Đông Phương Bạch cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, rồi thong thả bước về phía hai bóng đen. Trong khi đó, hai bóng đen cũng đã quay mặt lại, và lần này thì Đàm Nguyệt Hoa nhận rõ là Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân.
Hai nhân vật này nguyên là một đôi đại ma đầu, từ trước đến nay hoành hành khắp võ lâm, xem thường mọi người, thế mà giờ đây sắc mặt đang tràn đầy vẻ kinh hoàng. Họ đứng sánh vai nhau như đang đối phó với một kẻ đại địch.
Ngọc Diện Thần Quân Đông Phương Bạch, trái lại, thung dung đưa chân bước thong thả về phía họ...
Đám mây đen trên nên trời đã được gió thổi tan, ánh trăng sáng lại bắt đầu chiếu vằng vặc nơi nơi, giúp Đàm Nguyệt Hoa càng nhìn thấy rõ hơn dáng điệu uy nghi, diện mạo xinh đẹp đầy hào hoa của Đông Phương Bạch. Ông ta quả chẳng khác chi một tiên đồng hạ thế.
Nàng càng nhìn càng cảm thấy trong lòng say sưa, ngây ngất.
Chẳng mấy chốc, Đông Phương Bạch đã bước đến trước mặt Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân, cất giọng lạnh lùng nói:
- Lâu quá không được gặp mặt nhau.
Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân đưa mắt nhìn nhau một lượt. Hắc Thần Quân lên tiếng nói:
- Té ra là Đông Phương huynh! Quả lâu quá không gặp được nhau.
Đôi mày lưỡi kiếm của Đông Phương Bạch khẽ nhướng cao nạt rằng:
- Ai là huynh đệ với các người chứ? Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu đều là những nhân vật khét tiếng trong võ lâm, nhất là Hắc Thần Quân, bấy lâu nay hùng cứ tại Vạn Hốt Cốc trong Thái Sơn, tự cho mình như một vị thổ vương. Riêng về món ám khí Hắc Mang Lăng và tuyệt kỹ Hắc Sa Chưởng của lão ta vừa lợi hại vừa thâm độc, nên những nhân vật võ lâm tầm thường nào dám đối kháng thẳng với lão ta. Vì thế lão ta nghiễm nhiên đã trở thành một bậc tông sư trong giới giang hồ.
Thế mà lúc bấy giờ, Đông Phương Bạch đã nạt thẳng vào mặt hai người chẳng hề tỏ ra vị nể, nhưng cả hai chỉ thoáng hiện nét tức giận trên mặt, chứ chẳng hề lên tiếng nói chi cả.
Đông Phương Bạch lại cất giọng lạnh lùng hỏi rằng:
- Các ngươi đến đây làm gì? Hắc Thần Quân đáp:
- Chúng tôi có ý định đi đến Quỷ Cung để gặp mặt Thanh lão quỷ, nên mới đi ngang qua nơi này.
Đông Phương Bạch hừ lên một lượt rồi nói:
- Các ngươi vừa rồi có trông thấy một người thiếu niên đến đây không?
- Chúng tôi mới đến đây thôi, nhưng vừa rồi có trông thấy hai bóng người, dường như một nam một nữ cùng chạy bay về hướng đông. Vì chúng tôi không trông thấy rõ, nên chẳng biết đấy có phải là người mà Đông Phương... tiên sinh định tìm hay chăng? Đông Phương Bạch trầm ngâm giây lát nói:
- Một nam một nữ? Kim Cô Lâu đáp:
- Đúng thế! Đông Phương Bạch ngửa mặt suy nghĩ, thấy Lữ Lân đi đến có một mình, chắc không có ai cùng kết đoàn với cậu ta nữa. Vậy nếu là một nam một nữ, thì có lẽ đấy là người nào khác.
Và như vậy thì Lữ Lân chưa đến nơi này, rất có thể trên đường đi, cậu ta đã gặp chuyện chi bất trắc rồi? Suy nghĩ giây lát, Đông Phương Bạch bỗng khoát tay nói:
- Các vị hãy đi đi! Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân như được lệnh đại xá, đôi chân từ từ bước lui ra sau ngoài một trượng. Nhưng bọn họ chưa kịp quay lưng lại để bỏ chạy về phía trước, thì lại nghe Đông Phương Bạch kêu to rằng:
- Hãy chậm đã! Qua tiếng kêu ấy, Kim Cô Lâu và Hắc Thần Quân không khỏi kinh hoàng, dừng chân đứng yên lại ngay, lên tiếng hỏi:
- Đông Phương... tiên sinh, ông còn có chi hỏi nữa chăng? Đông Phương Bạch chắp hai tay ra sau, ngửa mặt nhìn đăm đăm lên nền trời cao! Đàm Nguyệt Hoa đang đứng cạnh đấy, trông thấy nét mặt của Đông Phương Bạch đang hiện rõ nét đau khổ mà cũng đang đầy vẻ bàng hoàng.
Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy hết sức kinh dị. Qua một lúc sau, bỗng nghe Đông Phương Bạch cất tiếng thở dài hỏi:
- Hắc Thần Quân, lệnh muội vẫn được bình an chứ? Câu nói ấy vừa thốt ra khỏi miệng Đông Phương Bạch thì Đàm Nguyệt Hoa cũng không khỏi giật mình.
Vì Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu trước đây đã từng cho Đàm Nguyệt Hoa biết, họ chính là cậu ruột của nàng. Lúc đấy nàng không chịu tin lời, song về sau khi gặp lại phụ thân nàng, thì nàng có đem việc ấy ra hỏi nên biết đấy là sự thật.
Hơn nữa, Hắc Thần Quân cũng đã cho nàng biết, lão ta chính là người cậu của nàng, như vậy hai tiếng "lệnh muội" mà Đông Phương Bạch vừa hỏi, chắc chắn là mẫu thân nàng chứ không còn ai khác nữa? Việc đó đã làm cho Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy hết sức bất ngờ, vì nàng không làm sao tưởng tượng ra là chẳng những Đông Phương Bạch từng quen biết phụ thân nàng, mà lại còn quen biết cả mẫu thân nàng nữa.
Nhất thời nàng đứng sửng sờ như pho tượng, im lặng không nói nên lời.
Hắc Thần Quân lên tiếng nói:
- Xá muội hiện nay chẳng rõ tung tích ở đâu, từ suốt hai mươi năm qua chẳng hề được nghe tin tức.
Đôi mày lưỡi kiếm của Đông Phương Bạch lại nhướng cao, nói:
- Lại có việc như thế hay sao? Hắc Thần Quân đáp:
- Đúng thế! Hai anh em chúng tôi lúc nào cũng tìm hiểu tin tức của xá muội, nhưng hoàn toàn chẳng thu được kết quả chi. Gần đây, chúng tôi nghe Thất Sát Thần Quân lại tái xuất hiện, nên chúng tôi đang định tìm gặp ông ta, và nếu xá muội thật sự đã bị hại dưới độc thủ của ông ta thì...
Hắc Thần Quân vừa nói đến đây, bất thần nghe Đông Phương Bạch gầm lên một tiếng to, chẳng khác nào tiếng sấm nổ trên trời.
Đồng thời ông ta đột nhiên quét một chưởng vào khoảng không, khiến một góc cây to bằng miệng ở phía sau lưng ông ta bị đánh gãy ngang tức khắc.
Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu không ai bảo ai, lần lượt thối lui ra sau một bước, sắc mặt tràn đầy nỗi kinh hãi.
Kim Cô Lâu lên tiếng nói:
- Hiện giờ, có mặt Đàm cô nương ở đây, vậy có thể dựa vào cô ta để tìm hiểu tung tích của tỷ tỷ tôi.
Đông Phương Bạch quay mặt lại, đưa mắt nhìn thẳng vào Đàm Nguyệt Hoa một lúc.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy đôi mắt của Đông Phương Bạch sáng như điện, đầy vẻ uy nghi, nên trong lòng kinh sợ! Nhưng nàng đã vận dụng hết sức can đảm trong người, lên tiếng nói:
- Má tôi hiện giờ ở đâu, chính tôi cũng không được biết.
Lúc ấy Đông Phương Bạch đang đứng quay lưng với nàng, cất giọng gằn rõ từng tiếng một:
- Đàm cô nương, chả lẽ từ trước đến nay, cô không có hỏi lệnh tôn, là lệnh đường hiện giờ ở đâu hay sao? Đàm Nguyệt Hoa đáp:
- Lẽ tất nhiên là tôi có hỏi.
Giọng nói của Đông Phương Bạch bỗng trở nên hết sức gay gắt, hỏi tiếp rằng:
- Nếu thế, thì lệnh tôn đã tiết lộ cho cô biết là mẫu thân cô đã bị ông ấy ám hại rồi? Đàm Nguyệt Hoa kinh ngạc trong giây lát, lên tiếng nói:
- Đông Phương tiên sinh, phụ thân tôi nào phải con người như thế? Đông Phương Bạch hừ lên một lượt, im lặng chẳng nói chi nữa. Đàm Nguyệt Hoa cũng không biết lúc ấy ông ta đang nghĩ gì. Trái lại, nàng chỉ cảm thấy việc này thực là oái oăm khó hiểu và có lẽ đây là một câu chuyện rất khúc chiết ly kỳ.
Bởi thế nàng đứng thẫn thờ đưa mắt nhìn chăm chú về phía Đông Phương Bạch, thấy ông ta vẫn đứng trơ người như một pho tượng và qua một lúc lâu mới lên tiếng hỏi:
- Nếu nhị vị biết được lệnh muội ở nơi nào, thì vui lòng cho tôi hay với.
Hắc Thần Quân và Kim Cô Lâu đều lên tiếng vâng lời, rồi sẽ cúi đầu thi lễ, nhanh nhẹn quay lưng chạy bay về phía trước! Khi cả hai đã lướt đi xa, mà Ngọc Diện Thần Quân vẫn chắp tay đứng yên nghĩ ngợi.
Sau đó, ông ta đưa chân bước tới bước lui dưới ánh trăng vằng vạc, thỉnh thoảng lại thở dài não ruột, chứng tỏ ông ta đang có một sự phiền muộn khó tả.
Đàm Nguyệt hoa đứng yên bên cạnh một lúc lâu, và không ngớt đưa mắt theo dõi từng cử chỉ của Đông Phương Bạch. Nàng không hiểu Đông Phương Bạch đang phiền muộn về chuyện gì, nhưng với tâm linh trong trắng của một cô gái, nàng thấy rất bằng lòng san sớt nỗi phiền muộn ấy với Đông Phương Bạch. Nàng đưa chân bước tới hai bước lên tiếng hỏi:
- Đông Phương tiên sinh, ông đang suy nghĩ gì thế? Ngọc Diện Thần Quân bỗng dừng chân đứng yên ngửa mặt nhìn lên.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy đôi mắt của ông ta tràn ngập ánh sáng tình tứ, nhìn đăm đăm vào mặt mình. Song sắc mặt của ông ta lại có vẻ bàng hoàng ngơ ngác! Đàm Nguyệt Hoa không khỏi giật mình, chẳng biết nên nói gì với ông ta. Bất ngờ Đông Phương Bạch đưa tay ra, nắm chặt lấy tay nàng.
Đàm Nguyệt Hoa thấy tim nàng đập thình thịch, đôi má đỏ bừng, trong lòng rối bời, chẳng hiểu lúc ấy mình đang có cảm giác nao nao! Đông Phương Bạch không ngớt nói lẩm bẩm như mơ:
- Ngọc muội! Ngọc muội! Em... đã quên mất anh rồi hay sao? Đàm Nguyệt Hoa nghe ông ta gọi mình là "Ngọc muội" trong lòng càng kinh dị, đôi má càng bừng đỏ, vội vàng giật cánh tay trở lại, nói:
- Đông Phương tiên sinh, ông đã làm sao rồi? Tôi... tôi chính là Nguyệt Hoa đây! Chừng ấy, Đông Phương Bạch mới mở to đôi mắt và như vừa bừng tỉnh cơn mộng, ông ta nhìn kỹ Đàm Nguyệt Hoa một lúc, rồi mới buông lỏng cánh tay Đàm Nguyệt Hoa ra! Ông ta lại cất tiếng than dài, rồi quay lưng bước tránh ra xa. Đàm Nguyệt Hoa thấy thế đoán biết ông ta là người lụy vì tình. Hơn nữa, nàng cũng đoán biết hai tiếng "Ngọc muội" mà ông ta vừa kêu, chính là người yêu đã làm tan nát cõi lòng ông ta trước đây chứ không còn ai nữa! Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy Đông Phương Bạch là người võ công cao tuyệt, thế mà vẫn không làm sao thoát khỏi lưới tình, nên lại suy nghĩ đến thân phận của mình... Ôi, trong biển tình rồi đây chẳng hiểu mình có tìm được bến bờ hay không? Đàm Nguyệt Hoa đứng yên suy nghĩ một lúc, tâm trạng nàng lại càng rối bời. Nàng vốn có ý định đè nén tất cả những ý nghĩ miên man đang kéo đến dồn dập trong đầu óc, và thừa cơ hội Đông Phương Bạch ngửa mặt nhìn trời cao, nàng âm thầm bước tránh ra xa...
Nhưng bỗng ngay lúc đó, nàng chợt nhớ lại vừa rồi khi Đông Phương Bạch nắm lấy cánh tay của nàng, trong miệng không ngớt lẩm bẩm hai tiếng "Ngọc muội". Hai tiếng gọi ấy của ông ta nghe hết sức tự nhiên, chắc chắn đó không phải là không có nguyên nhân.
Đàm Nguyệt Hoa lại nghĩ: "Chả lẽ người yêu trước đây của ông ta, lại là người hết sức giống mình, hay chính là mẫu thân của mình hay sao?" Khi Đàm Nguyệt Hoa nghĩ như vậy, dừng chân quay lại, hạ giọng gọi khẽ rằng:
- Đông Phương tiên sinh! Đông Phương Bạch lại cất tiếng than dài, nói:
- Đàm cô nương, xin cô hãy bỏ lỗi cho về thái độ vừa qua của tôi. Vì thật ra, lúc đó tôi không còn bình thường nữa.
Đàm Nguyệt Hoa hạ giọng nói:
- Tôi chẳng hề phiền ông tí nào. Đông Phương tiên sinh, vừa rồi ông đã gọi... Ngọc muội, vậy có phải là người diện mạo rất giống tôi không? Đàm Nguyệt Hoa đã mang hết can đảm lên tiếng hỏi thẳng Đông Phương Bạch, và khi nàng vừa dứt lời đôi má bừng đỏ như gấc! Đông Phương Bạch từ từ quay người lại, đưa đôi mắt hết sức dịu dàng nhìn thẳng vào nàng nói:
- Đúng thế! Nàng hết sức giống cô, giống y hệt như khuôn đúc và cũng thanh tú thoát tục như cô vậy! Đàm Nguyệt Hoa cố trấn tĩnh tâm thần, nói:
- Đông Phương tiên sinh! Tôi đã đoán biết ra người ấy chắc chắn là mẫu thân tôi! Đông Phương Bạch bỗng cúi gầm đầu xuống, cất giọng buồn bã nói:
- Đúng thế! Một cao thủ khét tiếng của võ lâm, từng khiến tất cả nhân vật trong hai phe chính tà đều phải kiêng nể như Đông Phương Bạch, thế mà trong giờ phút này cũng đau khổ, cõi lòng tan nát y như tất cả những người đàn ông tầm thường bị thất bại trong tình trường vậy.
Đứng trước khung cảnh ấy, Đàm Nguyệt Hoa hết sức cảm động, bỗng thấy mình cần phải đem tình cảm đầy nhựa sống và đầy ấm áp của tuổi trẻ, để xoa dịu một phần nào sự đau thương của ông ta.
Sự cách biệt về trình độ võ công, về vai vế trong võ lâm, về tuổi tác giữa hai người, nhất thời đã tiêu biến đi không còn một tí nào trong ý nghĩ của Đàm Nguyệt Hoa.
Nàng đưa chân bước tới một bước, hạ giọng nói:
- Đông Phương tiên sinh, mọi việc đã trở thành quá khứ rồi, vậy ông còn nhớ đến bà ấy làm chi? Đông Phương Bạch cười đau đớn, nói:
- Đàm cô nương, tuổi cô hãy còn nhỏ, vậy cô không thể biết được nỗi sầu khổ trong vòng tình ái đâu! Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng thở dài, hạ giọng nói:
- Đông Phương tiên sinh, tôi biết! Đông Phương Bạch là người hết sức thông minh, và sự nhận xét vô cùng tinh tế, nên nghe qua câu nói của Đàm Nguyệt Hoa đã đoán biết một phần nào ý định của nàng.
Bởi thế, bao nhiêu kỷ niệm xa xôi trước kia, bỗng lần lượt hiện ra trước mắt ông ta.
Người yêu trước kia của ông ta, hiện giờ không còn biết tung tích ở đâu nữa, nhưng người con gái của nàng, thì lại tỏ ra rất thương cảm, lúc nào cũng chăm sóc đến ông ta.
Đông Phương Bạch đứng sửng sờ một lúc lâu mới đưa bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc Đàm Nguyệt Hoa.
Ngọc Diện Thần Quân tuy hiện nay là người đã đứng tuổi, thế nhưng sắc đẹp của ông ta vẫn còn hấp dẫn bao nhiêu cô gái. Như vậy, chắc chắn trong lúc tuổi ông ta còn trẻ, diện mạo càng tuấn tú hào hoa hơn, và đã làm say mê không biết bao nhiêu kỳ nữ! Trước đây, ông ta đã chẳng hề để ý đến bao nhiêu cô gái sẵn sàng hiến dâng trái tim trong trắng, mà chỉ thương yêu chung thủy với một người thôi. Song, tạo hóa trớ trêu thay, mối tình của ông ta chẳng ngờ lại trở thành mối tình đầy đau khổ và tuyệt vọng, giày vò tâm linh ông ta suốt hai mươi năm qua! Giờ đây, đứng trước thái độ đầy thương mến, đầy thiện cảm của Đàm Nguyệt Hoa, một cô gái mà tâm hồn vẫn hoàn toàn thuần khiết, thơ ngây, Đông Phương Bạch không khỏi cảm thấy luống cuống, chẳng biết nên đối phó như thế nào! Qua một lúc khá lâu, ông ta bỗng lên tiếng nói:
- Đàm cô nương, lệnh tôn hiện giờ đã đi đến vùng núi Võ Di, vậy tôi cần đi tìm ông ấy. Riêng cô, tốt nhất không nên đi theo tôi, vì khi tôi và lệnh tôn gặp nhau, tất có thể xảy ra một cuộc xung đột.
Đàm Nguyệt Hoa lắc đầu nói:
- Không! Tôi nhất định phải đi theo ông.
Đông Phương Bạch nói:
- Nếu thế, cô không còn ý định đi tìm Lân nhi hay sao? Đàm Nguyệt Hoa nghe thế không khỏi giật mình. Nàng đứng sửng sờ trong giây lát mới lên tiếng nói:
- Tất nhiên là tôi phải tìm cậu ấy, nhưng biết đi đâu để tìm bây giờ? Đông Phương Bạch cất tiếng than dài, nói:
- Cái tánh của Lân nhi còn cứng cỏi và nóng nảy hơn cả tôi nữa, vậy nếu không để cho nó gặp một vài thất bại trong thời tuổi trẻ, thì sau này chắc chắn sẽ gây ra bao nhiêu tai họa, bao nhiêu cuộc giết chóc đẫm máu trong võ lâm! Đàm Nguyệt Hoa suy nghĩ một lúc, nói:
- Nếu thế, thì chúng ta vừa đi, vừa tìm tung tích của cậu ta vậy.
Lúc ấy, thật ra Đông Phương Bạch cũng không muốn chia tay với Đàm Nguyệt Hoa. Vì suốt hai mươi năm, sự giày vò của một mối tình tan vỡ đã không ngớt gặm nhấm và làm tan nát cõi lòng của ông ta, khiến ông ta chán ngán, không hề rời bước đi khỏi Đại Tuyết Sơn một lần nào. Thế nhưng, giờ đây tâm trạng của ông ta bỗng cảm thấy có phần nào vui trở lại, nhờ ở thái độ tỏ ra thương mến và chăm sóc của Đàm Nguyệt Hoa.
Sống bên cạnh Đàm Nguyệt Hoa, ông ta thấy tuổi mình như trẻ lại, và cuộc đời trở thành tươi vui, chẳng khác nào lúc cùng sống với người yêu trước đây.
Mặc dù trong lòng ông ta đang có những ý nghĩ ấy, nhưng bề ngoài vẫn điềm nhiên, chẳng hề thổ lộ chút nào cả.
Vì trong vấn đề tình cảm, lúc nào cũng vô cùng phức tạp, nếu không khéo hướng tình cảm được đứng đắn, một khi nó đã lệch lạc, tất không làm sao dàn xếp cho ổn thỏa được nữa! Chính vì thế, nên tâm trạng của ông ta lúc bấy giờ hết sức phức tạp. Tuy nhiên, ông ta cố giữ vẻ bình thản nói:
- Nếu cô nhất định đi theo, thì tôi cũng không cản ngăn làm gì.
Đàm Nguyệt Hoa cười nói:
- Tôi biết chắc chắn, ông sẽ bằng lòng cho tôi đi theo kia! Đông Phương Bạch nghe qua không khỏi giật mình. Nhưng ông ta vẫn giữ bình tĩnh, rồi cùng Đàm Nguyệt Hoa nhắm hướng núi Võ Di đi nhanh tới, với mục đích tìm gặp Thất Sát Thần Quân.
-oOo-
Nhắc lại Lữ Lân, vì trong lòng quá căm hờn kẻ thù sát hại phụ thân mình không thể nào nén được, nên đang đêm tìm đến gặp Đàm Nguyệt Hoa, định bảo nàng cùng đi đến sào huyệt của tên Cầm Ma ấy. Nhưng Đàm Nguyệt Hoa không tán đồng ý kiến của Lữ Lân, do đó, Lữ Lân cảm thấy hết sức thất vọng.
Nhưng việc Đàm Nguyệt Hoa không bằng lòng cùng đi, vẫn chẳng hề làm nao núng quyết tâm của cậu ta. Lữ Lân sau khi giã từ Đàm Nguyệt Hoa liền lướt đi mất dạng vào bóng tối. Lữ Lân nói thầm rằng: "Nguyệt tỷ tỷ, xin chị hãy tha thứ cho tôi một lần, vì tôi đã nói dối chị. Nhưng đây là lần đầu... và có lẽ lần cuối cùng vậy!" Lữ Lân tự biết đơn thân tiến vào sào huyệt của tên Cầm Ma thì thực vô cùng hiểm nguy, nên trước khi ra đi, tìm đến gặp Đàm Nguyệt Hoa, thổ lộ lòng thương mến mà bấy lâu nay cậu ta vẫn giữ kín tận đáy lòng.
Lữ Lân sử dụng khinh công lướt nhanh đi, không chút chậm trễ, nhắm hướng Đàm Nguyệt Hoa đã chỉ trước đây, tiếp tục chạy tới như bay.
Lúc bấy giờ, nếu Đàm Nguyệt Hoa phát giác ngay được thái độ khác thường của Lữ Lân, và gọi Đông Phương Bạch thức dậy để cùng truy đuổi thì chắc hẳn không quá nửa đường, họ sẽ đuổi kịp Lữ Lân. Vì Đàm Nguyệt Hoa sau khi nghe lời thổ lộ tình yêu của cậu ta đối với nàng, lại đứng sửng sờ mãi trước khung cửa sổ, tình cảm rối bời không kịp suy nghĩ đến điều đó.
Sau đó, nàng chợt nhận ra thái độ bất thường của Lữ Lân, thì mới giật mình chạy sang phòng riêng của cậu ta để tìm kiếm.
Nhưng lúc đó Lữ Lân đã chạy xa hơn mấy dặm đường rồi. Hơn nữa, vì cậu ta chẳng hề dám dừng chân đứng nghỉ, lúc nào cũng nhắm phía trước lướt nhanh như gió hốt, nên chỉ hơn một tiếng đồng hồ, câu ta đã tìm tới đống gạch ngói đổ nát, tức địa điểm ngôi nhà đồ sộ của Cầm Ma trước kia! Sau khi dừng chân nhận xét địa hình, Lữ Lân thấy khu nhà đổ nát hoang tàn ấy đúng là nhà mà Đàm Nguyệt Hoa đã cho biết trước đây nàng có vào đụt mưa, và nhờ thế, phát giác được chính là sào huyệt của tên Cầm Ma.
Lữ Lân hết sức kinh ngạc, vì cậu ta không rõ ngôi nhà đồ sộ ấy tại sao lại biến thành một đống gạch ngổn ngang như vậy? Lữ Lân còn đang nghĩ ngợi miên man, bỗng nghe có tiếng cười lạnh lùng từ phía sau đống gạch ngói đổ nát vang lên. Cậu ta vội vàng nhìn kỹ, trông thấy một bóng người đang từ hướng ấy bước tới, nên không khỏi giật mình.
Bóng người đó, vừa trông thấy Lữ Lân cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc, không ngờ lại có thể gặp mặt Lữ Lân ở nơi đây.
Lữ Lân trông thấy hình dáng của người ấy rất yểu điệu, trong tay cầm một ngọn roi mềm, phản chiếu ánh trăng lập lòe ánh sáng vàng. Đấy rõ ràng là một cô gái. Và khi Lữ Lân nhìn kỹ hơn, thì lửa giận cháy bừng bừng trong lòng! Thì ra, bóng người ấy không ai khác hơn là Hàn Ngọc Hà, một người cậu ta đã gặp trên núi Hổ Khưu, và cũng suýt nữa đã bị chết dưới tay nàng! Hàn Ngọc Hà cũng trông thấy kẻ đứng bên cạnh đống gạch ngói đổ nát ấy chính là Lữ Lân! Cá tính của Lữ Lân vốn cứng cỏi và nóng nảy, nhưng cá tính của Hàn Ngọc Hà cũng không kém chi. Vì thế dù cho giữa hai người không có mối hận thù do cha mẹ họ gây ra, cũng không làm sao dung hòa với nhau được. Đấy là chưa nói trước đây, trên ngọn núi Hổ Khưu, Hàn Ngọc Hà đã đánh đập Lữ Lân thậm tệ.
Chính vì lẽ ấy, nên khi đôi bên gặp nhau, thì sắc mặt cả hai đều giận hầm hầm, người này nhìn người kia chòng chọc, cất tiếng cười nhạt liên tiếp.
Sắc mặt của Hàn Ngọc Hà lạnh tợ sương mai, đôi khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy khinh bỉ, nói:
- Thằng bé kia! Té ra ngươi vẫn chưa chết à? Lữ Lân hứ to một tiếng, nói:
- Con tiện tỳ thối kia! Trước khi ta được mục kích mi chết, thì ta đâu lại chịu chết trước chứ? Trước đây, sở dĩ Hàn Ngọc Hà đánh đập Lữ Lân đến chết lên chết xuống trên ngọn tháp Hổ Khưu chính vì nàng tưởng người cha già của Lữ Lân là Phi Hổ Lữ Đằng Không đã xuống tay giết chết phụ thân nàng. Nhưng khi nàng lên đến Tiên Nhân Phong thuộc vùng núi Võ Di, mới được nghe Hỏa Phụng Tiên Cô bất thần tự thú, là chính bà ta đã sát hại Hàn Tốn.
Do đó, sự nghi ngờ ấy cũng đã tiêu tan đi.
Tuy nhiên, không vì thế mà Hàn Ngọc Hà dứt bỏ lòng thù hằn đối với cha con Lữ Lân, nàng vẫn đinh ninh Lữ Đằng Không chính là kẻ đã xuống tay sát hại đứa em trai của nàng! Vì lẽ ấy, nên khi nghe lời của Lữ Lân, nàng bỗng to tiếng quát:
- Được! Để chờ xem kẻ nào chết trước cho biết! Dứt lời, nàng bèn vung ngọn roi vàng lên, dùng thế Lãng Phiên Liên Thiên quét tới, và bóng roi chập chờn dày đặc cả không trung, kình phong cuốn nghe ào ào, nhắm ngay người Lữ Lân tấn công tới! Khi gặp Hàn Ngọc Hà trên ngôi tháp Hổ Khưu, Lữ Lân đã đánh nhau với nàng một lần, nên cậu ta biết tuổi nàng tuy còn nhỏ, nhưng võ công khá cao cường, và mình còn kém hơn nàng một bậc. Bởi thế, khi vừa trông thấy mặt Hàn Ngọc Hà, thì Lữ Lân đã chuẩn bị đối phó trước rồi.
Khi thấy nàng vung roi quét tới, cậu ta vội vàng lách mình tránh ngang, rồi hất mạnh đôi chân ra, khiến gạch ngói vụn liền theo đó bắn vèo vèo về phía Hàn Ngọc Hà trên mười mảnh. Cùng lúc ấy, Lữ Lân vội vàng nhảy lui ra sau để tránh.
Hàn Ngọc Hà vung ngọn roi vàng lên vun vút, quét tất cả những mảnh gạch ngói đang bắn về phía nàng. Nhưng kịp khi nàng định thần nhìn kỹ, thì chẳng còn trông thấy hình bóng của Lữ Lân đâu nữa! Hàn Ngọc Hà không khỏi giật mình, nhanh nhẹn xoay tròn người lại để quan sát phía sau lưng. Nhưng khắp vùng gạch ngói đổ nát ấy vẫn vắng ngắt, chẳng hề thấy một bóng người. Nàng đoán biết Lữ Lân đã trốn đâu đấy, bèn cất giọng lạnh lùng nói:
- Tên tiểu yêu trong phái Nga My, ngươi đã sợ rồi...
Nhưng câu nói của nàng chưa dứt, thì bất thần nghe trên đầu có tiếng gió lạ, tựa hồ vật chi đang nhằm ngay đầu nàng giáng thẳng xuống với một sức mạnh phi thường.
Hàn Ngọc Hà hết sức kinh hoàng. Tuy võ công của nàng cao cường hơn Lữ Lân, nhưng vì nàng là người chưa đi đứng nhiều trong giới giang hồ, kinh nghiệm còn non kém, nên tưởng tiếng gió là Lữ Lân đang bật từ trên cao lao thẳng về phía nàng để tấn công.
Nàng đang hết sức căm hận Lữ Lân, lúc nào cũng muốn tóm cho được cậu ta, để đánh mấy mươi roi liên tiếp, cho hả cơn tức giận trong lòng. Vì vậy, khi nàng đoán tiếng gió lạ ấy chính là Lữ Lân, thì chẳng hề nhảy tránh, trái lại, nhanh nhẹn vung ngọn roi vàng lên, dùng thế Dã Hỏa Thiêu Thiên quét thẳng về hướng có tiếng gió! Tức thì, ngọn roi vàng bỗng quất trúng vật đang từ trên cao sa xuống nghe một tiếng bốp. Nhưng cùng lúc đó, Hàn Ngọc Hà thấy vật ấy vô cùng cứng rắn, chứ không phải là một con người.
Hàn Ngọc Hà đoán biết mọi việc rất bất lợi cho mình, nên vội vàng lách mình định tránh ra. Đồng thời, nàng nghe tiếng Lữ Lân cười to ha hả không ngớt...
Hàn Ngọc Hà cảm thấy vật ấy như hết sức nặng nề đang nhắm giáng thẳng xuống ngay đầu nàng như búa thiên lôi bổ.
Tuy Hàn Ngọc Hà tỏ ra kịp thời cảnh giác, và cũng tránh hết sức nhanh nhẹn, song vẫn chậm một bước. Ngay lúc ấy, nàng bỗng thấy bả vai trái bị đau buốt, rồi nàng loạng choạng suýt nữa té quỵ xuống đất.
Tiếp đó, nàng lại nghe một tiếng thình to, chứng tỏ vật nặng nề chạm phải mặt đất.
Nàng đưa mắt nhìn thì thấy đấy là một phiến đá to, nặng có hơn trăm cân từ trên cao rớt thẳng vào đống gạch ngói đổ nát! Thì ra, Lữ Lân vừa rồi khi lạch mình tránh ngang, đã nhanh nhẹn luồn thẳng ra sau lưng của Hàn Ngọc Hà.
Cậu ta vốn có ý định thừa cơ Hàn Ngọc Hà chưa kịp quay lại, sử dụng ngay một thế võ hiểm độc, tràn qua tấn công nàng. Nhưng khi Lữ Lân đưa mắt nhìn xung quanh, thấy tại đống gạch ngói đổ nát ấy, có một cây cột to hãy còn đứng sững, cao chừng hai trượng, trên đầu có hai phiến đá, lúc nào cũng lắc lư theo chiều gió, như chực đổ xuống đất.
Bởi thế, Lữ Lân bèn nảy ra một ý hay, nhanh nhẹn nhảy thẳng lên đầu cây cột ấy, và nhờ lúc đó Hàn Ngọc Hà không nhìn lên, mà chỉ một mực to tiếng mắng chửi, với ý định chọc tức để Lữ Lân tràn ra ứng chiến với nàng. Nhưng Lữ Lân vẫn im lặng, và xô một phiến đá to xuống ngay đầu nàng! Nếu lúc Hàn Ngọc Hà vừa phát giác được có tiếng gió lạ trên đầu, nhanh nhẹn nhảy ra xa để tránh, chắc chắn nàng vẫn tránh khỏi được chẳng hề bị phiến đá ấy chạm tới người.
Song, vì nàng lại ngỡ đấy là Lữ Lân, nên rút ngọn roi vàng ra quét thẳng về phía tiếng gió lạ.
Ngọn roi của nàng không đủ sức mạnh để hất bay phiến đá ra xa, nên khi nàng biết nguy, định lách người tránh ngay thì đã chậm rồi! Hàn Ngọc Hà bị phiến đá to chạm thẳng vào vai, thì nguyên cả cánh tay trái không còn cử động được nữa.
Vì thế sự tức giận trong lòng nàng càng dữ dội chẳng khác chi lửa đang cháy lại chế thêm dầu. Nàng định thần nhìn kỹ, thấy Lữ Lân hãy còn đứng trên đầu chiếc cột gỗ, bèn to tiếng cười dài, rồi lại cất giọng trong trẻo quát lên một lượt. Thế là, nàng đã bay vút lên khoảng không vung roi quét lên tới tấp ba thế roi Xuyên Vân Tráp Nguyệt, Nhập Nguyệt Tề Thăng và Bát Phương Phong Vũ vô cùng mãnh liệt, khiến bóng roi dầy đặc như vách núi, trùm kín cả châu thân của Lữ Lân! Lữ Lân tự biết mình không phải là địch thủ của Hàn Ngọc Hà, hơn nữa, cậu ta thấy kế hay của mình đã thu được kết quả, mình đã chiếm được ưu thế, nên không muốn cùng giao tranh với nàng nữa. Do đó, khi thân người của Hàn Ngọc Hà vừa bay vọt lên, thì cậu ta đã nhanh nhẹn tuột xuống khỏi đầu cột gỗ, nhảy lùi ra để tránh.
Ba thế roi của Hàn Ngọc Hà vừa quét ra đều trúng thẳng vào chiếc cột gỗ.
Khi Lữ Lân đã đứng vững vàng trên đất, liền nhanh nhẹn lòn ra sau lưng của Hàn Ngọc Hà, thò năm ngón tay chụp thẳng về phía nàng nhanh như gió. Hàn Ngọc Hà vội vàng vận dụng chân khí trong người, có ý định chuyển thân mình hãy còn lơ lửng trên khoảng không về phía Lữ Lân, để tiếp tục tấn công cậu ta.
Nhưng chẳng ngờ ngay lúc đó Hàn Ngọc Hà cảm thấy bả vai trái đau đớn không thể tả, nên thân pháp của nàng vì thế cũng chậm đi.
Thế chụp tới của Lữ Lân tuy không đạt được kết quả nhưng nhờ thân người của Hàn Ngọc Hà chậm lại, nên Lữ Lân đã kịp thời khom người nhặt được một chiếc cuốc cùn bỏ rơi cạnh đấy dùng làm binh khí, đối phó lại Hàn Ngọc Hà.
Khi đã có vũ khí, Lữ Lân hết sức vui mừng, cất tiếng mắng nàng:
- Con tiện tỳ thối kia, ngày nay ngươi còn định chạy đi đâu cho thoát? Nói dứt lời, Lữ Lân bèn nhân lúc Hàn Ngọc Hà còn đang kinh ngạc, đã nhanh nhẹn vung chiếc cuốc lên, nhắm ngay đầu nàng bổ thẳng xuống! Qua thế võ ấy, nếu Hàn Ngọc Hà bị đánh trúng chắc chắn sẽ ngã ra chết tốt. Mặc dù sức bổ xuống của Lữ Lân hết sức mạnh, nhưng vì chiếc cuốc cùn kia chẳng phải là một món binh khí thật sự, nên rất khó sử dụng theo ý muốn mình.
Vì lẽ đó, nên lưỡi cuốc chỉ lướt sát thân người của Hàn Ngọc Hà nghe một tiếng vút chứ không gây thương tích chi cho nàng cả.
Lữ Lân đứng sửng sờ, vì chẳng hiểu tại sao thế võ của mình lại đánh hụt vào khoảng không, mặc dù đối phương không hề sử dụng những thế lách tránh kỳ tuyệt nào? Cùng lúc đó, Hàn Ngọc Hà đã kịp thời trấn tĩnh vung ngọn roi vàng phản công tới tấp nhanh như gió hốt! Lữ Lân vội vàng lách mình tránh liên tiếp, nhưng bắp chân phía trái của cậu ta vẫn bị ngọn roi vàng trong tay Hàn Ngọc Hà quét trúng nghe một tiếng bốp.
Hàn Ngọc Hà vì vừa bị Lữ Lân xô một phiến đá đánh trúng vai nên hết sức căm tức.
Do đó, thế roi của [mất trang] …………….
Lữ Lân thấy trước mặt không còn đường nào để chạy nữa, nhất là vừa rồi sở dĩ cậu ta bỏ chạy, chỉ vì muốn thực hiện một kế hay của mình, chứ chẳng phải bị thua đối phương, nên cậu ta bèn quay phắt người lại, quát to rằng:
- Con tiện tỳ thối kia! Ngươi tưởng đâu ta sợ ngươi lắm hay sao? Dứt lời, Lữ Lân bèn vung chiếc cuốc cùn lên, nhắm ngay Hàn Ngọc Hà quét xéo tới! Hàn Ngọc Hà cất giọng ngạo nghễ nạt to và vung ngọn roi vàng đỡ thẳng. Thế là, đôi bên dùng toàn những thế võ đánh mau đỡ lẹ, giao tranh trên bờ đê Hoàng Hà, và chỉ trong chớp mắt họ đã đánh nhau trên mười lăm thế võ! Lữ Lân bị thiệt thòi hơn Hàn Ngọc Hà ở chỗ món binh khí tạm bợ đó không vừa tay, nên có nhiều trường hợp tốt, mà cậu ta không khai thác được.
Mười thế võ nữa lại qua, và lần lần mất hẳn phần chủ động, trái lại, Hàn Ngọc Hà càng đánh càng dũng mãnh hơn.
Chỉ trong nháy mắt, đôi bên lại giao tranh thêm được bốn năm thế võ và bất thần nghe Lữ Lân kêu lên một tiếng to, vì trên bả vai của cậu ta, đã bị đuôi ngọn roi của Hàn Ngọc Hà quét trúng! Lữ Lân vội vàng nhảy lùi ra sau để tránh. Nhưng vì quá cấp bách, nhất thời cậu ta quên mất mình đang giao tranh với Hàn Ngọc Hà trên bờ đê sông Hoàng Hà. Nên khi cậu ta nhảy lùi về phía sau, thì một chân bỗng bước hụt vào phía ngoài bờ đê...
Bờ đê ấy thật cao, hai bên sườn lại thẳng đứng, nên Lữ Lân vừa hụt chân, thì nguyên cả thân người cậu ta liền rớt thẳng xuống phía dưới ngay.
Trong khi Lữ Lân đang luống cuống, bỗng cậu ta thấy sát ven sông Hoàng Hà, ngay phía dưới nơi cậu ta sắp rơi xuống, có một chiếc thuyền con đang buộc chặt tại đấy. Lữ Lân hết sức vui mừng, để yên cho thân mình từ trên cao sa thẳng xuống và đáp nhẹ được vào chiếc thuyền con! Nếu Lữ Lân bị trật chân té thẳng vào dòng sông, thì Hàn Ngọc Hà cũng đã hả được cơn giận, quay người bỏ đi, chẳng cần đếm xỉa tới cậu ta nữa. Nhưng đằng này, nàng trông thấy Lữ Lân rơi vào giữa chiếc thuyền con, chẳng hề bị thương tích chi cả, nên nàng chẳng cần nghĩ ngợi, cất tiếng thét dài, phi thân lên khoảng không, nhắm bay thẳng xuống chiếc thuyền con, nơi có Lữ Lân đang đứng.
Lữ Lân trông thấy thế, hết sức kinh hãi, vội vàng vung chiếc cuốc cùn lên, chặt đứt sợi dây thuyền, định để dòng nước cuốn chiếc thuyền trôi đi, khiến Hàn Ngọc Hà phải rơi đánh bõm vào dòng sông.
Nhưng chẳng ngờ hành động của Lữ Lân không kịp thời, nên chỉ trong chớp mắt sau Hàn Ngọc Hà đã đáp yên được xuống mặt ván thuyền! Hàn Ngọc Hà liền nạt to rằng:
- Thằng bé kia! Ngươi còn định chạy đi đâu cho thoát được nữa? Dứt lời, nàng bèn vung ngọn roi vàng trong tay lên nghe một tiếng vút, nhằm ngay đầu Lữ Lân quét tới! Thế roi của Hàn Ngọc Hà, tuy đánh tới một cách ồ ạt và nhanh chóng, song chẳng trúng được Lữ Lân. Vì lúc bấy giờ, chiếc thuyền con đã bị nước cuốn đi. Hơn nữa, mặt sông đang nổi sóng to, khiến chiếc thuyền lúc nào cũng chòng chành, chẳng khác chi một chiếc lá giữa ba đào.
Bởi thế, thân người của Hàn Ngọc Hà không thể đứng vững được, nên lúc thế võ chưa công tới Lữ Lân, thì nàng đã ngã ngang xuống be thuyền, và ngọn roi đã đánh lệch đi.
Trong khi chiếc thuyền con đang chòng chành theo những đợt sóng dồn, Lữ Lân ngồi bẹp xuống, đưa tay vịn chặt be thuyền. Thế là, hai đối phương kẻ ở trước mũi, người ở sau lái, cách nhau chỉ non một trượng, mà không ai làm sao đứng lên để sử dụng võ công đánh nhau được nữa! Vì sóng to nên chiếc thuyền con chòng chành mỗi lúc càng dữ dội hơn. Cả hai đều giương đôi mắt căm tức nhìn nhau chòng chọc, dường như họ đều uất ức, không thể nuốt sống được đối phương! Chiếc thuyền con sau khi bị dòng nước cuốn ra giữa sông, tiếp tục trôi xuôi theo ngọn thủy triều về phía đông mãi. Cả hai đưa mắt căm hận nhìn nhau một lúc, thì thấy bầu trời bắt đầu hừng sáng.
Lữ Lân cất tiếng cười ngạo nghễ, nói:
- Con tiện tỳ thối kia! Chắc chắn ngươi không biết lội chứ? Hàn Ngọc Hà nghe thế, trong lòng hết sức hãi kinh, thầm nghĩ: "Thằng bé thối này biết mình không thể lội dưới nước được, vậy chẳng lẽ nó định dùng thủ đoạn bỉ ổi chi đây hay sao? Chắc chắn nó định nhận chìm thuyền chứ gì?" Nhưng nàng lại suy nghĩ và lấy lại bình tĩnh ngay. Vì nàng trông thấy Lữ Lân lúc nào cũng đưa tay vịn chặt be thuyền, có vẻ sợ sóng lắm, vậy chắc chắn hắn cũng không biết lội như nàng. Nếu không phải thế, thì hắn đâu lại tỏ ra sợ hãi đến mức đó? Nghĩ vậy, nên Hàn Ngọc Hà cất giọng lạnh lùng cười, nói:
- Phải đấy! Chúng ta hãy nhận chìm chiếc thuyền này, xem ai chết đuối cho biết! Lữ Lân vốn lội không giỏi lắm, nhưng nếu cậu ta chẳng phải vì còn mang mối thâm thù của cha mẹ, thì có lẽ lúc đó đã nhận chìm chiếc thuyền cho cả hai cùng chết rồi! Nghe qua câu nói khích của Hàn Ngọc Hà, cậu ta chỉ cất tiếng hừ rồi im lặng chẳng nói chi thêm nữa. Thế là, hai người lại đưa đôi mắt căm hận nhìn nhau chòng chọc, tựa hồ đều muốn tràn tới ăn tươi, nuốt sống ngay đối phương! Chẳng mấy chốc, bầu trời đã sáng tỏ, trên dòng sông Hoàng Hà, thuyền bè cũng bắt đầu lui tới tấp nập.
Chiếc thuyền con mà Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà đang ngồi, lúc nào cũng có thể bị ngọn sóng to nhận chìm cả, song vì hai đối phương không muốn tỏ ra sợ hãi trước mặt kẻ địch của mình, nên không ai chịu lên tiếng cầu cứu.
Những thuyền bè đang đi trên dòng sông, tuy đều thấy chiếc thuyền con đang bị sóng dồn dập, và rất có thể bị chìm lĩm xuống đáy nước, nhưng các ghe thuyền trên sông Hoàng Hà hầu hết rất mê tín. Họ thường kể cho nhau những chuyện quỷ thần quái đản, nên khi trông thấy chiếc thuyền con chòng chành giữa mặt sông, lại có đôi trai gái trẻ đẹp và nhất là trong tay mỗi người đều có cầm một món binh khí quái dị, ăn mặc khác thường, dù đang gặp cảnh hiểm nguy vẫn điềm nhiên không hề kêu cứu, nên họ càng sinh nghi chẳng ai dám cho thuyền cập đến gần để cứu trợ.
Bởi thế, chiếc thuyền con của hai người cứ trôi theo dòng nước chảy mãi về phía hạ du.
Vì dòng nước đang chảy xiết, nên chẳng mấy chốc chiếc thuyền đã trôi có ngoài trăm dặm.
Lữ Lân và Hàn Ngọc Hà không dám đứng lên đánh nhau, chỉ giương mắt nhìn đối phương, miệng gào thét chửi bới inh ỏi.
Mãi đến đêm tối, tất cả thuyền bè qua lại đều cập bến nghỉ ngơi, còn chiếc thuyền của hai người vẫn tiếp tục trôi theo dòng nước xiết về phía hạ lưu.
Đã suốt một ngày qua, cả hai người chưa ăn uống, trong bụng đói cồn cào. Nhưng vì chiếc thuyền không hề trôi tạt vào bờ, nên họ không làm cách nào lên bờ tìm thức ăn được.
Hàn Ngọc Hà thầm cuống quýt, việc nàng tìm đến ngôi nhà đổ nát của Cầm Ma chẳng phải là ngẫu nhiên, nhưng là nàng có mục đích rõ ràng.
Hôm ấy, khi Đàm Dực Phi và nàng theo chân quần hùng tới họp mặt tại Tiên Nhân Phong, và Đàm Dực Phi vừa nghe tiếng đàn tình tang lọt vào tai, đã biết nguy cơ sắp đến, nên cả hai kịp thời lướt xuống núi, nhờ thế họ tránh được khỏi tai nạn.
Khi xuống đến chân Tiên Nhân Phong, Đàm Dực Phi có ý đi tìm phụ thân chàng. Do đó hai người hối hả lướt nhanh về phía trước.
Suốt dọc đường, hai người được nghe lời đồn đãi, bảo là tất cả cao thủ của phái Hoa Sơn, và một số nhân vật võ lâm khác đang ùn ùn kéo về Bắc Mang Sơn, tỉnh Hà Nam. Đàm Dực Phi đoán rằng cha mình có thể cũng đi đến đấy, nên chàng đã cùng Hàn Ngọc Hà nhắm hướng Bắc Mang Sơn đi rút tới.
Đàm Dực Phi và Hàn Ngọc Hà trước khi quen biết nhau đã âm thầm theo dõi cử chỉ của nhau, nên đôi bên đều có cảm tình sẵn. Khi cả hai được dịp quen nhau thì tỏ ra rất tâm đầu ý hợp, tình cảm càng mặn nồng hơn.
Nhưng vì Hàn Ngọc Hà là một cô gái tính tình nóng nảy, nên trong dịp cùng đi chung ấy, Đàm Dực Phi đã nói gì khiến nàng bất mãn, cả hai đâm ra cãi vả kịch kiệt. Bởi thế, Hàn Ngọc Hà liền tách rời bỏ đi đường khác.
Đàm Dực Phi tuy biết cá tính của Hàn Ngọc Hà như vậy không khỏi lo lắng. Chàng đinh ninh Hàn Ngọc Hà chỉ giận trong phút chốc, và chắc chắn sẽ đợi chàng phía trước.
Chẳng ngờ khi Hàn Ngọc Hà tới ngôi nhà đổ nát ấy thì gặp mặt Lữ Lân, và đôi bên gây sự đánh nhau như đã nói trên.
Chiếc thuyền con vẫn trôi mãi theo dòng nước chảy, lướt nhanh với tốc độ một hai trăm dặm đường mỗi ngày, vậy thử hỏi Đàm Dực Phi làm sao tìm gặp nàng được nữa.
Chính vì vậy, nên Hàn Ngọc Hà cuống quýt là lẽ tất nhiên. Nàng hết sức hối hận, lúc Lữ Lân từ trên bờ đê nhảy xuống thuyền, đáng lý nàng chớ nên nhảy theo mới phải.
Giờ đây, Đàm Dực Phi chắc chắn sẽ không biết nàng ở đâu mà tìm, và sẽ vô cùng sốt ruột. Khi Hàn Ngọc Hà nghĩ đến người yêu đang sốt ruột tìm mình, nàng cảm thấy lòng đau như cắt.
Đồng thời, nàng thấy mọi việc đến nước này đều do Lữ Lân, nên nàng căm hận Lữ Lân đến tận xương tủy.
Do đó, nàng không kể gì đến sự nguy hiểm có thể bị sóng hất rơi xuống sông, bất thần nàng đứng phắt dậy, đưa chân tràn về phía Lữ Lân.
Sau khi bước tới được mấy bước, nàng lại ngồi xuống, một tay vịn be thuyền, một tay khác vung roi ra quét thẳng về phía Lữ Lân nghe một tiếng bốp! Tức thì, tấm ván thuyền trước mặt Lữ Lân bị ngọn roi của nàng đánh nát thành từng mảnh vụn, bắn đi tung tóe! Lữ Lân cất giọng ngạo nghễ kêu to rằng:
- Thế võ hay lắm! Tức thì chàng không cần nghĩ ngợi, vung chiếc cuốc cùn trong tay ra, nhắm ngay ngọn roi vàng của Hàn Ngọc Hà giáng tới, với ý định chặn ngọn roi của nàng lại, không cho thu về.
Nhưng nào ngờ lưỡi cuốc chưa giáng kịp đến nơi, thì Hàn Ngọc Hà đã thu roi về rồi.
Bởi thế lưỡi cuốc bằng sắt dầy giáng thẳng vào thân thuyền khiến một miếng ván thuyền bị bổ tét ra ngay.
Tức thì nước liền tràn vào thuyền, càng lúc càng nhiều.
Hàn Ngọc Hà thấy thế vừa kinh hãi, vừa tức giận, quát mắng rằng:
- Thằng bé thối kia! Ngươi định làm chi thế?
-oOo-
Hết chương 42
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT