*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi họp báo được dịp náo loạn. Tuy rạp chiếu số 1 đã được giải tỏa nhưng những người hiếu kỳ đứng chen chúc trước hàng cảnh sát bảo vệ xem ra vẫn còn đông lắm.

Sư Tử bất tỉnh nhân sự, được chẩn đoán là do hít phải một lượng lớn cyanide (xyanua). Hiện giờ cô đang ở chỗ đội ngũ y tế được điều tới từ bệnh viện gần đó để giải độc. Vì khí độc đã được pha loãng nên cũng không gây nguy hiểm nhiều đến tính mạng. Nhưng nếu phát hiện trễ hơn thì e là cũng không kịp nữa. Lớp trang điểm kỹ lưỡng không che được khuôn mặt xinh đẹp của Sư Tử đã trắng bệch.

Bạch Dương cùng các bạn ngồi trong phòng chờ, ai nấy đều lo lắng khôn nguôi. Bảo Bình là người có tâm trạng tệ hơn hết thảy. Khuôn mặt đáng yêu giờ đã tái xanh, mồ hôi lạnh chảy đầy hai thái dương, những ngón tay cứng đờ đan vào nhau lộ rõ vẻ bồn chồn, sợ sệt.

"Bảo Bình!"

Bao giờ Thiên Bình cũng là người đầu tiên phát hiện ra những bất thường ở cô. Anh hơi cúi người xuống với cô đang ngồi trên chiếc ghế thấp, cất giọng lo lắng nhưng cũng chỉ đủ để hai người nghe thấy.

"Có chuyện gì vậy? Trong rạp chiếu phim, có phải em đã cố nói gì đó với anh không?"

Bảo Bình đã có sẵn những bất an trong lòng, nay được anh mở lời hỏi han, chia sẻ, cô không kiềm được mà vùi đầu vào vai anh, khóc nức nở.

Hành động của cô ngay lập tức làm kinh động đến toàn bộ những người có mặt trong phòng chờ lúc đó. Song Ngư chầm chậm đến bên Thiên Bình, cất giọng chan chứa nỗi hoang mang

"Bảo Bảo, có chuyện gì vậy?"

"Bảo Bình, bình tĩnh lại."

Giọng anh chầm chậm, dễ nghe, rót vào tai cô thứ cảm giác yên bình có thể tin tưởng được. Thế là cô chầm chậm kể cho mọi người thứ linh cảm bất thường cùng âm thanh đáng sợ trong rạp chiếu bóng số 1, khi bộ phim đã đi đến hồi kết. Xử Nữ nghe xong, nhất thời lâm vào trầm mặc. Thiên Yết đặc biệt nhạy cảm như cũng bắt đầu phát hiện ra điều gì đó.

"Thứ em nghe được có thể là ảo thanh do những xung động bất thường của thần kinh gây ra." Thiên Yết phân tích, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại "Nhưng liền sau đó, sự cố lại xảy ra..."

"Cái này giống như giác quan thứ 6 vậy." Song Tử chen vào.

"Tuy nhiên..." Kim Ngưu như cũng bị lôi vào không khí căng thẳng, trong vô thức nêu ra suy nghĩ của mình "Nếu phân tích ở góc độ khoa học thì có hơi..."

"Thật ra cũng không hẳn là không có cơ sở." Thiên Yết nói "Vì khoa học ngày nay cũng đã phần nào công nhận về giác quan thứ 6 của con người."

Thiên Yết vừa thốt ra câu này, bọn họ đều trưng ra vẻ mặt không-thể-tin-được. Anh liền giải thích.

"Thật ra mỗi người chúng ta đều có thứ gọi là giác quan thứ 6. Một số thí nghiệm đã được thực hiện..."

"Khoan đã. Khoan đã. Anh à!" Nhân Mã xua tay "Nếu anh sắp lôi ra những thuật ngữ phức tạp thì không giải thích sẽ tốt hơn đó."

Ánh mắt Thiên Yết thoáng qua một tia cười kín đáo. Anh nghe lời cô, liền đưa ra một ví dụ cơ bản, người thường cũng có thể hiểu được.

"Thật ra khi chúng ta ở trạng thái bình thường, hoàn toàn có thể phát hiện ra có người đang nhìn mình."

Lần này thì họ đã hiểu. Đúng là hiện tượng này xảy ra rất thường xuyên trong cuộc sống. Nhưng đặt vào tình huống của Bảo Bình thì có hơi phức tạp.

"Tô Bảo Bình, lúc đó, ngoài âm thanh kỳ lạ, em còn có bất kỳ cảm giác nào khác không?"

Khuôn mặt Bảo Bình giờ đây đã lấm lem nước mắt, lớp phấn cũng trôi gần hết. Cô đáp, giọng thổn thức.

"Em có cảm giác không ổn chút nào..."

"Là cái gì không ổn cơ?"

"Ưm..." Bảo Bình vốn không giỏi diễn tả mà "Nếu nói cụ thể ra thì rất khó. Chỉ là cảm giác gì đó rất không ổn."

"Trước khi tham gia họp báo, em có đi khám sức khỏe tổng quát chưa đấy?"

Câu đùa giỡn đâm bang của Song Tử làm bầu không khí bất chợt đông cứng lại. Xử Nữ thuận tay cốc đầu anh chàng một cái rõ đau.

"À, em quên nói với mọi người, cái ngài tổng giám đốc SkyLand gì gì đó của chị Sư Tử ấy. À... ừm... tên là..."

"Là Inoue." Song Ngư có ý nhắc nhở.

"Đúng rồi, ngài Inoue." Ánh mắt Bảo Bình se lại "Cô gái trẻ đi chung với ông ấy chính là Mị Liên."

Câu nói của Bảo Bình như thức tỉnh toàn bộ những người có mặt trong phòng chờ lúc đó. Khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ căng thẳng, phức tạp.

"Em nói cô gái mặc sườn xám đó chính là Mị Liên đã lập mưu hại mẹ em mấy năm về trước sao?"

Câu hỏi của Xử Nữ như lời khẳng định. Bảo Bình gật nhẹ đầu, ánh mắt có chút biến động.

"Không thể nào!" Nhân Mã bất ngờ "Trông cô ta trẻ như vậy mà. Theo lời kể thì Mị Liên cũng quá tứ tuần rồi ấy chứ."

"Chị Mã Mã, chị không có coi mấy clip hóa trang trên mạng xã hội sao?" Kim Ngưu rõ ràng là rất tin vào vấn đề người già có thể nhờ son phấn mà trẻ đi mấy chục tuổi "Đó là chuyện rất bình thường."

Mọi người bàn luận sôi nổi như vậy, nhưng chẳng có ai dám nói thẳng suy nghĩ của mình.

"Ý của em đang nghi ngờ cô ta sao?"

Ma Kết hỏi, ánh mắt nghiêm nghị pha chút bồn chồn, lo lắng. Sư Tử vẫn đang ở trong tình trạng hôn mê, anh làm sao mà không lo cho được. Anh tự nhủ, nếu có thể tìm ra thủ phạm, anh nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết.

"Thầy, còn ai có thể hạ độc Sư Tử nữa ư?"

Đúng là ngoài Mị Liên, không còn bất cứ manh mối nào khác. Nhưng cũng chẳng khẳng định được, vì họ không có bằng chứng. Vu khống cũng là một cái tội.

"Nhưng... tại sao Mị Liên lại nhắm đến chị Hạ chứ?" Cự Giải không hiểu.

Nếu Bảo Bình bị hạ độc, bọn họ còn có thể thông suốt. Nhưng nếu là Sư Tử, thì thật sự rất khó đoán ra lý do. Ánh mắt Ma Kết bất chợt trở nên thật mông lung.

"Có khi nào, sự việc hôm nay liên quan đến buổi thi đầu vào Nhạc viện hôm đó?"

Khuôn mặt của Bảo Bình đã phần nào bình tĩnh, nay nghe được suy luận của Ma Kết lại lập tức đổi màu sang tái nhợt. Đôi môi mấp mấy vài câu, ngữ điệu hoảng sợ tột cùng

"Đúng là hôm đó... em không nên bước lên sân khấu... Quả nhiên là..."

Thiên Bình chầm chậm vỗ vào tấm lưng nhỏ bé đang run rẩy, ánh mắt quét qua khuôn mặt cô xuất hiện vài nét phức tạp.

Xử Nữ cũng chêm vào vài lời an ủi.

"Bình tĩnh lại đã, Bảo Bình, chúng ta còn chưa kết luận được điều gì mà."

"Như vậy..." Nhân Mã rất nhanh nhạy đã bắt đúng trọng tâm "Chẳng lẽ... thủ phạm của vụ hôm nay và vụ hôm bữa là cùng một người?"

Đôi mày Bảo Bình nhíu chặt lại ra chiều khổ sở, mồ hôi lạnh càng chảy ra nhiều hơn nữa. Như có cái gì đó rất đáng sợ, rất dữ dội đang chiếm lấy tâm hồn non nớt từng chút một. Ngay cả Ma Kết cũng đã bắt đầu tinh tế nhận ra dấu hiệu bất thường nơi cô học trò nhỏ. Đáng ra cô không nên sợ sệt đến vậy, vì thủ phạm vẫn chưa được đưa ra ánh sáng. Nhưng... biểu hiện như vậy, chính là cô biết rõ kẻ đã đứng sau những vụ việc lần trước và cảm thấy hoảng loạn vì bản thân đã không thực hiện yêu cầu của kẻ đó.

Cút đi! Một khi giai điệu đó được tấu lên, những người mày yêu thương sẽ chết!

Bảo Bình đã biết, nhưng vẫn không nói ra, rõ ràng là có khúc mắc rất lớn. Ma Kết định lên tiếng tra hỏi thì đôi mắt thẫn thờ của Bạch Dương từ nãy đến giờ đã nhanh chóng phát hiện ra một dáng người quen thuộc lướt qua cửa phòng chờ. Cô vận một chiếc váy dạ hội maxi dáng dài màu trắng muốt có đính những hạt đá quý nhân tạo lấp lánh, khác hẳn với buổi tối hôm đó, nhưng khuôn mặt cùng đôi mắt sắc sảo kiên định ấy vẫn không thể lẫn đi đâu được. Và thế là anh cất tiếng gọi.

"Mia!"

Cô gái khựng lại. Tuy cái tên này rất quen thuộc với cô nhưng cô rất rõ những người có thể biết và gọi nó chắc hẳn phải nằm trong môi trường nào.

"Anh Bạch Dương!"

Cuối cùng, Mia cũng có thể lôi trong mớ ký ức đầy bụi bặm cái tên tưởng chừng đã trôi vào quên lãng. Chàng trai tóc xoăn với nét đẹp lãng tử của Pháp nhưng vẫn mang trong mình nét trẻ con, bạch mã hoàng tử của nữ đại minh tinh Chloe, hơn nữa còn là bạn trai của Hạ Sư Tử - nữ thần ngoại giao MayFlowers.

Mia định hỏi tại sao anh lại có mặt ở đây. Nhưng chợt nhớ đến lý do khiến mình vội vã tìm kiếm phòng y tế thì như cũng đoán được vài phần.

"Chị Hạ sẽ không sao đâu, anh Bạch Dương, anh cứ yên tâm!"

Mia trấn an, không để ý đến hơn chục cặp mắt đang chĩa về phía mình vẻ dò xét.

"Sao em vào được đây?"

Ngoại trừ những người có mặt trong rạp chiếu bóng số 1 thì không ai được phép vào khu vực này. Những người có mặt trong rạp chiếu bóng số 1 đều bị liệt vào danh sách nghi phạm và chỉ có thể ở yên trong phòng.

Mia cười hì hì.

"Lạp Khuyển là người trong ban điều tra vụ hôm nay nên em được đặc cách vào thăm chị Hạ."

Bạch Dương vẫn nhớ, người mà Mia nhắc đến chính là bạn trai của cô nàng.

"Ồ, thì ra cậu ấy là đại thám tử."

Câu này rõ ràng là đang nhắm đến hai người con trai nào đó đang ở trong phòng vốn-rất-thích-làm-thám-tử.

"Đại thám tử gì chứ?" Mia bĩu môi "Chỉ là trợ lý của thám tử thôi. Nhưng vẫn biết đại khái tình hình."

Theo như thông tin có được từ việc khám xét hiện trường vụ án thì bình phun hơi cyanide đã được đặt sẵn dưới gầm ghế của Sư Tử. Lúc đầu có vẻ cô không có cảm giác gì, nhưng khi lượng khí đã bắt đầu tích trữ nhiều trong phổi liền gây ra các hiện tượng bất thường rồi dần dần lâm vào hôn mê, nếu không được giải độc kịp thời sẽ có thể dẫn đến tử vong. Bình phun khí tại hiện trường không có dấu vân tay, nhưng được đặt ở đó nhất định là có chủ ý, vì số ghế đã được sắp xếp sẵn, chứng tỏ thủ phạm là người của công ty, hoặc là người có thể xem được danh sách ghế ngồi. Hiện tại, cảnh sát vẫn chưa tìm được nghi phạm. Trước khi công chiếu thì người của khách sạn đã kiểm tra rất kĩ lưỡng rạp chiếu bóng, không thể có chuyện bình phun khí đã đặt ở đó từ trước được, tức là thủ phạm có thể là người của khách sạn, hoặc người của khách sạn bị mua chuộc, hoặc là những người ngồi cạnh nạn nhân. Hai người ngồi bên cạnh Sư Tử, vốn là hai kẻ có khả năng ra tay nhất, là trợ lý và một người đồng nghiệp rất thân thiết, cũng đang phải điều trị vì hít phải không ít cyanide, không có bất kỳ thù oán gì với nạn nhân nên không có lý do gì để ra tay cả.

Nói tóm lại, chuyện này khá phức tạp. Sau khi tiến thành tra hỏi và khám xét những người có mặt tại rạp chiếu bóng số 1, bữa tiệc vẫn sẽ được tiếp tục.

Nhân Mã rất muốn lật bàn.

"Chưa tìm ra được thủ phạm đã muốn ăn uống, khiêu vũ? Lỡ có nạn nhân tiếp theo thì sao?"

"Thật ra chị cũng rất bất bình." Mia nói "Nhưng biết làm sao được. Công ty chị không thể vì một sự cố nhỏ mà làm ảnh hưởng đến số tiền đã đổ ra cho sự kiện..."

"Sự cố nhỏ?" Xử Nữ nhếch môi, rất không hài lòng "Suýt nguy hiểm đến tính mạng mà lại gọi là sự cố nhỏ?"

Mia cũng nhận ra mình đã lỡ lời, liền nhanh chóng chữa lại lỗi lầm.

"Em xin lỗi! Thật ra, em cũng không muốn mọi sự lại thành ra như vậy đâu."

Cả bọn nhất thời rơi vào trầm mặc. Mia lúng túng, đành tìm cách cáo lui.

"Thôi, em đi thăm chị Hạ. Có chuyện gì nhất định sẽ báo với mọi người!"

Mia đi rồi, bọn họ cũng không biết nói gì hơn, lại một lần nữa để mặc cho không khí căng thẳng đến bức người bao trùm lấy mình. Bảo Bình vẫn chưa lấy lại được thần sắc, ánh mắt vô hồn, đờ đẫn nhìn vào khoảng không trong căn phòng chờ phủ màu trắng toát.

Mặc dù không có bằng chứng, nhưng cô lại có một niềm tin mãnh liệt rằng Mị Liên chính là thủ phạm đứng sau vụ lùm xùm này. Cô thừa nhận bản thân đã giấu mọi người rất nhiều chuyện, nhưng lại chẳng có cách nào nói ra được. Nếu tự thanh minh, rằng là do cô nghĩ đến mọi người, cô rất lo lắng cho mọi người nên mới hành động như thế thì có bị nói là giả tạo quá không. Cô đang hoàn toàn mất phương hướng, biết rằng bản thân và mọi người sắp gặp nguy hiểm mà không có cách gì giải quyết được. Nghĩ đến thế, nước mắt cô lại bất chợt trào ra, lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt. Hóa ra cô lại yếu đuối đến thế...

Ngay đúng lúc này, giọng nói dịu dàng cất lên, như cơn gió nhẹ thổi tan mọi phiền muộn trong lòng cô.

"Bảo Bình, đừng khóc."

Anh lúc nào cũng ôn nhu và bình lặng như thế, tựa như không khí, thật khó nắm bắt nhưng luôn hiện hữu ở bên cô.

"Nếu em giấu anh điều gì đó rất quan trọng, anh có giận em không?"

Bảo Bình hỏi nhỏ, giọng rụt rè, thổn thức. Thiên Bình vuốt tóc cô, môi nở một nụ cười nhẹ.

"Em còn giấu anh điều gì được sao?"

Bảo Bình đỏ mặt. Mặc dù anh không nói nhưng cô có cảm giác mọi suy nghĩ của mình đều bị anh nắm bắt. Phải chăng, cô giấu diếm vụng về đến thế? Anh đã phát hiện rồi? Nhưng anh không giận, vẫn mỉm cười và đối xử dịu dàng với cô, khiến cô luôn có một cảm giác muốn dựa dẫm mãnh liệt.

"Thiên Bình, anh...?" Cô nhìn anh, cất giọng hoài nghi.

Anh thở dài, vẫn nhìn cô đầy trìu mến.

"Bảo Bình, em ngốc lắm!"

"Ơ..."

Anh cười trước dáng vẻ ngốc nghếch của cô. Đôi mắt to tròn đã hoe đỏ vì những cơn xúc động.

"Em có nghĩ họ sẽ quay lưng với em khi em nói ra tất cả không?"

Bảo Bình lắc đầu. Nhưng nỗi bất an vẫn xâm chiếm lòng cô.

"Vậy thì cứ nói thôi. Em làm tất cả những điều này là vì họ mà, phải không?"

"Lý do có vĩ đại quá không? Nói như thế họ có tin không?"

Thiên Bình cười, cốc nhẹ đầu Bảo Bình một cái.

"Con người ta sinh ra ít nhất một lần phải làm những chuyện vĩ đại."

Bao giờ cũng vậy, mỗi lần cô do dự trước một vấn đề, anh luôn là người đến bên cô, trao cho cô dũng khí. Mỗi lần được nghe giọng nói êm dịu ấy phả vào tai, trông thấy nụ cười ôn nhu mà ấm áp, cô lại cảm thấy được ở bên anh là điều may mắn biết bao.

"Nè, Thiên Bình có thể nói hộ em không?"

Cô biết nhõng nhẽo là không tốt chút nào, nhưng lại muốn làm nũng với anh, để thấy anh bất lực xoa đầu mình, cùng nụ cười đầu hàng vô điều kiện.

Thiên Bình biết rõ, anh không bao giờ có khả năng từ chối Bảo Bình.

"Anh chỉ hỏi một câu thôi. Là Mị Liên đúng không?"

Cái tên ấy đúng là có sức mạnh vô cùng mãnh liệt đối với Bảo Bình, nhưng khi được thốt ra từ đôi môi anh, cô lại có cảm giác vô cùng an nhiên, cứ như thể anh sẽ đứng ra che chở cho cô trước mọi biến cố của cuộc đời. Và điều này khiến cô yên tâm lắm lắm.

Bảo Bình gật đầu, ánh mắt như muốn ký thác bao lời muốn nói.

Tất cả những hành động của đôi bạn trẻ đã lọt vào tầm mắt Thiên Yết. Anh cất giọng trầm tĩnh nhưng thu hút.

"Đã quyết định rồi?"

Bảo Bình tròn mắt.

"Thiên Yết cũng biết." Thiên Bình nhỏ giọng giải thích.

Bảo Bình thè lưỡi. Kinh quá! Đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Thiên Yết trông thấy biểu cảm của cô, chỉ bình thản đáp.

"Đã học qua một lớp Tâm lý Y học nên cũng có thể đoán được đại khái, cảm ơn!"

Cụm từ Tâm lý Y học như đánh mạnh vào đầu một người chưa qua môn như Xử Nữ, lập tức hỏi lại.

"Cái gì? Tâm lý Y học gì?"

Biểu cảm hốt hoảng đáng yêu của Xử Nữ vô tình lọt vào tầm mắt ai kia, khiến nhịp tim người đó không hẹn mà tăng lên rõ rệt.

Thiên Yết cười nhẹ.

"Xem ra mọi người đã có thể cùng nhau đoán được thủ phạm của vụ hạ độc Hạ Sư Tử rồi."

Tất cả đều nhìn anh vẻ khó hiểu. Nhưng anh không giải thích gì thêm, chỉ hất đầu về phía Thiên Bình, ra hiệu cho anh bắt đầu.

Từng sự việc kỳ lạ hôm thi đầu vào Nhạc viện chầm chậm hiện lại trong tâm trí mọi người qua lời dẫn dắt của Thiên Bình. Anh phân tích thật kỹ từng chi tiết, từng biểu cảm của Bảo Bình. Tại sao lại là Bảo Bình?

"Bảo Bình chính là thủ phạm?"

Mọi người hầu như đồng thanh hét lên, hơn chục ánh mắt hướng về phía cô nàng lúc này đã cúi gằm mặt vẻ biết lỗi. Sự thật quá bất ngờ, chẳng ai có thể nghĩ đến thủ phạm chính là Bảo Bình.

Như vậy có phải là vừa ăn cắp vừa la làng không?

"Đúng là trong phòng chờ biểu diễn hôm đó chỉ có mỗi Bảo Bình. Hơn nữa, Bảo Bình thường ngày rất gan lì, mạnh mẽ, không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ hãi phải lên sân khấu đến vậy. Là do em ấy bày trò sao?"

Trong khi bọn họ còn chưa biết nên dùng biểu cảm nào cho phù hợp với lời phân tích của Thiên Bình thì Song Tử đã lên tiếng, ngữ khí biểu hiện rõ vẻ không vui.

"Bảo Bình, em làm như vậy là vì cớ gì? Khiến chúng tôi lo lắng là việc làm cho em vui vẻ?"

Không khí bất ngờ đông cứng lại sau câu nói của Song Tử. Bảo Bình vẫn không ngẩng đầu lên, chớp mắt vài cái rất thiếu tự nhiên như để che đi những giọt lệ đã chực trào ra ngoài.

"Xin lỗi."

Cuối cùng, cô chỉ có thể lí nhí thốt ra hai tiếng như vậy. Mọi người vẫn chẳng nói câu nào. Phán đoán của Thiên Bình rằng họ sẽ không giận khi cô nói ra sự thật... sai rồi sao?

"Bảo Bình." Song Ngư bất ngờ gọi tên cô, bước đến bên, nâng cằm cô lên, để ánh mắt kiên định của mình chiếu thẳng vào người đối diện "Tớ tin cậu có lý do để làm thế."

Bảo Bình xúc động, hướng ánh mắt mình về những người còn lại. Họ đều đang nhìn cô vẻ chờ đợi, nhưng vẻ mặt lại không có vẻ gì là đang tức giận cả. Cô bỗng có cảm giác yên lòng hơn rất nhiều.

"Nếu em nói rằng em làm thế để bảo vệ mọi người, liệu mọi người có tin không?"

Giọng nói của Kim Ngưu vang lên mang theo ý cười, phá tan cả bầu không khí tĩnh lặng đáng sợ của phòng chờ.

"Tất nhiên là tin rồi."

Cự Giải cũng nhìn Bảo Bình với ánh mắt ấm áp.

"Mọi người còn phải cảm ơn em nữa đó."

Cô những tưởng hành động của mình là không thể tha thứ, cô những tưởng một khi sự thật được phơi bày, cô sẽ vĩnh viễn mất đi những mối quan hệ. Nhưng họ vẫn mỉm cười với cô, nói cảm ơn cô, cô còn mong mỏi điều gì hơn nữa?

"Cô ta nhắn tin vào máy em, bảo em không được lên sân khấu, nếu không sẽ làm hại mẹ em, sẽ làm hại đến mọi người." Bảo Bình vừa khóc vừa nói "Nhưng mọi người kỳ vọng vào em quá nhiều, em không thể để mọi người thêm lo lắng về em nữa."

Những giọt nước mắt của Bảo Bình rơi xuống sàn nhà, vỡ tan.

Rốt cuộc vẫn là Nhân Mã nắm bắt được trọng tâm câu chuyện.

"Nhưng em vẫn lên sân khấu, và cô ta làm thế để trả thù, đúng như lời cô ta đã đe dọa?"

Bảo Bình gật đầu, buồn bã đáp.

"Em nghĩ thế."

"Người gửi tin nhắn cho em, là Mị Liên đúng không?"

Bạch Dương vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Mọi người không hẹn mà có cùng một suy nghĩ với anh. Ánh mắt anh đột nhiên tối lại, không biết lấy từ đâu ra một tò giấy mỏng.

"Ôn Mị Liên. Vừa hay, cô ta ngồi ngay phía sau Hạ Sư Tử."

Chất giọng lạnh lẽo vang lên khắp cả không gian nhỏ của phòng chờ, khiến trái tim người nghe đột nhiên đông cứng lại. Họ tự hỏi, đây có phải là Bạch Dương?



1/8/2018

Chúc mừng bạn @KizakiRei đã thành công đoán ra thủ phạm của những vụ rắc rối ở Nhạc viện *tung hoa*

Và đây là link của Những thanh âm cuối cùng của mùa hạ cho bạn nào có nhã hứng muốn biết về nội dung của bộ phim điện ảnh này nhé ^^

https://www.wattpad.com/609269629-truy%E1%BB%87n-ng%E1%BA%AFn-12-ch%C3%B2m-sao-c%C3%A2u-chuy%E1%BB%87n-c%E1%BB%A7a-nh%E1%BB%AFng-v%C3%AC

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play