Từ miệng Ngô Giang, Tư Đồ Quyết mới lần đầu tiên nghe thấy tên cô gái kia.

Cô ta tên là Đàm Thiếu Thành.

Rất khó tưởng tượng, một cô gái nhìn qua nhỏ nhắn nhát gan lại có thể kiên cường như thế, sự tương phản mãnh liệt ấy khiến người ta ấn tượng sâu sắc, cho dù Tư Đồ Quyết không muốn nhớ cũng khó.

Xảy ra sự cố ở bờ sông nhưng Đàm Thiếu Thành vẫn giặt sạch áo của Tư Đồ Quyết. Sau khi băng bó vết thương, cô không nghe lời khuyên của các bậc đàn anh phải nghỉ ngơi một chút, mà khập khiễng đi với chiếc chân bị thương, cẩn thận đem áo đi phơi ở cái cây gần trại chỗ mấy người Tư Đồ Quyết.

Vóng dáng cô không cao, cành cây thấp lại yếu ớt không chịu được lực, thử vào lần, áo ướt vẫn như muốn rơi xuống, cô chỉ có thể cắn răng kiễng chân móc lên chỗ cao. Diêu Khởi Vân ở gần đó, vốn định không muốn nhiều chuyện, giữ thái độ im lặng, nhưng nhìn thấy cảnh này lại không chịu được, đi đến cạnh cô, không nói câu gì, lấy chiếc áo rồi phơi nó trên một cành cây chắc chắn.

Đàm Thiếu Thành cảm kích vô cùng, gần như cung kính với cậu. Chẳng qua chỉ là giơ tay làm chút việc, mà đối phương lại khách khí như vậy, Diêu Khởi Vân có chút ngại ngùng. Đúng lúc đó, Tư Đồ Quyết đang cùng Ngô Giang chơi cờ nhìn qua, Đàm Thiếu Thành quay về phía cô, vẫn sợ hãi như lúc trước nói: “Xin lỗi”. Tiếc rằng Tư Đồ Quyết vốn không nuốt nổi kiểu này, nhìn coi thường, rồi lại tiếp tục chơi cờ với Ngô Giang.

Đàm Thiếu Thành không đạt được sự tha thứ, lại bị Tư Đồ Quyết coi thường, trên mặt có vài phần ngượng ngùng, mà Diêu Khởi Vân đối với thái độ thân thiện của cô cũng không nhiệt tình ân cần lắm, thấy mình không có việc gì đã ngồi sang một bên, lặng lẽ thu dọn đồ trong ba lô.

Lúc này, Tiểu Căn đang xem Tư Đồ Quyết và Ngô Giang chơi cờ thì bụng phát ra tiếng kêu, khuôn mặt cậu thật thà nhất thời đỏ lên, lắp bắp nói: “Chi bằng… chúng ta đem tất cả đồ ăn còn lại bỏ vào trong nồi, rồi đảo lên, ăn tạm một chút vậy?”

Đàm Thiếu Thành lúc ấy mới biết bọn họ vẫn chưa ăn gì, sự cố lúc trước đã hoàn toàn phá tan nhiệt tình bắt tay làm canh thang của Tư Đồ Quyết, kế hoạch dùng bữa của những người khác cũng bị gác lại. Lúc này những nhóm khác đã rửa bát, bên tổ Đàm Thiếu Thành cũng không ngoại lệ.

Cô lập tức nói: “Đều tại mình khiến các bạn không được ăn cơm. Đói bụng sao được, hay là để mình làm cơm cho các bạn nhé? Rất nhanh thôi.”

Ngô Giang nhìn cô, chân vẫn còn quấn gạc: “Không cần, em đang bị thương, nghỉ ngơi một chút đi, đừng để ý đến chúng tôi, thực ra không xong thì còn có tôi mà, nói thế nào thì món cơm rang trứng của tôi cũng tuyệt đỉnh nha.”

Tư Đồ Quyết cười xuỳ một tiềng: “Món cơm rang trứng của anh có mùi vị như than cháy ấy.”

Đàm Thiếu Thành cúi đầu nhìn nguyên liệu nấu ăn còn lại của bọn họ, cơm nấu ngon rồi, còn có một ít rau cải và mấy quả trứng. Cô liền bê nồi lên, Tiểu Căn và Diêu Khởi Vân đều tiến tới ngăn cản, nói là để bọn họ tự làm.

“Đừng tranh giành với em được không? Để lòng em dễ chịu chút đi. Các anh đáng lẽ được ăn cơm sớm rồi, quả thật là em không tốt.” Đàm Thiếu Thành áy náy cười: “Hơn nữa em bị thương ở chân chứ có phải ở tay đâu, bây giờ không sao rồi. Yên tâm đi, em làm cơm nhanh lắm.”

Cô tập tễnh né qua tay bọn họ, bê nồi đến cái bếp đơn giản. Diêu Khởi Vân không nói nữa, Tiểu Căn cũng chạy nhanh qua giúp.

Tư Đồ Quyết vỗ tay cười: “Thật là vì hoạ gặp phúc nha.”

Đàm Thiếu Thành dường như không nghe thấy, làm việc bận rộn. Tay cô quả thật rất nhanh nhẹn, rõ ràng bình thường đã quen làm những việc này, nhóm lửa, thái rau, cho các thứ vào nồi rất thuần thục. Dáng vẻ lúc làm việc của cô tự tin hơn nhiều so với lúc cô cư xử với người khác, khuôn mặt có một chút uể oải nở ra một tia tươi cười. Hai mươi phút sau, mọi người đều thấy mùi vị đồ ăn, hai món ăn đơn giản đã hoàn thành.

Vì muốn bù lại lỗi lầm lúc đụng phải Tư Đồ Quyết, Đàm Thiếu Thành đã đặc biệt làm lại món trứng sốt cà chua, nhưng trình độ rõ ràng hơn hẳn Tư Đồ Quyết, nhìn qua khiến người ta rất muốn ăn. Bụng Tiểu Căn càng lúc càng kêu gào dữ dội.

Cô gọi mọi người nhanh đến ăn, Diêu Khởi Vân khách sáo nói cảm ơn, ngay cả Ngô Giang cũng không khách khí hít hít mũi, sau đó cũng chịu thua Tư Đồ Quyết, thích thú đi qua “kiểm tra” thành quả lao động của Đàm Thiếu Thành.

Chỉ có Tư Đồ Quyết vẫn vùi đầu nghịch bàn cờ, Đàm Thiếu Thành đỏ mặt gọi cô: “Tư Đồ, ăn cơm đi.”

Diêu Khởi Vân đơm một bát cơm đến cạnh cô, ngồi xổm xuống, rồi giơ bát cơm ra trước mặt cô.

“Được rồi, đại tiểu thư, em giận đủ chưa? Ăn no rồi mới có sức mà tiếp tục giận chứ.”

Tư Đồ Quyết tức giận đẩy chiếc bát cậu sang một bên: “Em nhìn anh là đủ no rồi. Chúc mọi người ăn cơm vui vẻ.”

Cô nói xong liền đứng dậy bước đi, Ngô Giang đang ăn cơm thấy Diêu Khởi Vân không động tĩnh gì, vội và mấy miếng cơm vào miệng, rồi ú ớ gọi theo: “Tư Đồ, em đi đâu đấy? Anh đi cùng em.” Nói xong vừa nhuốt đồ trong miệng, vừa chạy theo.

Diêu Khởi Vân cũng đứng dậy, liếc nhìn Đàm Thiếu Thành đang hoang mang bối rối.

“Không phải em lại làm sai gì đấy chứ? Xin lỗi, nhưng em thật sự không có ác ý mà.” Cô nói.

Diêu Khởi Vân theo thói quen lấy đũa gẩy gẩy hành tây trong bát, đột nhiên nhớ ra cô không ăn, sao lại chọn thứ cô không thích ăn nhất chứ.

Cậu cười cười, nói với Đàm Thiếu Thành: “Em ấy đang nóng nảy, anh thay em ấy xin lỗi em, em đừng để ý làm gì.”

Ở bên kia, Ngô Giang đã bắt kịp Tư Đồ Quyết cạnh một cây gỗ nhỏ, cậu vỗ ngực nói: “Mới ăn no đã phải chạy một trăm mét, anh mà bị viêm ruột thừa sẽ tìm em tính sổ đấy.”

“Ăn, ăn, ăn, anh chỉ biết có ăn, cẩn thận tiêu hoá không được thì chịu không nổi đâu.” Tư Đồ Quyết kéo một chiếc lá cây, tức giận trách móc Ngô Giang: “Anh là đồ tham ăn quên nghĩa, lập trường thật không kiên định.”

Ngô Giang cười nói: “Anh dù rượu thịt đã qua dạ dày nhưng chí khí vẫn còn. Em cũng vậy, hà tất phải làm khó chính mình? Không đáng.”

“Đói chết em cũng không ăn đồ cô ta làm. Các anh nói em không hiểu đạo lý cũng được, em không thích cô ta, càng không muốn nhận ân tình này của cô ta. Vô sự mà đòi xum xoe, không là kẻ gian cũng là trộm! Tên đáng chết Diêu Khởi Vân, làm em tức chết mà…”

“Tức gì chứ! Đi, lúc nãy anh nhìn thấy trong rừng có rất nhiều chim, chúng ta đi xem đi.” Ngô Giang vỗ bả vai Tư Đồ Quyết, lấy một thanh socola từ trong túi áo đưa cho cô: “Đây là vật quí của anh đấy, vẫn là người anh này tốt với em nhỉ?”

Tư Đồ Quyết làm động tác nôn mửa, hai người phấn khích đi tìm chim trong rừng, đi được một vòng tròn, những loại hiếm có mà Ngô Giang nói đều không thấy, chim sẻ cũng rất ít.

Ngô Giang làm một cây ná thô sơ, ra vẻ muốn bắn chim.

Tư Đồ Quyết ngăn cậu lại: “Tích đức chút đi, chim nhỏ đều có đôi có cặp, anh cẩn thận bị báo ứng đấy.”

“Anh không sợ, anh phúc lớn mạng lớn có thể sống đến chín mươi tuổi đấy.”

“Vậy phạt anh goá bụa đến trăm tuổi.”

“Em dám nguyền rủa anh?” Ngô Giang nhe răng trợn mắt nhưng Tư Đồ Quyết đã sớm chuồn đi xa.

Lúc hai người ở trong rừng đi ra đã là hoàng hôn, ở giữa chỗ cắm trại đã bắt đầu nhiều hoạt động thú vị. Ngô Giang từ xa đã thấy Diêu Khởi Vân đứng trước khu đố chữ, người con gái đứng cạnh cậu không phải Đàm Thiếu Thành thì là ai? Trong tay Diêu Khởi Vân đang cầm một tờ giấy viết câu đố, cậu cúi đầu nói câu gì đó mà Đàm Thiếu Thành cười cười.

Không đợi phản ứng của Tư Đồ Quyết, Ngô Giang nhanh kéo cô đến hướng ngược lại.

“Còn nhớ thứ bí mật anh muốn cho em xem không?” Cậu nhìn một vòng tròn khác đang đầy người vây quanh, mắt sáng lên.

Tư Đồ Quyết bán tín bán nghi: “Có thật không đấy? Anh mà gạt em thì anh thảm đấy.”

Hai người chen chúc lên đầu, thì ra là một hội hát nhỏ. Người con trai khoá trên ở cùng trên xe với Tư Đồ Quyết lúc trước đang ôm đàn guitar hát “Không có gì”, dù ngũ âm không đủ, nhưng vì là đã cố gắng biểu diễn nên cũng nhận được những tràng pháo tay.

Người con trai ấy hát xong, nhìn đám anh em xung quanh: “Có ai muốn lên đây không… Đừng câu nệ như thế, nào đến đây, đến đây, đặc biệt là con trai, phải có dũng khí…”

Đúng lúc đang ồn ào, guitar của cậu bị người khác giành lấy.

“Tam Da, tôi nhớ khi còn là tân sinh viện, cậu không có dũng khí như vậy đâu nha.” Người kia nhẹ nhàng bâng quơ nói, sau đó tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế cao ở giữa vòng quây, điều chỉnh dây đàn, không nói nhiều lời, chỉ đơn giản sau khi dạo qua khúc đầu thì cất tiếng hát.

Rất dễ nhận thấy người này đã trấn áp tên nam sinh khoá trên có tên là “Tam Da” kia. Tam Da cũng không dám khoe khoang nữa, ngoan ngoãn đứng một bên xem.

Giọng hát của cô ấy không cao quá, thậm chí đôi chỗ không để ý, vài câu đầu bị tiếng của những người đứng xem lấn át, nhưng rất nhanh sau đó, giống như bị tiếng hát của cô ấy cuốn hút, đám người bắt đầu dần dần yên tĩnh, tiếng hát khe khẽ của cô trở nên rõ ràng.

“Ánh chiều tà phía chân trời, vài đám mây trắng vởn vơ,

Gió đêm bầu bạn cùng hoàng hôn, chiếc thuyền nhẹ lức lư cô ảnh,

Sương mù trên núi khẽ khàng ngưng, tiếng sáo thổi khúc tống qui

Ta chống gậy đi, nhìn dòng nước chảy lừ đừ

Có thể chở nỗi buồn ly biệt của ta về đông không?

Tiếng chuông lạnh trên núi, từng hồi vắng lặng,

Như Lai có biết ta trở về không?”

Tư Đồ Quyết không hiểu rõ âm luật lắm, khi còn nhỏ rất hận vì mẹ bắt cô học piano, thời trung học cũng có một thời gian tự học guitar mà cuối cùng vẫn bỏ dở giữa chừng. Nhưng cô thừa nhận người trước mắt đang tự đàn hát là một người sống mà cô tự mắt nhìn thấy (không tính các ngôi sao minh tinh trên TV) chơi guitar như mây bay nước chảy. Bài hát này cô chưa từng nghe qua, từ làn điệu thì chắc là bài hát cổ, rất dễ nghe, trên hòn đảo nhỏ ngày hè này quả thực rất hợp, thêm nữa còn có nỗi phiền muộn man mác. Trong giọng điệu của người hát còn có chút tình cảm, rất thích hợp, vì thế bài hát dường như chạm đến lòng người.

“Thứ bí mật đó đâu? Không được lừa dối em đâu đấy.” Dù bị tiếng hát kia hấp dẫn nhưng Tư Đồ Quyết vẫn không từ bỏ sự tò mò của mình, dùng tay chọc chọc vào người Ngô Giang đang nín thở yên lặng đứng bên cạnh.

“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.” Ngô Giang cười hi hi.

“Cái gì vậy?” Tư Đồ Quyết không hiểu, nhưng chỉ vài giây sau, trong đầu chợt loé lên: “A…”

Ngô Giang vội ra hiểu bảo cô im lặng.

“Thế nào?” Cậu hạ giọng hỏi, khuôn mặt vẫn luôn dửng dưng chợt hiện ra một chút ngượng ngùng.

Tư Đồ Quyết thấy vậy càng có thêm cảm giác ngạc nhiên, phải biết rằng cô đã biết Ngô Giang mười mấy năm rồi, tự vấn thì cô cũng là người hiểu cậu nhất trên thế giới này. Quan hệ giữa cô và Ngô Giang sở dĩ thân thiết như vậy ngoài vì gia đình thân thiết, tính cách hợp nhau thì quan trọng hơn còn vì tính cách Ngô Giang có một kiểu tuỳ ý “thế nào cũng được”. Tư Đồ Quyết thường nói nội tâm bên trong của Ngô Giang chắc có phần tinh tuý “khoáng đạt vô vi”, cậu thích rất nhiều thứ nhưng đồng thời cũng lãnh đạm với rất nhiều thứ, đạt được thì vui mừng mà mất đi cũng không đau thương, hiếm khi thấy có gì khiến cậu quan tâm tính toán. Tính cách này với sự ngang tàng bướng bỉnh của Tư Đồ Quyết tự nhiên bổ sung cho nhau, vì thế từ bé đến lớn bọn họ chưa từng xấu hổ ngượng ngùng với nhau bao giờ. Nhưng cậu lại đem giữ bí mật kia trong lòng, nhất là ở trước mặt bạn tốt lại còn giấu đi, đây là chuyện Tư Đồ Quyết không ngờ tới.

Tư Đồ Quyết chăm chú quan sát cô gái chơi guitar kia. Chưa đến mức xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng lông mày thanh mảnh, đôi mắt sáng ngời, phong cách thanh tú, không biết có phải do người gầy không, cả người có một cảm giác mỏng manh mà tinh khiết, giống như loại sứ xanh được nước rửa sạch đến mức tinh khiết vô cùng. Trong lúc cô giơ tay cử động dường như còn có chút cao ngạo khiến Tư Đồ Quyết đã từng đọc “Hồng Lâu Mộng” bất giác nhớ đến Diệu Ngọc, cảm giác cô ấy chính là nhân vật “Cho là ăn thịt hôi tanh; Lụa the, là lượt, coi khinh không thèm”, chỉ cần ở trước mặt cô ấy thì đều là “tục”.

Tư Đồ Quyết ghé vào tai Ngô Giang: “Thì ra anh thích điệu nhạc văn thanh như này, nhưng anh có chịu được người ta “phẩm cách” thế kia không?”

Quả nhiên, Ngô Giang lập tức tặng lại cô một chữ: “Tục!”. Cậu cũng không che giấu trước mặt Tư Đồ Quyết: “Anh em tốt, anh đều nói vậy đấy, sao nào? Mắt anh không tồi đấy chứ.”

“Được lắm!” Tư Đồ Quyết cố ý nhíu mày nói, nhưng rất nhanh liền cười kéo cánh tay Ngô Giang: “Xem kiểu mà bác sĩ tương lai Ngô Giang của chúng ta thích thì thế nào cũng tốt rồi.”

Cô thật lòng vì bạn tốt mà cảm thấy rất vui sướng, ngay cả Ngô Giang cũng đã động lòng, xem ra cái đảo nhỏ này giống như đảo tình yêu kiều diễm vậy.

“Đúng rồi, thái độ của người ta với anh thế nào? Anh vẫn chưa nói cô ấy tên gì, là bạn học của anh à? Nhìn có vẻ không phải là tân sinh viên đâu.”

“Tư Đồ Quyết, sao em lắm chuyện thế? Còn nữa, để ý lời chút, đừng để người ta hiểu lầm lại không tốt.” Ngô Giang cười, rút tay ra, tuy miệng nói vậy nhưng ngay sau đó lại rạo rực ồn ào bên tai Tư Đồ Quyết: “Cô ấy tên là Khúc Tiểu Uyển, đương nhiên không phải là tân sinh viên, là nghiên cứu sinh ở khoa bọn em đấy, anh và cô ấy quen nhau ở thư viện. Ít nhất cô ấy với anh… đương nhiên là thích rồi, nhưng vẫn chưa có biểu hiện ra thôi.”

“Cô ấy là nghiên cứu sinh á? Vậy là lớn hơn anh mấy tuổi rồi!” Tư Đồ Quyết kinh ngạc, né tránh cánh tay muốn che miệng của Tư Đồ Quyết lại: “A, a, chuyện tình chị em… Còn nói gì mà người ta chưa biểu hiện ra, không chừng trong mắt chị ấy anh cũng chỉ là đàn em thôi!”

Nhìn dáng vẻ chán nản của Ngô Giang sau khi bị bóc trần, Tư Đồ Quyết rất vui vẻ: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng. Phải dùng đến em thì đừng khách khí nha, hay là em thay anh đi nói với cô ây?”

Ngô Giang thấy cô có vẻ muốn lập tức xung phong tác hợp, bỗng thấy không ổn, liền lôi kéo xin: “Bà cô à, chúng ta đi xem chỗ khác có gì hay ho không đi.”

Bóng tối bao trùm, các nhóm hoạt động đều dùng máy phát điện thuê đến, các ngọn cây trên đảo treo mấy ngọn đèn công suất lớn, giữa sân lửa trại cháy rừng rực, tuy không thể nói là đèn sáng rực, nhưng một hòn đảo đầy những người trẻ tuổi phảng phất không khí sôi nổi thanh xuân. Xung quanh đều vui đùa ầm ĩ, các sinh viên ai nấy đều trở về trại, xếp thành một vòng, lửa trại chính thức bắt đầu đốt cháy.

Ngô Giang và Tư Đồ Quyết muốn tìm một chỗ ngồi, Tiểu Căn sớm nhìn thấy họ, vội vẫy vẫy bọn họ qua. Tư Đồ Quyết đang định tiến lên thì nhìn thấy Diêu Khởi Vân và Đàm Thiếu Thành vẫn đang nói chuyện liền nhìn Tiểu Căn lắc đầu, rồi tìm một chỗ khác ngồi. Trong lúc cô nhìn biểu cảm của Diêu Khởi Vân rõ ràng đang muốn nói gì đó mà lại thôi, trong lòng cảm thấy rất tức giận nên cố tình không thèm để ý.

Người chủ trì hoạt động lại là nam sinh tên là “Tam Da” ấy, thì ra cậu ta là bạn cùng lớp với Ngô Giang, tên thật là Thiệu Ba. Khi Thiệu Ba kí tên, chữ “Ba” (波) luôn phân thành hai phần, chợt nhìn giống như “Thiệu Tam Da”, vì thế, mọi người đều gọi cậu là “Tam Da” (三皮) . Vì tính tình sôi nổi nên trong các đoàn thể ở trường, Tam Da giữ không ít các chức vụ từ bé đến lớn, nơi náo nhiệt như thế này lại càng không thể thiếu cậu được.

Sau khi kêu gọi mọi người yên lặng, Tam Da liền đưa ra một trò chơi hâm nóng, gọi là “Kết đôi”. Qui định là mười nam sinh, mười nữ sinh cùng chạy trong một vòng tròn, người còn lại ở bên ngoài đánh trống, trong nháy mắt khi tiếng trống vừa dứt, người chơi phải lập tức kéo tay của người gần mình, mà người kia nhất định phải là khác phái, như vậy là “kết đôi” thành công. Nếu có người không may bị rớt lại sẽ bị loại, người bị loại trước mặt mọi người nhất định phải biểu diễn một tiết mục năng khiếu. Người càng ít, vòng tròn càng nhỏ.

Tam Da quả là “vua trò chơi”, biết rõ trò chơi náo nhiệt này có chút mờ ám sẽ khiến tinh thần những nam nữ thanh niên phấn chấn. Quả nhiên, cậu vừa dứt lời, cả sân đã sôi nổi, nhưng ở đây tân sinh viên rất nhiều, đều xa lạ với nhau, đa số có chút ngại ngùng, nóng lòng muốn thử nhưng lại chần chừ, vì thế người chủ động chơi không nhiều.

Ngô Giang vẫn cảm thấy rất buồn cười, nhưng Tư Đồ Quyết lại vỗ mạnh tay cậu, vì thế mới phát hiện Khúc Tiểu Uyển đang cười bị Tam Da kéo tới vòng tròn, trở thành người tham gia đầu tiên. Nếu sư huynh sư tỉ đã dẫn đầu thì rất nhanh liền có hai nam sinh dũng cảm bước lên.

“Đi, đi bóp nát cái tên Tam Da kia.” Tư Đồ Quyết quả quyết đẩy Ngô Giang về phía trước, sau đó cũng bị Ngô Giang kéo đi, cô đương nhiên không sao cả, đã đến rồi thì cứ chơi thôi, dù sao cũng là trò chơi vui mà.

Hai mươi người nhanh chóng tập hợp, khi người đánh trống tuyên bố bắt đầu, Tư Đồ Quyết vẫn luôn thay Ngô Giang để ý Khúc Tiểu Uyển, lúc này cô mới phát hiện trong vòng hai mươi người này còn có bóng hình mà mình vô cùng quen thuộc.

Diêu Khởi Vân đột nhiên tham gia hoạt động náo nhiệt như này thật là chuyện lạ. Lúc Tư Đồ Quyết còn đang ngạc nhiên đến mức rớt tròng mắt thì bỗng bừng tỉnh, tỏ vẻ khinh thường, thì ra tham gia trò chơi cùng cậu còn có âm hồn không tan Đàm Thiếu Thành.

Lẽ nào cô ta giỏi thế, khập khiễng một chân rồi còn muốn chơi sao.

Trò chơi bắt đầu rồi, vì vị trí đứng của những người chơi đều rất tuỳ tiện, mọi người ở trong chiếc vòng tròn nhỏ đó quay chỗ này chỗ nọ, khi người nào người nấy vẫn chưa biết nên đi đâu thì tiếng trống dứt. Hiệp thứ nhất, tiếng trống vừa cất lên, Tư Đồ Quyết đã bị một nam sinh ngăm đen cao lớn kéo mạnh, Diêu Khởi Vân lại dắt tay một nữ sinh có khuôn mặt tròn. Tư Đồ Quyết đang buồn bực sao không nhìn thấy Đàm Thiếu Thành thì đúng lúc nhìn thấy Ngô Giang, nhất thời không nhịn được cười, hoá ra Ngô Giang đang giữ Đàm Thiếu Thành.

Hiệp này có một nam một nữ ở hai góc khác nhau bị rớt lại, đôi nam nữ này cũng rất tự nhiên, hai người cùng kết hợp nhảy một điệu waltz đơn giản, rồi ra khỏi sân cùng mọi người xem tiếp.

Trước khi hiệp thứ hai bắt đầu, Tư Đồ Quyết không quên mục đích của trò chơi lần này là đẩy Ngô Giang qua vòng tròn đông người đến chỗ Khúc Tiểu Uyển, cô nhìn Ngô Giang đang theo tiếng trống dồn dập mà hướng về phía Khúc Tiểu Uyển đang ở rất gần, ngầm cổ vũ cậu.

Lần này tiếng trống rất lâu, lúc dừng rất đột ngột, trong nháy mắt xung quanh liền yên lặng, Ngô Giang nhanh chen qua Tam Da, thành công giữ Khúc Tiểu Uyển, còn Tư Đồ Quyết đi đến đâu cũng gặp phải cậu nam sinh cao to kia, vẫn như cũ, chuẩn xác chìa tay về phía cô.

Nhưng trong nháy mắt khi nam sinh kia chạm được vào Tư Đồ Quyết, cô cảm thấy cơ thể mình bị nghiêng mạnh, cánh tay bên kia bị người nào đó túm mạnh, cô suýt nữa không đứng vững, sau khi nhờ người bên cạnh để đứng vững, cô nhìn xuyên qua đám người chật chội mới phát hiện người đã nắm tay cô dĩ nhiên là Diêu Khởi Vân cách cô cũng không gần lắm. Đàm Thiếu Thành đứng cạnh cậu, vẻ mặt xấu hổ và ngỡ ngàng đứng một mình ở đó.

Đàm Thiếu Thành đương nhiên làm sao hiểu được, rõ ràng trước đó Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết còn giận nhau, dáng vẻ như chết cũng không qua lại với nhau. Lúc trước cô còn nói chuyện với Diêu Khởi Vân, cả hai đều nói những chuyện vui vẻ khi nhỏ ở quê, lúc cảm thấy có chút hợp ý, cô từng thăm dò hỏi xem Tư Đồ Quyết có phải bạn gái của cậu không nhưng lúc ấy cậu đã quả quyết phủ nhận rồi. Sao vào thời điểm mấu chốt này, Diêu Khởi Vân rõ ràng đã bỏ rơi người ở gần cậu, ngược lại, đi tìm đại tiểu thư tuỳ hứng mà cậu vẫn bảo không chấp nhận được ấy, huống hồ Tư Đồ Quyết vẫn luôn tránh cậu, cố ý đứng xa cậu.

Người tổ chức đến xem tình hình trận chiến, lúc nhìn thấy Tư Đồ Quyết, mọi người đều bật cười. Thì ra cách để cô giữ cân bằng người là hai tay bị hai người ở hai hướng khác nhau kéo, hai tay cô như muốn đem cô tách thành hai mảnh.

“Giờ như thế nào đây?” Người tổ chức có chút do dự, qui tắc trò chơi là yêu cầu mỗi “đôi” chỉ có hai người. Vì thế anh ta chỉ có thể hỏi đương sự là Tư Đồ Quyết thôi: “Ai kéo tay bạn trước?”

Tư Đồ Quyết biểu tình, hàm ý bảo anh ta hỏi trời ấy.

Cũng may cậu nam sinh to cao kia có tinh thần thi đấu, dù Diêu Khởi Vân chặn ngang tới nhưng cậu thừa nhận mình đã tới chậm vài giây. Cậu nhẹ nhàng buông tay, ý là mình bị loại. Diêu Khởi Vân nắm chặt cổ tay Tư Đồ Quyết vẫn đang kéo mạnh, vì thế Tư Đồ Quyết lập tức đứng không vững, đụng vào một đôi nam nữ đang đứng giữa mình và Diêu Khởi Vân, liền luôn miệng nói xin lỗi.

Ngoài cậu nam sinh kia, không nghi ngờ gì Đàm Thiếu Thành cũng bị loại.

Cậu nam sinh kia rất nhanh đã ngâm một bài thơ trước mặt mọi người, hùng hồn dõng dạc, khiến cả sân hò reo. Đến phiên Đàm Thiếu Thành, cô đỏ mặt, giống như một quả cà chua, đan tay đứng trước người xem, càng vội vàng suy nghĩ thì đầu óc lại càng trống rỗng. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, lúc đầu lên tham gia trò chơi đã là dũng cảm lắm rồi, không ngờ lúc này lại khó ứng phó như vậy.

Cô lắp bắp, cố lấy dũng khí, giọng nhỏ thầm hát lên. Bởi vì quá hồi hộp và căng thẳng, ngay cả lời cô cũng không nhớ, lại còn ngắc ngứ lắp bắp, Tư Đồ Quyết phải nghe một lúc mới hiểu thì ra cô ấy đang hát “Câu chuyện Tiểu Thành” của Đặng Lệ Quân.

Lúc hát đến đoạn: “Hát lại hát, nói rồi lại nói, câu chuyện Tiểu Thành thật hay…”, không biết vì vội hay vì giọng địa phương mà cô hát thành: “Lên rồi lên, làm rồi lại làm, câu chuyện Tiểu Thành thật hay…”, người nghe đều cố nhịn cười, chỉ có một người không quan tâm mà ôm bụng cười.

Người đó chính là Khúc Tiểu Uyển. Nghĩ đến chuyện cô ở vị trí của người chuyên nghiệp về hát hò, lại xem trình độ biểu diễn như vậy đã đủ lý do để cô ôm bụng cười. Cô cao giọng gọi người tổ chức: “Được rồi, đừng làm khó cô gái nhỏ đó nữa. Để cô ấy hát lần nữa, chắc Đặng Lệ Quân sẽ khóc đấy.”

Lời vừa nói xong, đám người đều cười vang. Nhưng khi tiếng cười vang lên liên tiếp, Đàm Thiếu Thành lúng túng lẻ loi đứng ở giữa đám đông. Cô hoảng sợ nắm chặt ống quần, nhưng ý thức được sự xấu hổ của mình có thể khiến mình lúc này nom giống một cô người hầu đáng thương, mắt ngân ngấn lệ, toàn thân phát run. Trước khi nước mắt chảy xuống, cô vội vàng quay tầm nhìn, trong làn nước mắt, cô thấy hai tay Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết đang nắm chặt nhau, còn có nụ cười của Khúc Tiểu Uyển thanh cao và ánh mắt hàm ý xin lỗi của Ngô Giang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play