Bảo Hân ngồi bó gối bất lực bên cạnh Tiểu Đào Hồng. Ban nãy nàng vừa mới lục soát xong toàn bộ nhà củi. Đây hoàn toàn là một cái lồng nhốt, dù Bảo Hân có kinh công như chim én cũng khó mà bay thoát ra ngoài. Phòng củi dường như là tận dụng một phần hang đá mà dựng nên, xung quanh và phần mái đều là vách đá, mặt trước không có cửa sổ mà chỉ có một cửa ra vào, ổ khoá nằm bên ngoài nên cũng không thể mở. Hơn nữa bên cạnh nàng còn có Tiểu Đào Hồng đang bị thương ở chân, khó mà chạy đi xa khỏi nơi này.
Bảo Hân nhòm lén qua khe cửa, thấy mấy tên thổ phỉ đang chất củi. Bọn chúng dự định làm một bữa thịt nướng, ăn mừng số kim ngân châu báu hôm nay vừa cướp được. Thật không ngờ chiếc xe ngựa trông bình thường như thế lại chứa rất nhiều châu báu có giá trị. Lại còn có hai tiểu cô nương xinh đẹp, bọn chúng đang nghĩ chắc hẳn hai nàng là người của thế gia vọng tộc, có nên chuyển sang đòi tiền chuộc hai nàng không. Thôi mặc kệ, đêm nay cứ thưởng thức mỹ nhân rồi cứ tính.
Lửa đã được đốt lên giữa khoản sân tròn. Bọn thổ phỉ ngồi xung quanh bắt đầu nướng thịt. Mùi rượu nồng nặc được khui ra. Tiếng cười ha hả của bọn chúng ồn ào vang vọng. Bảo Hân ngồi kế bên Tiểu Đào Hồng, bắt đầu run cầm cập. Ký ức hãi hùng của đêm trăng từ tám năm trước hiện về. Ký ức kinh hoàng suốt đời này nàng không thể quên.
Tiểu Đào Hồng ngồi bên cạnh thấy nàng run rẫy, chỉ biết choàng tay ôm lấy. “Nữ nhân này nhát như vậy, không có khả năng làm việc lớn!” Mấy lời nói lúc nãy của nàng ta, có lẽ cũng có vài phần là sự thật.
Cánh cửa gian phòng củi bị đạp mở một cách thô lỗ. Hai tên thổ phỉ thô lỗ tiến vào lôi hai nàng ra giữa khoảnh sân. Chân Tiểu Đào hồng bị thương nên chỉ có thể cà nhắc đi theo, vết thương đau điếng làm nàng la lên, nhưng cũng chẳng có âm thanh nào phát ra được. Còn Bảo Hân kế bên bây giờ đã bắt đầu run kịch liệt, trông nàng ta có thể tuỳ thời ngất đi bất cứ lúc nào.
- Ha ha, tiểu nữ hồng y bị thương ở chân, không nhảy được thì để lại bên cạnh đại ca hầu rượu vậy. – Một tên phân phó.
Vậy là Tiểu Đào Hồng bị nhét vào bên cạnh một một tên râu ria hôi hám. Bị hắn sàm sỡ ôm lấy thân người. Nàng vùng vẫy kịch liệt, đấm thùm thụp vào người tên kia; nhưng với sức lực của nàng, hắn chẳng mảy may bị thương tí nào. Nàng bị hắn chế trụ cả hai tay, sau đó bị đè người xuống sờ mó lung tung, rồi còn dám hôn cả lên người nàng. Nàng tức tưởi, nước mắt chảy thành dòng. “Tên hỗn đản, ta nhất định giết sạch cả nhà ngươi, đốt cháy cả sơn trại ngươi. Tên chết tiệt, ngươi còn đáng chết gấp trăm lần tên Lạc Nhân kia”.
Đúng vậy, tên biến thái hắn ngay khi biết nàng là nữ nhi, cả nhìn cũng không dám nhìn chứ đừng nói là sờ đến. Xem ra biến thái vẫn còn là người tốt hơn gấp trăm lần tên cường bạo này.
Bảo Hân đứng trơ trơ giữa sân nhìn Tiểu Đào Hồng bị khinh bạc cũng không biết làm thế nào. Xung quanh nàng, mấy tên thổ phỉ đang uống rượu ăn thịt, hò hét ồn ào.
- Nào Nhảy múa đi.
- Hát cho chúng ta nghe.
- Làm trò gì đi, đừng đứng như tượng gỗ nữa.
Bảo Hân nghe mấy lời đó lùng bùng hết lổ tai. Nàng đang đứng ở đâu đây? Sơn trại thổ phỉ hay Tế Nguyệt đài ngày đó. Tám năm nay được Thành gia che chở, nàng chưa từng bị sỉ nhục lần nào. Thì ra cuộc sống của nàng thời gian qua là quá sung sướng. Thù nhà chưa trả xong mà một mình sống vui vẻ nên đã bị quả báo rồi phải không? Vừa rời khỏi mái nhà của Thành gia đã gặp ngay tình cảnh năm xưa. Nàng hốt hoảng bật khóc, lần khóc đầu tiên từ tám năm qua. Nước mắt tích tụ quá lâu nên chảy ra như mưa. “Oa Oa Oa ... Chủ nhân mau tới cứu.”
Đáp lại lời cầu xin của nàng, cổng lớn sơn trại bị người ta đạp văng. Xuất hiện trong ánh bụi mù mịt là chàng trai tuấn lãng Thành Lạc Nhân. Hắn quần áo dơ bẩn, không biết bị bao nhiêu cành gai xé rách; gương mặt lấm lem, có lẽ đã rớt xuống cái hố nào đó; đầu tóc rối bời, còn có mấy cành cây nhỏ đâm vào, giống như mới chui từ trong bụi rậm nào ra.
Là hắn lần theo mùi Bách Lý hương, đường thì theo được nhưng cạm bẫy thì không thể tránh. Hắn bị lọt xuống bẫy hai lần, lạc trong mê trận rừng cây mãi mới thoát ra được. Hắn đến nơi với tâm trạng vô cùng bực bội.
- Lũ thổ phỉ đáng chết, dám động đến người của Thành gia, lại còn hại bổn thiếu gia đến mức này. Diệt cả sơn trại nhà ngươi thì vẫn còn có lợi cho ngươi quá.
Hắn nhìn thấy cảnh Bảo Hân đang đứng giữa sân khóc, “Chà con nhóc này tám năm qua chưa hề khóc, mà lần này khóc quả là chuyện lớn rồi. Làm sao dám báo với Đồng Đồng đây.” Còn Tiểu Đào Hồng kia thì tình hình còn nguy ngập hơn, bị người ta đè dưới thân khinh bạc. Cứu người như cứu hoả hắn lao tới chỗ Tiểu Đào hồng, một cước đá tên thủ lĩnh văng vào vách đá, bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Đào Hồng kia thấy hắn như thấy cứu tinh, ôm chặt lấy hắn khóc nức nở. Phen này nàng nợ hắn một ân tình, hắn có thể dễ dàng bắt nàng lấy ân tình này để đổi lại sự im lặng về việc kia. “Sau này có thể dễ dàng thương lượng hơn!” Vì vậy hắn để mặc kệ nàng ôm lấy mà khóc lóc.
Bảo Hân thấy Lạc Nhân thì mừng rỡ biết bao nhiêu. Nếu năm đó, có người xuất hiện cứu nàng như vậy thì đời nàng có khi nào đổi khác? Cuộc đời này, nàng nguyện sống để phục vụ chủ nhân mà thôi. Bảo Hân dùng kinh công nhảy một bước đến chỗ bên cạnh Lạc Nhân, ôm lấy cánh tay hắn khóc lóc không thôi.
Lạc Nhân hắn thật là số hưởng, hai bên có hai tiểu mỹ nhân gắt gao ôm chặt lấy mà khóc. Chỉ là hắn không dám hưởng cái phúc này. Hắn trên đời sợ nhất là nữ nhân khóc lóc, bởi vậy Đồng Đồng mới là tốt nhất, không bao giờ biết khóc là gì. Hơn nữa đại địch trước mắt, toàn bộ thổ phỉ trong sơn trại đang xông tới, tay tên nào cũng lăm lăm đại đao.
- Ôi trời, hai nàng có thể buông ta ra được không vậy!
Kẻ địch rất đông mà hắn chỉ có một mình, hai tay lại bị người ta chế trụ. Hắn lại không dám vung tay đẩy ai ra. “Đành phải sử dụng chiêu đó vậy!”
Hai tay hắn bắt ấn, vận khí luân chuyển trong người. Một vòng, hai vòng, ... một trăm hai mươi tám vòng, khi vận tốc khí đã đạt đến cực đại thì chuyển thành một loại chất đặc biệt, Bá khí, có thể đẩy lui mọi đòn tấn công cũng như đè bẹp đối thủ. Cũng giống như tên, là một chiêu thức rất bá đạo. Đây là một đòn nội công đặc biệt độc môn, chỉ có những ngươi đã được ‘khai sáng’ như hắn mới sử dụng được. Dùng năng lượng sinh mệnh để sản sinh ra sức mạnh.
^_^
Đồng Đồng đã không còn là con người. Kinh mạch nàng hầu như không thể bắt được, năm phút một nhịp, cả người lạnh toát như khối băng. Vì vậy nàng sống chậm hơn mọi người rất nhiều, một ngày của nàng bằng một năm với người khác. Nàng thức dậy vào mùa xuân và đi ngủ khi đông về. Nàng cũng từ lâu không còn ăn thức ăn của loài người nữa.
Đồng Đồng có thể nhìn được trong bóng tối, nghe được tiếng bước chân của từng con kiến, cơ thể nàng trở nên linh mẫn, nhạy cảm hơn con người rất nhiều. Nàng có thể đọc được suy nghĩ của một người, trao đổi tâm linh với họ. Và nàng có thể nhìn thấy những thứ con người không thể thấy được.
Đồng Đồng đã từng nói với Lạc Nhân rằng, mỗi con người cũng giống như ngọn nến, năng lượng sinh mệnh tuôn chảy khắp người họ, bốc lên cao như một dòng thác chảy ngược, sau đó cháy sáng thành một ngọn lửa trên đầu mỗi người. Ngọn lửa đó chính là sinh mệnh.
Mỗi con người phát ra một loại chất khí khác nhau, màu sắc khác nhau, nhiều ít khác nhau. Một người khoẻ mạnh tạo ra khí chất chảy cuồn cuồn, ngọn lửa của họ cháy rực rỡ; trong khi những người bệnh hoạn thì chất khí chảy ra vô cùng yếu ớt, ngọn lửa của họ lập loè. Khi một ngọn lửa tắt, sinh mệnh của họ đã tắt.
Con người bình thường không ai biết đến dòng khí năng lượng đó, họ cứ để mặc nó chảy đi và đốt cháy một cách vô ích. Nhưng có một số người không như vậy, họ hoặc vô tình hoặc biết cách giữ lại năng lượng sinh mệnh trong cơ thể mình, để cho nó chảy trong huyết quản, còn ngọn lửa thì được thắp trong tim. Họ chính là những người có năng lực đặc biệt. Những người có thể trong thấy ma quỷ, những người có khả năng thông linh coi bói, những nhà tu hành đắc đạo ... tất cả đều có ngọn lửa cháy trong tim mình thay vì ở trên đầu.
Và đặc biệt khả năng giữ dòng năng lượng chảy trong huyết quản là có thể luyện tập được. Đồng Đồng đã ‘khai sáng’ cho Lạc Nhân để hắn có thể giữ cho ngọn lửa cháy trong tim mình. Đồng Đồng nói rằng hắn có một ngọn lửa rất đẹp, rực sáng ánh vàng hơn tất cả những người khác. Số mệnh đã trao cho hắn một khả năng lớn lao, hắn chắc chắn sẽ trở thành một vị bá vương, đứng trên tất thảy mọi người. Đồng Đồng đã chọn hắn làm người kế nhiệm vị trí Tộc chủ của nhà họ Thành, một vị trí vô cùng tối cao và tôn kính.
Khi đã giữ được dòng chảy năng lượng trong người mình, hắn bắt đầu tập luyện để sử dụng nó. Sinh khí khi giữ bao quanh người một lớp đủ dày, có thể sử dụng như áo giáp, thân kim cương bất hoại, bách độc bất xâm. Nhưng chiêu này vô cùng tốn năng lượng và đòi hỏi một khả năng duy trì tập trung cao độ, mà có thể làm hại trí óc hắn. Sinh khí có thể phát ra và duy trì hình dạng như vũ khí, một vũ khí tuyệt luân không gì có thể ngăn đỡ. Nhưng hắn vốn không giỏi võ nghệ và không có chí luyện tập. Vì mục đích cá nhân, hắn chỉ chịu tập luyện mỗi môn khinh công, còn võ công chỉ là hạng tầm thường. Hắn ít khi đụng chạm với người khác nên không cần phải luyện võ cho tốt. Còn khi cần thiết, thì nhờ vũ khí tạo bằng sinh khí cũng đủ để hắn thắng áp đảo người ta.
Tuy nhiên, hắn thường xuyên bị người khác tập kích. Bởi vì vị trí người kế thừa của hắn làm nhiều người rất bất mãn, kẻ muốn mạng hắn không ít. Tuyệt đại sát thủ cũng có, binh đoàn lính đánh thuê cũng có ... nói chung là phiền phức luôn đến bất cứ lúc nào, mà hắn lại không thích có vệ sĩ lúc nào cũng kè kè một bên. Hắn sáng tạo ra Bá khí.
Dùng năng lượng sinh khí vận chuyển trong kinh mạnh nhiều lần. Vòng sau tốc độ di chuyển nhanh gấp đôi lần trước, khi vận tốc đã đạt đến một trăm hai mươi tám vòng thì năng lượng sinh mệnh biến thành Bá Khí. Bá khí phát ra toàn thân có thể hạ gục toàn bộ kẻ địch, đem ép xuống có thể khống chế hoạt động cơ thể, dù chỉ phát ra một ít cũng đã khiến người khác bị đè bẹp, không thể chống đối.
Hắn lần này trước mắt có rất nhiều địch nhân đang tiến tới, đành phải sử dụng Bá Khí phát ra toàn thân. Hắn mở tay giải ấn, đem toàn bộ Bá Khí trong người nén lại, đẩy ra về phía trước mặt. Mấy tên thổ phỉ tiến đến gần vung đao chém xuống, thì đột nhiên cơ thể rúng động đứng yên, như chạm phải một lớn đá vững chắc. Sau đó hơn một trăm tên bị hất mạnh ra phía sau, gần thì đập xuống đất trọng thương, xa thì văng vô vách đá tạm thời bất tỉnh.
Bảo Hân và Tiểu Đào Hồng giật mình sực tỉnh, cả hai cũng quên cả khóc tiếp nín lặng nhìn quang cảnh trước mắt. Hơn một trăm tên thổ phỉ đả bị hạ gục tại chỗ chỉ với một chiêu thức, mà thậm chí hắn còn không vung mạnh tay.
“Đây là loại võ công gì vậy nè? Quá mạnh và quá tàn ác. Đem sức lực một người mà chống lại trăm người. Lạc Nhân hắn nhất tiếu tàng đao, là Ngoạ hổ tàng long!” Tiểu Đào Hồng nhìn hắn kỳ dị.
“Chủ nhân người đã tới!” Bảo Hân sực tỉnh buông tay hắn ra, quỳ xuống trước mặt hắn.
- Không sao, khổ cho ngươi rồi. - Hắn đưa tay nâng cằm Bảo Hân lên để nhìn rõ dấu tay in hằn trên má nàng. – Lấy thuốc trị thương đi.
Hắn móc trong áo ra một lọ thuốc đưa cho Bảo Hân, sau đó quay qua nhìn Tiểu Đào Hồng vẫn đang há hốc nhìn hắn.
- Cô nương, lần này liên luỵ nàng nhiều. Là ta có lỗi, xin lỗi đã kéo nàng vào cuộc. Nhưng vạn lần chúng ta rất bất đắc dĩ mới phải mang nàng theo. Mong cô nương thứ tội.
Lần này nhìn hắn xin lỗi vô cùng thật tâm. Rút bài học lần trước, hắn chủ động xin lội đàng hoàng để lấy lòng người ta. Đã mua được nhân tâm thì sau này có gì cũng dễ bề nói chuyện.
“Ngươi đến là tốt rồi, tại sao lại tới trễ vậy. Là ngươi hại ta, là ngươi hại ta. Tên kia dám khinh bạc ta. Ngươi phải chịu trách nhiệm bồi thường cho ta.” Nàng vừa la hét vừa đấm thùm thụp vào người Lạc Nhân. Nàng đã thấy Bảo Hân và Lạc Nhân trao đổi bằng khẩu hình với nhau, nên dù không nói ra được tiếng nào nàng cũng chắc rằng hắn có thể hiểu được.
Lạc Nhân cũng không thể tránh né, bèn chụp hai tay nàng lại, trước giờ cũng không ai dám đánh hắn như vậy.
- Cô nương, là ta có lỗi. Vậy cô muốn ta bồi thường như thế nào? - Nếu là bồi thường bằng tiền thì thật tiện lợi cho hắn quá.
Tiểu Đào Hồng ngẩn ngơ, “Ừ nhỉ, bắt hắn bồi thường cái gì?” nàng có thể đòi hỏi gì ở hắn, chẳng lẽ bắt hắn chịu trách nhiệm với nàng.
“Ta không biết, là ngươi nợ ta. Sau này ta bắt ngươi trả đủ. Bây giờ ta muốn ngươi phóng hoả đốt hết trang trại này!” Nàng giận dỗi nói với hắn.
- Đốt hết? Cô nương, cô cũng ra tay tàn độc quá. - Hắn nhìn Tiểu Đào Hồng cười cười.
“Ai bảo bọn họ dám đụng chạm tới ta. Là ngươi nợ ta, bây giờ ngươi có chịu đốt không?”
- Đốt, ta đốt chứ! - Hắn mỉm cười cầu tài.
Chịu thương lượng là tốt rồi, còn hơn lúc trước không thèm đếm xỉa tới hắn. “Haizz, không ngờ chọc phải một bà chằn thứ thiệt. Đụng nàng một chút đã đòi đốt hết sơn trại người ta. Ta đã nhìn thấy hết của nàng, chẳng lẽ đòi giết hết cả nhà ta. Thành gia rất là đông người nha, giết hết xem chừng rất mất thời gian đó.” Hắn thở dài, nghĩ tới cục nợ này là đã thấy đau đầu.
^_^
Sơn trại cháy rực rỡ, soi rõ lối đi cho ba người xuống núi. Chân của Tiểu Đào Hồng đã bị thương, không thể đi được, Thành Lạc Nhân đành phải cõng nàng xuống núi. Tông chủ như hắn trước giờ chưa từng vì ai trên đời mà cúi mình phục vụ như vậy đâu. Dĩ nhiên trừ vị thiên tiên Đồng Đồng trong lòng hắn, vốn không được tính là ‘ai’ trên đời này.
“Tiểu nha đầu này thật có phước”. Ai bảo hắn đắc tội với người ta.
Bảo Hân đi bên cạnh, nhìn thấy hắn vô cùng khó chịu mà vẫn ráng tươi cười phục dịch người khác, vô cùng xúc động. “Thanh Đồng chủ nhân, lần này có lẽ có thể hy vọng được rồi.”
Hy vọng điều gì? Dĩ nhiên là hy vọng có người có thể kềm chân con ngựa bất kham như hắn. Thanh Đồng có thể mau chóng dứt ra khỏi, mà Bảo Hân có thể mau chóng trả thù nhà. Thật là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Còn Tiểu Đào Hồng trên lưng hắn thì vô cùng hả hê. Đây chỉ là bước trả thù sơ khởi của nàng mà thôi.
Ba người tiếp tục lên đường, mỗi người một tâm trạng.
Tiểu Đào Hồng là tì nữ của ‘công chúa’ Bảo Hân, hai người bây giờ xem ra tình cảm chị em vô cùng tốt đẹp.
Lạc Nhân không biết từ bảo giờ đã trở thành sai vặt siêu cấp cho Tiểu Đào Hồng. “Ta muốn ăn quả chín ... Ta muốn ăn gà quay ... Cái gì dám trả treo ... là ngươi nợ ta ... ngươi nợ ta có nhớ không?” Hắn bị đày đoạ đến thê thảm mà không dám phản khán. Vì tương lai của hắn và Đồng Đồng, hắn dù uất hận cũng chỉ mỉm cười cung phụng cho vị chủ nợ đáng ghét kia thôi.
Hắn không thể thở than, chỉ biết đọc một bài thơ cảm khái.
Chinh phu hoài vãng lộ
Dạ sắc thượng mông mông
Nguyệt lạc viên thanh ngoại
Nhân hành hổ tích trung
Lực suy thường úy lộ
Phát đoản bất cấm phong
Dã túc phùng tiều giả
Tương liên bất tại đồng
(Phương Hoàng lộ thưởng tào hành – Nguyễn Du)
Nghĩ đường trước mặt mà lo,
Trời mai còn vướng lờ mờ bóng đêm.
Ngoài nơi vượn hú trăng chìm,
Trong nơi cọp dạo im lìm người đi.
Sương đầm những ngại lực suy,
Mái đầu tóc ngắn sợ gì gió tung.
Quán quê gặp gỡ tiều ông,
Thương nhau há tại cảnh đồng mà thương.
Còn Bảo Hân thân lại là thuộc hạ của hắn, phải chăm lo cho từng miếng ăn giấc ngủ, kể cả sức khoẻ tinh thần của hắn. Nàng cảm thấy càng lúc càng sợ hãi, “chủ nhân đang kiềm nén rất lớn rồi, không biết sẽ bùng nổ lúc nào nha”.
Cả ba người cùng đồng hành trên một chuyến xe, tâm trạng lộn xộn, mà bối phận cũng vô cùng lộn xộn. Chuyến đi này không biết còn chứa đựng phong ba bão táp gì chờ đợi họ phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT