Nhìn thấy Long Tiêu Diêu nhằm vào kết giới pháp trận, những tu sĩ Vạn Thanh Môn bên trong dưới sự lãnh đạo của hai gã đại tu sĩ lập tức tế ra pháp khí công kích về phía hắn, bao gồm cả ba trăm gã tu sĩ Kim Đan Kỳ. Lập tức, trong không trung có hơn một ngàn kiện pháp khí bay lượn, như thủy triều mạnh mẽ đánh về phía kết giới.

Nhưng trước khi pháp khí bay tới, Long Tiêu Diêu đã thoải mái bay vào trong kết giới, cũng dùng thần thông không gian, nhoáng cái lướt đi một khoảng cách trăm thước, hoàn toàn tránh khỏi phạm vi công kích.

Phá Tự Phù có thể thuận lợi đột phá kết giới một phần là do uy lực của đại trận hộ phái này thua xa ma trận ở Ma Đảo lúc trước, mà mấu chốt chính là Phá Tự Phù vốn là nhằm vào kết giới pháp trận và kết giới cấm chế của Giới tu tiên chính đạo, có hiệu quả đặc biệt với kết giới pháp trận trước mặt. Hơn nữa, hiện tu vi của Long Tiêu Diêu đã là Phi Thăng Kỳ cấp ba đỉnh phong, thực lực gia tăng rất nhiều cho nên dưới trự phụ trợ của Phá Tự Phù, gần như nháy mắt đã vượt qua kết giới.

Long Tiêu Diêu đứng giữa hư không nhìn đám người đang giật mình bên dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm về tên Thái thượng Đại trưởng lão, lạnh lùng nói:

- Ta hôm nay tới tìm ngươi để tính món nợ cũ. Những người khác hiện tại nếu lùi ra thì ta có thể không chấp chuyện vừa rồi. Cho các ngươi thời gian mười tức, nếu còn ở chỗ này thì đừng trách ta diệt sát tất cả!

Thanh âm lạnh lùng của Long Tiêu Diêu khiến cho những tu sĩ nơi này lập tức lạnh cả sống lưng. Nhưng hai gã đại tu sĩ liếc mắt nhìn nhau, tên Thái thượng Đại trưởng lão dữ tợn nói:

- Không cần nghe hắn uy hiếp! Chỉ có một mình hắn mà thôi, mọi người cùng nhau động thủ! Đệ tử nào đánh hắn bị thương sẽ thưởng cho trăm vạn linh thạch, đánh gục hắn sẽ thưởng ngàn vạn linh thạch. Kẻ nào lâm trận bỏ chạy sẽ lập tức tử vong!

Nói xong, hắn xung phong tế ra ba thanh phi kiếm cấp cổ bảo, triển khai công kích. Mà tên đại tu sĩ còn lại cũng tế ra một kiện Tiên bảo Hậu Thổ Ấn thuộc tính thổ đánh về phía Long Tiêu Diêu. Đồng thời hắn còn tế ra một kiện cổ bảo cực phẩm có hình một ngọn núi nhỏ, từ giữa hư không áp xuống hắn. Những tu sĩ còn lại cũng đều chỉ huy pháp khí công kích. Chỉ có một số ít người hơi do dự nhưng sau đó CŨNG liền gia nhập chiến đoàn.

Long Tiêu Diêu căn bản không thèm quản những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và Kim Đan Kỳ. Hắn tế ra Chu Thiên Kiếm Trận công kích về phía tên Thái thượng Đại trưởng lão. Hắn lại dùng Cửu Thiên Phích Lịch Kiếm và Kim Cương Quyển để đánh về phía tên đại tu sĩ còn lại. Trong miệng hắn đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn, chính là công kích thanh ba Hổ Khiếu. Ngoài ra, hắn còn thi triển thần thông Huyễn Vựng đối với hơn hai mươi gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và hai gã đại tu sĩ đang công kích.

Dù là người có tu vi cao hơn hắn thì thần thông Huyễn Vựng và công kích thanh ba cũng có tác dụng. Hiện tại, những kẻ hắn đang đối phó lại có tu vi thấp hơn hắn nhiều, chỉ có thể dùng từ “nghiền nát” để hình dung. Gần như tất cả số tu sĩ Nguyên Anh Kỳ và Kim Đan Kỳ đều ngã xuống đất, chỉ có tên Thái thượng Đại trưởng lão là không bị ảnh hưởng nhiều, trong khi tên đại tu sĩ còn lại cũng cảm giác được một trận mê muội.

Người kia chỉ là Phi Thăng Kỳ cấp hai, mà Long Tiêu Diêu hiện đã là tu sĩ Phi Thăng Kỳ cấp ba đỉnh phong, cộng thêm thần thức hắn vốn mạnh hơn nhiều so với tu sĩ cùng cấp. Trong khi đó, thần thông Huyễn Vựng vốn do thần thức phát động, đối phương đương nhiên không đủ sức chống đỡ.

Thần thông Huyễn Vựng ảnh hưởng tới nguyên thần đối phương mà nguyên thần của đại tu sĩ đã vô cùng ngưng thật mới không khiến tên kia lâm vào hôn mê. Còn tên Thái thượng Đại trưởng lão, tuy tu vi chỉ mới khôi phục tới Phi Thăng Kỳ cấp hai nhưng nguyên thần thực tế đã đạt tới Phi Thăng Kỳ cấp năm, điều này mới khiến hắn bình yêu vô sự.

Nhưng mà, nguy cơ chưa qua đi mà mới chỉ là bắt đầu. Cửu Thiên Phích Lịch Kiếm thừa dịp tên đại tu sĩ kia bị mê muội trong giây lát đã phi tới. Kim Cương Quyển CŨNG bành trướng tới đường kính một thước, nhằm thẳng vào phần cổ của đối phương. Lúc này, Chu Thiên Kiếm Trận cũng đã từ giữa không trung đánh xuống tên Thái thượng Đại trưởng lão.

Người khác không biết sự lợi hại của Long Tiêu Diêu nhưng tên Thái thượng Đại trưởng lão này lại hiểu rất rõ. Năm đó, khi tu vi của hắn đang toàn thịnh, trong tay còn có pháp khí cấp Tiên bảo, còn cùng bốn tên đại tu sĩ khác vây công nhưng cuối cùng thân thể vẫn bị hủy hoại, pháp khí hoàn toàn mất hết, ngay cả Độc Giác Mãng làm bạn mấy trăm năm cũng phải bỏ mạng.

Bởi thế, vừa giao chiến, tên Thái thượng Đại trưởng lão đã có chuẩn bị bỏ chạy. Đương nhiên, hắn CŨNG hy vọng mọi người vây công đắc thủ, như vậy chẳng những hắn có thể thu lại những pháp khí đã mất, còn có thể thu được Tiên bảo và Kim Long của Long Tiêu Diêu mà hắn vô cùng ao ước. Nhưng khi hắn nhìn thấy tất cả đệ tử trong môn nháy mắt ngã xuống thì đã biết không còn nửa điểm hy vọng. Điều hắn lo lắng duy nhất bây giờ là bỏ chạy, cũng không quản tới việc gì khác. Khi Chu Thiên Kiếm Trận ập tới, hắn lập tức thi triển thuấn di rời đi.

Khi Cửu Thiên Phích Lịch Kiếm đâm tới, tên đại tu sĩ kia cũng còn chưa kịp tỉnh lại đã bị giết chết. Từ khi bắt đầu giao chiến tới lúc này cũng chỉ mới trôi qua thời gian mười tức, nhưng Long Tiêu Diêu lại cảm thấy có chút uể oải. Tên Thái thượng Đại trưởng lão kia lại thuấn di bỏ chạy. Hắn vừa thấy đối phương muốn bỏ chạy đã thi triển thần thông phong bế không gian nhưng vẫn chậm một bước, đối phương đã thoát ra ngoài.

Giữa các đại tu sĩ, dù thực lực chênh lệch chừng hai ba cấp nhưng nếu một người đã muốn bỏ chạy, nếu không có thủ đoạn đặc biệt vây khốn trước thì đợi khi đối phương thành công thuấn di rồi, gần như không thể đuổi kịp!

Đây chủ yếu là do đại tu sĩ nắm giữ thần thông thuấn di, xuyên qua dị không gian rời đi. Mà sau khi tiến nhập dị không gian, bất kể tu vi cao thế nào cũng không thể tập trung được hành tung đối phương. Nếu muốn đuổi theo đại tu sĩ, cơ bản phải chờ cho chân khí đối phương tiêu hao hết mới có thể đắc thủ, mà không như tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, chỉ cần tốc độ di chuyển nhanh hơn đã có thể đuổi kịp đối phương.

Long Tiêu Diêu lúc này chỉ đành bất đắc dĩ nhìn tên kia chạy thoát. Nếu hắn muốn đuổi theo cũng sẽ phải cần tới hai ba ngày mới có thể thành công. Mà Bạch Như Ngọc khẳng định không thể đuổi kịp cho nên hắn chỉ đành phải tạm thời bỏ qua đối phương.

Khi những tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia lâm vào hôn mệ, đại trận hộ phái cũng mất đi khống chế nhưng năng lượng chưa tiêu tán, chỉ là mất đi hiệu quả công kích mà kết giới chưa tan rã.

Long Tiêu Diêu vẫn không sốt ruột bài trừ pháp trận mà giết sạch những tu sĩ ngất đi nơi này, cũng thu lấy toàn bộ hồn phách vào trong Luyện Hồn Bình. Hơn hai mươi Nguyên Anh bị hắn phong ấn thu hồi. Hắn cũng thu lấy vật phẩm trữ vật của toàn bộ số tu sĩ này rồi tiến vào đại điện, đóng lại đại trận hộ phái. Hắn còn thu hồi toàn bộ vật tư tích trữ trong mật thất của môn phái này. Còn những tu sĩ bậc thấp đang kiệt lực chạy trốn về bốn phía, hắn cũng không thèm để ý tới.

Bạch Như Ngọc nhìn thấy thi thể khắp nơi cũng thấy không đành lòng nhưng vẫn chưa nói điều gì. Long Tiêu Diêu từ biểu tình của nàng tất nhiên nhận ra, vì thế nói:

- Ngọc nhi, ta biết nàng không đành lòng nhưng đây là Giới tu tiên, lúc trước năm người bọn họ liên thủ đối phó chúng ta ở Kim Long độ kiếp, còn khiến thọ nguyên của nàng bị tổn hao. Hôm nay ta đã cho bọn họ cơ hội, chỉ là do chúng không biết chừng mực cho nên chết cũng chưa hết tội!

Bạch Như Ngọc hơi hơi gật đầu, lại không nói gì thêm. Sau khi Long Tiêu Diêu thu dọn chiến trường, lập tức mang theo Bạch Như Ngọc bay về phía bản phái của Vạn Thanh Môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play