Long Tiêu Diêu chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua đầu sỏ gây tội, nhưng lần này hắn thay đổi sách lược, không trực tiếp tới cửa tìm đối phương tính sổ, mà cùng Bạch Như Ngọc biến ảo thành hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, ở lại phường thị gần Vạn Thanh Môn.
Không phải Long Tiêu Diêu e ngại Vạn Thanh Môn, dù là tới tận cửa, thậm chí diệt trừ toàn bộ Vạn Thanh Môn, hắn vẫn tự tin có năng lực này. Nhưng nếu như thế sẽ tạo thành càng nhiều giết chóc, hắn nhìn ra tuy rằng Bạch Như Ngọc không phản đối, nhưng vẫn không đành lòng. Hơn nữa, hắn đã nhìn ra dù có gặp Đại trưởng lão kia, đối phương cũng sẽ để cho đệ tử nội môn đi lên trước làm vật hy sinh còn bản thân lại bỏ chạy, hắn muốn tìm cơ hội một lần tiêu diệt đối phương.
Hai người Long Tiêu Diêu ẩn tu ở khách sạn tu tiên ngoài phường thị, tuy rằng linh khí nơi đó rất loãng nhưng hai người bọn họ vốn chủ yếu dùng đan dược tu luyện, không ảnh hưởng lớn tới tiến cảnh. Phường thị chỉ cách Vạn Thanh Môn mấy chục dặm, thần thức của hắn có thể bao trùm toàn bộ trú địa, trải qua trăm ngày quan sát, rốt cuộc hắn phát hiện được tung tích Đại trưởng lão kia.
Đại trưởng lão kia vốn cũng định đi tìm chỗ dựa khác, nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc tài nguyên trong môn phái, không bỏ mặt mũi đi đầu nhập môn phái khác. Vì thế hắn quyết định trở về môn phái xem phong phanh, dù sao cùng lắm thì Long Tiêu Diêu vừa xuất hiện hắn liền lập tức bỏ chạy hết tốc lực, trong lòng cũng không quá lo lắng.
Đương nhiên Long Tiêu Diêu cũng đoán ra ý nghĩ của đối phương, hắn cũng không hành động vội vàng, tránh cho đánh rắn động cỏ. Đảo mắt trôi qua gần một năm, Đại trưởng lão kia trốn trong động phủ căn bản không đi ra nửa bước, tự nhiên hắn cũng không tìm được cơ hội ra tay. Nếu trực tiếp đánh lên trú địa, chẳng qua chỉ tăng thêm giết chóc. Ngược lại nếu Đại trưởng lão kia lại bỏ chạy, e rằng sẽ ẩn trốn mất, muốn tìm được tung tích của hắn thì sẽ hết sức khó khăn.
Sang năm thứ hai, Long Tiêu Diêu phát hiện có một vị đại tu sĩ cấp ba đi đến Vạn Thanh Môn, còn Đại trưởng lão vẫn trốn tránh trong động phủ cũng lập tức xuất quan gặp mặt đối phương, nói chuyện dài đến một ngày. Chỉ là bọn hắn hết sức cẩn thận, trong quá trình nói chuyện vẫn dùng kết giới phòng hộ, không biết đang nói gì. Đại tu sĩ kia ở lại Vạn Thanh Môn ba ngày mới rời đi, xem ra có quan hệ không tệ với Vạn Thanh Môn.
Long Tiêu Diêu quan sát cẩn thận hình tượng tu sĩ kia, lại qua trăm ngày sau, biến ảo thành hình tượng tu sĩ kia từ cách trăm dặm bay về phía Vạn Thanh Môn. Khi hắn đáp xuống dưới, Đại trưởng lão trốn trong động phủ lập tức đi ra nghênh đón, cũng khó hiểu hỏi:
- Không phải chúng ta đã bàn xong chuyện kia rồi hay sao, vì sao Vương đạo hữu lại vội vàng trở lại, hay là đã xảy ra sự cố gì?
Long Tiêu Diêu cũng không trả lời, hắn chỉ có thể biến đổi hình tượng, nhưng không cách nào bắt chước giọng nói của người nọ. Vì thế giả ý xua tay, đợi đi đến gần Đại trưởng lão không đủ mười thước, lập tức triệu hồi Chu Thiên Kiếm Trận, nháy mắt vây khốn Đại trưởng lão bên trong.
Đại trưởng lão kia tự nhiên nhận ra Chu Thiên Kiếm Trận, vẻ mặt kinh hãi hô:
- Là ngươi, ngươi lại dám giả mạo Vương đạo hữu Động Huyền Phái, ngươi không sợ Động Huyền Phái tìm ngươi tính sổ hay sao?
Long Tiêu Diêu khôi phục hình tượng thường ngày, khinh miệt cười nói:
- Ngươi không cần lấy cớ nữa, hôm nay ta muốn xem thử làm sao ngươi bỏ chạy được, đến lúc tính rõ ràng món nợ giữa chúng ta rồi.
Đại trưởng lão kia vẻ mặt dữ tợn nói:
- Ngươi dám xông lên tổng bộ Vạn Thanh Môn ta, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng mình vô địch hay sao? Diêu sư đệ, hắn chính là hung thủ tắm máu phân bộ ở Thập Vạn Đại Sơn, cũng cướp đi bảo vật trấn phái. Chúng đệ tử nghe lệnh, mọi người cùng ra tay, ai có thể trọng thương hắn sẽ được thưởng ngàn vạn linh thạch.
Đại tu sĩ Vạn Thanh Môn khác chỉ mới cấp một, hắn nghe lời Đại trưởng lão kia nói, đương nhiên biết ngay thân phận của Long Tiêu Diêu, vốn hắn tưởng Vương đạo hữu Động Huyền Phái kia ra tay chỉ là vì hiểu lầm, định tiến lên khuyên giải. Lúc này liền ngừng lại, trên mặt lộ ra vẻ do dự chần chờ, nhưng chỉ lát sau hắn liền lớn tiếng nói:
- Môn hạ đệ tử nghe lệnh, đây là ân oán cá nhân giữa Đại trưởng lão và người ngoài, không được tùy tiện nhúng tay, toàn bộ lui ra.
Nói xong, hắn liền dẫn đầu lui ra sau mấy trăm thước mới đáp xuống đất, biểu thị tuyệt đối không nhúng tay. Thực lực trú địa Vạn Thanh Môn ở Thập Vạn Đại Sơn còn mạnh hơn tổng bộ một chút, hắn đương nhiên biết được từ những đệ tử Trúc Cơ trốn về nói ra chuyện ngày đó chỉ có một mình Long Tiêu Diêu ra tay, chỉ nửa khắc đã tiêu diệt toàn bộ tu sĩ bậc cao ở trú địa.
Từ khi biết tình cảnh ngày đó, kỳ thật trong lòng hắn luôn lo lắng nếu Long Tiêu Diêu tìm tới cửa sẽ làm thế nào. Hắn đương nhiên không muốn làm vật hy sinh cho Đại trưởng lão, cũng không muốn cho Vạn Thanh Môn bị thương nặng, cân nhắc thật lâu không có câu trả lời. Nhưng hôm nay nhìn thấy Chu Thiên Kiếm Trận, hắn lập tức ra quyết định: hy sinh Đại trưởng lão bảo toàn thực lực Vạn Thanh Môn cùng tánh mạng của mình.
Đệ tử Vạn Thanh Môn cũng ít nhiều biết được chuyện phân bộ Thập Vạn Đại Sơn bị hủy diệt, tự nhiên không muốn ra tay với Long Tiêu Diêu. Hiện giờ nghe một vị đại tu sĩ khác trong môn ra lệnh, liền không chút do dự lui ra đứng sau lưng đại tu sĩ này. Chỉ có hai đệ tử Nguyên Anh của Đại trưởng lão còn do dự đứng giữa không trung, nhưng không có gan ra tay công kích.
Đại trưởng lão kia thấy cảnh này liền nổi giận, lớn tiếng quát đại tu sĩ kia:
- Diêu sư đệ, ngươi có ý gì, chẳng lẽ muốn giúp người ngoài đối phó ta hay sao? Ngươi nên biết môn quy, ăn cây táo rào cây sung bán đứng đồng môn, sẽ phải hủy bỏ tu vi trục xuất sư môn.
Diêu sư đệ kia nghe vậy, lạnh lùng nói:
- Đại trưởng lão, ngươi không cần nói môn quy với ta. Lúc trước ngươi làm mất trọng bảo môn phái, còn liên lụy ba vị Thái thượng trưởng lão trong môn cùng với rất nhiều đệ tử ngã xuống, khiến cho Vạn Thanh Môn hiện giờ đã rơi xuống môn phái hạng hai. Nếu nói môn quy, lẽ ra sẽ phải hủy bỏ tu vi trục xuất sư môn. Bây giờ, môn phái niệm tình nhiều năm qua ngươi góp không ít công lao cho Vạn Thanh Môn, cũng không trách tội đến cùng, chẳng lẽ ngươi còn muốn để cho cả môn phái chôn cùng ngươi hay sao?
Đại trưởng lão kia nghe lời Diêu sư đệ nói, sắc mặt không ngừng thay đổi, một hồi trắng bệch, một hồi tím hồng, một hồi dữ tợn. Hắn không để ý tới Diêu sư đệ nữa, mà nói với Long Tiêu Diêu:
- Đạo hữu, chuyện xảy ra trước kia đều là hiểu lầm, chuyện đến lúc này, các hạ không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Ta nguyện bồi thường cho đạo hữu năm ngàn vạn linh thạch, đạo hữu trả lại Pháp khí cho ta. Từ nay hai ta đã xong, không biết ý đạo hữu thế nào.
Nhìn thấy Long Tiêu Diêu không trả lời, vẫn vẻ mặt cười lạnh, Đại trưởng lão kia nghiêm mặt sắc bén nói:
- Đạo hữu, ta có thể bồi thưởng tám ngàn vạn linh thạch, Đại trưởng lão Động Huyền Phái đã mời ta tham gia thám hiểm di tích Thần Nông. Hắn là đại tu sĩ hậu kỳ, đến lúc đó nếu biết ta bị đạo hữu chém giết, chắc chắn sẽ báo thù, đạo hữu nên cân nhắc lại.
Long Tiêu Diêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nói xong chưa? Vậy ngươi có thể chết được rồi.
Long Tiêu Diêu thúc đẩy Chu Thiên Kiếm Trận phát động công kích, Đại trưởng lão kia thấy thế, trên mặt lộ ra thần sắc hung ác dữ tợn nói:
- Là ngươi bức ta, vậy thì các ngươi cùng chết với ta đi.
Nói xong, Đại trưởng lão kia dứt khoát quyết liệt thúc đẩy chân khí phát động tự bạo Nguyên Anh.
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT