Không ngoài dự liệu của Long Tiêu Diêu, hai gã tu sĩ Nguyên Anh kia cũng lo lắng để hắn chạy mất, không phá vỡ vách núi kia mà bay vào từ cửa động lộ ra trên mặt nước kia.
Tuy rằng hai người tiến vào sơn động đúng như kế hoạch của Long Tiêu Diêu nhưng đồng thời đối mặt với hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, trong đó có một người đạt tới Nguyên Anh bậc cao thì hắn cũng không cho rằng mình có mấy cơ hội chiến thắng đối phương. Chẳng qua nếu không làm vậy thì hắn cũng chẳng thể nào có nửa phần sinh lộ. Chuyện tới nước này hắn cũng chỉ còn cách đánh toàn lực một trận.
Tiểu Hồ hiện giờ dù là ảo thuật và linh trí đều đạt tới trình độ cao, lại có hiệu quả của Pháp trận ngăn cách thần thức, hơn nữa nó còn cố ý hấp thu linh khí, quả nhiên khiến hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ phán đoán sai lầm.
Hai người nhận định rằng Long Tiêu Diêu đang ở trong Pháp trận tu luyện, vì sợ hắn bỏ chạy lần nữa nên vừa tới nơi liền toàn lực ra tay.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bậc cao kia tu luyện công pháp thuộc tính mộc. Hắn chụp vào hư không một cái, thi triển ra Pháp kỹ Thanh Đằng Tù Lung của Nguyên Anh Kỳ. Vô số thanh đằng điên cuồng sinh trưởng từ trong lòng đất, bao phủ lấy cả Pháp trận mà Tiểu Hồ đang ở trong đó; đồng thời hắn gọi ra Pháp bảo cực phẩm Thanh Linh Xích. Cây thước dài lóe lên linh quang màu xanh đánh vào kết giới của Pháp trận.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bậc trung kia tu luyện công pháp thuộc tính kim. Hắn gọi ra một bộ Pháp bảo thượng phẩm - Kim Quang Kiếm. Đây là một bộ phi kiếm mười tám thanh thuộc tính kim, đánh về phía Pháp trận.
Trong ngũ hành thì thuộc tính thổ, thuộc tính mộc là có lực phòng ngự cao nhất, tính dẻo dai rất cao, có hiệu quả vây địch; mà thuộc tính kim, thuộc tính hỏa, thuộc tính kim có tính công kích mạnh, tràn ngập sức bật, lại thiếu tính dẻo dai, cho nên cũng không có tác dụng vây khốn địch nhân.
Long Tiêu Diêu nhìn thấy hai người nhảy vào trong sơn động, phát động công kích vào Pháp trận của Tiểu Hồ, tuy rằng mừng thầm vì đối phương đã mắc mưu mình nhưng cũng không lơi lỏng chút nào. Tiếp theo đây mới là thời khắc mấu chốt. Hắn biết chỉ sợ rằng khả năng thắng lợi của hắn cũng không hơn được một thành.
Long Tiêu Diêu lập tức chuẩn bị Bạo Vũ Nùng Vụ Trận và chính kỳ Ngũ Hành trận, phát động Lôi Điện Kiếm đánh về phía tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bậc trung kia. Thần thông Thanh Ba công Kích và thần thông Huyễn Vựng đồng thời công kích tu sĩ kia.
Hai gã Nguyên Anh Kỳ tu sĩ kia sau khi nhảy vào sơn động vốn không lớn lắm, lại củng cố kỵ Long Tiêu Diêu nên không dám tới quá gần, chỉ đứng ở gần cửa động, cách chỗ Long Tiêu Diêu ẩn trong Đại Ảo Trận chỉ khoảng ba thước.
Long Tiêu Diêu không phải không nghĩ tới việc đột nhiên đánh lén giải quyết tu sĩ Nguyên Anh bậc cao kia. Nhưng Thanh Ba Công Kích và thần thông Huyễn Vựng của hắn dù trong lúc đối phương chưa chuẩn bị cũng không có hiệu quả quá lớn. Nếu một kích mà không có hiệu quả thì hai người nọ liên thủ lại sẽ khiến hắn chẳng còn chút sinh cơ.
Ở khoảng cách cực gần, lại bởi hai người rất coi trọng thực lực của Long Tiêu Diêu nên đều tập trung toàn bộ tinh thần vào Pháp trận. Công kích của Long Tiêu Diêu hoàn toàn đạt được hiệu quả tập kích bất ngờ.
Long Tiêu Diêu trải qua Hàn Tuyền rèn luyện, lúc này thần thức đã cường đại tới mức không kém mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường. Dưới tình huống đối thủ không chút phòng bị, tất nhiên đạt được hiệu quả. Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bậc trung kia bị công kích vào nguyên thần, trong nháy mắt thần trí mơ hồ.
Tuy rằng thời gian này chỉ trong giây lát nhưng bởi vì khoảng cách giữa Long Tiêu Diêu và tu sĩ nọ chỉ có ba thước, tốc độ của Lôi Điện Kiếm lại mau lẹ vô cùng. Mà tu sĩ này còn chưa phát động phòng ngự, trong nháy mắt khi thần trí mơ hồ căn bản không có năng lực né tránh hoặc chống đỡ, kết quả tất nhiên không cần nghĩ cũng biết.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bậc cao kia dù không bị Long Tiêu Diêu công kích như thứ nhất là công kích của đối phương tới quá nhanh, lại có Pháp trận phát động, mưa bụi tràn ngập trong nháy mắt. Cho dù hắn muốn cứu viện đồng bọn thì lúc này cũng không thể làm được.
Đồng bọn trong nháy mắt bị giết chết vẫn không khiến tu sĩ bậc cao kia sợ hãi, ngược lại khơi dậy sự phẫn nộ của hắn. Hắn là người phụ trách truy bắt Long Tiêu Diêu lần này nhưng lại khiến hai đồng bọn của mình ngã xuống trong tay một gã tu sĩ Kim Đan Kỳ, cho dù có bắt được Long Tiêu Diêu thì chỉ sợ trở về cũng khó ăn nói với Thái thượng trưởng lão. Điều này khiến hắn không thể không giận.
Hắn biết biện pháp duy nhất hiện giờ có thể giảm bớt trách nhiệm của mình chính là bắt giữ Long Tiêu Diêu, hỏi hết công pháp, bí kỹ của đối phương. Nếu có phát hiện trọng đại thì hắn chẳng những không bị trừng phạt mà thậm chí còn được môn phái ban thưởng. Nếu thật sự là như vậy thì tương lai hắn có thể thăng cấp lên Phi Thăng Kỳ cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Tu sĩ kia lúc này đã bị vây trong Pháp trận, bên ngoài chẳng những đầy mưa bụi mà hơn nữa còn bị thuộc tính kim của chính kỳ Ngũ Hành Trận công kích, vô số linh khí ngưng kết thành phi kiếm bay thẳng về phía hắn.
Tu sĩ kia cũng không hiểu Pháp trận nhưng hắn rốt cục cũng là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bậc cao, thần thông hơn xa tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bậc trung kia. Hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của hắn là bài trừ ảnh hưởng của Pháp trận. Đối mặt với mưa to và sương mù dày đặc ngăn cản thần thức, hắn lấy ra một ngọn cỏ nhỏ dài một tấc.
Ngọn cỏ này nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ khác là nó tỏa ra linh khí và khí tức sinh mệnh kinh người. Tu sĩ kia đánh pháp quyết lên ngọn cỏ, há mồm phun ra một luồng chân nguyên tinh thuần, sau đó để ngọn cỏ trước người mình.
Một cảnh tượng kỳ dị xảy ra. Bên ngoài thân thể của tu sĩ kia trong nháy mắt liền sinh trưởng cỏ dại xanh biếc dài tới mấy thước. Những ngọn cỏ này có thể hấp thu mưa bụi trong không trung. Mưa bụi này vốn là linh khí thuộc tính thủy tạo thành. Thủy sinh mộc, những ngọn cỏ này lại càng lớn mạnh và tươi tốt hơn.
Hóa ra nhánh cỏ mà tu sĩ kia lấy ra được gọi là nguồn gốc của sinh mệnh, cũng không phải là thực vật thật mà là một loại năng lượng sinh mệnh do bản thân hắn hấp thu chân khí thuộc tính mộc, luyện hóa rất nhiều tinh hoa sinh mệnh trong thực vật mà tạo thành. Ngọn cỏ đó là một loại hình thái phụ sinh, cũng không phải là bản thể thực.
Tu sĩ kia dùng chân nguyên bản thân, thông qua năng lượng sinh mệnh, thi triển ra bí thuật mạnh nhất của bản thân: Tinh lọc. Với ngọn cỏ căn nguyên của sinh mệnh được đề cao, sử dụng nó làm môi trường tinh lọc có thể làm sạch môi trường xung quanh. Mà tác dụng của nó cực kỳ hữu hiệu, thậm chí cả máu và độc vật cũng có thể bị tinh lọc.
Bí thuật này không thể chống đỡ được công kích nhưng lại có thể sử dụng một đặc điểm khác của cỏ dại, phát huy công năng quấn quanh để vây khốn địch nhân.
Đối mặt với phi kiếm của chính kỳ Ngũ Hành Trận, tu sĩ kia gọi ra Pháp bảo cực phẩm Linh Mộc Tráo bảo hộ bản thân. Tuy rằng kim khắc mộc nhưng công kích thuộc tính kim do Pháp trận phát động ra lại không có bản thể pháp khí hay giống công kích của Pháp kỹ, lực lượng thế nào cũng có hạn, bị chặn ở ngoài Linh Mộc Tráo, căn bản không thể lay chuyển vòng bảo hộ này.
Tu sĩ kia lúc này liền bỏ qua Tiểu Hồ trong Pháp trận, khống chế Thanh Linh Xích tấn công về phía Long Tiêu Diêu, lại tế ra Pháp bảo thượng phẩm Thanh Đằng Tác, đồng thời nắm tay phải một cái, chụp tới Long Tiêu Diêu.
-o0o-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT