Đầu mùa đông, năm Uy Võ thứ mười ba. Châu Thành, Thanh Thiên phủ.
Một nhóm bổ khoái vừa trở về nha phủ sau khi truy bắt tên tội phạm lẫn trốn qua tỉnh kế bên. Dẫn đầu nhóm là một thanh niên tuấn tú, niên kỷ có lẽ chỉ mới đôi mươi, nhưng đã được mang khoái đao, tức đã được phong là Danh Bổ, là bộ đầu đứng nhất toàn tỉnh. Chàng chính là bổ khoái danh trấn Châu Thành, Phan Trung Lương.
Một lão công chạy ra đón các vị bổ khoái.
- Phan bổ đầu, Hà bổ đầu, Đới bổ đầu, Tân bổ đầu! Các vị đường xa mệt nhọc! – Nói xong câu, lão công liền đón lấy bao hành lý của mỗi người rồi chạy nhanh tiếp vào nội đường hét to. – Người đâu? Mau châm trà cho các vị bổ khoái.
- Các huynh cứ vào nội đường nghỉ ngơi trước, đệ sẽ đến bẩm báo với tri phủ đại nhân tình hình bắt giữ tội phạm. – Phan Trung Lương, vị danh bổ tuy tuổi còn trẻ nhưng lại là trưởng trách một nhóm. Tuy vậy hắn luôn nói chuyện kính trọng với các vị đồng liêu của mình.
- Vậy làm phiền đệ rồi! – Cả ba người còn lại đồng loạt cúi chào.
Khi Trung Lương vừa đi khuất sau khúc rẽ thì cả ba cũng đã vào đến nội đường. Mỗi người bưng lấy một tách trà thơm. Uống ngụm nào thì mát lòng ngụm ấy.
- Haizz, bộ hắn không biết mệt là gì sao !? – Hà bộ khoái mở đầu.
- Thật là ... treo cổ cũng phải nghỉ lấy hơi chứ. Vừa về đến, uống tách trà rồi vào phụng mệnh cũng được chứ sao. – Tân bổ khoái thêm lời.
- Làm cùng với hắn, chúng ta chỉ có nước mệt chết. Lúc nào cũng phải chăm chăm làm việc. Như vụ lần này cũng vậy, theo dấu tội phạm qua đến tỉnh kế bên. Mà tên đó là loại tội phạm gì chứ? Chỉ là một tên trộm vặt! – Đới bộ khoái than van.
- Người ta phải làm việc ‘danh xứng như thực’ chứ. Đã được phong hiệu là Danh Bổ, thì phải nhiệt tình công tác. Đâu phải như huynh, đã ba mươi mà vẫn chỉ là một bổ khoái quèn. – Tân bổ đầu vừa nói vừa châm chọc.
- Ta thà làm một bổ đầu quèn, tuần tra nhận tiền tháng của mấy người bán hàng. Còn hơn là tên Danh Bổ như hắn, bổng lộc không tăng được bao nhiêu mà việc làm thì càng nhiều. Làm tốt không ai khen, hễ phạm tí lỗi là tức khắc bị người khác săm soi, bới lông tìm vết. – Đới bổ đầu không hề tức giận trước lời cạnh khóe của Tân bổ đầu.
- Hắn chỉ là trẻ người háo danh. Cứ mặc kệ hắn. Chỉ cần không liên lụy đến chúng ta khổ là được. – Hà bổ đầu đúc kết câu chuyện.
- Đúng vậy, đúng vậy, Hà huynh nói chí phải. – Hai người kia gật gù.
Tuy là đồng liêu xưng huynh gọi đệ, nhưng lại không biết thông hiểu nhau, bằng mặt không bằng lòng. Mấy người này chỉ là hạng tiểu nhân, cầu an phúc, không có chí tiến thủ. Thật tội nghiệp cho anh chàng Phan Trung Lương, con người chính trực luôn nhiệt tình với việc nghĩa công.
^_^
Nội đường tri phủ.
Tăng tri phủ với thân hình béo múp míp, khó khăn lắm mới vừa chợp mắt ngủ giữa cơn nắng trưa oi ả. Chợt có tiếng gia nhân bên ngoài cửa.
- Lão gia, Phan bổ đầu cầu kiến, nói là cần bẩm báo công vụ.
Tăng tri phủ bị kêu giật mình tỉnh dậy. “Lại là cái tên Phan bổ đầu không biết lý lẽ kia, có chuyện gì thì để chiều bẩm báo, lại làm phiền ta vào lúc nghỉ ngơi thế này!” Tăng tri phủ bực bội thầm nghĩ. Ông trở mình một cái, mồ hôi chảy nhễ nhại trên tấm thân đầy mỡ, bây giờ thì khó mà có thể ngủ tiếp lại được.
- Bảo hắn chờ ta ở thư phòng!
Tăng tri phủ nói to cho tên gia nhân bên ngoài nghe thấy, rồi mới ụt ịt lê tấm thân mập mạp đứng dậy mặc quan bào, không quên lẩm bẩm “Tên phiền phức!”
Được đưa vào thư phòng, Trung Lương bổ khoái đi đi lại lại nhìn ra cửa sổ chờ Tăng tri phủ. Anh đang vô cùng nôn nóng muốn báo cáo cho đại nhân nghe về quá trình truy tìm tội phạm xuyên qua hai tỉnh thành của mình.
Tên thật như người, Trung Lương từ nhỏ đã được dạy dỗ sao cho khi lớn lên trở thành một người trung nghĩa, lương thiện. Con người luôn tràn đầy chính khí. Đối với anh, cuộc sống chỉ có đúng hoặc sai, đen hoặc trắng, phạm tội dù lớn hay nhỏ đều là phạm tội. Cũng giống như vụ truy bắt lần này, các vị đồng liêu luôn khuyên anh “Tại sao phải mất công truy bắt một tên trộm vặt như thế?” hay “Bắt hắn rồi chắc cũng không thể thu lại đồ, mà chỉ có thể giam ba mươi ngày rồi thả. Sao phải phí công như thế?” Nhưng anh biết điều họ nói không đúng, dù không thể thu lại tang vật thì vẫn phải bắt tên trộm lại giam ba mươi ngày. Bởi vì hình phạt đó xứng đáng với hắn, đó chính là để trừng phạt tội lỗi của hắn. Anh tin rằng luật pháp của hoàng đế luôn công minh.
Có tiếng tách trà để xuống bàn. Trung Lương giật mình quay lại. Có người đến gần vậy mà anh không hề nghe tiếng bước chân. Người vừa để tách trà xuống có một bàn tay trắng trẻo nhỏ xinh. Một tiểu cô nương nhỏ nhắn với hai búi tóc xinh xinh, vận một bộ váy hồng dành cho tì nữ. Một tiểu tì nữ lạ mặt, trước đây Trung Lương chưa từng gặp. Anh có thói quen nhớ mặt nhiều người, do ảnh hưởng của công tác điều tra tội phạm. Vì vậy anh có thể khẳng định, trước đây anh chưa từng gặp qua tiểu cô nương này. Trung Lương nhíu mày một cái. (>’’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT