Một buổi sáng đưa Miu đến trường sớm tôi lại bắt gặp Aoi cùng với mẹ của cô bé.
“Chào buổi sáng.” Tôi nói với mẹ của Aoi, lần này tôi quyết định không chỉ nhìn và đợi về nhà hỏi chuyện Miu nữa.
“Vâng, chào buổi sáng.” Mẹ của Aoi có vẻ hơi bất ngờ.
“Tôi là chị gái của bé Mimasaka Miu.” Tôi giới thiệu. “Miu ngày nào về nhà cũng kể về bé Aoi cả, hai đứa có vẻ đang bắt đầu thân thiết với nhau lắm.”
“Ồ, cảm ơn chị đã giúp đỡ.” Cô ấy cười với tôi, mẹ của Aoi cũng là một người phụ nữ xinh đẹp dù nhìn vẻ bề ngoài trông thật mệt mỏi cùng vẻ mặt chất chứa nhiều nỗi khổ tâm. “Bé Miu trông hoạt bát quá.”
“Miu chào cô!” Con bé nghe nhắc tới tên mình bèn nhăn răng cười.
Bé Aoi đã sớm nói câu “Con chào mẹ.” như mọi buổi sáng rồi đi theo Miu vào lớp. Lần này cô bé không ngoái lại hay đứng tựa mình vào cánh cửa nữa nhưng gương mặt vẫn chẳng tươi tỉnh hơn được thêm chút nào.
“Tôi nghe Miu về nhà kể bé Aoi có nghỉ học liền vài ngày, cô bé không sao chứ?” Tôi hỏi.
“À, không có chuyện gì với Aoi cả.” Cô ấy trả lời. “Chỉ là chút chuyện gia đình thôi.”
“À…” Tôi gật đầu. “Mà tôi thấy chị thường đón Aoi muộn. Nếu khi nào bận quá tôi có thể đón bé Aoi về nhà tôi cũng được, như thế Aoi có thể chơi với Miu, tôi làm việc ở nhà nên có thể trông chừng bọn trẻ được.”
“Ồ, công việc của chị là về gì vậy?”
“Tôi làm hoạ sĩ vẽ minh hoạ.” Tôi đáp.
“Còn tôi làm nhân viên tiếp tân cho khách sạn.” Mẹ của Aoi tiếp lời: “Chỗ tôi làm ở cách đây hơi xa nên không đón Aoi về đúng giờ được. Có lẽ sẽ phải nhờ đến chị rồi.” Nói rồi mẹ Aoi đưa cho tôi danh thiếp của cô ấy, tấm danh thiếp đề Akimoto Kamio.
Tôi lục ví mình lấy ra một tấm danh thiếp loại có in cả địa chỉ nhà riêng của tôi rồi đưa cho chị ấy: “Tôi là Takahashi Kumiko. Vậy chiều nay tôi đón bé Aoi về nhà tôi nhé? Chiều về chị có thể tìm địa chỉ nhà tôi in trên tấm danh thiếp đây.”
“Vậy xin được giúp đỡ, giờ để tôi vào nói với cô giáo của cháu.” Chị Akimoto cười nhẹ nhõm.
Chiều hôm đấy tôi đón cả Miu và Aoi cùng về nhà mình, trước khi về còn đưa hai đứa trẻ đi mua kem. Bé Aoi tỏ ra phấn chấn hơn, dường như những phần thưởng nhỏ bé sau mỗi giờ tan học như thế này cô bé rất ít khi nhận được.
Aoi là một đứa trẻ ít nói nhưng vẫn rất lễ phép và cẩn thận. Khi đến nhà tôi, cô bé tự tháo giày và xếp gọn chúng lại, đặt mũi giày quay ra phía bên ngoài cửa. Tôi nghĩ rằng hẳn cha mẹ của Aoi đã giáo dục cô bé rất cẩn thận về những vấn đề lễ nghi như thế này, điều đó khiến tôi nhớ lại mình khi còn nhỏ. Còn Miu dù luôn dọn dẹp chỗ ngủ rất gọn gàng nhưng con bé mỗi khi về nhà luôn vội vã tuột giầy rồi để lung tung ngoài thềm, Miu luôn nhanh nhẹn, vội vã và dữ dội, không hề giống với phong thái từ tốn và im lặng như bé Aoi.
“Hai đứa uống sữa hay trà ngọt?” Tôi hỏi: “Chị mang cho hai đứa cả bánh quy trà xanh nhé?”
“Miu uống nước có ga cơ!” Miu nói, dạo này con bé uống nước ngọt hơi nhiều.
“Hết nước có ga rồi.” Tôi bảo. “Miu chọn cái khác đi.”
Và vẫn như mọi lần, Miu không mè nheo thêm và nói muốn uống sữa. “Miu sẽ chấm bánh vào sữa nha! Để Miu chỉ cho Aoi cách chấm bánh vào sữa nha?”
“Cô cho con trà Ô long.” Bé Aoi nhỏ nhẹ thưa với tôi, hết sức lễ phép.
“Aoi gọi chị là chị Kumiko được rồi.” Tôi xoa đầu cô bé, Aoi chỉ bẽn lẽn cười.
Những chiếc bánh quy trà xanh thơm phức do chính tay tôi nướng trong lúc rảnh rỗi khi chưa có thêm dự án minh hoạ nào được xếp đầy lên chiếc đĩa sứ trắng. Những chiếc bánh xanh và tròn dẹt như những chiếc khuy áo vậy. Khi tôi mang khay đồ ăn ra thì thấy Miu đã mang Đan Bô và Mèo Bố ra đưa cho Aoi chơi cùng.
“Đây là của chị mua cho Miu đó.” Con bé khoe. “Khi nào Aoi cũng mang đồ chơi sang đây chơi cùng với Miu cho nhiều nha?”
“Ừ.” Bé Aoi gật đầu rồi nhoẻn miệng cười.
“Aoi chơi với Miu có vui không?” Tôi hỏi, đặt trà và bánh xuống bàn cho hai đứa nhỏ.
“Dạ có ạ.” Cô bé trả lời. “Hôm nay mẹ con nói đưa con về nhà bà ngoại chơi, nhưng con chịu không đi.”
“Tại sao vậy?”
“Vì mẹ toàn nói vậy rồi lại đưa con đến nhà của bố.” Bé Aoi đáp rồi bưng cốc lên uống một ngụm trà, không nói gì thêm nữa.
Tôi bỗng dưng hiểu ra thêm nhiều chuyện, rằng tuổi thơ của cô bé này có lẽ không êm đềm hơn Miu chút nào. Aoi chắc chắn là con rơi của cha cô bé, Aoi sống với mẹ, Aoi không được gần bố, cô bé sợ bố của mình. Có lẽ chính vì là một đứa trẻ thông minh và hiểu chuyện nên Aoi biết hoàn cảnh của bản thân, vậy nên trên gương mặt của cô bé chẳng còn thường trực những nụ cười thoải mái và hồn nhiên như Miu nữa. Mọi thứ từ Aoi mà tôi thấy lúc này là vẻ mong manh của niềm vui nhỏ bé luôn dễ dàng vỡ tan bất cứ lúc nào.
Khi tôi còn nhỏ tôi không phải là một đứa trẻ nhanh chóng hiểu ra cuộc sống tù túng mà mình phải trải qua mỗi ngày với gia đình mãi cho đến khi tôi lên bậc tiểu học, khi mỗi ngày tan trường đều không hề muốn trở về nhà một chút nào. Tôi không cho rằng bản thân tôi và bé Aoi có chung một nỗi muộn phiền như thế nhưng tôi hiểu nỗi sợ của cô bé khi phải đến nhà bố đẻ, nó sẽ không chỉ đơn thuần là không khí nặng nề mà có lẽ còn có cả những tiếng cãi vã của người lớn. Mà trẻ con thì chúng biết nghe, chúng hiểu và những tổn thương tâm lý nặng nề cũng hình thành từ đấy.
“Bé Aoi thích đọc sách chứ?” Tôi hỏi cô bé: “Chị có rất nhiều sách thiếu nhi kèm tranh minh hoạ do chị vẽ. Aoi có muốn xem không?”
“Dạ có ạ.” Cô bé cười. “Ở nhà mỗi tối mẹ con đều đọc truyện cho con nghe cả.”
Tôi dắt Aoi vào trong phòng làm việc của mình, Miu cũng vui vẻ bám theo sau với nụ cười thường trực trên môi. Tôi lựa mấy cuốn truyện mỏng có nhiều hình vẽ cùng cuốn sách “Nhật ký bằng tranh của Mizuki” bỏ vào một chiếc túi rồi tặng cho Aoi. Cô bé vui vẻ đón lấy với gương mặt sáng bừng.
“Con cảm ơn.” Aoi nói với tôi.
Đúng lúc đấy thì Osamu trở về nhà, bé Aoi thấy người lạ lại lùi lại đứng ra phía sau Miu.
“Anh về rồi đây.”
“Anh Osamu đã về!” Miu như mọi lần chạy tới bá cổ Osamu mà líu lo: “Hôm nay bạn Aoi của Miu tới chơi với Miu này! Anh Osamu thấy Miu kết bạn giỏi chưa?”
“Chào Aoi.” Anh cười dịu dàng với cô bé.
“Chào buổi chiều.” Aoi khoanh tay ngoan ngoãn đáp. “Con là Akimoto Aoi, con năm tuổi.”
“Ồ! Cô bé này ngoan ngoãn quá!” Anh vui vẻ rồi quay sang Miu: “Miu cũng phải học tập bạn đấy nhé.”
Sau đó cứ một chốc khi đang ngồi chơi với Miu tôi lại thấy bé Aoi bồn chồn nhìn lên đồng hồ. Khi tôi dọn bữa tối cô bé đã từ chối ăn cùng mọi người.
“Con phải về ăn với mẹ con.” Cô bé nói với chúng tôi như vậy.
Nhưng thật may đúng lúc tôi đang cố gắng dỗ cô bé thì mẹ của Aoi tới nhấn chuông cửa, khi nhìn thấy mẹ của mình, Aoi tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm.
“Giờ chị sẽ về cho cô bé ăn tối chứ?” Tôi hỏi. “Lúc nãy cô bé nói phải về nhà ăn cơm với mẹ.”
“Cảm ơn chị đã giúp trông con bé.” Mẹ của Aoi nói, gương mặt của chị lúc này trông mệt mỏi hơn sáng nay rất nhiều cùng đôi mắt hơi hoe đỏ như vừa khóc khiến tôi phải cố tình vờ như không để ý thấy.
“Mẹ lại tới nhà bố đúng không?” Bé Aoi bất ngờ lên tiếng. “Mai đừng sang đấy nữa nhé? Mai cho con đi làm với mẹ.”
“Mai con phải đến mẫu giáo với bạn Miu chứ.” Chị cười với con gái, nụ cười không mang nhiều niềm vui.
“Chốc nữa về đừng đi đường gần bờ sông.” Aoi cúi đầu. “Con không thích đi đường đấy.”
“Được rồi. Sẽ không đi đường gần sông.” Mẹ cô bé trả lời và thêm một lần nữa Aoi có biểu cảm nhẹ nhõm hơn một chút khi nghe câu trả lời ấy.
“Cảm ơn chị vì ngày hôm nay, giờ tôi đưa bé Aoi về nhà đây.” Mẹ của Aoi cúi đầu.
“Vâng, hai mẹ con đi đường cẩn thận.” Tôi đáp.
Tối đó trong ánh đèn đường tôi đứng tựa mình vào cánh cửa, im lặng nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con Aoi khuất dần rồi biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT