Âu Dương Hoành cảm giác rất khó hiểu đối với việc Long Tiêu Diêu trốn vào lòng đất, nhưng lập tức cho rằng hắn dùng Địa Độn phù hoặc có Pháp bảo đặc thù nào đó. Vì tránh cho Long Tiêu Diêu chạy trốn, hắn liền huy quyền đánh vào lòng đất, sau đó cũng trốn vào trong. Tuy rằng hắn tin tưởng dưới một kích vừa rồi, Long Tiêu Diêu tuyệt đối khó có thể thoát chết nhưng vì đảm bảo vạn vô nhất nhất, hắn vẫn xuống tìm kiếm thi thể Long Tiêu Diêu.

Âu Dương Hoành là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, khác biệt với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ là bắt đầu nắm giữ pháp tắc thiên địa, có thể điều động linh khí của thiên địa. Trong khi đó, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chỉ có thể dựa vào chân khí bản thân, uy lực tất nhiên không thể sánh bằng.

Một quyền đánh ra, Âu Dương Hoành vẫn chưa thi triển Pháp kỹ hay thần thông gì hoa mỹ, chỉ điều động linh khí của thiên địa tiến hành công kích thuần túy. Linh khí xung quanh và chân khí bản thân hắn hội hợp, tạo ra một cỗ sóng xung kích hùng hồn, lập tức khiến mặt đất nơi Long Tiêu Diêu chui xuống xuất hiện một cái hố to, sâu gần ba thước.

Trốn vào trong lòng đất, Long Tiêu Diêu không chút nào dám dừng lại mà không ngừng chui sâu vào trong lòng đất. Nhưng khi hắn vừa vào sâu được mấy thước thì một cỗ lực lượng cường đại từ phía sau truyền tới, nháy mắt đánh lên người hắn. Với thân thể hắn hiện giờ cho dù là Pháp bảo bình thường cũng khó có thể khiến hắn bị thương, Nhưng cỗ lực lượng này lại khiến hắn một khí huyết quay cuồng, kinh mạch gần như bị chấn thương.

Đây vẫn là khi Long Tiêu Diêu đã trốn sâu được mấy thước trong lòng đất, mặt đất đã khiến lực đạo giảm bớt nhiều. Tuy nhiên, với thân thể cường hãn của mình, hắn vẫn chưa bị thương nặng, chân khí vận hành một vòng đã hoàn toàn bình phục. Một chút chấn động của kinh mạch cũng đã được phục hồi. Hắn không dám dừng lại, tiếp tục tiến sâu vào trong lòng đất.

Âu Dương Hoành lúc này cũng tiến vào lòng đất nhưng lại giật mình phát hiện ra Long Tiêu Diêu chưa bị đánh gục, không những thế còn tiếp tục chui sâu xuống. Tuy rằng hắn có chút khó hiểu nhưng chỉ cho rằng đối phương có mặc nội giáp hộ thể bậc cao, cũng không quá để ý, đi theo khí tức Long Tiêu Diêu lưu lại, đuổi theo phía sau.

Long Tiêu Diêu cảm giác có một cỗ khí tức cường đại đang đuổi theo mình. Dù hắn đã trốn sâu dưới mấy chục thước nhưng đối phương vẫn không có ý định từ bỏ, càng lúc càng tới gần.

Tuy rằng với ưu thế thân thể mình, Long Tiêu Diêu có tốc độ địa độn vượt xa tu sĩ đồng cấp nhưng Âu Dương Hoành lại là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, có sự lý giải và vận dụng thiên địa pháp tắc vượt xa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Mặc dù ở trong lòng đất, hắn bị cách ly với thiên địa linh khí nhưng Âu Dương Hoành lại có thể hội với công pháp thuộc tính thổ hơn xa Nguyên Anh Kỳ, vận dụng Địa Độn Thuật cũng hơn xa Long Tiêu Diêu.

Long Tiêu Diêu biết người đuổi theo phía sau mình chính là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, làm sao có thể dám dừng lại, một đường lao sâu vào trong lòng đất. Nhưng tuy hắn đã kiệt lực chui xuống nhưng vẫn không thể sánh bằng Âu Dương Hoành ở phía sau được. Khi chui sâu chừng hơn hai mươi thước, Âu Dương Hoành đã đuổi tới cách hắn chỉ tầm hai thước, huy chưởng đánh tới.

Long Tiêu Diêu cảm thấy một cỗ sóng xung kích cường đại phía sau ập tới, lập tức dùng Ngư Hành Bách Biến tránh né sáng bên cạnh. Trong lòng đất, tuy rằng người tu tiên có thể thi triển Pháp kỹ hoặc dùng chân khí trực tiếp công kích nhưng do lực cản của đại địa, người tu tiên không thể dùng thần thức khống chế, thay đổi phương hướng của công kích. Do đó, hắn đã có thể tránh né được chưởng phong trực diện của Âu Dương Hoành nhưng vẫn bị sóng xung kích làm cho chấn động.

Tuy nhiên, sóng xung kích bị giảm mạnh, lại là chấn động bên cạnh chưởng phong, Long Tiêu Diêu cậy vào thân thể cường hãn cho nên vẫn chưa bị thương, CŨNG không quay đầu, tiếp tục bỏ chạy xuống dưới.

Âu Dương Hoành thấy Long Tiêu Diêu có thể tránh né công kích của mình, thậm chí nhìn qua có vẻ lông tóc vô thương cũng không khỏi thấy có chút nghi hoặc. Là tu sĩ Phi Thăng Kỳ, một quyền trên mặt đất nếu không thể đánh chết được Long Tiêu Diêu đã khiến hắn hoang mang. Mà hiện tại, đối phương lại có thể tránh né công kích của hắn rất quỷ dị khiến cho hắn không thể tin nổi.

Âu Dương Hoành lúc này cũng cảm giác có chút không khỏe. Hắn tuy là tu sĩ Phi Thăng Kỳ nhưng thể chất thua xa Long Tiêu Diêu. Theo độ sâu càng lúc càng lớn, áp lực của đại địa và lực cản cũng dần gia tăng. Tuy hắn có chân khí hộ thể, không bị áp lực làm cho bị thương nhưng động tác đã chậm chạp hơn, hơn nữa còn không ngừng phải rót chân khí để hộ thể.

Âu Dương Hoành không muốn trì hoãn thêm nữa, tay trái liền thi triển Pháp kỹ Đại Địa Tù Lung, vây khốn Long Tiêu Diêu, tay phải lại ấn xuống, thi triển Địa Dẫn Thuật. Đột nhiên, thể trọng của Long Tiêu Diêu lập tức gia tăng gấp mười lần. Đây cũng may là còn có tác dụng của đại địa, khiến uy lực giảm nhiều, nếu không lúc này hắn đã nặng gấp hai mươi lần bình thường.

Tuy thân thể Long Tiêu Diêu cường hãn nhưng ở sâu hai mươi thước trong lòng đất, thân mình của hắn phải chịu áp lực cực lớn, hiện tại lại thêm hai mươi lần thể trọng, thân thể hắn cũng không thể chịu đựng nổi, vội vàng điều động chân khí chống đỡ. Bằng vào thân thể hắn, chịu đựng mười lần sức nặng thân thể vẫn còn có thể chấp nhận được.

Nhưng, Đại Địa Tù Lao lúc này đã bao phủ khu vực chỗ Long Tiêu Diêu, vây khốn hắn lại. Nếu ở trên mặt đất, hắn tự tin có thể thi triển thần thông xuyên qua không gian, tránh né khỏi bị vây khốn nhưng ở nơi này lại không thể phá vỡ không gian, tất nhiên cũng không thể thi triển thần thông này, chỉ có thể bằng vào thực lực tự thân để đột phá khỏi sự khống chế của Đại Địa Tù Lung.

Đại Địa Tù Lung chính là Pháp kỹ thuộc tính thổ, tuy rằng ở trong lòng đất chân khí chịu hạn chế nhưng đại địa vốn có lực cản. Âu Dương Hoành lại nắm giữ thuộc tính thổ tới lô hỏa thuần thanh, kết hợp đặc tính và lực lượng đại địa cho nên uy lực của Đại Địa Tù Lung cũng không yếu đi chút nào.

Thật ra thần thông của tu sĩ Phi Thăng Kỳ cũng bị hạn chế trong lòng đất, tức là không thể phá vỡ không gian thi triển thuấn di được, cũng vì khuyết thiếu linh khí cho nên phải dùng chân khí tự thân thi pháp. Tuy nhiên, chân khí của tu sĩ Phi Thăng Kỳ rất dồi dào.

Long Tiêu Diêu đương nhiên không chịu ngồi chờ chết, huy quyền đánh về phía kết giới lồng giam. Nhưng điều khó hiểu chính là hắn vẫn chưa thi triển thần thông Thiên Quân Lực, không biết có phải bị tu sĩ Phi Thăng Kỳ phía sau dọa cho choáng váng hay không.

Long Tiêu Diêu chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ cấp, tuy thực lực bản thân không kém gì Nguyên Anh cao cấp nhưng vẫn không thể phá vỡ kết giới lồng giam. Một quyền đánh ra, kết giới chỉ hơi lay động mà không bị phá.

Âu Dương Hoành cười lạnh một tiếng nói:

- Tiểu tử, ngươi từ bỏ ý đồ đi. Không ngờ ngươi dĩ nhiên là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, nhưng dù vậy, muốn đột phá Đại Địa Tù Lung của ta cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi! Ngươi nên thúc thủ chịu trói đi!

Vốn Âu Dương Hoành vẫn chưa tính bắt giữ Long Tiêu Diêu nhưng hiện tại ở trong lòng đất, hắn không lo lắng bị tu sĩ bậc cao của liên minh phát hiện ra cho nên tính bắt sống hắn, chẳng những có thể chậm rãi tra tấn để thỏa mối hận trong lòng mà còn có thể hỏi ra đan phương, làm cơ sở để chấn hưng gia tộc.

Tay trái Âu Dương Hoành chậm rãi siết lại, lồng giam vây khốn Long Tiêu Diêu theo đó cũng co rút, nháy mắt đã thu hẹp thành một không gian chưa đủ hai thước. Hắn liền tiến lên, muốn bắt sống đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play