“Tức là những chuyện có thể dễ dàng khiến người khác bị tổn thương mỗi khi ta nói đến.”
Miu yên lặng một hồi. Mới đầu tôi cứ nghĩ rằng con bé đã chuyển sự tập trung sang một việc khác nhưng rồi cuối cùng nó lại lên tiếng:
“Nhưng Miu mà có hai mẹ thì cũng không sao.” Nó bảo: “Vì ví dụ như mẹ Yukiko của Miu đi làm xa lâu quá thì Miu vẫn còn một mẹ nữa để chơi với Miu.”
“Nhưng nếu như thế thì Miu đâu được sang ở với chị cùng anh Osamu?” Tôi hỏi, cố tình làm khó con bé.
“Bà và các bác vẫn đang đi tìm cô ấy mà.” Anh kéo tôi vào lòng rồi vuốt tóc tôi mà thì thầm. “Nếu không thì chúng ta cũng cứ nuôi bé Miu cũng được. Từ ngày có con bé, Kumiko cũng đã vui vẻ lên nhiều rồi.”
“Nhưng nếu vậy thì chúng ta biết giải thích với bé Miu như thế nào đây hả anh? Rồi đến một ngày con bé hỏi tại sao mẹ nó đi mãi đi mãi rồi mà vẫn không trở về thì sao?”
“Miu là một đứa trẻ thông minh.” Anh đáp. “Nó sẽ dần tự hiểu ra khi nó ý thức được chuyện đó. Dù vậy chúng ta tất nhiên vẫn phải nói cho nó biết sự thực, nhưng nói như thế nào thì hãy để cho chúng ta của tương lai đó tự suy nghĩ đi.”