Đáng tiếc, Giang Nam không hề cho hắn cơ hội nói, hắn cực nhanh rời khỏi tầm nhìn của học đồ:

-Tiên sinh, hai sườn của Lang Nhân này đã bị thương nặng, phiền các ngươi thì tốt rồi, hắn có tiền, khẳng định sẽ không quỵt đâu.

-Ê này, lời ta còn chưa nói xong mà!

Nhưng Giang Nam đã biến mất không thấy tăm tích đâu.

Học đồ chịu thua lắc đầu, sau đó hắn do dự nhìn bộ dáng Victor.

Nên cứu hắn hay không đây?

Cứu hắn, sư phụ đã phân phó, ông đã thức trắng đêm cứu vị bệnh nhân hết sức quan trọng nọ, cho dù trời sụp xuống cũng không thể quấy rầy ông.

Nhưng nếu không cứu… Mình thân là học đồ y sư, sao có thể làm ra chuyện thấy chết không cứu chứ?

Ngay lúc học đồ không đưa ra được chủ ý thì tiếng gõ cửa đã khiến Victor tỉnh lại tạm thời.

Hả?

Đây là…

Victor phát hiện mình đã tới một nơi xa lạ, sau đó hắn chỉ cảm thấy hai sườn mình đau đớn kịch liệt, đầu váng mắt hóa, cứ hệt như sắp chết tới nơi rồi vậy.

Nhưng hắn bất chấp thương thế mình:

-Tiểu thư Welen, cô vẫn tốt chứ? Cô còn sống không? Trả lời ta đi!

-Tiên sinh, nơi đây không hề có tiểu thư Welen nào đó, ngài, ngài tốt hơn mau theo ta vào đi!

Giữa ‘lệnh thầy’ và ‘lương tâm’ vị học đồ đã chọn cái sau, hắn liền dìu Victor lên. Nhưng Victor đẩy hắn ra:

-Cút ngay, ta phải đi cứu Welen!

Cứu? Học đồ bị từ này dọa giật nảy mình.

-Các hạ, là bạn của ngài gặp nguy hiểm sao? Tôi hiểu tâm tình của ngài, nhưng thân thể ngài… Ngài tốt hơn hết là mau theo tôi vào trị thương đi!

Hắn chỉ chỉ vào góc trong con hẻm:

-Ngài thấy không? Ở đó còn trạm gác tuần tra của trị an, ngài nói địa chỉ của bạn ngài cho tôi biết, tôi đi mời thành vệ đội cứu hắn.

Victor sờ vào vết thương chảy máu không ngừng của mình, thở dài:

-Cũng được, ngươi đi tìm thành vệ đổi, bảo họ tới quảng trường thứ sau, sân trong của Welen. Ta tự mình đi tìm y sư là được.

Học đồ vội vã chạy đi.

Nhấc chân bước loạng choạng, Victor đi tới trước cửa phòng cấp cứu. Lúc này hắn chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một lớp sương mù đen, tay chân cũng không tự giác run rẩy.

Nguy rồi!

Thương thế của mình càng lúc càng nặng, bắt buộc phải mau chóng cấp cứu!

Nghĩ đến đây, Victor đạp mạnh cửa phòng cấp cứu, quát lớn:

-Y sư ở đây nghe rõ cho ta, bỏ tất cả bệnh nhân, cứu ta trước!

-Hừ, giọng điệu thật lớn!

Phải biết rằng, trong phòng cấp cứu còn có một bệnh nhân hết sức quan trọng, hắn vừa nghe thấy ngôn từ ngang ngược vô lý của Victor lập tức chửi ra ngoài.

Victor cũng thấy rõ bộ dạng bệnh nhân này, hắn tuy không nhận ra người trước mắt nhưng vừa thấy thân thể người này cường tráng như tháp sắt, hai tròng mắt đỏ như máu, lại liên tưởng đến cao thủ thành Thái Dương Sorent giới thiệu…

-Hank, ngươi là Huyết Đồng Hank!?

Bệnh nhân này chính là Hank bị Giang Nam đánh bại.

Trên lôi đài Đồ Đằng, Giang Nam không hề xuống tay với Hank, nhưng hắn lại lơ là một chuyện vô cùng quan trọng.

Tại Đại Lục Nguyên Chi các y sư không được phép giải phẫu thi thể con người.

Mà không thể giải phẫu thi thể thì không thể hiểu rõ thực sự kết cấu xương cốt, cũng không thể phát triển khoa y học chỉnh hình cấp cao!

Nói đơn giản, chính là thầy thuốc ở đây không biết trị liệu tổn thương xương cốt phức tạp.

Sau khi đánh bại Hank, Giang Nam còn tưởng hắn nghỉ ngơi vài ngày là có thể phục hồi như cũ.

Nhưng trên thực tế Hank căn bản không tìm nổi y sư có thể giúp hắn nắn xương. Thương thế hắn càng ngày càng nặng, đã sinh ra rất nhiều biến chứng đáng sợ.

Hank nằm trên giường bệnh, toàn thân sưng phù, các khớp tay chân đều nổi lên một tầng màu xanh tím đáng sợ, ngón tay hắn bị Giang Nam bẻ đã thối rữa, hai chân cũng đang mưng mủ thối rữa.

Hắn đã không sống được bao lâu nữa rồi.

Nhưng Hank vẫn giữ gìn được tôn nghiêm của thập đại cường giả, hắn duỗi bàn tay về phía Victor:

-Tiểu tử, nếu ngươi biết danh hiệu của ta, lại đây, muốn cướp y sư của ta, ngươi ắt phải giết ta trước!

Victor trước sau vẫn tin rằng, Lang – phải tôn trọng cường giả, giọng điệu hắn hòa hoãn lại:

-Thì ra là Hank các hạ, tôi không biết là ngài ở đây, xem bộ dạng ngài… Tôi có thể chờ ngài. Y sư, hãy trị cho Hank các hạ trước!

Hắn chỉ chỉ vào ngực mình:

-Tôi là Victor, Victor của núi Renny!

Núi Renny!? Thần sắc Hank trở nên sùng kính:

-Thì là thiếu chủ nhân núi Renny! Y sư, ngươi hãy trị cho thiếu gia Victor trước đi.

-Trị cho ta trước? Hank các hạ, thân thể ngài…

-Thiếu gia Victor, đừng nói nhảm nữa, ngươi cũng cần cấp cứu!

Hank cười khổ nói:

-Bộ dạng tôi ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, nói không chừng sẽ chết ngay tức khắc ở đây. Vậy tôi còn không bằng sảng khoái chút đỉnh, sống ít đi vài ngày, nhường y sư giỏi nhất thành Thái Dương cho ngài. Tôi kính trọng Lang Vương núi Renny, trước khi chết có thể kết giao con trai độc nhất của Lang Vương… Đáng!

Victor cảm động rất lâu nói không thành lời, hắn đấm ngực mình:

-Lang, sẽ không nhận ân huệ vô duyên cớ. Tôi đáp ứng ngài, nếu ngài chết tôi sẽ giúp ngài hoàn thành một tâm nguyện!

Hank không ngờ Victor còn là một người sảng khoái như thế, hắn chợt trợn tròn xoe mắt:

-Nếu ngài đồng ý giúp ta, tôi vừa hay có một việc chưa làm xong!

-Thiếu gia Victor, chắc hẳn ngài dã biết quá trình tôi bị thương: Lôi đài số 3 dùng một nữ nhân làm phần thưởng, tôi muốn nữ nhân ấy, lúc này mới gặp phải độc thủ của Giáo Sư.

Trong đôi mắt Hank tràn ngập vẻ tiếc nuối:

-Thật không dám giấu, tôi có một trưởng bối sắp giá lâm thành Thái Dương, tôi đoạt nữ nhân ấy chính vì để dâng tặng cho vị trưởng bối này.

-Đáng tiếc tôi không chờ được ông ấy rồi…

-Thiếu gia Victor! –Hank cao giọng nói:

-Qua vài ngày nữa, nếu ngài nhìn thấy một người có đồng tử đỏ chót như tôi thì người ấy chính là trưởng bối của tôi! Xin ngài… khụ khụ… xin ngài…

Hắn ho kịch liệt.

Victor vội vàng nói:

-Đừng nói nữa, tôi đều rõ cả rồi! Tôi sẽ tìm trưởng bối của ngài, mời ông ấy giết Giáo Sư báo thù cho ngài!

-Không, không phải báo thù cho tôi! Lôi đài Đồ Đằng sinh tử không hối hận, tôi bản lĩnh không bằng người, chết rồi cũng chẳng trách người khác.

Hank đã đến nước ngọn đèn trước gió:

-Chỉ là, chỉ là tôi không thân không thích ở thành Thái Dương, muốn cầu xin thiếu gia Victor ngài tạm thời bảo quản di thể của tôi, sau đó… sau đó giao cho trưởng bối của tôi…

-Nhưng xin hãy nhớ kỹ, sau khi tôi chết, ngài tuyệt đối không thể chỉnh trang dáng vẻ tôi. Tôi chết thế nào ngài cứ như thế bảo quản di thể của tôi! Thối rữa cũng được, bốc mùii cũng xong, nhưng nhất định phải để trưởng bối của tôi nhìn thấy bộ dáng tôi bây giờ!

-Nhất là xương cốt của tôi, xương bị Giáo Sư bẻ trật… Người có đồng tử đỏ chót ấy, phải tận mắt nhìn thấy xương của tôi!

Hank gào ra chuyện làm chưa xong trong lòng, hắn bỗng cảm thấy mình đã không còn gì níu kéo, sinh mệnh hắn cũng bắt đầu trôi đi nhanh chóng.

Rất nhanh, Hank liền nhắm mắt vĩnh viễn.

Mà Victor kinh ngạc nhìn di thể Hank, rất lâu nói không ra lời, hắn nghĩ không ra di ngôn của Hank là có ý gì.

Giao di thể cho trưởng bối quả thật rất dễ lý giải, Hank khả năng là hy vọng lá rụng về cội, muốn mai táng mình trong phần mộ của gia tộc.

Nhưng…

Hắn vì sao không cho phép mình sửa sang lại dung nhan của mình!? Con người ta khi chết là phải quý trọng, nhưng Hank không ngờ thà để mình chết thê thảm khó coi, cũng phải để trưởng bối nhìn thấy xương của mình, chẳng nhẽ… xương bị Giáo Sư tách ra còn ẩn dấu một bí mật lớn ư?

Victor chẳng nghĩ được gì nữa, hắn bị từng đợt cảm giác hôn mê xông vào làm mê muội đầu óc, ý niệm cuối cùng trước khi hắn hôn mê là: Lang, nhất định tuân thủ lời hứa! Hank, tôi nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play