Ngay vào lúc tu sĩ kia âm thầm tránh thoát được một kích thì cánh tay Long Tiêu Diêu đột nhiên lại dài ra nửa thước, đánh một quyền lên đầu hắn, lập tức khiến đầu hắn nát bét.

Long Tiêu Diêu biết tu sĩ kia tu luyện công pháp thuộc tính thổ, đương nhiên không thể để Nguyên Anh của đối phương có cơ hội chạy thoát, cánh tay biến dài ra, trực tiếp bắt lên Nguyên Anh trong cơ thể hắn.

Tu sĩ kia nằm mơ cũng không thể ngờ nổi một gã tu sĩ Kim Đan Kỳ lại có thần thông quỷ dị như vậy, gần như không thể chống đỡ được gì mà chết dưới công kích của Long Tiêu Diêu, căn bản chưa kịp thi triển ra bí kỹ gì.

Long Tiêu Diêu sau khi Phong ấn Nguyên Anh của đối phương xong liền thu thi thể vào trong Vạn Thú Lệnh, sau đó chạy về phía dòng sông ở hướng nam cách đó không xa. Khoảng cách hai mươi dặm đối với hắn mà nói cũng không xa, chẳng bao lâu đã bay tới bờ sông.

Long Tiêu Diêu biết chỉ cần khí tức của mình bị ngăn cản thì huyết bài kia sẽ không thể tra xét nổi. Mà sông này sâu tới mười thước, lại hẹp hơn Hoàng Hà nhiều, nước sông có vẻ còn chảy xiết hơn. Nước đương nhiên có thể ngăn trở khí tức, vì thế hắn liền lặng lẽ trốn trong nước, di chuyển ngược dòng về phía thượng du.

Tuy rằng nước sông chảy xiết nhưng áp lực cũng nhỏ hơn rất nhiều so với khi di chuyển trong lòng đất. Mà môi trường tốt nhất để thi triển Ngư Hành Bách Biến lại chính là trong dòng nước chảy xiết. Tốc độ di chuyển của Long Tiêu Diêu lúc này nhanh hơn trong lòng đất mấy lần, tiêu hao chân khí và thể lực cũng giảm đi rất nhiều. Hắn nhanh chóng đi dọc theo con sông lên tới thượng du.

Long Tiêu Diêu đi được trên dưới trăm dặm thì nước sông lại chia thành mấy nhánh nhỏ hơn. Hắn biết con sông này là do những dòng suối tụ thành, mỗi nguồn suối đều có thể là một không gian để hắn trốn tránh. Vì thế hắn tùy tiện chọn một dòng suối, lại đi ngược dòng lên tìm tới đầu nguồn.

Hắn liên tục đi tới đầu nguồn của ba dòng suối, đều là do tuyết trên núi cao hình thành. Mãi tới khi hắn đi tới đầu nguồn của dòng suối thứ tư mới phát hiện ra nó bắt nguồn từ một sơn động. Long Tiêu Diêu lập tức tìm một nơi đặt chân, sau đó bố trí Pháp trận, bắt đầu tu luyện hồi phục.

Nhưng Long Tiêu Diêu biết tránh trong sơn động tuy rằng có thể tránh khỏi việc đối phương dùng huyết bài tìm kiếm nhưng chỉ cần hắn hiện thân là huyết bài lập tức sẽ cảm ứng được vị trí của hắn. Trừ phi có thể gặp được huyệt động trong lòng đất, có thể giúp hắn tu luyện khôi phục, nếu không thì dù hắn có mượn nước sông hay thi triển Địa Độn Thuật cũng không thể liên tục độn thoát khỏi phạm vị vạn dặm.

Long Tiêu Diêu cũng không cho rằng mình có vận may ngập trời như vậy, lần nào cũng có thể tìm được địa phương thích hợp để tu luyện khôi phục. Tuy rằng hắn có các loại bí pháp độn thuật nhưng đối phương đã có huyết bài, điều đó cũng tương đương với việc hắn bị vây ở nơi này. Bỏ chạy trong lòng đất, nếu chân khí hao hết mà vẫn chưa phát hiện ra nơi thích hợp để tu luyện thì chỉ sợ là hắn còn rơi vào tình cảnh nguy hiểm hơn.

Rơi vào bước đường cùng, Long Tiêu Diêu chỉ còn cách bế quan tu luyện trong sơn động. Nhưng theo tu vi tăng lên, các loại đan dược phụ trợ cho Kim Đan Kỳ hiện giờ ở đã có tác dụng cực kỳ nhỏ bé đối với hắn. Còn may mắn là hắn sử dụng dược thảo mấy ngàn, trên vạn năm, dựa theo đan phương cổ luyện chế được đan dược cực phẩm, nếu không thì đan dược bình thường với hắn hiện giờ chỉ sợ đã chẳng còn hiệu quả gì.

Long Tiêu Diêu ở bên trong núi bế quan tu luyện hơn một tháng, rốt cục cũng không kiềm chế nổi mà tính tới việc rời đi. Đầu tiên là tiến cảnh tu luyện hiện giờ vô cùng chậm, khiến hắn khó có thể thích ứng; mà trọng yếu hơn chính là thời gian tới thí luyện Phiêu Miểu Viên chỉ còn không tới nửa năm. Hiện giờ hắn không có khả năng gia nhập lại Huyền Không Phái để lấy dược thảo Ngưng Anh Đan. Lần này hắn phải tham gia thí luyện.

Đương nhiên Long Tiêu Diêu biết không thể mạo hiểm dùng Địa Độn Thuật rời khỏi nơi này. Hắn tuy rằng không thể tra xét được hai gã tu sĩ còn lại kia nhưng hắn tin rằng đối phương tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Hơn nữa hắn kéo dài thời gian quá lâu thì đại chiến chính tà bên Hàn Tuyền kia chấm dứt, sợ rằng lúc đó Hắc Thổ Tông càng phái nhiều tu sĩ tới lùng bắt hắn hơn. Tới lúc đó thì sợ rằng Long Tiêu Diêu càng không còn cơ hội mà bỏ chạy.

Long Tiêu Diêu cuối cùng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt. Hai gã tu sĩ còn lại khẳng định không thể tiến vào lòng đất mà truy lùng hắn. Còn trên mặt đất thì hắn chỉ duy nhất dùng được Pháp trận. Tuy rằng hắn có nhiều loại thần thông nhưng không có hạn chế về mặt không gian, đối mặt với đối thủ có ưu thế tuyệt đối về thực lực thì những thần thông kia cũng có tác dụng hữu hạn mười phần.

Long Tiêu Diêu cân nhắc mãi, cuối cùng cảm thấy có một phương pháp duy nhất là có thể lựa chọn, chính là dụ đối phương vào bên trong sơn động. Đường kính không gian trong sơn động này có hai mươi mấy thước, trên dưới trái phải tràn ngập thạch nhũ. Bởi vì không gian hữu hạn nên uy lực của Pháp trận tất nhiên có thể phát huy đầy đủ. Mà hắn cũng có cơ hội công kích cận thân hơn.

Long Tiêu Diêu dựa theo kinh nghiệm trong Thập Vạn Đại Sơn lần trước, mở rộng đường kính của động khẩu lên thành hơn một thước. Chỗ sườn núi trong động, hắn bố trí Cự Thạch Trận và Trở Linh Trận ngăn cản thần thức tra xét, lại để Tiểu Hồ ở bên trong Pháp trận thu hút sự chú ý của đối phương, bản thân thì ẩn trong Đại Ảo Trận.

Tiểu Hồ sau khi được Hàn Tuyền rèn luyện, lại ở bên trong Vạn Thú Lệnh hấp thụ Vạn Niên Huyền Băng tu luyện, hiện giờ đã đạt tới trạng thái cấp năm đỉnh Phong giống Tiểu Kim, toàn thân trắng như ngọc. Nhờ Hàn Tuyền rèn luyện thể chất, ảo thuật của nó dường như cũng tăng lên một chút, hoàn toàn đủ khả năng ở trong Pháp trận hấp dẫn địch nhân.

Phệ Linh Trùng cũng bởi cắn nuốt rất nhiều Vạn Niên Huyền Băng mà xảy ra biến hóa, chẳng những thăng cấp tới kỳ trùng cấp năm mà thân thể cũng trở nên trong suốt sáng bóng. Chỉ bởi vì chúng không có linh trí, không thể trao đổi với Long Tiêu Diêu cho nên hắn cũng không biết là Phệ Linh Trùng giờ phút này có những biến hóa gì. Tuy nhiên Phệ Linh Trùng sau khi thăng cấp thì sức nặng và khả năng thôn phệ đều tăng vọt trên diện rộng.

Sơn động ở bên trong lòng núi, vách núi là do núi đá hai mươi thước cấu thành. Long Tiêu Diêu mở rộng cửa động không lâu thì dòng nước đã không còn có thể che phủ hoàn toàn cửa động nữa.

Hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ phụ trách đuổi bắt Long Tiêu Diêu lúc này cũng vẫn ở vị trí hắn trốn vào lòng đất mà chờ đợi. Đồng bọn truy đuổi Long Tiêu Diêu dưới đất đã hơn một tháng, bọn họ đương nhiên hiểu là đồng bọn của mình đã mất mạng, lại càng thêm cảnh giác vì thực lực của Long Tiêu Diêu, truyền tin thông báo với môn phái xong liền nhận được chỉ thị là phải không tiếc tất thảy mà bắt bằng được Long Tiêu Diêu về.

Bởi vì khí tức của Long Tiêu Diêu bị ngăn cách nên hai người này cũng không thể tìm được tung tích hắn, trong lòng cũng không khỏi nôn nóng hơn, thậm chí là còn hoài nghi huyết bài trục trặc. Bởi lẽ chẳng ai có thể độn địa ẩn nấp trong thời gian cả tháng.

Khi khí tức của Long Tiêu Diêu tiết ra ngoài, huyết bài trong tay hai người này lập tức cảm ứng được vị trí của hắn. Hai người lập tức dựa theo chỉ dẫn của huyết bài mà tìm được dãy núi nơi hắn ẩn thân, cùng dùng thần thức tra xét tình huống trong sơn động.

-o0o-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play