồ Quyết, nhưng còn chưa chạm tới cô thì đã mất thăng bằng ngã nhào. Cô vội giơ tay đỡ lấy bà, rồi đứng yên để cho bà đánh mắng, chỉ sợ lơi tay bà sẽ lại quỵ xuống. Mẹ cô đã có tuổi, mỗi ngày một yếu, sức khỏe suy nhược đi nhiều nên dù hận thấu xương bà cũng không có sức đánh mạnh tay, chỉ đẩy được cô hơi loạng choạng mà thôi.

-Vì sao con lại về hả? Chúng ta đã coi như con chết rồi, vì sao còn trở về….

Mẹ cô cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó.

-Em cứ thế này ảnh hưởng đến sức khỏe đấy!

Cha cô đỡ lấy vợ từ tay con gái, buồn bã khuyên giải:

-Nhất định Khởi Vân sẽ vượt qua được mà, chúng mình phải cứu được nó bằng mọi giá.

Nói rồi ông nhìn sang con gái. Đã quen với tính nóng nảy của ông, cô chợt lùi lại theo phản xạ. Nhưng cha cô không đánh mà chỉ nói:

-Khởi Vân là niềm hi vọng duy nhất của cha mẹ.

Tư Đồ Quyết nhắm nghiền mắt lại, hai hàng lệ lã chã.

-Con quay về là sai sao?

Cha mẹ cô còn đang đi trao đổi với bác sĩ trực, chỉ mình cô ngồi ngoài phòng theo dõi đặc biệt đến quá nửa đêm, có rất nhiều người đi qua đi lại bên cạnh. Cô thấy mình như một kẻ ngoài lề, chẳng hiểu ở đây làm gì nữa.

Lúc trời tảng sáng, Ngô Giang và Nguyễn Nguyễn cũng tới bệnh viện. Nguyễn Nguyễn đã thay vay cưới nhưng chưa kịp gỡ tóc ra.

-Sao rồi?

Hai người xúm lại hỏi cô về tình hình của anh. Tư Đồ Quyết lắc đầu, đẩy bọn họ ra ngoài.

-Hôm nay là ngày cưới của hai người, còn đến chỗ này làm gì?

Ngô Giang đáp:

-Anh quay về nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm, vừa khéo cậu ta được đưa tới bệnh viện của bọn anh nên anh tới xem xem.

-Anh ấy là anh ấy, hai người là hai người chứ. Ngô Giang, Nguyễn Nguyễn vất vả cả ngày rồi, anh còn nhẫn tâm kéo cô tới đây nữa. Về đi về đi, giờ anh đang nghỉ phép, chuyện này chẳng liên quan gì tới hai người cả.

Nguyễn Nguyễn lên tiếng:

-Bọn em lo cho chị thôi.

-Chị ư? Tư Đồ Quyết cười buồn bã. Thật ra cũng chẳng mấy liên quan đến chị đâu.

Cô xua hai vợ chồng Ngô Giang ra về rồi cũng ngồi lên một chiếc taxi ngay trước mặt bọn họ. Bên ngoài lất phất mưa, trời u ám suốt cả ngày, mưa cũng phải thôi.

Ban đầu cô định về khách sạn nhưng lên xe đi được một quãng dài cô lại thấy có phần không ổn.

-Bác tài ơi, bác đi đâu đấy, hình như sai đường rồi?

-Sao mà sai được chứ! Yên tâm đi, tôi không đi đường vòng đâu mà.

Tài xế đáp. Đang nói chuyện, taxi đỗ lại bên đường:

-Không phải cô nói muốn tới đường Bắc Trung Sơn sao?

-Tôi á?

Tư Đồ Quyết nhất thời không dám xuống xe, chỉ thẫn thờ nhìn ra cửa. Lúc cô đi còn chưa có con đường này, những công trình xung quanh đều hoàn toàn xa lạ, sao cô có thể nói muốn tới đường Bắc Trung Sơn được chứ?

Phải rồi, đã có người nhắc tới con đường này. Là cha mẹ cô hay viên cảnh sát có mặt tại bệnh viện?

Cô để mặc tài xế hoang mang lái xe tới trước, quả nhiên, lát sau cô đã trông thấy dải barie phân cách bị tông vỡ nát, lác đác mấy mảnh kính vỡ, còn có cả vết máu, có điều đã bị cơn mưa gột sạch, con đường này đã trở lại trật tự bình thường. Nếu không có những dấu tích này, hẳn rất khó nhận ra mấy giờ trước tại đây đã xảy ra chuyện gì.

-Cô thấy không? Tai nạn xe cộ liên hoàn đấy! Suýt nữa là chết người, nghe nói tay đó uống rượu vào bốc lên, đạp nhầm chân phanh thành chân ga, người bị đâm phải cũng thê thảm lắm, nếu không phải xe xịn có lẽ đã chết tại chỗ rồi, chẳng biết kẻ gây tai nạn sẽ bị phán mấy năm đây….

Tài xế tặc lưỡi than thở chỉ ra ngoài, rủ rỉ với cô, tựa như kể một chuyện lạ mà không lạ.

Cô như trông thấy chiếc xe việt dã mất lái đó điên cuồng lao tới nghiến nát mình, trong chớp mắt, ngọn đèn lớn áp sát đến gần khiến người ta lóa mắt. Khoảnh khắc đó anh đã nghĩ gì? Vì sao anh lại tới đây.

Dù thành phố biến chuyển từng ngày nay đã thay đổi đến nỗi cô lú lẫn hết cả phương hướng, nhưng cô vẫn đoán được nhất định không phải đường từ khách sạn nơi Ngô Giang làm đám cưới về nhà Tư Đồ, nhà riêng của anh nghe nói gần công ti, mà trụ sở của Cửu An Đường còn ngược hẳn với trục đường này.

Anh đi vòng xa như vậy để mua thuốc cho mẹ ư?

Taxi vẫn chạy, trời đã sáng rõ tuy vẫn thấy âm u và có mưa, nhưng màn đêm đã dần tan đi, lúc đi ngang qua một tòa cao ốc xây dở, Tư Đồ Quyết chợt trông thấy con ngõ nhỏ với những bậc thềm dốc đứng, hồi ức hệt như một chiếc xe gây tai nạn thình lình gầm rít lao tới, trong chốc lát nuốt chửng lấy cô.

“Em dắt anh đi….không được ti hí đấy…”

“Từ từ nào, đừng làm ồn.”

“Sao lại tặng em thứ này?”

“Hay chúng ta làm lại nhé…..”

Cô nghe thấy tiếng cười khanh khách, bọn họ đang nắm tay nhau dò dẫm đi trong con ngõ nhỏ này, người nhắm mắt, người mở mắt, đều là những kỉ niệm thời còn bên nhau.

Cô ngửa đầu ra sau ghế:

-Bác tài, trước kia chỗ này có một quảng trường đúng không ạ?

-Phải rồi, chúng tôi gọi đó là quảng trường Tháp Đồng Hồ, vì trên quảng trường có một chiếc đồng hồ lớn….

Phía sau chiếc đồng hồ có quán “Đằng sau thời gian”

Trong quán có những kẻ đợi chờ nhau.

….

-Dừng xe dừng xe! Đừng đi nữa.

Cô hoảng hốt đập đập vào ghế trước, yêu cầu anh tài xe quay xe lại về hướng khách sạn của cô.

Rốt cuộc anh muốn tới đó sao?

Sao anh lại muốn tới đó?

Cô sợ nghĩ tiếp sẽ tìm ra đáp án.

Tư Đồ Quyết khép cửa phòng khách sạn lại, rồi lục tung khắp nơi lên để tìm thuốc, cả thùng rác cũng chẳng bỏ qua. Cô rất ân hận vì không đem theo thuốc trong hành lý, hiện giờ không có đơn, cũng chẳng thể hỏi Ngô Giang nữa, lần trước miễn cưỡng lắm anh mới cho cô uống, đừng hòng có lần thứ hai.

Xác định không thể dựa vào thuốc, cô đành gọi phục vụ đem lên một chai rượu bất kì, may mà tửu lượng cô vẫn tệ như xưa, chưa uống được một phần ba đã nôn thốc nôn tháo rồi thiếp đi.

Lúc cô tỉnh dậy chuông cửa đã réo liên hồi từ lúc nào. Tư Đồ Quyết liêu xiêu ra mở cửa, lập tức một phục vụ cầm chìa khóa thò đầu vào, thấy cô bình an vô sự mới chịu bước ra. Trông thấy cô, nét lo lắng và bất an trên gương mặt bà Tư Đồ đứng ngoài mới nhường chỗ cho vẻ thất vọng và trách móc, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với vẻ lạnh lùng hôm qua lúc Diêu Khởi Vân gặp nguy.

Hẳn người cô vẫn còn mùi rượu nhưng lúc này cô thấy chẳng ai để tâm nữa.

-Mẹ có muốn vào ngồi chơi không ạ?

Tư Đồ Quyết do dự hỏi.

-Khỏi đi, mẹ tới vì thấy có mấy thứ phải đem tới cho con thôi.

Mẹ cô đưa cho cô một cái túi.

Cô nhận lấy rồi lắc lắc, một chiếc chìa khóa rơi ngay khỏi túi.

-Đây là chìa khóa nhà của Khởi Vân, thật ra cha mẹ chưa tới căn nhà nó mua bao giờ, nó chẳng mời mà cha mẹ cũng giữ ý, tôn trọng không gian riêng của nó. Hôm nay mẹ đi lấy cho nó mấy vật dụng hàng ngày, mới phát hiện ra nó không muốn cha mẹ tới đó là có lý do…tốt nhất con nên tới đó xem thử. Đương nhiên là nếu con có thời gian.

Tư Đồ Quyết bỏ chìa khóa vào lại trong túi rồi đưa lại cho mẹ cả chiếc túi.

-Con không đi đâu, ngày mai con tham dự một hội nghị chuyên ngành, tối nay còn có bao nhiêu thứ phải chuẩn bị, vé máy bay đã đặt sẵn rồi, ngày kia con sẽ đi, sau này…. Sau này không chắc còn về nữa không, cha mẹ có thể yên tâm.

Cô cúi đầu nhưng vẫn nói rành rọt từng chữ.

-Con muốn đi ngay lúc này à? Khởi Vân nó đang nằm trong bệnh viện, còn chưa qua được nguy hiểm nữa!

Bà Tư Đồ không ngờ người ôn hòa nhã nhặn như mình cũng không nhịn nổi mà cao giọng.

Tư Đồ Quyết nghẹn ngào, lúc này mà khóc thì thật chẳng ra sao nên cô phải nói thật chậm.

-Mẹ, con chỉ có thể nói con rất lấy làm tiếc cho anh ấy, phải, con rất tiếc. Con cũng chẳng muốn chuyện này xảy ra nhưng nếu cha mẹ nhất quyết cho rằng con phải chịu trách nhiệm vì chuyện của anh ấy thì con không thể đồng ý được.

-Con có dám nói rằng nó không chờ đợi con suốt bao năm không? Nếu chẳng phải vì con sao nó lại phải nằm viện chứ!

-Mẹ đâu có hiểu chuyện của bọn con, con cũng đã đợi anh ta đấy chứ, nếu chẳng đợi được anh ta và người xảy ra là con, liệu mẹ có để anh ta chôn theo con vì anh ta không muốn yêu con không?

-Mẹ đâu có để con phải chôn theo nó.

-Con biết, lúc này con phải ở bệnh viện trông nom anh ấy rồi khóc lóc. Chuyện đã đến nước này những chuyện trước kia đều bỏ qua hết, anh ấy chết thì con ở góa, anh ấy tàn phế thì con chăm sóc nốt nửa đời còn lại, như vậy rất cảm động, rất vĩ đại nhưng vì sao con phải vĩ đại như thế chứ, con chẳng cần người khác cảm động vì con, giờ đây con có cuộc sống của riêng mình rồi. Hàng ngày còn bao nhiêu người phải vào viện vì tai nạn giao thông, con có thể làm gì chứ? Bảy năm trước, con và Khởi Vân kết thúc mọi chuyện rồi, con không muốn bàn luận ai đúng ai sai, nhưng đối với con anh ấy trở thành người dưng rồi. Mẹ có thể nói rằng con bất hiếu, còn mắc nợ công ơn cha mẹ, nhưng con chẳng nợ nần gì Diêu Khởi Vân hết!

Mẹ cô nắm chặt lấy chiếc túi nhỏ đeo ở vai, hít vào một hơi:

-Ai dạy con tàn nhẫn thế này.

Tư Đồ Quyết không đáp, có lẽ là cô đã học được cách tự bảo vệ mình mà thôi.

Hội nghị chuyên ngành kết thúc yên ả. Tư Đồ Quyết đại điện cho công ti mình đọc một báo cáo ngắn gọn về ngành nghề, trước sự tác động của Phó Chí Thì, phần lớn doanh nghiệm đã đánh giá cao báo cáo của cô. Sau hội nghị, Phó Chí Thì và Đàm Thiếu Thành đều cố khuyên cô nán lại thêm mấy ngày nhưng cô vẫn quyết hôm sau sẽ bay theo kế hoạch đã định.

Hôm bay, cô tới bệnh viện thăm Diêu Khởi Vân lần nữa. Theo yêu cầu của nhà Tư Đồ, bệnh viện đã cứu chữa mọi cách nhưng anh vẫn chẳng khá lên chút nào. Bà Tư Đồ cũng chẳng nói năng gì với cô, khi cô ngồi xuống, bà còn khách sáo đến nỗi rót trà cho cô.

Nhấp một ngụm, Tư Đồ Quyết nghe đắng trong lòng, càng thấy bất lực hơn. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng bọn họ đã ép nhau đến chân tường, chẳng còn đường lui.

Bà Tư Đồ đau lưng nên chẳng ngồi được lâu, lúc ngồi cũng phải hơi cúi cúi mới đỡ đau. Cha mẹ cô đều mỗi ngày một già đi.

Niềm thương cảm khiến cô chẳng thể làm ngơ được nữa, đành gạt hết những chuyện bực mình sang một bên, trình bày rằng mình phải thu xếp cho xong công việc bên kia, nhưng nếu cha mẹ muốn cô quay lại, nhận lấy trọng trách đáng ra là của mình, vè sống bên cha mẹ, chăm lo cha mẹ, thậm chí bọn họ có thể ra nước ngoài sống cùng cô, thế nào cũng được, chỉ cần cha mẹ chịu bỏ qua chuyện cũ, nói một câu “Con vẫn là con gái của chúng ta” chứ không phải là “Diêu Khởi Vân là lựa chọn thích hợp của con nhất rồi.”

Nhưng mẹ cô vẫn lạnh nhạt nói:

- Mẹ chỉ có một đứa con trai, còn con có cuộc sống của con.

Trước lúc ra sân bay, Tư Đồ Quyết vẫn tới nhà Diêu Khởi Vân. Chính chiếc ví anh mang theo khi xảy ra chuyện đã thôi thúc cô làm chuyện đó. Bà Tư Đồ kiên quyết không chịu nhận lại những thứ mình giao cho cô, chiếc ví này cũng là một trong số đó, thẻ và tiền bên trong đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề, đúng tác phong hàng ngày của Diêu Khởi Vân, chẳng có gì khác lại. Tư Đồ Quyết còn tưởng bên trong sẽ có một hai tấm ảnh cũ, nhưng cũng chẳng có gì cả. Tới khi bắt đầu ngờ vực không hiểu mẹ đưa cho minh chiếc ví này làm gì, cô chợt phát hiện ra mấy sợi tóc dài buộc lại thành một lọn trong ví, còn được nâng niu cẩn thận, rõ ràng chẳng phải vô tình rơi vào ví, hơn nữa còn giống hệt tóc cô chẳng khác mảy may.

Đây là thứ duy nhất của cô vương lại trên mình anh sau cuộc ân ái trong toilet.

Nếu mấy sợi tóc chỉ khiến cô kinh ngạc thì khi mở cửa nhà anh, cô còn mất hết khả năng suy nghĩ.

Giờ thì cô đã hiểu tại sao bảy năm trở về cô lại nhận ra mọi chỗ trong nhà đều bày biện khác hẳn khi xưa. Dường như Diêu Khởi Vân đã đem phần lớn nội thất cũ của nhà nhà cô về nhà mới của mình, đặc biệt là phòng ngủ trên lầu và căn phòng cũ của cô ở tầng dưới, sau này thuộc về anh, có thể nói đã được chuyển toàn bộ tới đây. Dù cô có nhớ lại thật tỉ mỉ cũng không được đầy đủ như căn phòng trước mặt. Tư Đồ Quyết vẫn chẳng dám tin vào mắt mình, mọi chuyện giống như không gian thay đổi, trở lại ngày xưa. Những món đồ vụn vặt, chiếc khung ảnh trên bàn cô, đồng hồ báo thức nơi đầu giường, chiếc gối ôm panda đã bạc màu… Cô hầu như đã quên mình từng có những thứ này, nhưng giờ đây chúng lại ra khỏi nấm mồ kí ức, lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, chăm chú nhìn kẻ trở về từ không gian khác.

Cô tìm thấy ngay những ngân phiếu mấy năm nay mình gửi cho cha mẹ qua đường bưu điện trong hộc bàn, cả cuốn sổ tiết kiệm gửi sau này và mấy viên thuốc mà Ngô Giang cho cô sau khi về nước đã biến mất một cách lạ kì, lại cả tấm danh thiếp “dịch vụ” mà cô đã bỡn cợt thuận tay nhét vào túi áo anh….bất luận thứ gì liên quan đến cô, anh đều lặng lẽ thu nhặt và gìn giữ trong căn phòng hồi ức này.

“Anh sợ kí ức của mình như chiếc đồng hồ cát vậy, càng ngày càng vơi đi, cuối cùng sẽ có một ngày phai nhạt. A Quyết, bảy năm rồi, anh chẳng còn nhớ nổi nụ cười của em, giọng nói của em….Hàng ngày, anh không dám hồi tưởng lại vì quá hèn yếu, sợ bản thân đau khổ, nhưng lại chẳng muốn lãng quên. Vậy nên khi em đi rồi, anh vẫn ở lại trong hồi ức”.

Đây là tin nhắn anh đã soạn nhưng không gửi đi, còn lưu lại trong hộp tin nháp của di động, thời gian là một ngày trước khi cô về nước. Cô lục tung điện thoại của anh nhưng không thấy số mình. Có lẽ cũng như mẩu giấy trong chiếc hộp đen ở quán “Đằng sau thời gian”, đây chỉ là một giấc mộng thoáng qua, khi bỏ vào hộp là đã xác định là không thể gửi đi rồi.

Cô ngồi xuống bên chiếc bàn học cũ, nhìn quanh bốn phía. Thật ra ban đầu Diêu Khởi Vân ở một mình một nhà, nhốt mình trong phòng, nhưng đột nhiên có người ở chung, anh trốn tránh, né tránh rồi dần thành quen, về sau một mặt chê quá chật, một mặt vẫn bận sắm sửa nội thất. Cuối cùng một hôm người này chịu không nổi bèn dọn đi trả lại nhà cho anh, căn nhà đã quen có hai người ở lại trống huơ trống hoác. Anh cũng thử tìm người khác thuê nhà nhưng chợt phát hiện ra từng chiếc bàn chiếc ghế trong phòng đều là đo ni đóng giày cho người ấy, chẳng còn tâm sức đâu mà sắm thêm nữa.

Tư Đồ Quyết giận nhất là sao anh có thể dễ dàng nói tới chữ “quên” như vậy. Chữ “quên” kết hợp từ chữ “vong” và chữ “tâm”, nghĩa là phải chết cả cõi lòng mới có thể lãng quên. Cô chưa bao giờ quên, bởi quá khứ quá đắng cay quá đau đớn. Cô đã bao lần tưởng tượng ra vẻ hối hận của Diêu Khởi Vân, tưởng tượng rằng anh vẫn vấn vương không sao dứt nổi những hồi ức cũ. Nhưng chính vì đã tưởng tượng ra cảnh đó quá nhiều lần nên lúc đối diện với sự thật trước mắt, khi niềm vui sướng ban đầu quá đi, cô chợt nhận ra mình không thỏa mãn như vẫn tưởng, cô không chút hả hê trước những nỗi đau của anh.

Cô đã nhiều lần hình dung ra sự sám hối của anh để tự an ủi mình trong những tháng ngày dài đằng đẵng. Đối với cô như vậy là đủ, còn Diêu Khởi Vân thật sự ra sao chẳng còn quan trọng nữa. Thà rằng anh vẫn tiếp tục sống yên ổn trong thế giới không có cô.

Lúc cô tới sân bay, vẫn còn lâu mới tới giờ máy bay cất cánh. Lâm Tĩnh có một cuộc họp nhưng anh nói nhất định sẽ tới tiễn cô. Bọn họ hẹn nhau tại tiệm ăn Thái ở sân bay, tiện thể cùng ăn tối luôn.

Tư Đồ Quyết đợi mãi, vừa đợi vừa nhìn đồng hồ. Ánh sáng trong tiệm hắt ra không sáng lắm, những đường nét trang trí đen tuyền, ánh đèn xanh nhàn nhạt.

Thời gian cứ chậm chậm trôi qua, dần dần cô cũng nản lòng. Nhưng trước khi cô tuyệt vọng, người cô đợi đột nhiên lại tới, tay cầm một chiếc ô đen.

Anh đứng trước mặt cô, vẻ mệt mỏi phong trần, dường như phải đi một quãng đường dài.

-A Quyết, anh đến muộn lắm hả?

Tư Đồ Quyết vui mừng chìa tay ra, chiếc vòng của Diêu phu nhân đong đưa nơi cổ tay.

Xa xa có tiếng chuông vẳng lại, đã hết một ngày, nhưng thời gian dành cho họ lại mới bắt đầu.

…..

Khi Lâm Tĩnh lên tiếng cắt đứt dòng suy tưởng của Tư Đồ Quyết, nước mắt cô đã ứa ra từ lúc nào.

-Em gặp ác mộng à?

Cô lắc đầu.

Hai người ăn xong rồi Ngô Giang mới tới nơi. Anh hối hả chạy đến, thở hổn hển.

-May mà đến kịp…

-Em đã bảo anh đừng ra tiễn mà, sao anh lại tới? Thấy anh mồ hôi mồ kê thế kia, người không biết lại tưởng xảy ra chuyện gì nữa đấy.

Cô bất giác nhổm người đứng dậy, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng. Vẻ trầm ngâm thoáng chốc của Ngô Giang khiến nụ cười của cô đông cứng lại, hiện rõ vẻ bơ vơ. Có lẽ từ lúc Ngô Giang xuất hiện, cô đã có dự cảm không lành, chỉ mong anh lên tiếng phủ nhận mới yên tâm.

Ngô Giang đặt tay lên vai cô:

-Tình hình cậu ấy không ổn lắm, bị thương quá nặng, nghiêm trọng nhất là não bộ bị tổn thương, đồng nghiệp của anh đã làm hết sức mình, vốn tưởng rằng sẽ có biến chuyển. Trưa nay có một lúc mọi người tưởng rằng cậu ta có dấu hiệu tỉnh lại…nhưng….như mẹ em nói đó, dường như cậu ta cứ muốn ngủ vùi như thế. Lúc bà tới tìm anh hỏi xem còn hi vọng không, anh chẳng nỡ lòng nào khuyên bà chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, nhưng thật sự chỉ có thể làm hết sức mình, còn lại thì trông vào mệnh trời thôi….

Tư Đồ Quyết lặng người, cô khẽ nói cảm ơn rồi cứ thế đờ người ra.

Ngô Giang lo lắng an ủi cô.

-Tư Đồ, nghe anh nói này, nếu không chịu nổi thì em cứ khóc lên đi, đừng kìm nén như thế.

-Em không sao.

Cô vội vã ngoảnh lại tìm hành lý.

-Em phải đi rồi.

-Em quyết đi thật đấy à?

-Ừm, giờ phải đi rồi. Kìa, loa đang giục kìa.

Cô vội vàng cầm lấy áo khoác vắt sau lưng ghế, chợt hụt tay làm rơi, phải cúi xuống nhặt nhưng cứ cúi mãi mà chẳng thấy đứng lên.

Lâm Tĩnh thở dài, xách va li hộ cô.

Tư Đồ Quyết ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tĩnh, ánh mắt thiết tha như trẻ nhỏ.

-Em quên không kể với anh, thực ra trước lúc anh đến em đã mơ một giấc mơ rất đẹp, hệt như thật vậy, còn thật hơn cả hiện tại nữa.

Lâm Tĩnh và Ngô Giang nhìn nhau rồi hỏi:

-Có liên quan gì tới em không?

Cô nghĩ ngợi:

-Không, liên quan tới người khác cơ. Nhưng em cũng mừng thay cho hai người trong mơ đó, ít ra bọn họ cũng được viên mãn……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play