Miu không được đi nhà trẻ. Hồi còn ở Osaka với bà và mẹ cô bé cũng không được cho đi nhà trẻ. Tôi nghĩ cũng một phần do bà ở Osaka vốn rảnh rỗi nên cũng muốn để Miu ở nhà để tự mình trông nom nó. Nhưng cũng chính bởi thế mà Miu ít có những người bạn cùng trang lứa để chơi cùng, mà điều ấy đối với trẻ con thì xem chừng chính là một thiệt thòi lớn.

Một buổi sáng ngày thứ tư trời thu nắng, khi tôi đang lên phác thảo ý tưởng cho bìa sách của Mamiya Jin thì một người bạn của tôi tới chơi. Chuông cửa được nhấn ba lần rồi hai lần rồi một lần, đó là Uchida Yuuya.

“Để Miu mở! Để Miu mở!” Con bé chưa được sự đồng ý của tôi đã chạy ra mở cửa cho khách. Tôi tự nhắc mình tối nay phải dạy con bé không được tuỳ tiện mở cửa cho người lạ mới được.

“Chào buổi sáng!” Nó chào Yuuya trong khi mặt cậu ta cứ ngơ ngác nhìn con bé.

“Chị Kumiko…” Yuuya nói với Miu: “Chị sao bỗng dưng bị thu nhỏ lại thế này?”

“Bậy nào.” Tôi bước ra đẩy Miu vào trong nhà. “Đây là em họ của anh Osamu ở Osaka mới chuyển ra đây ở với bọn chị. Chào anh đàng hoàng chưa đó Miu?”

“Em là Mimasaka Miu, gần năm tuội.”

“Đó là giọng Osaka hả?”

“Chữ đấy em chưa nói được thôi. Anh là ai đấy?”

“Anh là Uchida Yuuya, gọi anh là Yuuya cũng được.”

“Yuuya!” Nó gọi luôn: “Vậy anh gọi Miu là Miu nhé?”

“Chào Miu.” Yuuya cúi người đưa tay vỗ đầu con bé.

“Dẹp chuyện, tất cả vào nhà rồi nói.” Tôi lên tiếng lùa cả hai đứa vào trong nhà rồi khoá cửa lại.

Uchida Yuuya là hàng xóm của tôi sống ở gần khu nhà này, cậu ta là sinh viên năm thứ ba của trường Đại học Waseda, một trường đại học có tiếng tăm của Nhật Bản. Ngày tôi mới chuyển về sống ở đây cậu ta đã vốn chơi thân với Osamu từ lâu rồi, sau dần khi đã quen với tôi thì kể cả những ngày anh Osamu không có ở nhà cậu ta vẫn thỉnh thoảng mua bia và mực ghé qua chơi, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

“Bé Miu sẽ ở với anh chị bao lâu vậy ạ?” Yuuya tò mò nhìn Miu rồi hỏi tôi.

“Ở đến bao giờ con bé không chịu nổi nữa thì thôi.” Tôi đáp.

“Thêm bé Miu vào nhìn chị với anh Osamu cứ như đã kết hôn thật rồi ấy.”

“Vậy à?” Tôi bóc gói mực mà Yuuya mang đến rồi bỏ chúng vào đĩa, bia vẫn còn lạnh. “Ra hiên ngồi đi.” Tôi bảo với cậu ta, tiện mở tủ lạnh lấy thêm một lon nước ngọt cho Miu.

“Hôm trước em qua nhà chơi thì chị và anh Osamu đi Osaka.” Yuuya nói. “Không ngờ hai người đi hai về ba thế này.”

“Từ giờ hôm nào rảnh cậu cứ qua đây mà giúp tôi trông con bé. Miu vẫn chưa đi nhà trẻ đâu.”

“Chưa đi nhà trẻ ạ?”

“Ừ.”

“Vậy đâu có được, ở quanh khu nhà mình đâu có nhiều trẻ con để bé Miu chơi cùng đâu chứ.”

Tôi mở lon bia uống một hơi. Bình thường với Osamu ở nhà anh ấy không hay uống bia hay rượu gì cả, Osamu thích trà và cà phê hơn.

“Chắc khi nào em đưa thằng Naoya nhà em sang đây chơi.” Yuuya vừa ngậm miếng mực vừa nói.

Yuuya có một cậu em trai mới học lớp năm tiểu học tên là Naoya. Khác với Yuuya, cậu em Naoya hiền lành và ít nói hơn, mỗi khi thưa gửi gì với người lớn đều rất thận trọng và lễ phép.

“Cậu mau mà đi kiếm một cô bạn gái đi thôi.” Tôi nói.

“Đợi chừng nào chị chia tay với anh Osamu rồi làm bạn gái em là được mà.” Yuuya nhăn nhở cười tinh quái.

“Chia tay với anh Osamu ấy à?”

“Thì chị đâu có ý định kết hôn với anh ấy đâu.”

“Chà.” Tôi nhăn mũi. “Lạ thật đấy.”

“Lạ gì?”

“Chuyện chia tay với anh Osamu ấy.” Tôi nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó cả, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Sao vậy nhỉ?”

Yuuya chống hai tay ra phía sau ngả người nhìn lên khoảng trời xanh mà chúng tôi có thể thấy trước hiên nhà. Chiếc chuông gió treo từ đầu mùa hè vẫn còn nguyên ở đó, thỉnh thoảng lại kêu leng keng mỗi khi có ngọn gió bất kể mát lành hay hanh khô nào thổi tới. Hồi tôi mới gặp Osamu trời cũng xanh như thế này, chẳng rõ hồi ấy tôi có bao giờ nghĩ rằng một năm sau mình sẽ bỏ nhà đi vì người ấy để rồi tình yêu sau ba năm dần lặng đi như một thói quen không cách nào từ bỏ được hay không? Qua hai mươi đã là bước vào nửa sau của tuổi trẻ. Giờ tôi đã đang lao đao trên cái nửa sau của tuổi trẻ ấy rồi.

“Bé Miu ngủ mất rồi kìa.”

Nhìn theo hướng mà Yuuya chỉ tôi thấy Miu đã lăn ra ngủ mất từ lúc nào, bụng lại phơi ra như thường.

“Mới qua chín giờ sáng mà đã ngủ thế này rồi.” Yuuya cười.

“Con bé ngày nào cũng tự dậy từ năm rưỡi sáng đấy.”

Tôi mở ngăn kéo cuối cùng của chiếc tủ mây lấy tấm chăn xanh in hình mèo Happy đắp ngang bụng cho Miu, những ngày tháng chín trời vẫn còn chưa hết nóng nhưng cũng không nên để gió thốc vào bụng. Nhìn con bé ngủ trông thật yên bình, chẳng giống như những bản phác thảo còn dở dang vẫn đang im lìm nằm đợi tôi trên bàn làm việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play