Trương Thiên Vũ rốt cục đã lộ ra nụ cười mà lâu nay không thấy. Đây là lần đầu tiên Trí Thần nhìn thấy nụ cười của hắn. Trong cả mười ngày nay, Trương Thiên Vũ luôn luôn lạnh lùng cay nghiệt, nụ cười của ngày hôm nay quả thực không dễ dàng.

- Đẹp không, anh Thiên Vũ?

Nhìn thấy Trương Thiên Vũ và Trí Thần hai người đều tủm tỉm cười nhìn mình, Hàn Hiểu Hiểu cố ý đứng trước gương xoay tròn một chút, phô bày sức quyến rũ mê người của mình.

- Ừ!

Trương Thiên Vũ nhẹ nhàng gật đầu, đồng tình.

Chỉ có Tiểu Trí Thần cố ý cường điệu hóa kêu lên rất lớn:

- Wa, thật là xinh đẹp! Chị Hiểu Hiểu, lại đây hôn một cái.

Ngất! Thằng nhóc này đúng là đồ vô lại. Hàn Hiểu Hiểu dí một cái trên mũi của cậu ta:

- Thật là một thằng nhóc háo sắc, sau này trưởng thành thì làm sao? Anh Thiên Vũ nên quản lý cậu ta cho chặt chẽ vào.

- Người ta chỉ nói lời nói thật thôi mà.

Tiểu Trí Thần cong miệng lên.

- Được rồi, chúng ta đừng ồn ào nữa, anh Thiên Vũ còn đang để tay trần đấy.

Hiểu Hiểu đi đến khu quần áo nam, giúp Trương Thiên Vũ chọn hai bộ âu phục tân thời, lần lượt đưa cho Trương Thiên Vũ:

- Thử xem đi, anh Thiên Vũ.

Trương Thiên Vũ cũng không nói gì, chỉ cầm lấy quần áo đi vào phòng thử đồ, đóng cửa lại.

Hơn mười phút đồng hồ trôi qua, Trương Thiên Vũ vẫn chưa đi ra, Hiểu Hiểu cũng đã chọn được một cà-vạt đem đến:

- Làm cái gì thế không biết nữa? Đàn ông đàn ang gì mà lại cứ giống như con gái thế chứ? Mười phút lại trôi qua, Hiểu Hiểu rốt cuộc đã đợi không nổi:

- Anh Thiên Vũ, được chưa?

- Ừ.

Trương Thiên Vũ ở bên trong “ừ” cả buổi rồi mà vẫn chưa chịu đi ra. Hiểu Hiểu quýnh lên đẩy cánh cửa phòng thử quần áo.

- Wa! Quả thực là đẹp trai đến mê người!

Hàn Hiểu Hiểu đã lớn như vậy mà dường như chưa bao giờ thấy qua người thanh niên nào đẹp trai như thêế. Bộ âu phục này mặc lên trên người Trương Thiên Vũ, quả thực giống như trang phục được thiết kế và đặt làm theo số đo của hắn vậy. Đây không chỉ nói bộ âu phục vừa vặn, chỉ có thể nói vóc dáng của Trương Thiên Vũ quá chuẩn, nhất định là còn hơn cả ma nơ canh của của siêu thị.

- Wow! Anh Thiên Vũ, anh bộ dạng này mà đi ra ngoài, nhất định sẽ làm không ít cô gái chết mê. Em thật sự càng ngày càng sùng bái anh.

Trí Thần lượn qua lượn lại mấy vòng quanh Trương Thiên Vũ, không ngừng chặt lưỡi.

- Nhưng anh cứ cảm thấy có chút không quen thế nào đó.

Trương Thiên Vũ đứng ở trước gương xem đi xem lại, lại nói không rõ ra lời. Điều đó là chắc chắn rồi. Hắn chưa từng có mặc qua âu phục, trước kia chỉ quen mặc bộ quần áo luyện công rất rộng, hiện tại đây là lần đầu tiên mặc âu phục, đương nhiên tránh không khỏi cảm giác bị bó buộc.

- Rất đẹp mà! Đeo cái cà vạt này nữa, nhất định sẽ càng đẹp.

Hiểu Hiểu đeo cái cà vạt lên cổ Trương Thiên Vũ, giúp hắn thắt nơ. Trương Thiên Vũ chỉ có xem, đừng nói đeo cà vạt, nhìn cũng chưa từng nhìn qua loại hình nghệ thuật này. Nhìn thấy Hiểu Hiểu giúp hắn đánh nơ, hắn không nói, cũng lười hỏi.

Đợi Hiểu Hiểu làm đi làm lại xong xuôi, ba người tìm đến lối ra chuẩn bị tính tiền. Đột nhiên trước mặt có một người mặc âu phục đi đến. Đó là một người trung niên, bộ dáng rất sang trọng. Ông ta gọi Trương Thiên Vũ:

- Người anh em này xin dừng bước, có thể đến văn phòng làm việc của tôi nói chuyện một chút hay không?

Nói xong, rất là lễ phép đưa tay ra mời.

- Có chuyện gì sao?

Trương Thiên Vũ rất lạnh lùng liếc mắt nhìn người vừa tới một cái.

- Ồ, người anh em không nên hiểu lầm. Tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy cậu mặc bộ âu phục này khá vừa vặn. Công ty trang phục Nghệ La chúng tôi muốn mời cậu làm người đại diện hình ảnh cho thương hiệu sản phẩm thôi.

Người trung niên nói xong, xoay người nói một câu với nhân viên thu ngân đứng ở quầy:

- Khoản chi của cậu này không cần tính toán, công ty sẽ trả. - Vâng, Tổng Giám đốc Ngô.

- Hả? Bộ quần áo hơn ba ngàn đồng chỉ một câu nói của ông ấy là đã tính xong? Còn muốn mời anh Thiên Vũ làm người đại diện hình ảnh cho thương hiệu sản phẩm gì gì đó? Sớm biết như vậy thì mình cũng chọn mấy bộ rồi.

Tiểu Trí Thần vò đầu bứt tai một chút, hiện tại có chút hối tiếc. Trong lòng cậu thầm réo gọi: “Đồng ý đi, anh Thiên Vũ. Nếu anh làm người đại diện cho thương hiệu, chúng ta sẽ không còn phải ngủ ở ngôi miếu đổ nát nữa. Mau trả lời đồng ý với người ta đi.”

- Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện đó. Ông hãy tìm người khác đi.

Trương Thiên Vũ nói trả lời một câu, ánh mắt của hắn mãi mãi vẫn lạnh lùng như vậy, tuyệt tình như vậy. Nói xong, hắn kéo tay Hiểu Hiểu và Trí Thần xoay người rời đi. Hắn cũng không muốn mọi thứ lộn xộn rối tung lên, hắn đến Hồng Kông chỉ có một mục đích, đó chính là sớm tìm được kẻ thù, hoàn thành tâm nguyện kia, để cho linh hồn của người nhà được yên nghỉ.

Sự cự tuyệt của Trương Thiên Vũ khiến cho những người đứng ở đó đều ngạc nhiên. Đây có thể là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Vị Tổng Giám đốc Ngô kia cũng cảm thấy bất ngờ, không khỏi nảy sinh sự tò mò với cậu thanh niên này. Không biết có bao nhiêu người có tiếng tăm đến tận nơi đây xin làm việc này đều bị ông từ chối vì cảm giác không đúng như ông cần. Hôm nay khi Trương Thiên Vũ thử y phục, ông ở phía xa vô tình thấy được. Bộ đồ Trương Thiên Vũ mặc trên người thật sự rất tuyệt, hơn nữa từ trong mắt của Trương Thiên Vũ lại lộ ra cái vẻ lạnh lùng cay nghiệt, lại phối với bộ âu phục, có thể nói đã tạo ra một hình ảnh thời trang hoàn toàn mới.

Một chút điệu bộ ra vẻ minh tinh nổi danh hay thái độ e dè, ngượng nghịu cũng không có, trong lòng ông rõ ràng phát ra một lối suy nghĩ quái gỡ, chính là để cho Trương Thiên Vũ làm người đại diện cho hình ảnh này. Vốn ông đã hẹn cùng Lưu Đức Hoa rồi, mấy ngày nữa đến quay hợp đồng quảng cáo, nhưng Lưu Đức Hoa vừa gọi điện thoại lại đây, muốn thối lui việc này.

- Như vậy đi, chàng trai trẻ, cậu suy nghĩ một chút, đừng vội trả lời tôi, đợi cậu suy nghĩ kỹ, liền gọi điện thoại cho tôi, đây là danh thiếp của tôi. Vị Tổng Giám đốc Ngô kia đưa ra một tấm danh thiếp, Trương Thiên Vũ tay vẫn không nhúc nhích, Hiểu Hiểu giúp hắn nhận lấy, người ta là Tổng Giám đốc của một công ty lớn, hay là không nể mặt người ta.

- Oh! Tổng Giám đốc Ngô, anh của tôi sẽ cân nhắc, cảm ơn. Hàn Hiểu Hiểu chào vị Tổng Giám đốc Ngô, đẩy Trương Thiên Vũ ra khỏi cửa hàng, đi nhanh đi, còn đứng sững ở nơi này làm gì? Anh lại không đồng ý với người ta.

- Ai da! Mệnh thật khổ à, xem ra chúng ta còn phải tiếp tục ngủ ở ngôi miếu đổ nát, anh Thiên Vũ.

Tiểu Trí Thần vẻ mặt buồn rười rượi, nghiêng đầu sang một bên dáng vẻ ỉu xìu.

- Anh Thiên Vũ, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi, em đói bụng rồi. Hiểu Hiểu lúc này muốn tựa nghiêng nữa đầu vào vai Trương Thiên Vũ, có khi còn nhân cơ hội làm nũng.

- Được, tụi em muốn ăn cái gì? Trí Thần, em chuẩn bị chút gì ăn đi, Hiểu Hiểu đói bụng rồi.

Trương Thiên Vũ dặn dò một câu, điều này đã trở thành một thói quen, ở nơi Hồng Kông không quen biết người, tất cả mọi thứ đều do Tiểu Trí Thần đi làm.

- Hả? Tại sao lại là em? anh Thiên Vũ, hiện tại em không cần đi ăn trộm, chị Hiểu Hiểu có tiền? Chúng ta có thể nghênh ngang đi vào, muốn ăn cái gì thì gọi cái ấy, giống đại gia thôi.

- Oh, anh cũng đã quen rồi, ha hả... Trương Thiên Vũ lần đầu tiên phát hiện mình có chút ngu ngốc, thành phố thay đổi quá nhanh, khiến cho hắn chưa kịp thích nghi, hắn nghĩ một chút lại hỏi:

- Vậy tụi em muốn ăn cái gì?

- KFC!

Hiểu Hiểu và Trí Thần hai người đồng thanh trả lời.

- Hả, KFC, có loại gà này sao?

- KFC!

Trí Thần lập lại một lần nữa.

Hai người nhìn thấy Trương Thiên Vũ còn đang ngơ ngẩn, Hiểu Hiểu lại kì quái, anh Thiên Vũ này là ai nhỉ? Không lẽ thật sự đến từ thời cổ đại chứ, thậm chí ngay cả KFC cũng không biết? Khó có thể tưởng tượng được. Nhưng cô Nhìn thấy vẻ mặt Trương Thiên Vũ có chút lạnh lùng, lại không dám hỏi.

Hàn Hiểu Hiểu cầm trong tay chiếc bánh hamburger, trong đầu vẫn miên man suy nghĩ vấn đề này, cô đối với thân phận Trương Thiên Vũ nảy sinh ra một cảm hứng sâu sắc. Thấy cô ngơ ngác, vẻ mặt ngây ngô, trong lòng Trí Thần rõ ràng đã hiểu được một hai phần, thế là con mắt của y lại đảo tới đảo lui, chọc ghẹo Hàn Hiểu Hiểu.

- Này, chị Hiểu Hiểu, ngây người gì thế hả? Lúc y gọi gọi Hiểu Hiểu, thuận tiện cầm lấy một cánh gà tràn đầy dầu đưa qua đưa lại trước mặt Hiểu Hiểu, lại hạ giọng nói một câu, chẳng phải chị thích anh Thiên Vũ phải không?

- Em...! Làm sao lại luôn trêu chọc chị? Tâm tư bị Trí Thần vạch trần, Hàn Hiểu Hiểu có chút tức giận, nhưng trước mặt Trương Thiên Vũ ngược lại không dám phát cáu. Cô hung hăng nhìn chằm chằm Trí Thần liếc mắt một cái, Trí Thần tên tiểu hoạt đầu này, từ khi quen biết đến bây giờ, đều bị y trêu cợt, cô đối với y không có biện pháp nào. Không khỏi hướng ánh mắt đến cầu xin Trương Thiên Vũ, có chút nũng nịu nói:

- Anh Thiên Vũ, cậu ta lúc nào cũng chọc ghẹo em, anh cũng không can thiệp một chút, Trí Thần quá hư rồi.

- Trương Thiên Vũ không nói gì, chỉ dùng ánh mắt liếc Trí Thần một cái, Trí Thần lập tức biết điều liền câm miệng lại, cái gì cũng không nói. Y cũng không dám đắc tội vị đại thần này, vị anh hùng trong suy nghĩ.

- Có người tìm em đấy.

Trương Thiên Vũ bỗng nói một câu không đầu không đuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play