Trương Thiên Vũ và Trí Thần vừa đi ra đã thấy trên khoang thuyền có hai người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ngồi bên lò sưởi nhìn hắn cười. Trí Thần chỉ người có gương mặt khá dữ dằn nói với Trương Thiên Vũ:

- Anh Thiên Vũ, đây chính là Vu Thương Hải Vu đại ca đã một mình đấu lại Đông Hưng Hội cứu anh trên đỉnh núi Thái Bình tối hôm đó. Anh ấy là lão nhị của Hồng Hưng Hội, được người ta gọi là Điều Long của Hong Kong.

- Chú nhóc, không cần phải khoa trương như thế, cứ gọi anh là anh Vu là được rồi. Anh em với nhau cả, không cần khách khí!

Vu Thương Hải đứng dậy vỗ vai Trương Thiên Vũ nói:

- Ngồi đi, sắp ăn cơm rồi.

Trí Thần đang định giới thiệu Quỷ Y thì bị y kéo lại:

- Ài, để anh tự nói, nếu không thằng ranh cậu lại quảng cáo này nọ.

- Ha ha…

Nghe Quỷ Y nói vậy mọi người đều bật cười. Trương Thiên Vũ nói:

- Xem ra ông anh đây chính là Quỷ Y rồi. Hai vị hãy nhận của tiểu đệ một lạy.

Nói rồi hắn định cúi người nhưng Vu Thương Hải đã chặn lại.

- Mẹ kiếp làm gì mà như đàn bà thế chứ. Bọn anh tốn công cứu chú đâu phải muốn cái lạy này của chú. Ăn cơm thôi, tôi đói chết mất. Mà này, hai cô gái kia của chú sau còn chưa ra? Có phải thấy không thoải mái, muốn anh em trợ giúp không?

- Ranh con ông sao mà dâm đãng thế chứ? Chú em Thiên Vũ, đừng để ý đến thằng cha này, hắn chỉ có thế là giỏi.

Quỷ Y đá Vũ Thương Hải một cái. Nhìn hai người đàn ông cao lớn mà cứ như trẻ con, Trương Thiên Vũ cũng thoải mái với họ hơn.

- Oa thơm quá đi! Hiểu Hiểu mau lại đây!

Lúc này, Âu Dương Mạc Mạc đã mặc xong quần áo đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy món canh cá tỏa hương nghi ngút không kìm được mà nhỏ nước miếng, cô ngồi xuống cạnh Trương Thiên Vũ.

- Ủa? Chị Hiểu Hiểu đâu?

Trí Thần thấy Hiểu Hiểu vẫn chưa ra liền gọi lớn. Nhưng Hiểu Hiểu cứ ngại ngùng mãi không chịu ra. Trí Thần chạy lại kéo cô, không ngờ cô lại đỏ mặt cúi gằm xuống. Cô cứ nghĩ đến mấy hôm nay trần truồng mà ngủ cùng Trương Thiên Vũ là lại ngại không dám nhìn mặt mọi người.

- Không sao, người mình cả, nhìn Mạc Mạc kìa, đâu có như em, thoải mái chút đi!

Trương Thiên Vũ ôm Hiểu Hiểu vào lòng. Người con gái trinh trắng cuối cùng phải trân trọng!

- Rượu đâu? Quỷ Y, không có rượu thì ăn uống thế *** nào được?

Lời nói thô tục của Vu Thương Hải khiến Hiểu Hiểu đang ăn phải phun ra. “Ăn thế *** nào được”? Lần đầu tiên nghe thấy đó, hơn nữa ba ngày này Hiểu Hiểu cũng lần đầu tiên biết đến “chuyện ***” nên vừa nghĩ đến là cô phun hết cơm ra.

- Cô bé, em làm sao thế? Hôm nay thật mất mặt.

Trương Thiên Vũ đưa giấy ăn cho Hiểu Hiểu.

- Có rượu rồi đây!

Quỷ Y lôi ra từ gầm giường hai hũ rượu, khi mở ra, hương rượu thơm nồng lập tức tỏa ra, Trương Thiên Vũ rót ba bát lớn rồi giơ bát lên quá đầu nói:

- Nào, hôm nay Trương Thiên Vũ xin được kính hai vị đại ca một bát để tạ ơn cứu mạng! Đại ân khó nói lời cảm ơn sao cho đủ. Em xin được cạn trước!

Không đợi hai người kia đáp lời, Trương Thiên Vũ ngửa cổ uống cạn bát rượu.

- Anh Thiên Vũ, anh vẫn chưa khỏe hẳn nên uống ít thôi.

Hiểu Hiểu lo lắng cho kiểu uống này của Trương Thiên Vũ, len lén kéo áo phía sau.

Quỷ Y nhìn thấy cười:

- Yên tâm đi, cô nhóc, có Quỷ Y anh ở đây cậu ta không sao đâu.

- Chua quá đi anh em à.

Vu Thương Hải cũng một hơi uống cạn. Mạc Mạc và Trí Thần chỉ im lặng không nói gì, cố gắng ních đầy cái bụng sẽ không bị thiệt, huống hồ tay nghề của Quỷ Y đúng là quá tuyệt. Uống liền một lúc ba bát canh cá mà Mạc Mạc vẫn chưa hết thèm, lại múc thêm bát nữa.

Hiểu Hiểu thì vô cùng nhã nhặn, uống canh từng ngụm nhỏ một, ánh mắt lúc nào cũng dính lấy Trương Thiên Vũ. Cảm giác đó giống như đang cầm một quả trứng trong tay, sợ không cẩn thận để rơi vỡ mất. Cô tận mắt chứng kiến Trương Thiên Vũ trả qua khổ nạn đó thì càng lo lắng hơn cho hắn, cứ như sợ mình chớp mắt một cái thôi là hắn biến mất khỏi thế giới vậy.

- Ân công!

Trương Thiên Vũ vừa mở miệng là Vu Thương Hải nhảy dựng lên, ném bát rượu lên boong.

- Lại thế rồi, mẹ kiếp bực cả mình. Nếu biết trước chú là người như thế thì tôi đã không cứu chú. Xem ra tôi chịu đống đao thương đó là vô ích rồi.

Vu Thương Hải xé rách áo để lộ ra vết đao chém trên lưng. Vết thương cả cũ lẫn mới không dưới vài chục vết, khiến người ta nhìn mà đau lòng. “Con người này đúng là nam tử hán”, Trương Thiên Vũ thầm nghĩ.

- Anh Vu, lưng của anh biến thành mai rùa rồi, còn khoe cái gì nữa?

Mạc Mạc nói đùa.

Quỷ Y cũng cười, nói:

- Thôi được rồi, là người mình cả, sau này chú đừng có suốt ngày ân công nọ kia nữa, nếu không, hắn ta mà giận thật thì tôi cũng không cứu được chú đâu. Ba chúng ta kết bái anh em đi. Lão Vu, ông thấy sao?

- Thế còn được.

Vu Thương Hải cười như đứa trẻ.

“Con người này quả thật là vô cùng trượng nghĩa, là người không chút chính trực không có chút mưu tính. Anh em như thế này mình cứ nhận là hơn, như thế mình cũng có đứng ở Hong Kong này chưa biết chừng sau này còn giúp được mình.” Nghĩ vậy, Trương Thiên Vũ rất vui vẻ mà đống ý.

- Nếu hai vị ân…à, hai đại ca đã không chê thì Trương Thiên Vũ em vô cùng vinh hạnh được kết bái anh em với hai vị. Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

- Được! Nghĩa khí lắm!

Ba người tiến lại phía trước mũi tàu, rót ba bát rượu, lấy dao trích máu ăn thề.

Ba người bái lạy trời đất xong thì quay lại chỗ ngồi. Vu Thương Hải là người hay nôn nóng, trong lòng có gì muốn nói là không thể giấu được, gã nói:

- Chú em, chúng ta rượu cũng đã uống, trời cũng đã lạy, tôi chẳng giấu chú điều gì, tôi và Quỷ Y đều là người của Hồng Hưng Hội. Đại ca anh đây đứng thứ hai trong hội, Quỷ Y thứ ba, nếu chú tin tôi thì ngày mai theo tôi vào nhập hội. Với khả năng của chú đi đâu cũng không phải chịu thiệt thòi. Nhưng vẫn có câu, súng ngoài sáng dễ tránh, tên trong tối khó lường, huống hồ giờ chú lại đắc tội với Đông Hưng Hội, chúng chắc chắn sẽ không tha cho chú đâu. Nếu chú muốn ở lại Hong Kong thì quả thật không còn nơi nào đi đâu. Đừng coi thường xã hội đen chúng tôi, có làm không thì chú cứ thẳng thắn nói ra!

- Hay cứ để chú em Thiên Vũ suy nghĩ thêm đi? Đừng ép chú ấy!

Quỷ Y nói.

- Suy nghĩ cái đít ấy! Nhìn tình hình hiện giờ của chú ấy, đi đâu cũng bị truy sát. Làm đàn ông nên dứt khoát một chút!

Sự việc đã đến nước này Trương Thiên Vũ cũng không từ chối nữa, xã hội đen thì xã hội đen! Thế là hắn đứng dậy:

- Nếu hai ông anh đã khách khí như vậy, thằng em cứ nghe theo hai anh là được.

- Ha ha… Thẳng thắn! Cạn chén!

Vu Thương Hải cười lớn:

- Lại thêm một Trương Phi!

Hiểu Hiểu và Mạc Mạc thầm lầm bầm, thấy Trương Thiên Vũ gia nhập xã hội đen họ cũng chẳng còn cách nào, vẫn là thyền leo lái, gái theo chồng! Nhưng trong lòng Hiểu Hiểu vẫn có một dự cảm không lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play