Lữ Lân trông thấy mình đã dùng chiếc cuốc cùn bổ toạc đáy thuyền, thì cũng không khỏi kinh hãi. Nhưngcậu ta không khi nào chịu nhận công việc của mình là sai, liền lên tiếng mắng lại Hàn Ngọc Hà rằng:
- Con tiện tỳ kia, có phải ngươi đã sợ rồi hay không? Vậy tốt nhất ngươi nên cúi lạy ta để xin cứu mạng đi! Hàn Ngọc Hà nghe thế, hết sức tức giận, nhưng trong khi hai người đang đối đáp thì chiếc thuyền con đã bị nước tràn ngập, và đang chìm xuống.
Hai người biết dù muốn cứu vãn cũng không còn kịp nữa, nên vội nắm chắc be thuyền để khỏi bị dòng nước cuốn đi.
Chẳng mấy chốc, chiếc thuyền đã chìm hẳn vào dòng nước, Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà chỉ còn nhô đầu người lên khỏi mặt nước mà thôi.
Tuy nhiên, một đàng vẫn vung roi, một đàng vẫn vung cuốc, tiếp tục đánh nhau quyết liệt cho đến chiều tối.
Trong khi hai người đánh nhau chưa phân thắng bại, bỗng trông thấy một chiếc thuyền to lớn, đèn đuốc sáng choang, từ trên đang xuôi theo dòng nước lướt nhanh theo dòng nước đang chảy xiết, trên thuyền có giương mấy lá buồm to khiến sức lướt tới của nó thực không sao tưởng tượng nổi.
Trong khi hai người còn đang kinh hãi, thì chiếc thuyền to lớn đó chỉ còn cách họ không đầy ba trượng nữa.
Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà đều kinh hoàng, bất giác buột miệng to tiếng kêu cứu.
Nhưng Lữ Lân vẫn bình tĩnh, ấn mạnh một bàn tay vào be thuyền đang chìm dưới nước, lấy đà phi thân bay vọt lên, khiến nước sông bắn tung tóe.
Cùng lúc đó, Lữ Lân đã nghe một tiếng ầm to, thế là mũi thuyền to đang lướt tới, đã chạm mạnh vào chiếc thuyền con đang chìm dưới nước, khiến chiếc thuyền bị chìm lĩm vào đáy sông luôn.
Trong khi Lữ Lân hãy còn bay lơ lửng giữa khoảng không, thì cậu ta gắng hết sức, vận dụng chân khí trong người, thò tay chụp lấy be thuyền, giữ yên lại đấy, nghỉ ngơi trong giây lát. Kế đó, cậu lại gắng sức trèo lên lái thuyền, và khi đưa mắt nhìn vào dòng sông thấy sóng to đang bổ cuồn cuộn, chẳng còn hình bóng chiếc thuyền con và Hàn Ngọc Hà đâu nữa.
Lữ Lân tưởng Hàn Ngọc Hà đã bị chiếc thuyền to lớn ấy chạm trúng và đã bị chìm vào dòng sông đang chảy xiết rồi, nên trong lòng cảm thấy hả hê, buột miệng cười to không ngớt.
Nhưng nào ngờ tiếng cười Lữ Lân vừa mới phát ra, thì ở mũi thuyền cũng có một giọng cười trong trẻo nổi lên vang dậy.
Lữ Lân nghe qua tiếng cười ấy, thì biết ngay đấy là tiếng cười của Hàn Ngọc Hà, nên trong lòng kinh ngạc, vì cậu ta đón biết Hàn Ngọc Hà cũng kịp thời thấy nguy, nên đã nhanh nhẹn vọt lên chiếc thuyền to đang lướt, và nhờ thế mà thoát nạn.
Như vậy, chắc chắn việc đánh nhau giữa hai người sẽ không làm sao tránh khỏi được.
Bởi thế, Lữ Lân bèn im ngay tiếng cười, và cùng một lúc đó, Hàn Ngọc Hà cũng im lặng không cười nữa.
Khi hai người bắt đầu im lặng, mới nhận thấy bên trong chiếc thuyền to, cũng chẳng hề có một tiếng động nào.
Lữ Lân thấy vậy, không khỏi kinh dị. Vì một chiếc thuyền to lớn, bề dài có gần mười trượng như thế này, tại sao lại chẳng hề nghe động tĩnh gì cả? Kịp khi Lữ Lân chú ý nhìn kỹ hơn, thì khắp người đều nổi da gà. Vì mặc dù trong mui thuyền đèn đuốc sang choang, nhưng không hề có một bóng người. Cả chiếc thuyền đã không có thủy thủ, không có người cầm lái, mà cũng không có khách quá giang.
Đến chừng ấy, Lữ Lân mới chợt hiểu ra, vì lẽ không người nên chiếc thuyền to lớn này mới đâm vào chiếc thuyền con bị đắm của họ như vừa rồi.
Đêm đã giữa khuya, thế mà trong chiếc thuyền to lớn, đèn đuốc vẫn sáng choang, nhưng lại vắng ngắt, không có một bóng người, quả thực là một chuyện đáng kinh khiếp, và cũng vô cùng quái dị.
Kể từ ngày gia đình Lữ Lân gặp biến to, thì bản thân cậu ta cũng gặp nhiều chuyện quái dị, song không chuyện nào lại quái dị như chuyện này. Đây quả là chuyện lạ mà cậu ta mới gặp lần thứ nhất.
Bởi lẽ ấy, cậu ta bất giác cảm thấy xương sống đều ớn lạnh, không nói thêm một tiếng nào.
Kể từ lúc Hàn Ngọc Hà im tiếng cười và chẳng hề nghe nàng lên tiếng nói chi với Lữ Lân. Như vậy, chứng tỏ nàng cũng đang hết sức kinh ngạc.
Lữ Lân đứng trơ người một lúc lâu, và cuối cùng như bạo dạn hơn, đưa chân bước thẳng lên sạp thuyền, đi về phía trước độ ba bốn trượng, tiến đến sát mui thuyền.
Lữ Lân dừng chân đứng lại thò đầu vào trong mui, thấy rất rộng rãi, bài trí vô cùng sang trọng, bàn ghế đều toàn bằng gỗ tử đàn, trông chẳng khác chi một gian sảnh đường của một gia đình phú hộ.
Nhưng trong mui thuyền đây đó vắng ngắt. Ở trên mặt một chiếc ghế trường kỷ đang để yên một ngọn đơn đao ánh thép sáng ngời.
Hình dáng của ngọn đơn đao ấy cũng trông quái dị, khác hẳn với những ngọn đao thông thường, bề dài của nó ngắn hơn độ nữa thước mộc, và khắp thân đao có một màu xanh biếc, tựa hồ được tẩm qua một thứ chất độc vô cùng nguy hiểm.
Lữ Lân trông thấy món binh khí rất vừa tay mình, thì trong lòng mừng thầm. Cậu ta vội vàng dắt chiếc cuốc cùn vào lưng, rồi chạy bay về phía trước, chụp lấy lấy ngọn đơn đao, siết chặt trong tay.
Lữ Lân vừa nắm gọn ngọn đơn đao trong tay, liền thấy từ đầu mui thuyền có một bóng người lướt tới chập chờn.
Lữ Lân vội vàng thối lui ra sau một bước, nhưng khi cậu ta định thần ngó kỹ lại, thì thấy bóng người ấy không ai khác hơn là kẻ tử thù của mình, tức Hàn Ngọc Hà.
Hai người đã bước lên chiếc thuyền to lớn nhưng vắng ngắt ấy, đáng lý ra họ phải tạm thời gác bỏ việc đánh nhau, cùng đi khắp nơi tìm kiếm xem hư thật ra sao.
Nhưng đàng này tuổi trẻ, ai cũng không chịu thua ai nên vừa trông thấy mặt là đã sẵn sàng đánh nhau ngay.
Hơn nữa Lữ Lân sau khi được món binh khí vừa tay cũng nóng lòng muốn thử qua cho biết món binh khí ấy lợi hại như thế nào. Cậu ta bèn đưa chân tràn thẳng về phía trước, vung tay dùng thế Ba Đào Hùng Dũng chém thẳng ngọn đao về phía Hàn Ngọc Hà.
Ngọn đơn đao ấy hết sức nhẹ nhàng, nên vừa vung ra thì ánh thép xanh biếc lóe lên sáng ngời khiến những ngọn nến đang cháy trong mui thuyền cơ hồ sắp tắt.
Hàn Ngọc Hà vừa bước vào, trông thấy Lữ Lân đang siết chặt ngọn đao thép trong tay và vung lên ánh thép chói ngời một cách quái dị, thì không khỏi giật mình.
Nàng cảm thấy ngọn đơn đao ấy, dường như mình có gặp một lần ở đâu, nhưng nhất thời nàng không làm thế nào nhớ ra được.
Lúc ấy nàng không tràn tới ứng chiến ngay, mà chỉ vung ngọn roi về phía một chiếc ghế tử đàn, khiến đầu ngọn roi liền cuốn chặt vào thành ghế, và liền đó nàng quét mạnh ngọn roi về phía Lữ Lân. Thế là chiếc ghế tử đàn nặng nề liền bị nàng hất thẳng vào lưỡi đao thép đang từ trong tay Lữ Lân cuốn tới.
Gặp lúc ngọn đao của Lữ Lân vung ra vừa mãnh liệt vừa nhanh nhẹn, nên đã chém thẳng vào chiếc ghế đó ngay.
Chỉ nghe một tiếng soạt rất khẽ, chiếc ghế tử đàn đã bị ngọn đơn đao bổ làm hai, trông ngon lành chẳng khác chi chém bùn.
Qua sự thể đó chẳng những Hàn Ngọc Hà hết sức kinh ngạc, mà chính Lữ Lân cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Vì lúc Lữ Lân mới nhìn thấy ngọn đao thép để yên trên bàn, tuy cậu ta đoán biết nó là một món vũ khí chẳng phải tầm thường, song thật sự cậu ta không làm sao ngờ được ngọn đao ấy lại sắc bén đến như vậy.
Bởi thế sau giây phút kinh ngạc, Lữ Lân cảm thấy vô cùng vui mừng. Cậu ta phấn khởi tràn ngay tới, tiếp tục vung đao công thẳng về phía Hàn Ngọc Hà.
Hàn Ngọc Hà vội vàng xoay tròn thân người, nhanh nhẹn lách tránh thế đao của đối phương, rồi vung thẳng ngọn roi vàng trong tay ra, khiến đầu ngọn roi không ngớt run rẩy, nhắm điểm thẳng vào Đái Mạch huyệt trên sườn của Lữ Lân.
Lữ Lân thấy thế đao của mình bị đánh hụt vào khoảng không, thì vội vàng tràn theo Hàn Ngọc Hà, công tới dồn dập ba thế đao khác.
Phi Hổ Lữ Đàng Không suốt cả đời luôn luôn tập rèn đao pháp, và chính ông ta cũng đã sáng tạo ra nhiều thế đao rất thần kỳ. Bởi thế, Lữ Lân ngay từ lúc nhỏ được Lữ Đằng Không truyền dạy đao pháp, cho mặc dù trình độ võ công của cậu ta chưa đến mức tinh tuyệt, song về thế đao cậu ta sử dụng cũng có chỗ hiếm có và tinh tuyệt khó lường.
Ba thế đao của Lữ Lân vừa đánh ra được gọi là Phi Hổ Tam Thức, mỗi thế đều có tên riêng gọi là Ngọa Hổ Thế Thành, Ngã Hổ Phóc Dương, Ngã Hổ Đằng Diệu. Trong ba thế ấy phần cứng rắn hổ trợ phần mềm dẻo, phần ẩn kín hổ trợ cho phần lộ liễu, nên có thể gọi là một đao pháp tuyệt học hiếm có trong đời.
Lúc bấy giờ Lữ Lân đã sử dụng một cách thuần thục, đánh ra tới tấp, khiến cả mui thuyền bóng đao chập chờn nơi nơi, ánh sáng xanh biếc lóe lên chói mắt, gây một uy thế mãnh liệt khó tả.
Hàn Ngọc Hà chịu thiệt thòi hơn đối phương về chỗ vai trái của nàng hãy còn mang thương tích, nên tiến thối không khỏi ít nhiều chậm chạp. Hơn nữa nàng đã thấy ngọn đơn đao trong tay Lữ Lân sắc bén đến mức đó nên hoang mang không biết ngọn roi vàng của mình có thể chịu đựng trước một thế chặt của ngọn đao ấy không? Nếu rủi ngọn roi vàng bị chặt đứt, chắc chắn nàng sẽ mất đi một phần lớn uy lực, và rất có thể bị bại dưới tay đối phương. Do đó nàng không dám đánh mạnh đỡ thẳng nữa, mà chỉ tìm cách lách tránh thế đao của Lữ Lân mà thôi.
Nhưng mặc dù thế đao thứ nhất và thứ hai nàng đều tránh khỏi, song đến thế đao thứ ba bắt đầu từ trên giáng thẳng xuống, bóng đao lướt tới nhẹ nhàng và hết sức nhanh nhẹn, mới nhìn qua tựa hồ công thẳng vào lồng ngực, nhưng chỉ trong chớp mắt nó lại diễn biến và nhắm giáng thẳng vào đầu, nên nàng vô cùng kinh hãi.
Trong cơn luống cuống và nguy cấp đó, nàng chỉ kịp cúi đầu để tránh thế đao của đối phương, nhưng một lọn tóc to trên đầu nàng đã bị lưỡi đao sắc bén của Lữ Lân chém rơi xuống sàn thuyền.
Lữ Lân thu ngọn đao trở về, cất tiếng to cười ha hả nói:
- Con tiện tỳ kia, ta cho ngươi làm ni cô vậy.
Hàn Ngọc Hà mặc dù luôn luôn giữ được phần chủ động áp đảo hẳn Lữ Lân, và đã căm hận cậu ta tới xương tủy. Giờ đây, Lữ Lân đã giành được ưu thế, thử hỏi nàng còn căm hận tới mức nào? Bởi thế, sau một tiếng nạt trong trẻo, nàng thừa dịp Lữ Lân chưa kịp vung đao đánh ra thế võ nối tiếp, nhanh nhẹn quét ngọn roi vàng ra nghe vút một tiếng, nhắm điểm thẳng vào Hoa Cái huyệt trước ngực của Lữ Lân.
Lữ Lân vội hạ thấp cánh tay xuống, rồi vung ngược lưỡi đao lên, chém thẳng vào ngọn roi vàng đang cuốn tới.
Hàn Ngọc Hà thấy lưỡi đao sắc bén chém thẳng vào ngọn roi của mình nàng có ý định thu nhanh ngọn roi về để tránh nhưng vì lưỡi đao lướt tới quá nhanh, nàng không sao thu về kịp nên ngọn đao đã chặt trúng thẳng vào ngọn roi vàng của nàng.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, tâm trạng của hai người đều hết sức căng thẳng. Vì nếu ngọn đơn đao của Lữ Lân chặt đứt được ngọn roi vàng của Hàn Ngọc Hà thì sự thắng bại sẽ quyết định ngay tức khắc.
Trái lại, nếu ngọn đơn đao không thể chặt đứt ngọn roi, thì hai người đánh tới đánh lui mãi, vẫn hòa nhau mà thôi.
Khi Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà trông thấy ngọn đơn đao, bắt từ dưới lướt nhanh lên và chém thẳng vào ngọn roi vàng, thì cả ngọn roi liền bị hất tung trở lên cao...
Hàn Ngọc Hà đưa mắt nhìn kỹ mới biết ngọn roi vàng của mình quả là một món binh khí quý báu hiếm có trong võ lâm. Tuy bị ngọn đơn đao sắc của Lữ Lân chém trúng, song chẳng hề gây được thương tổn nào cho nó cả.
Vì thế tinh thần của Hàn Ngọc Hà càng phấn chấn hơn và đồng thời nàng cũng thầm tự trách là nếu biết được như thế từ trước, thì nàng nào để Lữ Lân chiếm ưu thế và áp đảo nàng.
Nàng nhanh nhẹn tràn tới sử dụng các đường roi tuyệt diệu, công trả ồ ạt về phía đối phương.
Lữ Lân vội vàng vung đơn đao trong tay ra để đỡ, khiến ánh thép màu xanh biếc không ngớt lóe lên chói ngời. Võ công của hai người đều là võ công gia truyền, nên mỗi thế võ đều hết sức tinh tuyệt, thần kỳ. Cuộc giao tranh mỗi lúc càng trở nên ác liệt hơn, song vẫn không làm sao phân được thắng bại.
Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà đánh nhau mãi đến trưa ngày hôm sau, mới bất đắc dĩ phải dừng tay lại để nghỉ, vì lúc bấy giờ dù họ có muốn đánh nhau nữa, thì chân tay của họ cũng không làm thế nào cử động được.
Đôi bên buông người ngồi phịch xuống ghế, cách xa nhau độ một trượng, thở hổn hển, trông thực vô [mất trang] ……………..
Lữ Lân cất tiếng cười nhạt, nói:
- Con tiện tỳ kia! Có phải ngươi đã khiếp sợ rồi phải không? Hàn Ngọc Hà nói:
- Ngươi mới chính là kẻ đáng khiếp sợ.
Lữ Lân đứng thẳng người lên nói:
- Ta đã đói rồi, ngươi có đói không? Nếu ngươi có gan thì cả hai nhịn đói xem sao? Hàn Ngọc Hà hứ một tiếng nói:
- Việc gì ta phải tiếp tục nhịn đói chứ? Lữ Lân nói:
- Như thế thì hay lắm. Trước khi chúng ta chưa ăn no, tất không thể đánh nhau được, vậy chi bằng tìm thức ăn rồi sẽ so tài cao thấp sau.
Hàn Ngọc Hà thầm nghĩ: "Nếu tiếp tục nhịn đói nữa tất sẽ bị nguy. Hơn nữa một chiếc thuyền to lớn như vầy, đèn đuốc đều được thắp sáng choang, chắc chắn phải có lương thực. Vậy chi bằng tìm lấy thức ăn dùng cho no bụng trước, rồi sẽ đánh nhau nữa cũng không muộn." Bởi thế, nàng bèn cười nhạt nói:
- Rõ là nói giỡn. Ai lại sợ ngươi bao giờ? Dứt lời, hai người bèn chia hai ngả, bước ra khỏi mui thuyền. Chừng ấy, họ mới giật mình trước tốc độ lướt nhanh của chiếc thuyền.
Với tốc độ như vậy, chắc chắn trong một ngày, nó lướt đi không dưới hai ba trăm dặm đường.
Với một chiếc thuyền con, hai người đã không làm sao điều khiển cho nó tấp được vào bờ, thì với một chiếc thuyền to lớn như vầy tất nhiên là họ đang bó tay đứng ngó chỉ còn biết nghe theo số mệnh mà thôi.
Sau đó, hai người chăm chú đi tìm thức ăn, và chẳng mấy chốc, quả nhiên họ đã tìm thấy một số lương khô cất dưới khoang thuyền và mạnh ai nấy ăn ngấu nghiến.
Khi cả hai đã ăn no, Lữ Lân bỗng to tiếng nói:
- Con tiện tỳ kia! Giờ đây cậu phải ngủ một giấc đã, đợi đến đêm nay đánh nhau cũng không muộn.
Hàn Ngọc Hà không nói chi cả, nàng chỉ cất giọng lạnh lùng hừ một tiếng mà thôi.
Sau đó hai người lại bước vào mui thuyền, cùng ngả ra mặt ván ngủ một giấc ngon lành.
Giữa Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà tuy đang hết sức căm hận nhau nhưng vì cả hai đều là con nhà danh [mất trang] ……………………..
- Con tiện tỳ kia! Ngươi khóc rồi đấy à? Hàn Ngọc Hà ngửa mặt nhìn lên, quát rằng:
- Ai khóc bao giờ chứ? Lữ Lân lại phá lên cười ha hả nói:
- Phải! Có ai khóc đâu? Nếu đứa nào khóc thì đứa ấy sẽ rơi xuống biển để làm mồi cho cá kình! Lữ Lân nhớ đến việc chiếc thuyền đã mang mình ra biển khơi, trong khi mối huyết thù của phụ mẫu vẫn chưa trả được, trong khi Đàm tỷ tỷ hãy còn mong đợi việc ân oán đó, thật hết sức nặng nề, nhất là nhớ đến vị ân sư mới vừa làm lễ ra mắt, thì không khỏi muốn òa lên khóc thật to.
Nhưngdù sao cậu ta vẫn là một người con trai, hơn nữa cậu ta chẳng phải là hạng người động đến là khóc, nên cố đè nén đôi dòng lệ. Cậu ta lại không ngớt chọc tức Hàn Ngọc Hà.
Hàn Ngọc Hà vừa rơi lệ lã chã, vừa vung ngọn roi vàng lên, nhắm ngay đầu Lữ Lân quét tới.
Sau năm ngày giao tranh, cả hai đều quen thuộc thế võ của nhau, nên Lữ Lân trông thấy nàng vung roi quét tới thì biết ngay thế võ kế tiếp của nàng sẽ là thế Tiên Chỉ Bá Lăng nên liền sử dụng ngay thế Ngư Diệu Long Môn nhảy tránh ra xa năm sáu bước, rồi cất giọng lạnh lùng nói:
- Vẫn những thế võ cũ rích ấy, vậy hà tất mang ra làm xấu trước mặt mọi người.
Hàn Ngọc Hà thu nhanh ngọi roi trở về, rồi đứng sửng sờ không nhúc nhích, và cũng không đưa tay gạt đôi dòng lệ đang tuôn rơi lã chã. Nàng đưa mắt nhìn thẳng vào sườn của Lữ Lân mắng rằng:
- Rõ là phường không kể chi sĩ diện. Nếu ngươi không may mắn chụp được chiếc cuốc cùn kia, thì chắc chắn ngươi đã chôn thây trong dòng sông từ lâu rồi.
Lữ Lân đưa bàn tay trái vỗ vào sườn nói:
- Đây là một chiếc cuốc cùn, nhưng nếu ngươi có bản lãnh thì hãy tràn tới giật lấy nó xem nào.
Hàn Ngọc Hà biết chỉ với ngọn roi vàng trong tay của mình, chắc khó bề thủ thắng được Lữ Lân. Trong khi đó Lữ Lân lại may mắn lấy được ngọn đơn đao sắc bén, khiến nàng lại càng khó hạ cậu ta hơn.
Bởi thế, khi nghe Lữ Lân lên tiếng thách thức, trong lòng nàng lại càng thêm tức giận, cất tiếng cười nhạt nói:
- Nếu thật sự là kẻ anh hùng thì hãy định ra một cách tỷ thí khác để so tài cao thấp, chứ đánh giằng co như thế này thì có ích chi? Cá tính của Lữ Lân rất nóng nảy và cũng rất cứng rắn, nên sau khi nghe qua lời nói của Hàn Ngọc Hà, cậu ta không ngớt cất tiếng cười nhạt. Đoạn thò tay vào sườn rút chiếc cuốc cùn đưa lên cao, quát rằng:
- Đây, ta sẽ ném vật này ra xa, và kẻ nào cướp được vào tay, xem như kẻ ấy chiến thắng, có quyền xử trị người chiến bại.
Hàn Ngọc Hà nghe thế trong lòng không khỏi thầm vui mừng. Vì nàng tự biết mình có thuật khinh công cao cường hơn đối phương, vậy nếu tranh đoạt chiếc cuốc ấy, tất nàng sẽ chiếm ưu thế hơn.
Bởi thế, Hàn Ngọc Hà mong rằng nhờ đó mình giữ vai kẻ chiến thắng, rồi hành hạ Lữ Lân cho đến chết, và sau đó cho dù nàng phải vùi thây giữa biển khơi, cũng hả lòng căm tức.
Nhưng Hàn Ngọc Hà sợ Lữ Lân lên tiếng nói thế rồi bất thần lại thay đổi ý định, nên cố ý cười nhạt nói:
- Đố ngươi dám? Lữ Lân nghe qua lời khinh miệt ấy của Hàn Ngọc Hà, liền cất tiếng to cười khanh khách nói:
- Ta sẽ ném chiếc cuốc cùn này cắm thẳng vào cột buồm to kia, xem ngươi có bản lãnh chi tranh đoạt được cho biết? Hàn Ngọc Hà nói:
- Như thế thì hay lắm.
Lữ Lân bèn vung cánh tay lên ném thẳng chiếc cuốc về phía trước mang theo một luồng kinh phong ào ạt. Qua một tiếng phập to, lưỡi cuốc đã cắm thẳng vào cây cột buồm chính, cách mặt ván cao độ một trượng rưỡi.
Kế đó lại đưa thanh đao lên ngay lồng ngực, giọng lạnh lùng nói:
- Vì ta thương hại ngươi vừa rồi đã nhỏ mấy giọt nước tiểu mèo, vậy ta bằng lòng nhường cho ngươi ra tay trước.
Chỉ với câu nói đó, Hàn Ngọc Hà cũng không thể buông tha cho Lữ Lân được. Nhưng nàng thấy chẳng cần tranh chấp ngay với cậu ta, mà chỉ cần thủ thắng được trong tỷ thí, rồi sẽ tìm cách hành hạ cậu ta khóc lên khóc xuống, khổ sở đến chết mới nghe.
Do đó, sắc mặt của Hàn Ngọc Hà đã trở thành lạnh buốt, nhanh nhẹn tràn về phía trước, và đã đứng sững trước cây cột buồm to ở giữa thuyền.
Hàn Ngọc Hà đoán biết nếu mình tràn về phía trước, chắc chắn Lữ Lân sẽ tràn theo để ngăn chặn lại. Vì thế khi vừa tràn đến nơi, nàng vội vàng vung ngọn roi quét vút tới.
Nhưng Lữ Lân cũng không dám chậm trễ, vung ngọn đơn đao, dùng thế Dã Hỏa Thiêu Thiên đỡ thẳng về phía ngọn roi của Hàn Ngọc Hà.
Lúc ấy Hàn Ngọc Hà chỉ quyết chí đoạt chiếc cuốc để thắng cuộc, nên ngọn roi của nàng quét tới mặc dầu xem ra mãnh liệt, song kỳ thực đó chỉ là một hư thế mà thôi.
Chính vì vậy khi ngọn roi vàng của nàng sắp quét đến trước lồng ngực của Lữ Lân như một linh xà, bất thần nàng đã thu nhanh trở về.
Lữ Lân trông thấy vậy không khỏi hết sức kinh ngạc, và giữa lúc cậu ta chưa nhận định được đối phương sắp làm gì, thì Hàn Ngọc Hà đã điểm nhẹ đôi chân, vọt người bay bổng lên khoảng không.
Sư phụ của Hàn Ngọc Hà là Hỏa Phụng Tiên Cô có mối tương quan rất sâu xa với Phi Yến Môn, nên thuật khinh công của bà ta ít nhiều có liên quan đến thuật khinh công của môn phái ấy. Khi bà ta truyền dạy cho Hàn Ngọc Hà, thì Hàn Ngọc Hà đã sử dụng một thuật khinh công hết sức thần diệu.
Bởi thế chỉ qua một cái bay vút lên, Hàn Ngọc Hà phi thân bay bổng lên cao đến bảy tám thước.
Lữ Lân trông thấy Hàn Ngọc Hà phi thân bay bổng lên cao, nhắm hướng chiếc cuốc đang cắm đứng trên cột buồm lướt tới, thì trong lòng cuống quýt. Tuy chiếc cuốc ấy không phải là một món binh khí có giá trị gì, nhưng nếu Hàn Ngọc Hà đoạt được vào tay nàng sẽ là kẻ chiến thắng, và cậu ta đành phải cúi đầu nghe theo sự xử phạt của nàng.
Thật ra, Lữ Lân không phải sợ đối phương hành hạ mình, nhưng nếu cậu ta bị chiến bại chắc chắn Hàn Ngọc Hà sẽ lên tiếng cười cợt, khiến cậu ta càng đau đớn hơn tất cả các hình phạt khác.
Lữ Lân vận dụng chân khí điểm mạnh đôi chân bay vọt theo nàng.
Nhưng vì tài khinh công của Lữ Lân kém sút hơn Hàn Ngọc Hà, nên cậu ta bay vọt lên vẫn còn thấp hơn đối phương đến hai thước mộc.
Lữ Lân biết mình không thể nào đem thuật khinh công để so sánh với Hàn Ngọc Hà, nên khi lướt người lên khoảng không, cậu ta bèn vung mạnh ngọn đơn đao ra, dùng thế Nữ Oa Bổ Thiên nhắm thẳng Hàn Ngọc Hà công tới.
Thế Nữ Oa Bổ Thiên bắt đầu từ dưới quét ngược trở lên nhất là Lữ Lân lại sử dụng rất tinh tuyệt, nên lưỡi dao Lữ Lân lướt nhanh đi như gió, nhắm thẳng vào đùi của Hàn Ngọc Hà chém tới.
Hàn Ngọc Hà sau khi bay vọt lên khoảng không, tay phải lại vung ngọn roi vàng, nhắm ngay cột buồm quét tới. Nàng vốn cố ý dùng ngọn roi mềm quấn lấy cột buồm rồi nương vào ngọn roi, tiếp tục bay vọt lên cao hơn nữa.
Nhưng chẳng ngờ lúc bấy giờ, bỗng nàng nghe có tiếng gió lạ ở dưới chân, vội vàng cúi mặt nhìn xuống, thấy Lữ Lân đang vung đao chém thẳng vào đùi mình, nên hết sức kinh hoàng.
Vì lúc ấy cánh tay phải của nàng đang vung ngọn roi về phía trên nên ở phía dưới chân hoàn toàn sơ hở, không làm sao đủ thời giờ để đỡ gạt.
Trong khi đó, thế đao của Lữ Lân lướt tới lại vô cùng nhanh nhẹn, khiến Hàn Ngọc Hà chưa kịp vận dụng chân lực, nương ngọn roi để tiếp tục bay bổng lên cao, thì ngọn đao đã lướt sắp đến nơi rồi...
Giữa cơn bối rối, Hàn Ngọc Hà chỉ còn cách dùng chưởng trái đè mạnh vào cột buồm, rồi nương theo đó bay vọt ra xa, buông mình đáp nhẹ xuống mặt ván thuyền. Như vậy, kể ra nàng cũng đã đối phó rất nhanh nhẹn, nên thoát khỏi được sự hiểm nguy của thế đao Nữ Oa Bổ Thiên của Lữ Lân.
Nhưng mặc dù nàng thoát khỏi vòng nguy hiểm, song không thể đoạt được chiếc cuốc cùn đang cắm chặt trên thân buồm.
Lữ Lân thấy mình dùng một thế đao đẩy lui được Hàn Ngọc Hà, trong lòng hết sức vui mừng, vội vàng đưa thân điểm nhẹ lên thân cột buồm, tiếp tục vọt lên cao sáu bảy thước nữa.
Thân người của Lữ Lân chỉ vọt cao thêm được độ sáu bảy thước, nhưng vì tài khinh công của cậu ta chưa đến mức có thể vận dụng liên tục chân lực trong người để vọt liên tiếp lên mấy lượt, nên bất đắc dĩ phải vung ngọn đơn đao ra, nhắm ngay cột buồm chặt tới nghe một tiếng phập.
Ngọn đơn đao của Lữ Lân hết sức sắc bén, lưỡi đao đã chặt sâu vào thân gỗ, Lữ Lân liền đè mạnh một bàn tay lên cán đao, lấy đà để vọt thêm lên cao như vừa rồi.
Sau hai lần dùng cách đó liên tiếp, thân người của Lữ Lân đã cách sàn thuyền đến một trượng ba. Xem ra, nếu cậu ta vọt lên thêm lần thứ ba nữa, chắc chắn cậu ta sẽ chụp được chiếc cuốc vào tay, và xem như là đã thắng cuộc.
Chẳng ngờ ngay lúc ấy, Lữ Lân bất thần nghe có tiếng cười trong trẻo của Hàn Ngọc Hà, từ trên cao sà xuống thấp, khiến cậu ta hết sức kinh hoàng.
Lữ Lân không làm thế nào tưởng tượng được, bỗng nhiên lại có tiếng cười của Hàn Ngọc Hà từ trên cao vọng xuống. Song cậu ta biết mọi việc đang rất nguy cấp, nên vội vàng ngửa mặt nhìn lên, và đã trông thấy Hàn Ngọc Hà đang ở cạnh đấy bay thẳng tới, trông chẳng khác nào một con quái điểu, nhắm chụp vào ngọn cuốc đang cắm đứng trên cột buồm.
Thì ra, vừa rồi khi Hàn Ngọc Hà tránh được thế đao của Lữ Lân, nàng trông thấy Lữ Lân lại tiếp tục vọt lên cao định đoạt lấy chiếc cuốc trên cột buồm, nên nàng biết mình không thể ra tay nhanh hơn đối phương, bằng cách lại phi thân bay vọt lên lần thứ hai. Giữa lúc cấp bách ấy, bỗng một diệu kế kịp thời lóe lên trong óc nàng. Nàng liền điểm nhẹ đôi bàn chân, nhắm một cây cột buồm phụ đứng cạnh đấy lướt tới, nhanh nhẹn trèo thẳng lên cao.
Nhờ khinh công của Hàn Ngọc Hà cao cường hơn Lữ Lân, chẳng mấy chốc nàng vượt cao hơn Lữ Lân.
Giữa lúc Lữ Lân mới định vung đao chém thẳng vào cột buồm để lấy đà vọt lên lần thứ ba, thì Hàn Ngọc Hà đã vượt lên cao được đến hai trượng rưỡi rồi.
Hơn nữa, cây cột buồm phụ ấy chỉ cách xa cây cột buồm chính độ bảy tám thước mà thôi, Hàn Ngọc Hà chỉ cần đè mạnh đôi bàn tay lên thân cột buồm, rồi dùng thế Lạc Nhạn Bình Sa là có thể từ trên cao phi thân lướt xéo đến cây cột buồm chính, nơi có chiếc cuốc đang cắm đứng ở đấy.
Lữ Lân tính chắc là mình sẽ đắc thắng, nhưng chẳng ngờ Hàn Ngọc Hà từ trên cao bay thẳng xuống. Lữ Lân ngửa đầu thấy ngọn roi vàng chớp lập lòe của Hàn Ngọc Hà đã quấn được cán chiếc cuốc, và giật mạnh cánh tay trở về, khiến chiếc cuốc liền bị ngọn roi cuốn bay theo về phía nàng.
Lữ Lân cuống quýt cất tiếng quát to, rồi lại nhanh nhẹn vọt lên cao ba thước nữa.
Trong khi thân người cậu ta hãy còn lơ lửng trên khoảng không thì nhanh nhẹn vung đao tấn công tới tấp về phía Hàn Ngọc Hà ba thế võ mãnh liệt.
Hàn Ngọc Hà lúc ấy vẫn có ý định đoạt cho kỳ được chiếc cuốc, nên chẳng hề phản công trở lại, nên ba thế đao của Lữ Lân đã vạch thành ba vết thương dài trên vai nàng.
Nhưng cũng may vì Lữ Lân khi bay vọt lên, chân khí đã bị gián đoạn, nên thân người đang nhanh nhẹn sa trở xuống. Nhờ vậy thương thế trên bả vai của Hàn Ngọc Hà cũng không đến nỗi trầm trọng lắm. Nếu Lữ Lân là người có thuật khinh công khá cao, để giữ yên thân mình trên khoảng không trong giây lát, thì chắc chắn Hàn Ngọc Hà đã bị mất mạng rồi.
Hàn Ngọc Hà xoay mạnh thân người giữa khoảng không và nhắm sạp thuyền buông mình rơi nhẹ trở xuống.
Đồng thời, nàng vung ngọn roi vàng ra nghe vun vút nhắm thẳng Lữ Lân phản công tới tấp.
Lữ Lân trông thấy Hàn Ngọc Hà đã đoạt được chiếc cuốc vào tay, trong lòng hết sức thất vọng, nên cậu ta lại càng liều thêm, vung đơn đao đánh mạnh đánh thẳng, chẳng hề lùi bước trước sức phản công của đối phương.
Lúc ấy khoảng cách giữa hai người rất gần. Hai người chỉ cất tiếng hừ to qua giọng mũi, rồi không ai nói với ai một lời, kẻ vung đao người vung roi, đánh nhau vô cùng quyết liệt. Lữ Lân vì nóng lòng muốn đoạt lại chiếc cuốc, nên đã dùng Phi Hổ Tam Thức đánh ra tới tấp, khiến ánh thép của đơn đao chiếu lập lòe dày đặc cả khoảng không, thế võ mỗi lúc lại càng hiểm hóc và ồ ạt.
Hàn Ngọc Hà vì thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, nên vội vàng nhảy lui để tránh, và nhờ thế nhảy lui ấy nàng đã tránh khỏi hai thế đao trong đường Phi Hổ Tam Thức.
Kịp khi Lữ Lân dùng thế Ngã Hổ Đằng Diệu công tới, thì nàng mới vung ngọn roi vàng trong tay đánh thẳng vào thế công của đối phương.
Tức thì hai món binh khí liền va chạm, gây thành một tiếng xoảng vang dội, đi đôi với những đốm lửa đỏ lòm bắn ra tung tóe. Thế là ngọn roi vàng của Hàn Ngọc Hà đã quấn cứng lưỡi đao của Lữ Lân.
Hàn Ngọc Hà gằn giọng nói:
- Thằng bé thối kia. Xem giờ đây ngươi chạy đâu thoát được nữa? Dứt lời, nàng bèn vung mạnh cánh tay lên, định giật mất lưỡi đao thép trong tay Lữ Lân.
Nhưng chẳng ngờ Lữ Lân dù sao cũng là một người rất có căn bản về võ học, nên kịp thời giật mạnh cánh tay trở về, suýt nữa đã giật được thanh đao thoát khỏi ngọn roi vàng của đối phương.
Hàn Ngọc Hà thấy thế nhanh nhẹn hạ thấp cánh tay xuống để giữ chặn ngọn đơn đao của Lữ Lân lại, không cho đối phương thu trở về như ý muốn.
Nàng cũng cùng một lúc, vung cánh tay trái lên, quơ chiếc cuốc nhắm quét ngang về phía Lữ Lân.
Lúc bấy giờ giữa Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà chỉ cách nhau không hơn ba thước mộc, do đó qua thế quét tới ấy, trừ phi Lữ Lân phải buông bỏ lưỡi đao, tránh ra xa mới mong tránh khỏi.
Song, vì Lữ Lân đã quyết một mất một còn với địch nên đâm liều, giương năm ngón tay trái ra chẳng khác chi những chiếc móng sắt, nhắm chụp thẳng vào chiếc cuốc đang quét tới.
Thế chụp ấy của Lữ Lân vừa nhanh nhẹn vừa chính xác, nên chiếc cuốc đã bị cậu ta nắm cứng vào tay.
Đằng này, Hàn Ngọc Hà cũng không nhượng đối phương, nên vội vàng buông bỏ cán cuốc, vung chưởng đánh bất ngờ vào bả vai của Lữ Lân.
Vì tay của Lữ Lân đang bận giữ kín hai món binh khí, nên không kịp thu về chống đỡ.
Vả lại thế đánh ấy của Hàn Ngọc Hà quá bất thần, nên cậu ta không làm thế nào đoán biết trước được. Bởi thế chưởng lực của Hàn Ngọc Hà đã giáng trúng thẳng vào vai của cậu ta, khiến cậu ta đau đớn đến mức hết tự chủ, rồi buông lỏng chiếc cuốc đánh rơi ầm xuống sàn thuyền.
Tiếp đó Hàn Ngọc Hà lại vội vàng thu nhanh chiếc roi trở về, và bắt từ trên cao quét xéo vào sườn của Lữ Lân khiến cậu ta cảm thấy đau nhói.
-oOo-
Hết chương 43
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT