Mạnh Lương khảng khái nhận lời, đêm đó tới gặp Chung đạo sĩ, hỏi cần bao nhiêu tóc. Đạo sĩ dạy: \"Ngươi đi đủ để giải quyết, số tóc không cần, ít nhiều đều được. Đợi sau khi lấy xong, ngươi hãy tới trong Ngự uyển, có con ngựa Bạch Dực, thì hãy trộm về, để cho Tông Bảo cưỡi để phá trận. Lại có Cửu nhẫn lưu ly tĩnh, cũng ở trong vườn, nay Cửu khúc thủy trên trận Thanh Long đều là lấy từ nước giếng này, người lén lấy phân, đất cát, đá lấp đi một mắt trong đó, con rồng này bị dơ, sẽ lập tức không còn nước, trận này sẽ dễ phá vậy\". Mạnh Lương lĩnh mệnh, lập tức lẻn ra khỏi trại Tống. Gặp ngay Tiêu Tán đuổi đến, Mạnh Lương nói: \"Mi đến đây để làm gì?\" Tán nói: \"Do ca ca đi có một mình, tôi không yên tâm, nên đến đây cùng đi\" Lương nói: “Chuyến đi này để giải quyết việc cơ mật, làm sao dẫn mi theo được”. Tiêu Tán nói: \"Chỉ có ca ca là cơ mật, còn tôi thì lộ ra chắc? Nhất định chuyến này phải cùng đi\" Mạnh Lương hết cách, đành dẫn hắn tới dưới thành U Châu rồi tiếp chỗ nghỉ ngơi. Hôm sau, Lương nói với Tán: \"Mi hãy lưu lại nơi quán trọ, ta đi dò tin tức của phò mã rồi về ngay\". Tán vâng lời, Lương liền giả dạng thành người Phiên, vào phủ phò mã, gặp Tứ lang kể lại bệnh của Lục lang, nay phải cầu lấy thuốc. Tứ lang nói: \"Ở đây bọn do thám nhiều lắm, ngươi tạm lui ra, để ta nghĩ cách lấy, mấy ngày sau ngươi hãy đến\". Mạnh Lương vâng lời, lại cải trang mà đi ra.
Tứ lang nghĩ ngợi tới nửa đêm, chợt nãy ra một mẹo, chợt la lớn là đau bụng, kêu la không ngớt. Quỳnh Nga công chúa hoảng sợ, liền gấp gọi y quan tới điều trị. Tứ lang càng kêu lên đau đớn. Công chúa hoảng hốt hết cách, liền hỏi rằng: \"Phò mã đau đớn không ngớt, đã từng dùng thuốc nào để chữa?\" Phò mã nói: \"Ta do lúc trẻ đánh nhau dùng sức quá độ, máu bầm tụ trong bụng, lúc trước có râu rồng đem đốt thành tro rồi uống, đã hết mấy năm, không ngờ giờ lại tái phát”. Công chúa nói: \"Râu rồng thì Trung Quốc có thể có, ở Bắc Phiên biết đâu mà tìm?\" Phò mã nói : \"Nếu có tóc rồng của Nương nương, cũng dùng thay được\". Công chúa nói: “Vậy thì không khó\" Liền lập tức sai người đến trong quân gặp Tiêu hậu, nói lại việc lấy tóc rồng để chữa bệnh cho phò mã. Tiêu hậu nói: \"Nếu phò mã bị bệnh, uống thứ này khỏi được, ta đâu có tiếc?\" Liền cắt lấy tóc, đưa cho sai nhân đem về. Sai nhân mang tóc vào trong phủ, Phò mã lấy một ít tóc đốt lấy uống, bệnh liền dần khỏi, công chúa vô cùng mừng rỡ. Hôm sau, Tứ lang đem số tóc còn dư giấu đi, vừa gặp lúc Mạnh Lương lại tới, bèn lấy ra đưa cho. Mạnh Lương nhận lấy, trở về quán trọ, đưa cho Tiêu Tán rồi nói: \"Mi đem cái này về trước, ta làm xong việc, sẽ lập tức về ngay!\" Tiêu Tán vâng lời, đem tóc rồng đi suốt đêm ra khỏi U Châu mà đi.
Chỉ nói về Mạnh Lương lại lẻn vào ngự uyển, khiêng các loại đất đổ vào giếng lưu ly, rồi bịt chặt lấy mắt giữa. Rút êm ra tới chuồng ngựa, gặp lúc tên người Phiên nuôi ngựa đang giữ ở đó, Mạnh Lương dùng tiếng Phiên nói: \"Thái hậu có chỉ, lấy ngựa đem đến dùng, sai ta dẫn ra giáo trường dợt qua . Người giữ nói: \"Xin cho xem sắc chỉ\". Trên người Mạnh Lương đã mang sẵn sắc chỉ giả, liền lấy cho xem. Người Phiên không có nghi ngờ, liền đem ngựa giao cho. Mạnh Lương cưỡi ra giáo trường chạy qua một phen, đến gần hoàng hôn, lén trốn rời U Châu mà đi. Tới khi người Phiên biết được, đuổi theo thì đã chạy được 50 dặm đường rồi. Mạnh Lương trộm được ngựa Bạch Dực, chạy suốt một đêm, về tới trong quân, vào gặp Chung đạo sĩ, báo cho biết đã làm xong cả ba việc. Đạo sĩ nói: \"Không uổng là bộ hạ của Dương gia\".
Hôm sau đến thỉnh râu rồng của chúa thượng cùng với tóc rồng hợp lại đem trị, Lục sứ uống xong liền khỏi. Chơn Tông nghe đạo sĩ đã trị khỏi cho Lục sứ, vô cùng vui mừng, tuyên vào trong trướng hỏi rằng: \"Ngươi muốn quan chức vinh thân, hay chỉ muốn trọng thưởng?” Đạo sĩ trả lời: \" Bần đạo tánh thích tự do, không cần quan chức, cũng không cần thăng thưởng. Bần đạo đến đây, không chỉ để trị bệnh cho Dương tướng quân, mà còn cùng với bệ hạ đi phá trận này”. Chơn Tông nói: \"Khanh nếu lập được công lớn này, trẫm sẽ khắc tên vàng đá, để vĩnh viễn lưu lại với đời\". Đạo sĩ nói: \"Trận này rất nhiều sự biến hóa, chỉ thiếu một thứ, cũng khó mà đánh phá\". Xin hãy để chỉ thị cho Tông Bảo làm . Vua chuẩn tâu liền phong Chung đạo sĩ giữ quyền Phụ quốc phò văn chánh quân sư, trừ ngự doanh thì tất cả từ các tướng soái trở xuống, bèn theo lời sai khiến, không cần phải tâu hỏi. Đạn sĩ tạ ơn mà lui, tới gặp Lục sứ. Lục sứ hết sức lạy tạ Chung đạo sĩ nói: \"Bệnh ngài may được khỏi, bần đạo nên cùng lệnh tự phá trận đồ này”. Lục sứ liền gọi Tông Bảo vào, lạy Chung đạo sĩ làm thầy. Tông Bảo lạy xong Đạo sĩ nói: \"Trong quan sai khiến còn cần mấy người đến để sử dựng . Tông Bảo nói: \"Cần những người nào, xin sư phụ cho biết” . Chung đạo sĩ lập tức sai Hồ Diên Hiển tới Thái Hành Sơn, gọi Kim đầu, Mã thị, dẫn quân bản bộ đến ngự doanh chờ lệnh; lại sai Tiêu Tán về Vô nịnh phủ, triệu Bát Nương, Cửu muội cùng Sài Thái quận ; lại lệnh cho Nhạc Thắng tới Phần Châu khẩu ngoại Hồng đô trang, điều về lão tướng Vương Quý; rồi lệnh Mạnh Lương đến Ngũ Đài sơn triệu Dương Ngũ lang. Sắp đặt xong xuôi, bọn Hồ Diên Hiển ai nấy lãnh mệnh ra đi.
Mạnh Lương đến Ngũ Đài Sơn vào gặp Ngũ hòa thượng, cho biết phải phá Thiên môn trận, xin hãy hạ sơn tương trợ. Ngũ lang nói: \"Lần trước sau khi tới Đại Châu cứu em ta về xong thì quyết ý quy y Phật pháp, bỏ hết việc binh đao, hôm nay lại đến phiền ta sao!\" Mạnh Lương nói: \"Đây là quốc gia đại sự, chứ không phải là do tôi. Sư phụ hãy niệm tình đại nhân tôi cực nhọc, xin hãy đi một lần\" Ngũ lang nói: \"Nước Phiên có hai con nghịch long, ngày trước ở Đại Châu đã hàng phục được một, còn có một là Tiêu Thiên Tả. Trừ phi là có hai cây Hàng long mộc ở phía cửa sau của trại Mộc Kha, lấy cây ở bên trái, để hàng phục người này. Ngươi nếu cầu được cây này để ta làm cán búa thì mới xong việc. Nếu không, ta có đi cũng vô ích\". Lương nói: \"Nếu sư phụ nhất định phải có cây này, tiểu nhân đành đi cầu lấy vậy”. Ngũ lang nói: \"Ngươi mà lấy được vật này tới ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi\".
Lương lập tức từ biệt Ngũ lang đi đến Mộc Kha trại, vừa gặp trại chủ vốn là con gái của Đinh Thiên Vương Mộc Vũ, tiểu danh là Mộc Kim Hoa, còn tên khác nữa là Mộc Quế Anh, trời sinh có sức mạnh rất giỏi bắn tên. Từng được thần dạy cho Tam khẩu phi đao, bách phát bách trúng. Hôm ấy đang cùng thuộc hạ đi săn bắn, bắn trúng con chim rớt xuống trước mặt Mạnh Lương, Lương nhặt lên giấu đi, chưa đi được vài bước, chợt có năm, sáu tên lâu la đuổi đến, kêu rằng: \"Tốt nhất là đem con chim trả lại cho ta thì tha chết cho ngươi\". Mạnh Lương nghe thấy liền dừng lại. Lâu la tiến lên đồng loạt xông vào, bị Lương đánh cho tan tác mà chạy. Lương lại đi được một khoảng xa, lâu la đã báo với Mộc Quế Anh, dẫn chúng đuổi theo. Lương nghe sau lưng có tiếng người ngựa, biết là quân giặc đuổi đến, lấy dao bén ra, đứng chờ. Lát sau, Mộc Quế Anh đuổi kịp liền mắng lớn: \"Đồ cuồng nô đáng chết, dám tới đây gây rối sao!\" Mạnh Lương không nói năng gì, múa đao đánh liền. Mộc Quế Anh cử thương đón lấy. Hai người ở chốn núi đấu hơn 40 hiệp. Mạnh Lương đuối sức, quay đầu liền chạy. Quế Anh không đuổi theo, cùng chúng nhân chặn lấy đường đi. Mạnh Lương tiến thoái đều không được, bèn nói với bọn lâu la rằng: \"Ta đem con chim bắn được trả cho các ngươi, hãy mở đường để ta đi qua\". Lâu la nói: \"Mi đến xin đường. Ai không biết là muốn qua Mộc Kha trại, đều phải để lại tiền mãi lộ. Mi nếu không có, muôn năm cũng không được đi qua\". Mạnh Lương tự nghĩ là mình có việc khẩn cấp nên đành cởi mũ kim khôi làm tiền mãi lộ. Lâu la báo với Quế Anh. Quế Anh lệnh thả cho đi qua.
Mạnh Lương rời chỗ này liền về doanh trại, gặp Lục sứ kể cho biết với Ngũ lang cần cán búa nhưng Mộc Kha trại khó địch, lại đem việc lấy kim khôi làm tiền mãi lộ kể qua một lượt. Lục sứ nói: .\"Vậy thì phải làm sao?” Tông Bảo nói: \"Để con cùng Mạnh Lương đi một chuyến\" Lục sứ nói: \" E rằng mi cũng không địch nổi\". Tông Bảo nói: \"Con tự có cách\" ngay hôm đỏ cùng Mạnh Lương dẫn 2000 quân đến bên ngoài Mộc Kha trại khiêu chiến. Mộc Quế Anh nghe tin nai nịt gọn gàng, dẫn quân hò reo tiến ra. Tông Bảo nói: \"Nghe nói sau núi mi có hai cây Hàng long mộc, xin hãy cho ta một cây bên trái, ngày mà phá trận thành công sẽ hậu tạ\". Quế Anh cười nói: \"Cây đúng là có, nhưng nếu thắng được thanh đao trước tay ta thì cả hai cây cũng có thể đem đi.” Tông Bảo giận dữ nói: \"Bắt tên giặc này rồi tự đi chặt lấy\" liền giơ thương tới đâm tới qua. Quế Anh múa đao đón đánh, hai ngựa giao nhau, hai người đánh hơn 30 hiệp. Quế Anh giả bộ sơ hở, vỗ ngựa bỏ chạy. Tông Bảo thừa thế đuổi theo, quẹo qua sườn núi, một mũi tên bắn tới, con ngựa của Tông Bảo ngã quỵ. Quế Anh quay ngựa xông tới, bắt sống Tông Bảo mà đi. Mạnh Lương theo sau cứu ứng. Trên trại tên đá bắn xuống như mưa, không thể tiến lên được. Lương nói: \"Các ngươi chớ lo, hãy chờ ta suy nghĩ cách cứu tiểu chủ nhân”. Chúng quân theo lời liền đóng ở phía Bắc trại, chuyện không có gì đáng nói.
Mộc Quế Anh bắt Tông Bảo vào trướng bên ngoài lệnh lâu la trói gô lại. Tông Bảo lớn tiếng mắng: \"Không cần dùng khổ hình, muốn giết cứ giết\". Mộc Quế Anh thấy tướng mạo tuấn tú, ngôn từ khẳng khái nghĩ thầm nếu được cùng ta trở thành vợ chồng, thì không uổng một đời này vậy. Liền mật sai lâu la nói cho biết ý định. Lâu la nói với Tông Bảo. Tông Bảo trầm ngâm hồi lâu thầm nghĩ rằng: \"Ta muốn được Hàng long mộc, nếu không ưng thuận, thì khó tránh khỏi chết, chi bằng ưng chịu để thành việc lớn. Liền nói: \"Trại chủ đã không giết ta mà còn hứa thành hôn thật là có ơn lớn vậy, sao dám không tuân theo\". Lâu la báo lại lời Tông Bảo nói, Quế Anh mừng rỡ, đích thân đỡ Tông Bảo vào tương kiến, lệnh cho tả hữu dọn tiệc khoản đãi. Hai người vui vẻ uống đến ngà say, chợt nghe ngoài trại reo hò ầm ĩ, người vào báo quân Tống đánh tới. Tông Bảo nói: \"Nhờ ơn trại chủ không bỏ, nhưng cũng phải mở cửa để báo cho thuộc hạ biết để họ được yên tâm\". Quế Anh nghe lời, lệnh lâu la mở quan nói cho biết và thả Mạnh Lương vào trong trướng.
Lương thấy Tông Bảo cùng Mộc Quế Anh ngồi đối nhau mà uống rượu, biết là việc tốt. Liền nói: \"Tiểu chủ nhân ở đây vui vẻ bọn tôi thì suýt nữa vỡ mật\". Tông Bảo đem việc trại chủ muốn thành thân kể cho biết. Lương nói: \"Quân tình khẩn cấp, nên lập tức trở về rồi sẽ quay lại”. Tông Bảo liền từ biệt Quế Anh để đi. Quế Anh nói: \"Vốn muốn lưu chàng ở trong trại, nhưng việc quân gấp rút, chỉ đành vâng theo\". Tông Bảo đi ra khỏi trại. Quế Anh tiễn tới dưới núi, có ý lưu luyến không muốn rời xa. Tông Bảo nói: \"Nếu gặp việc phải cứu ứng, sẽ đến mời nàng”. Quế Anh hứa vâng lời rồi từ biệt. Đời sau có thơ khen:
Giáp sĩ nam lai chiến trận thu,
Anh hùng đáo thử hỷ tương đầu.
Phi duy miễn họa thành nhân ngẫu,
Tùng thử giai nhân chí nguyện thù.
(Tráng sĩ về nam chiến trận tan,
Anh hùng như thế rộn muôn vàn.
Đâu vì tránh lựa nên giai ngẫu,
Từ đó giai nhân ước vẹn toàn).
Tông Bảo dẫn chúng nhân về gặp Lục sứ thưa lại: \"Con đến giao phong, lỡ bị Mộc trại chủ bắt đi, nhờ ơn cô ta không giết mà còn thành thân với con, nên nay về xin tội\". Lục sứ giận dữ nói: \"Nước nhà ta gặp nạn chưa hết, đứng nằm đều không yên, mi lại ham tình riêng mà lỡ việc quân ư?” Liền quát lôi ra chém. Tả hữu vừa muốn bắt lấy, Lệnh Bà vội vào cứu nói: \"Cháu ta tuy phạm lệnh, nhưng trước mắt đang mưu việc lớn, hãy niệm tình mà tha đi?\" Lục sứ nói: \"Con nghe lời mẹ, nhưng phải nhốt trong quân, đợi sau khi xong việc sẽ hỏi tội\". Mạnh Lương nói: \"Đại nhân nguôi giận, tiểu chủ nhân kết hôn vốn là bất đắc dĩ, chỉ vì muốn lấy Hàng long mộc mà thôi, xin hãy xá cho tội phải giam\". Lục sứ không chịu, sai đem Tông Bảo nhốt lại. Hôm sau, Lương lén vào trong quân gặp Tông Bảo, nói rằng: \"Vừa rồi gặp Chung đạo sĩ nói, tiểu chủ nhân cớ tai nạn đổ máu trong 20 ngày, ở đây ráng mà chịu khó, nhẫn nại\". Tông Bảo nói: \"Tâm sự của ta duy có ngươi biết. Mộc trại chủ là nữ lưu anh hùng, vả lại trong quân dùng được người này, ắt sẽ thu được lợi lớn. Ngươi hãy tới gặp lần nữa. Một là cầu Hàng long mộc, hai là kêu nàng tới đây tương trợ\".
Mạnh Lương nhận lời, ngay hôm đó đi đến Mộc Kha trại, gặp Mộc Quế Anh nói cho biết tiểu chủ nhân sai đến mời, và nói nguyên do muốn lấy Hàng long mộc. Quế Anh nói: \"Vừa muốn sai người đến mời chủ của ngươi, ta đâu thể rời nơi này được? Mau về báo với chủ nhân ngươi, nếu còn không đến, ta sẽ dẫn chúng đến đánh đó\". Mạnh Lương nghe xong, ngạc nhiên nói: \"Nếu trại chủ cùng tiểu chủ nhân đã kết thành giai ngẫu, chính nên đến trong quân gặp gỡ, sao lại thốt ra những lời bất hòa vậy?\"
Quế Anh giận nói: \"Hôm trước ta nông cạn, bị mi dẫn đi, nay lại đến khua lưỡi sao, nếu còn nói nữa, thì hãy thử xem ngọn đao của ta có bén không?\" Mạnh Lương không dám nói nữa, lui ra ngoài, nảy ra một kế. Nếu không làm ác, cô nàng làm sao chịu xuống núi. Đợi tới hoàng hôn, Mạnh Lương lén ra sau trại nổi lên một ngọn lửa vô tình. Lúc đó trời vào tháng 9, gió đêm thổi mạnh, trong chốc lát khói tỏa mù trời, khắp cốc đỏ rực, Mộc Kha trại tứ bề lửa cháy. chúng lâu la hoảng hốt, chạy đến cứu hỏa. Mạnh Lương xách đao vào trong trại của Mộc Quế Anh, đem bọn lâu la giết đi một nửa. Khi biết được đuổi đến, đã bị Mạnh Lương chặt lấy hai cây Hàng long mộc, chạy trốn đến Ngũ Đài Sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT