Ở trong dinh Bắc Phiên nghe tin vua Tống đích thân tới, Hàn Diên Thọ cùng bàn với Xuân Nham: \"Vua Tống xa giá thân đến, cũng phải tâu xin Tiêu thái hậu xa giá cũng đến lâm chiến, ắt chư tướng biết mà tuân mệnh, có thể lập được công lớn\". Nham nói: \"Lời đó chính hợp ý tôi\". Diên Thọ lập tức viết biểu sai người vào U Châu tâu thỉnh. Tiêu hậu được lệnh, cùng quần thần thương nghị. Tiêu Thiên Tả tâu rằng: \"Bệ hạ đi chuyến này là đại kế để đồ Trung Nguyên, xin hãy theo lời thỉnh\". Hậu mừng lắm, liền hạ lệnh Gia Luật Hàn Vương làm giám quốc, Tiêu Thiên Tả làm bảo giá, Gia Luật Học Cổ làm giám quân, ngay hôm đó xa giá rời U Châu, đại quân mênh mông cuồn cuộn, hướng về Cửu Long cốc mà đi tới. Bọn Hàn Diên Thọ tiếp kiến tâu rằng, người Tống không biết trận thế và việc vua Tống thân chinh. Hậu nói: \"Các khanh mỗi người nên dụng tâm lập công, nếu lấy được Trung Nguyên, thì chức quyền cao sang quả nhân không tiếc\". Diên Thọ bái mạng mà lui. Tiêu hậu lập doanh theo hướng chính Bắc, phân khiến chư tướng ngày mai ra trận.

Sáng hôm sau ba hồi trống vang lừng, phía chính nam xa giá Tống Chơn Tông đi ra, tướng tá dàn hàng tề chỉnh trước sau. Bên đối lũy Tiêu hậu cũng thân dẫn quân mà ra, nhìn xa thấy dưới cây đại kỳ màu vàng Chơn Tông ngồi trên ngựa mà xem trận. Tiêu thái hậu cưỡi con Hoa Lưu tía, đứng dưới cờ Hạt La, cao giọng nói: \"Tống quân nhất thống Trung Nguyên, còn chưa thỏa mãn sao, nay nhiều lần lại muốn lấy cửu quận của Sơn Hậu tôi. Nay đến đấy quyết một trận thư hùng, nếu phá được trận này, Sơn Hậu đều quy về Trung Quốc. Nếu không, thì phải chia đôi thiên hạ\".

Chơn Tông lớn tiếng đáp rằng: \"Đất hẻo lánh của ngươi, cho dù dâng lên cho trẫm, trẫm cũng không thèm. Nay trận này có gì mà khó phá!\" Nói xong, quay về doanh trại, Tiêu hậu cũng lui. Vua về đến trong trướng, triệu chư tướng nghị rằng:. \"Trẫm xem trận này biến hóa rất nhiều, các khanh không thể biết được, phải làm thế nào?\" Lục sứ tâu rằng: \"Ngày cha thần còn sống, thường nói có ba quyển lục giáp binh thư, duy có quyển hạ là khó hiểu, đều là chữ lõm nói về các thuật yêu đạo, trận này ắt từ quyển hạ mà ra, mẹ thần may ra biết được. Xin bệ hạ giáng chiếu tới hỏi, có thể hiểu được trận này\". Vua rất mừng rỡ, lập tức sai Hồ Diên Hiển mang một đạo sắc mệnh, đi suốt đêm mà về. Diên Hiển lĩnh chỉ, đi về tới Vô nịnh phủ vào gặp Dương Lệnh Bà, tuyên đọc thánh chỉ rằng:

Trẫm nay ngự giá Bắc chinh, vừa lúc quân Phiên bày ra một trận, trong quân không ai đoán ra. Vả lại người Phiên nói năng ngạo mạn, ắt muốn cùng trẫm phân tài cao thấp. Trẫm lập ý phải phá trận này. Duy có phu nhân ở lâu nơi đất Thái Nguyên, được sự dạy bảo của tiên Lệnh Công, chắc rõ được bí quyết trong đó. Nên đặc đến tuyên triệu, ngày khanh nghe nghe mạnh, lập tức theo sứ đến đây, để thỏa bụng trẫm.

Lệnh Bà lạy thụ mệnh xong, khoản đãi thiên sứ, và hỏi về trận thế. Diên Hiển đáp rằng: \"Ngày trước thánh thượng do cùng Tiêu hậu đối trận, có lời qua tiếng lại, nên cố đến đây tuyên triệu đại giá, xin hãy lập tức hồi tấu”, Lệnh Bà nói: \"Ngày mai lập tức đi\". Hồ Diên Hiển cáo từ lui ra. Hôm sau, Lệnh Bà dặn dò Sài quận chúa rằng: \"Thánh thượng đế tuyên chỉ đành phó mệnh, đừng để cho Tông Bảo biết\". Thái quận vâng lời. Thiên sứ hối thúc lên đường. Lệnh Bà chuẩn bị đầy đủ, cùng Hồ Diên Hiển rời Dương phủ theo hướng U Châu ra đi.

Gặp lúc Tông Bảo đi săn trở về, liền hỏi Dương Lệnh Bà ở đâu. Thái quân nói: \"Vào cung gặp Tống nương nương, có quốc sự thương nghị, vài ngày liền về\". Tông Bảo hoài nghi, liền vào trong thành hỏi thăm, gặp quân hiệu giữ cửa Bắc, liền hỏi rằng: \"Có thấy Dương Lệnh Bà qua nơi này không?\" Quân hiệu đáp : \"Sáng sớm đã cùng Thiên sứ đến Ngự doanh rồi\". Tông Bảo nghe xong, không về phủ, ghìm ngựa theo sau đuổi tới. Trên đường cứ hỏi thăm, đều nói là đã qua lâu rồi. Nhìn lại thì trời đã sắp tối, Tông Bảo cứ thế mà đi, không ngờ đi lạc đường đi vào nơi ngõ cụt hoang vắng không thấy bóng người ở. Tông Bảo sợ hãi, vừa muốn quay trở ra, nhưng rừng sâu trăng tối, không nhìn ra đường đi. Đang lúc hoảng hốt, chợt thấy trong cốc lóe lên ánh đèn. Tông Bảo theo hướng ánh sáng mà đi tới trước, thấy một căn nhà lớn dạng như một tòa miếu, liền leo xuống ngựa, gõ liền mấy tiếng, bên trong có người ra mở cửa, dẫn Tông Bảo vào, thấy một người phụ nữ ngồi ở trên điện, hai bên người hầu nghi vệ rất là hùng tráng.

Tông Bảo sụp lạy dưới thềm, người phụ nữ hỏi rằng: \"Ngươi là người nào, đêm khuya tới đây?” Tông Bảo nói lại đầu đuôi rồi nói là do đuổi theo Lệnh Bà, chạy lạc đường nên tới đây. Người phụ nữ cười nói: \"Lệnh Bà tới trong quân xem trận, làm sao biết trận này?\" Liền sai tả hữu mang rượu thịt ra đãi Tông Bảo. Tông Bảo cũng không từ chối ra sức ăn uống, ăn được hồng đào bảy quả, bánh bao thịt năm cái. Ăn xong, ngươi phụ nữ lấy ra một cuốn binh thư, đưa cho Tông Bảo rồi nói: \"Ta ở nơi này hơn 400 năm, chưa từng có người đến đây. Nay ngươi đến đây, cũng là có duyên với nhau vậy. Ngươi hãy đọc cho thuộc sách này, trong quyển hạ có phương pháp phá trận, có thể đi phò tá Tống chúa hàng phục Bắc Phiên, làm công hầu ngàn đời của con nhà tướng, để không thẹn là con cháu của Dương gia vậy\".

Tông Bảo lạy tạ mà nhận. Người phụ nữ lại lệnh tả hữu chỉ cho Tông Bảo đường ra. Trời gần sắp sáng, tả hữu nói: \"Nơi này cứ đi thẳng một đường, liền là đất U Châu”. Nói xong bỏ đi. Tông Bảo ngồi trên ngựa vừa sợ vừa nghi, ra khỏi được núi sâu, hoắc nhiên là nơi người ở, liền hỏi cư dân đây là nơi đâu. Cư dân chỉ nói: \"Ngọn núi lớn phía trước là Hồng lũy sơn, bên trong núi có miếu của Kính Thiên Thánh mẫu, đã bỏ hoang nhiều năm, nay chỉ còn nền miếu thôi\". Tông Bảo im lặng rằng: \"Việc gì cũng không phải là ngẫu nhiên, đây thật là kỳ ngộ vậy”. Liền lấy binh thư ra lật xem, học thuộc hiểu được, vô cùng mừng rỡ. Đời sau có thơ khen:

Anh hùng hà hạnh hữu kỳ phùng,

Nhất bổn binh thư thuật khiếu thông.

Thử khứ định giáo phò thánh chúa,

Tướng quân chân khả ỷ Không Động.

(May mắn anh hùng gặp gỡ đây,

Một cuốn binh thư pháp thuật dày.

Từ đó dạy về phò thánh chúa,

Tướng quân thực có chỗ giương vây).

Ở đây nói đến Dương Lệnh Bà theo thiên sứ tới trong ngự doanh triều kiến Chơn Tông. Chơn Tông vỗ về an ủi rất hậu, cho biết việc Bắc Phiên bày trận. Lệnh Bà nói: \"Tiên phu của thần thiếp từng để lại binh thư, không biết trận này có ghi trong đó không? Để trần thiếp cùng Lục sứ ra trận xem xem\". Vua chuẩn tấu. Lệnh Bà cáo lui. Hôm sau dẫn Lục sứ cùng chúng tướng lên đài nhìn xem trận, chỉ thấy đao binh thấp thoáng, sát khí trùng trùng, nơi mà hồng kỳ khua động, biến hóa vô cùng. Lệnh Bà xem kĩ hồi lâu, lấy binh thư ra đối chứng, nhưng cũng không biết xuất phát từ dạng trận nào, xuống tướng đài nói với Lục sứ: \"Trận này đừng nói là chúng ta không biết, cho dù là ngày cha mi còn cũng chưa gặp qua\". Lục sứ nói: \"Như vậy thì phải làm sao?\" Lệnh Bà nói: \"Nhà họ Dương ta không biết trận này, người khác càng không hiểu được vậy\".

Đang lúc lo buồn, chợt nghe báo Tông Bảo tới. Lục sứ giận nói: \"Trong quân ngũ, hắn tới có ích gì\" Chưa dứt lời Tông Bảo đã vào trước trướng, thấy cha sắc giận chưa nguôi, liền nói: \"Phụ thân chắc là vì không biết trận đồ mà phiền não ư?\" Lục sứ nói: \"Mi đừng vọng ngôn, mau mau đi về, để tránh bị ăn đòn\". Tông Bảo cười nói: \"Con về cũng không sao, nhưng ai phá trận này?\" Lệnh Bà nghe nói như vậy, kêu đến bên cạnh hỏi rằng: \"Cháu đã thấy qua trận này sao?” Tông Bảo nói: \"Tôn nhi được biết về trận đồ, thử đến xem sao, tự có định luận\". Lệnh Bà bèn lệnh bọn Nhạc Thắng, Mạnh Lương bảo hộ Tông Bảo lên tướng đài xem trận.

Nhạc Thắng được lệnh, dẫn Tông Bảo lên tướng đài. Nhìn qua hồi lâu, nói với Nhạc, Mạnh: \"Trận này bày rất khéo, chỉ tiếc là không hoàn chỉnh, phá rất dễ\". Bọn Mạnh Lương, Nhạc Thắng hết hồn hỏi rằng: “Trước ngự giá tướng soái vân tập, không một người dám xem thường trận này, tiểu chủ nhân vì sao biết được?\" Tông Bảo nói: \"Hãy về trong quân rồi sẽ nói rõ\".

Mọi người xuống tướng đài, Nhạc Thắng vào gặp Lục sứ nói: \"Tiểu chủ nhân hiểu sâu trận pháp, nói phá trận rất dễ”. Lục sứ cười nói: \"Đừng nghe lời nó nói bậy\". Nhạc Thắng liền đi ra. Tông Bảo gặp Lệnh Bà, nói lại nguyên nhân có thể phá trận. Lệnh Bà nói: \"Cháu có thể phá, nay hãy hỏi trận này tên là gì?\" Tông Bảo nói: \"Nói đến trận này, không phải các trận tầm thường có thể so được được bố trí bắt đầu từ hướng chính Bắc của Cửu Long cốc, cho đến một dãy Tây Nam, đều được trấn giữ theo tên, trong đó có 72 tòa tướng đài, có mở đường đi qua lại tương thông, tên là Thấp thập nhị tòa thiên môn trận. Dưới cờ đen ở mé bên phải, âm âm u u, nhật nguyệt vô quang, vốn là nơi làm kẻ địch mê man, có chôn thai phụ dưới đất, rất là thảm độc. Nơi này là nơi hơi khó phá. Ngoài ra thì còn có chỗ không hoàn thiện: Trước điện Ngọc Hoàng ở đài giữa, thiếu mất bảy bảy bốn mươi chín ngọn thiên đăng; ở trận Thanh Long, thiếu mất Hoàng hà cửu khúc thủy; ở trận Bạch Hổ, thiếu mất hai mặt kim la làm mắt hổ, hai tấm cờ vàng lâm tải hổ, ở trận Huyền Võ, thiếu hai mặt trận châu nhật nguyệt tạo kỳ. Những chỗ này đợi tôn nhi y pháp điều khiển thì sẽ phá trận này như gió thổi mây tan , chốc lát lập tức vỡ trận, có khó gì đâu!” Lệnh Bà thất kinh nói: “Cháu ta ở đâu mà có được bí quyết kỳ diệu này?\", Tông Bảo không giấu, đem việc được tặng binh thư kể lại rõ ràng. Lục sứ nghe xong, lấy tay vỗ trán nói: “Đó là hồng phúc của chúa thượng, khiến mi có được kỳ ngộ như vậy”.

Hôm sau Lục sứ vào ngự doanh, tâu lại tên trận và nói còn có những chỗ chưa hoàn thiện, phá cũng dễ dàng. Chơn Tông vô cùng mừng rỡ, nói: “Nay khanh đã biết trận này, thì ngày nào sẽ tiến binh?\" Lục sứ nói: \"Đợi thần cùng con là Tông Bảo thương nghị\" Vua chuẩn tấu. Lục sứ về trong quân, triệu Tông Bảo tới nghị kế. Tông Bảo nói: \"Bên địch lấy ngày can chi tương khắc mà bày trận, ta nên lấy ngày can chi tương sinh mà xuất binh\". Lục sứ nghe theo lời, hạ lệnh chư tướng chờ lệnh. Không ngờ Chơn Tông giá hạ, Vương Khâm đã biết tin trận đồ có chỗ bất toàn, liền sai người đang đêm vào Phiên doanh báo cho biết. Diên Thọ nhận được tin thất kinh, gấp vào với Tiêu hậu. Tiêu hậu nói: \"Nếu vậy thì phải làm sao?\" Diên Thọ nói: \"Bệ hạ có thể tuyên Lữ quân sư vào hỏi\". Hậu lập tức giáng sắc, tuyên Lữ quân sư vào trong trướng hỏi rằng: \"Khanh bày ra trận này, vì sao lại có mấy chỗ bất toàn?\" Lữ quân sư nghĩ thầm quân địch cũng có người biết được trận này, liền tâu rằng: \"Quả có chỗ chưa hoàn toàn, đợi thần theo phép thêm vào, thì cho dù là thiên viên tái sinh, cũng không thể phá được vậy?\" Hậu nói: \"Khanh hãy mau làm, đừng để kẻ địch công phá\" Lữ quân sư ra tới trong trận, hạ lệnh ở trên điện Ngọc Hoàng thêm đèn đỏ; ở trên trận Thanh Long mở Hoàng hà; ở trong trận Bạch Hổ hai bên trái, phải, dựng lên hai mặt hoàng kỳ, trong đó lại thiết lập hai mặt kim la; ở dưới trận Huyền Võ dựng lên cờ nhật nguyệt. Phân bố xong xuôi, đã thành một trận hoàn toàn. Chính là:

Chỉ nhân gian tặc thông mưu kế,

Nhạ khởi can qua đại hội cai.

(Chỉ vì gian tặc thông mưu kế,

Xúi động gươm đao mở chiến trường)

Ở đây nói, Dương Lục sứ phân khiển chư tướng, và theo Tông Bảo chỉ huy, chọn ngày tốt, tâu vua xuất sư. Vua nghe tấu, hạ sắc các trận đồng loạt tiến binh. Tông Bảo lại dẫn bọn Nhạc Thắng lên tướng đài xem trận, thấy thiên trận được bày bố hoàn toàn, không có đường có thể vào than lên một tiếng té lăn xuống đài. Nhạc Thắng thất kinh, vội đỡ vào trong trướng, báo cho Lục sứ biết, rồi vội gọi người cứu tỉnh, hỏi nguyên do khiến cho vì sao như vậy. Tông Bảo nói: \"Không biết ai đã tiết lộ quân cơ khiến cho người Phiên biết được, nay trận đồ đã được thiết lập hoàn toàn, trừ ra chân tiên giáng hạ mới có thể phá được vậy!\" Lục sứ nghe xong, ngã lăn xuống đất bất tỉnh, mọi người xúm lại đỡ dậy, Lệnh Bà khóc rống lên, mọi người đều hoảng hốt. Lệnh Bà nói: \"Lệnh Bà hãy khoan khóc than, có thể mời Bát điện hạ tới để tính cách\". Lệnh Bà liền nín khóc, sai người mời Bát điện hạ tới. Lệnh Bà nói rõ nguyên do. Bát Vương nói: \"Nếu Quận mã có chuyện đợi tâu với chúa thượng để thương lượng” . Lập tức từ biệt Lệnh Bà, vào gặp vua, tâu rõ việc Lục sứ bị bệnh. Vua thất kinh nói: \"Nếu chẳng may Diên Chiêu không dậy được giang sơn của trẫm sẽ ra sao?\" Bát Vương nói: \"Bệ hạ phải xuất bảng văn chiêu mộ danh y, trước tiên cứu Diên Chiêu, sau mới nghị việc xuất binh\". Vua chuẩn tấu, lập tức xuống bảng văn, đem treo ở Viên môn.

Hôm sau, quân hiệu vào báo có một lão ông, xé lấy bảng văn. Vua tuyên thầy thuốc vào trước ngự tiền, hỏi:

\"Khanh là người ở đâu?\" Lão ông đáp rằng: \"Thần ở Bồng Lai, họ Chung tên Hán, người ta gọi là Chung đạo sĩ. Gần đây nghe nói Dương tướng quân vì chuyện trận đồ mà bị bệnh, thần đến để cứu và cùng giải phá trận\". Vua thấy Chung đạo sĩ dạng mạo thoát tục, nghĩ thầm người này ắt là học rộng, liền lệnh cho đạo sĩ đến xem bệnh cho Lục sứ. Hồi tấu rằng: \"Thần có thể cứu chữa được”. Vua hỏi rằng: \"Khanh dùng thuốc chữa, hay là dùng châm cứu?\" Đạo sĩ trả lời : \"Thần xem chứng bệnh này, âm khí thương trọng, chỉ khó là ở hai vị thuốc\" Vua nói: \"Khanh nói thử xem\". Đạo sĩ nói: \"Cần có tóc trên đầu Long mẫu, và râu dưới cằm Long công, nếu có hai vị thuốc này, có thể chữa được bệnh này\". Vua nói: \"Hai vị thuốc ở đâu có? Trẫm sẽ sai người đi lấy\". Đạo sĩ nói: \"Râu rồng không cần lấy đâu xa, ngay nơi bệ hạ có thể lấy được. Còn tóc trên đầu Long mẫu thì phải đến hỏi xin Tiêu hậu bên Bắc Phiên\". Vua nói: \"Tiêu hậu là kẻ thù của trẫm, làm sao lấy được? Nếu có thuốc nào thay thế được, thì dùng bao nhiêu vàng cũng mua được\". Đạo sĩ nói: \"Phải cần có vị thuốc này mới có thể chữa được\". Bát Vương tâu rằng: \"Bộ hạ của Diên Chiêu đều là những người có tài, bệ hạ xuống chỉ nói cho biết, hoặc có người đi ấy được\". Vua chuẩn tấu, lệnh đạo sĩ hãy lui, rồi sai bộ hạ của Lục sứ đi lấy thuốc. Lệnh Bà nghe chỉ, cùng Nhạc Thắng bàn rằng: \"Vật này có thể lấy được, chỉ là khó có người cơ mật đi thôi”. Nhạc Thắng nói: \"Dám hỏi lão phu nhân có kế sách gì?\" Lệnh Bà nói: \"Từ lâu nghe nói con thứ tư của ta đổi tên thành Mộc Dịch, làm phò mã của Tiêu thái hậu. Nếu có người báo cho biết nguyên do, tất có thể lấy được\" Nhạc Thắng nói: \"Duy Mạnh Lương có cơ mật nhất, có thể làm việc này\" Lệnh Bà liền triệu Mạnh Lương, sai đi làm việc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play