*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giai điệu du dương được hòa tấu bởi dàn nhạc sống, khiến lòng người như dịu lại.

Xử Nữ, một thân đen tuyền, sang trọng, quý phái, đang núp ở góc phòng, trên tay là một đĩa đồ ăn lớn. Cô liên tục bỏ thức ăn vào miệng, nhai rồi nuốt. Không ai để ý đến đôi mắt hoe đỏ như có thể chực khóc bất cứ lúc nào.

Cự Giải đứng bên cạnh, lặng lẽ gắp thức ăn bỏ vào đĩa cho cô. Cứ thế, thức ăn vơi dần lại được gắp thêm. Cho đến khi Xử Nữ không chịu nổi nữa, lên tiếng bảo thôi thì anh mới dừng lại. Cô vẫn vẫn cúi gằm mặt xuống, không nhìn anh.

Ánh đèn vàng dịu dàng hắt xuống, phủ lên cơ thể nhỏ bé, gầy gò. Khuôn mặt của Xử Nữ vừa bị nước mắt làm cho trôi lớp trang điểm, càng thêm xanh xao, tiều tụy. Cô muốn dùng thức ăn để tìm quên, nhưng chỉ cần nghĩ đến câu chuyện năm ấy được thuật lại từ chính anh trai, trong cô liền dấy lên cảm giác tội lỗi không thể nào xóa nhòa được.

Quả đúng như Xử Nữ linh cảm. Cái chết của bố mẹ cô có uẩn khúc, một uẩn khúc rất lớn. Mà uẩn khúc đó chính là cô.

Là cô đã hại chết chính bố mẹ mình. Nếu hôm ấy cô không nằng nặc đòi bố mẹ quay lại mua khoai lang nướng thì đã không đến nỗi. Là tại cô, là tại cô cả.

Xử Nữ nhớ lại đêm mưa bão mùa hạ, khi cô cùng Xử Nam, Khổng Tước và Bạch Du lên trung tâm thành phố mua sắm. Tai nạn xảy ra trước mắt cô, y hệt cảnh tượng nhiều năm về trước, đánh thức trong cô mảng ký ức đen tối nhất của cuộc đời mà vết thương đã làm cho quên lãng. Chiếc xe hơi bị lật ngược lại, ánh đèn pha chói chang đến nhức mắt, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí hòa cùng làn nước mưa lạnh lẽo. Thật đáng sợ biết bao! Giả sử năm ấy, giả sử năm ấy, cô còn đủ tỉnh táo để chứng kiến hậu quả thảm khốc... Thật sự cô không dám nghĩ đến nữa...

Xử Nữ choáng váng, tay chân run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh rịn ra hai bên thái dương, chảy dài xuống khuôn mặt. Cô gập người, ngũ quan méo mó đến khổ sở. Cự Giải nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường, liền lên tiếng hỏi.

"Chị Xử Nữ, vẫn ổn chứ?"

"Không ổn."

Hai chữ ngắn ngủi ấy vừa thốt ra, Xử Nữ đã chạy đi. Cự Giải nhanh chóng đuổi theo, đến hành lang dẫn đến nhà vệ sinh nữ thì dừng lại.

Xử Nữ kinh tởm chính bản thân mình. Chuyện ấy, như thế thì có khác gì giết người đâu cơ chứ? Nhưng tội lỗi của cô còn tày trời hơn. Cô đã giết chết người sinh ra mình, cho mình một cuộc sống hạnh phúc. Nghĩ như thế, cô lại có cảm giác buồn nôn không thể nào chịu được.

Cự Giải chờ cô ở khúc ngoặt nhỏ, lòng lo lắng, bồn chồn. Tiếng động vọng ra từ nhà vệ sinh khiến anh anh xót xa khôn xiết. Anh không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng dám hỏi. Điều duy nhất anh có thể biết được chính là, chuyện cũ của Xử Nữ đã trở thành một cú sốc nặng nề cho chính bản thân cô, mà cô không thể nào vứt bỏ cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng ấy được. Cô là người mà anh yêu thương, anh thật sự muốn làm gì đó cho cô, nhưng lực bất tòng tâm, anh dù sao cũng chỉ là người ngoài trong sự việc này.

Cự Giải lại suy nghĩ. Bắt đầu từ khi nào mà anh lại thích cô nhỉ? Là từ lần đầu tiên gặp mặt, cô suýt va phải anh, anh đỡ cô, nhìn đôi mắt nhắm nghiền sợ hãi gần ngay gang tấc mà lòng xao động lưu luyến? Hay là từ tối hôm ấy, cô kiễng chân, bàn tay đặt trên vai anh, ánh mắt nhìn anh nghiêm khắc và kiên định, hỏi rằng Nhân Mã đang ở đâu rồi? Cũng có lẽ là vào đêm hôm kia, sao mờ mịt, dưới ánh đèn đường vàng leo lét, cô khóc và kể cho anh nghe về tình cảm của mình đối với anh trai, anh ôm cô trong lòng, cảm nhận nước mắt của cô thấm vào ngực áo anh mặt chát. Là vào đêm mưa rào mùa hạ gần đây, anh nhìn đáy mắt cô xao động, bờ vai gầy gò run rẩy, đôi môi mấp máy như đang chờ đợi điều gì? Anh cũng không biết nữa, vì trong khoảng thời gian ấy, anh vẫn chưa đủ can đảm để thừa nhận tình cảm của mình. Cho đến khi Xử Nam xuất hiện, và Kim Ngưu ở bên, nói cho anh nghe nhiều điều quan trọng. Tuy anh đã nhận ra tình cảm của mình, nhưng với việc bày tỏ thì vẫn chưa có ý định. Anh sợ, anh sợ đủ thứ. Sợ Xử Nữ thật ra chẳng có chút cảm xúc đặc biệt nào với mình, cô từ chối thì anh buồn chết mất. Sợ khoảng cách tuổi tác không phù hợp. Sợ mình chưa đủ trưởng thành để ở bên cô, cho cô một chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời đầy dông bão.

Giờ đây, nghe tiếng cô rên rỉ vang vọng trong không gian vắng lặng đã cách biệt hẳn với sự náo nhiệt ồn ào của bữa tiệc, lòng anh lại dấy lên bao cảm xúc bồn chồn khó tả. Thật muốn ôm cô vào lòng, để cô khóc một trận thật to. Cô không phải che dấu điều gì nữa, cô không cần phải chịu đựng một mình, vì anh sẽ cùng cô vượt qua tất cả.

Xử Nữ bước ra từ nhà vệ sinh, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt như không còn chút sức sống. Cự Giải trông thấy mà xót xa, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể gọi một tiếng.

"Chị Xử Nữ."

"Cự... Giải...?"

Cái tên thốt ra khỏi đôi môi cô, sao mà dịu dàng đến lạ. Bao phủ anh là cả một vùng trời đầy ánh sáng. Cô đứng cạnh anh, như cũng có thể cảm nhận lây cái ấm áp, bình yên.

Dưới ánh đèn neon vàng dịu dàng ở khúc ngoặt hành lang, cô chầm chậm kể cho anh nghe về tai nạn năm ấy. Thật tàn khốc biết bao, nhưng qua giọng điệu của cô lại trở nên thản nhiên như chẳng hề có chuyện gì to tát. Cô cười đắng.

"Biết làm thế nào được."

Anh nhìn cô, ánh mắt trìu mến mà buồn bã. Cảm giác ấm áp len lỏi vào tim cô, dễ chịu vô ngần.

"Xử Nữ, chị không cần phải tỏ ra mạnh mẽ."

Giữa lúc cô đơn độc nhất, anh luôn ở bên, lặng lẽ như khí trời. Trước mặt anh, cô không bao giờ kiềm chế được cảm xúc của bản thân, có thể bộc bạch bao lời tâm sự và khóc một cách thật tự nhiên. Điều này thật xấu hổ biết bao, nhưng chẳng biết từ lúc nào, trong cô lại hình thành cảm giác muốn dựa dẫm vào anh đến thế.

Câu nói của Cự Giải như đánh mạnh vào nơi mềm yếu nhất của trái tim. Thế là Xử Nữ bật khóc nức nở. Nhưng ở chốn công cộng, không thể để tiếng khóc làm kinh động đến những người xung quanh được. Thế là cô rất tự nhiên vùi vào ngực anh mà khóc.

Như đêm hôm ấy. Thật ấm áp biết bao. Thật vững vàng biết bao.

Cô không nhận ra bên tai mình, trái tim anh đang đập từng hồi thổn thức.

"Cự Giải, phải làm sao bây giờ? Tôi... Tôi... Tôi đã hại chết bố mẹ mình. Tôi... Tôi đã làm nên chuyện... không thể tha thứ được. Tôi... kinh tởm chính bản thân mình. Phải chi... hôm ấy... tôi không bướng bỉnh đến thế... Tôi... Tôi... Nếu mọi người biết việc này... liệu mọi người có cảm thấy ghê sợ tôi không?"

Anh khẽ khàng vuốt mái tóc cô, hơi cúi đầu xuống, để hương hoa nhài thoang thoảng xộc vào mũi thơm lừng. Anh nói, thật dịu dàng.

"Xử Nữ, mọi chuyện đã qua rồi."

Chỉ bằng một câu an ủi đơn giản đã có thể đánh đổ mọi cảm giác sợ hãi và kinh hoàng trong lòng Xử Nữ. Giọng nói ấy gần bên cô, thật dịu dàng, ấm áp, thật chân thực biết bao. Anh mang theo cả một vùng trời nắng vàng rực rỡ, sưởi ấm trái tim cô.

"Cự Giải, tôi phải làm sao bây giờ? Cự Giải... Cự Giải..."

"Em đây."

"Cự Giải, cậu... có ghét tôi không... sau khi nghe được những chuyện ấy?"

"Không ghét." Ánh mắt anh thoáng có nét cười.

"Cự Giải..."

"Ừm?"

"Đừng ghét tôi nhé, được không? Cho dù tôi có ghét chính bản thân mình đi chăng nữa..."

"Không ghét."

"Đừng ghét tôi, nhé?"

"Ừm."

"Cự Giải..."

"Ừm?"

Cô đã ngừng khóc, chỉ còn vài tiếng nấc khe khẽ vang lên trong không trung. Anh vẫn cảm nhận được đôi vai của người trong lòng mình đang run rẩy.

"Cảm ơn."

Hai tiếng cảm ơn mang theo cảm giác ngọt ngào dần len vào trong tim Cự Giải. Tuy Xử Nữ không thấy mặt anh nhưng vẫn có thể đoán được anh đang cười, một nụ cười rất tươi.

"Chị Xử Nữ, cho dù chị có căm ghét bản thân chị đi chăng nữa, thì em vẫn sẽ thích chị, thích thay cho cảm phần mà chị đã ghét."

Xử Nữ bật cười, không nghĩ là Cự Giải đang nói đùa. Vì trong lòng cô giờ đây đang thật sự rất hạnh phúc.

+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+

Phòng y tế nồng nặc mùi thuốc tẩy khiến người ta ớn lạnh. Bảo Bình ngồi bên cạnh giường bệnh, nhờ có Thiên Bình mà tâm trạng tốt hơn hẳn. Hai người đều cực kì rảnh rỗi, đang cùng nhau chơi trò nối chữ.

"Bé con."

"Con mèo."

"Mèo mun."

"Mun... Mun... Mun..." Bảo Bình vắt óc suy nghĩ, cả nửa ngày trời mới nghĩ ra được một từ "Mun mút."

Trên tay Thiên Bình đã chuẩn bị một chiếc điện thoại, mở sẵn ứng dụng từ điển, chỉ cần Bảo Bình sáng chế ra từ nào đó bất thường sẽ tiện thể tra ngay. Quả nhiên ông trời rất phụ lòng người, "mun mút" vô nghĩa.

Bảo Bình đành cúi đầu chấp nhận thua lần thứ n, nhưng vẫn cố vớt vát lại chút thể diện cho bản thân.

"Anh là dân Xã hội, sao em có thể đấu lại anh chứ."

Khuôn mặt phụng phịu của Bảo Bình trông rất dễ thương, khiến anh không kiềm được mà véo một cái.

"Chứ em thi Nhạc viện thì là dân gì?"

Bảo Bình la oai oái, nhưng trong lòng lại đang sướng chết đi được. Á, là anh ấy đang véo má mình, là anh ấy đang véo má mình. A a a~

"Dân... Dân... Dân Năng khiếu."

Thiên Bình phì cười, thu tay lại.

"Có muốn chơi tiếp nữa không?"

Bảo Bình trong vô thức đưa tay lên má mình. Nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ bàn tay anh. Cô mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào.

Toàn bộ những hành động của cô đã thu vào tầm mắt, trong lòng Thiên Bình bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Anh lại cười.

"Bảo Bình, có muốn chơi tiếp không?"

"Ơ..."

Nếu không chơi tiếp thì phải làm gì đây? Nói chuyện phiếm? Không được. Bảo Bình là người hiểu rõ bản thân mình hơn hết. Chỉ cần lơ đễnh một chút thôi, tâm trạng liền trở nên căng thẳng, cô sẽ không tự chủ được mà nói năng lộn xộn trước mặt anh. Như thế thì mất mặt chết mất.

Bảo Bình càng nghĩ càng thấy bế tắc. Thiên Bình không nhịn được cười trước biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt cô, lúc thì bĩu môi không phục, lúc lại đỏ mặt thẹn thùng. Cuối cùng, vẫn là anh phải lên tiếng trước.

"Một trò không cần dùng trí não. Chơi không?"

"Chơi."

Mắt Bảo Bình sáng lên, sau lại nhận ra hình như có gì đó không đúng lắm. Cô phản ứng nhanh với trò chơi "không dùng trí não" như vậy, chẳng phải là đang thừa nhận bản thân thật sự không có não sao?

"Anh chọc em."

"Anh đâu có." Thiên Bình cười ngất.

Bảo Bình trông thấy khuôn mặt của anh, liền khựng lại. Cuối cùng thì cô cũng thấy được rồi, nụ cười thật lòng và thuần khiết trên khuôn mặt anh. Anh đang vui vẻ, thật sự vui vẻ.

"Chơi gì?"

"Đấu mắt."

Trò cũ rích, nhưng Bảo Bình vẫn đồng ý chơi. Sau đó, cô liền nhận ra đó là một quyết định rất ngu ngốc. Cô biết mình rất kém trong việc kiểm soát bản thân, nhất là những lúc căng thẳng và xấu hổ. Trò đấu mắt này lại là một loại hình phải căng mắt mà nhìn thẳng vào đối phương trong cự ly rất gần.

Thình thịch, thình thịch!

Mắt Bảo Bình không kiềm được mà chớp lia chớp lịa. Trời ơi, hậu quả đến nhanh quá. Tim đập loạn, mặt đỏ bừng. Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, gần đến mức cô cảm giác chỉ cần vươn ra chút xíu, một chút xíu nữa thôi là môi kề môi ngay tắp lự...

Á, á, á...

Thấy chưa? Mất kiểm soát, suy nghĩ linh tinh. Bảo Bình đen tối, thật là đen tối quá đi a~

Trước mắt bỗng dưng trở nên mờ ảo, Bảo Bình vô thức ngả người về phía sau, nơi Sư Tử vẫn đang say ngủ trên chiếc giường đơn phủ drap trắng toát. Thiên Bình nhận ra sự bất thường, nhanh chóng đưa tay, đỡ cô, kéo lại về phía mình.

Khoảnh khắc ấy, Trái Đất như ngừng xoay, thời gian như ngừng trôi, tim như ngừng đập. Cô nằm gọn trong vòng tay anh, nhìn rõ cả đôi mắt anh đang nhìn cô đầy trìu mến. Có phải là Bảo Bình đã nhìn lầm không? Là nhìn lầm đúng không? Chính là đang nhìn lầm đúng không?

Bảo Bình bấn loạn, khua khoắng tay chân, không cẩn thận lại ngả người về phía sau. Thiên Bình không phòng bị, vì vốn cô rất nhẹ, chỉ cần một lực kéo nhỏ thôi cũng đủ để anh nương theo cô mà ngã về phía trước.

"Trời ơi... ơi... ơi..."

Giọng Sư Tử vang lên the thé. Thiếu nữ liễu yếu đào tơ, sức khỏe lại đang trong tình trạng bất ổn, bị cùng lúc hai cơ thể ngã xuống đè lên người, không kiềm được mà rên rỉ thảm thiết.

Thiên Bình nhanh chóng đứng lên, kéo theo Bảo Bình lúc này đã hồn xiêu phách lạc. Biết gì không? Biết gì không? Lúc ngã xuống, bên dưới rất mềm mại (đương nhiên, vì cơ thể Sư Tử rất đầy đặn), mà ở bên trên cũng rất mềm mại...

Đôi môi ấm áp của Thiên Bình, không biết là vô tình hay hữu ý, đã áp lên môi cô...

"Kyaaaaaaaa..."

Tiếng hét xuất phát từ Bảo Bình. Khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, đôi chân cũng run rẩy không đứng vững được nữa. Răng anh va vào môi cô rất đau, nhưng cảm giác đó không thấm gì so với sự hốt hoảng tột độ trong cô lúc này.

Sư Tử bị đánh thức bất ngờ đang rất bất bình, lúc này cũng nhíu mày khó hiểu.

"Chị đây còn chưa nói gì, sao em lại phải gào thét đến thế?"

"Không... Không... Thật ra... Em chỉ... Không... Đau... À, cũng không phải..."

Bảo Bình căng thẳng, lời nói cũng không rõ ràng nữa. Cuối cùng, cô chỉ có thể bưng khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy ra khỏi phòng y tế sau khi bỏ lại một câu lắp bắp.

"Sư Tử, xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi... À, cảm ơn... cảm ơn chị."

Sư Tử lại càng mù mờ. Xin lỗi thì còn có thể hiểu được nhưng cảm ơn để làm gì chứ? Cô còn chưa kịp thông suốt thì Ma Kết và Song Ngư đã bước vào. Thiên Bình chỉ chờ có thế, nhanh chóng cáo từ rồi đuổi theo Bảo Bình.

Ma Kết cũng thắc mắc. Hai người này đang chơi trò đuổi bắt sao? Anh đến cũng đúng lúc thật đấy.

"Sư Tử, em thức dậy từ hồi nào thế?"

"Mới đây thôi." Sư Tử đáp, ánh mắt hơi lộ vẻ bất bình "Cặp đôi nhắng nhít, sao không quen nhau luôn cho rồi, Song Ngư nhỉ?"

Song Ngư bị nêu tên bất ngờ, mãi một lúc sau mới có thể ớ lên một tiếng rồi im bặt. Tự nhiên lại lôi cô vào chuyện này? Thiên Bình và Bảo Bình quen nhau thì liên quan gì đến cô chứ...

À... Hình như cũng có. Vì chẳng phải chính Bảo Bình đã đồn rằng Thiên Bình thích cô sao? Nhưng rõ ràng biểu hiện của anh lại chẳng có vẻ gì là thể hiện điều đó. Cô cũng đã có một buổi nói chuyện với anh về vấn đề này rồi.

Ừm... Nghe có vẻ nghiêm trọng quá nhỉ? Hôm đó, Thiên Bình đã nói gì với cô ấy nhỉ?

"Bởi khi thích một ai đó, người ta không tài nào che giấu được qua cử chỉ, ánh mắt và hành động của mình đâu..."

Giống như Ma Kết lúc này đây, anh đang đến bên giường bệnh, ân cần bày thức ăn ra, ánh mắt dịu dàng, ấm áp. Sư Tử trông thấy mà không khỏi hốt hoảng. Trời ạ, định biến cô thành heo sao?

"Mọi người đã ăn gì chưa?"

"Ăn rồi."

Sư Tử nhìn sang Song Ngư như muốn hỏi.

"Em ăn rồi ạ." Song Ngư lí nhí đáp.

Mặc dù cảm thấy bản thân rất xấu tính, ích kỷ nhưng chẳng hiểu sao Song Ngư không thể bắt mình quá nhiệt tình với Sư Tử được. Ngược lại, Sư Tử rất hồ hởi đề nghị.

"Ngư Ngư, em còn đói không? Đến ăn chung với chị."

Song Ngư lắc đầu từ chối, vẻ mặt rất thiếu tự nhiên.

Sư Tử quét mắt sang Ma Kết, hình như đã nhận ra nguyên nhân của bầu không khí ngột ngạt này. Cô khẽ hắng giọng đuổi người.

"Ma Kết, anh ra ngoài đi."

Ma Kết ngớ người, vẫn chưa lĩnh hội được ý tứ trong câu nói của cô,

"Bọn em cần nói chuyện."

Song Ngư bất an. Chuyện gì? Giữa họ thì có chuyện gì được cơ chứ? Ơ, à, hình như cũng có.

Là Ma Kết. Nhưng chuyện về Ma Kết, lẽ nào Sư Tử cũng thích Ma Kết và cuộc nói chuyện này là để yêu cầu cô rút lui.

Song Ngư rùng mình khi bóng dáng Ma Kết đã khuất sau cánh cửa phòng y tế.

Sư Tử vốn không phải là người ưa dài dòng. Chính vì thế, cô rất nhanh chóng đã đi vào vấn đề chính.

"Ngư Ngư, em thích Ma Kết đúng không?"

Trời ạ, chuyện tế nhị vậy mà Sư Tử có thể huỵch toẹt ra, mặc dù chỉ có hai người thôi nhưng Song Ngư vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trong suốt quãng thời gian qua, cô biểu hiện lộ liệu đến thế ư? Cả Nhân Mã cũng biết chuyện. Ừ nhỉ, Nhân Mã mà biết thì chắc chắn thế giới này cũng sẽ biết thôi.

Sư Tử coi sự im lặng của Song Ngư là một lời khẳng định. Cô tiếp.

"Ma Kết có nói gì với em không?" Sư Tử ngừng lại một lát, như đang tìm kiếm từ ngữ sao cho phù hợp "Về... về chị ấy."

Hô hấp của Song Ngư như ngừng lại. Căn phòng nhỏ rơi vào tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe rõ cả tiếng bíp bíp của máy móc hòa cùng hơi thở của hai người.

Song Ngư gật đầu cùng nụ cười buồn bã.

"Ngư Ngư, đừng nghe những gì Ma Kết nói."

Sư Tử làm Song Ngư hoang mang. Cô nói thế là có ý gì chứ?

"Cảm xúc của anh ấy, những gì anh ấy nói là chuyện của anh ấy. Còn em, em chỉ việc thích thôi. Thích thôi. Chỉ cần thích thôi là đủ rồi."

Song Ngư ngây người, lắng nghe giọng nói của Sư Tử chầm chậm rót vào tai mình.

"Người ta nói thích một người chính là cảm giác muốn sở hữu người ấy. Yêu là muốn người ấy được hạnh phúc. Nhưng chị lại không suy nghĩ sâu xa như vậy. Chị muốn mọi thứ trên đời này đều công bằng và bình đẳng. Chị muốn cả chị lẫn người chị thích đều vui vẻ. Chính vì thế, Ngư Ngư..." Sư Tử nhìn vào mắt người đối diện, mỉm cười "Ngư Ngư, em hãy thích Ma Kết, nếu điều đó khiến em vui vẻ, và quan tâm anh ấy, để anh ấy cảm thấy vui vẻ."

Trái tim Song Ngư đập rộn rã trong lồng ngực.

"Ngư Ngư, em cần có hạnh phúc, Ma Kết cần hạnh phúc, và chị cũng cần hạnh phúc. Chúng ta đang ở trong một cuộc hành trình truy tìm hạnh phúc. Chị đã nhận ra người sẽ mang lại hạnh phúc cho chị. Và chị có một niềm tin mãnh liệt rằng, em và Ma Kết chính là người sẽ mang lại hạnh phúc cho nhau."

Một cuộc tình tay ba, tưởng chừng như căng thẳng và đầy bế tắc, cuối cùng lại thành ra đơn giản đến thế. Song Ngư có cảm giác tinh thần của mình đã phấn chấn lên nhiều rồi.

Trên chiếc giường đơn phủ drap trắng toát, nụ cười của Sư Tử vẫn rực rỡ tựa nắng mai.



9/8/2018

Vivi đã hoàn thành tâm nguyện được đăng bài lúc nửa đêm =))) Giờ thiêng, có ai là cú vọ không? =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play