*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng dương cầm vang vọng khắp không gian của căn hộ nhỏ hòa quyện cùng mùi thức ăn hấp dẫn vô cùng. Những ngón tay thon dài của Bạch Dương lả lướt trên những phím đàn đen trắng, giai điệu nhẹ nhàng nhưng không gây ra cảm giác nhàm chán vẫn ngân nga không dứt.
Đột nhiên, một cô gái xinh đẹp thò đầu vào phòng dương cầm với khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Mái tóc được nhuộm màu vàng nâu được thắt bím hai bên, trông khác hẳn với hình tượng thanh lịch thường ngày của công ty. Cô đang mặc một chiếc tạp dề hình chú cún rất đáng yêu, tay còn cầm cái muôi múc canh. Ở cô như toát ra mùi hương mơ hồ của thức ăn.
"Này, sao cứ ở đó đàn hoài, không định giúp tôi nấu cơm à?"
"Đàn piano giúp cô có tâm trạng thoải mái hơn khi nấu cơm." Ai đó trả lời rất tỉnh bơ.
Khóe mắt Sư Tử giật giật:
"Vậy bữa nào vác cây dương cầm ra phòng khách quách, phòng này chỉ để chứa sách thôi."
Cô chỉ đùa cho bỏ tức thôi, không ngờ Bạch Dương rất nghiêm túc trưng ra vẻ mặt như đang đăm chiêu suy nghĩ. Sư Tử đến sợ với sự ngây thơ này của anh, lại quay lại nhà bếp. Tiếng piano vẫn ngân nga nhẹ nhàng bên tai, tạo một cảm giác dễ chịu.
Sư Tử vừa nếm xem thử món canh đã vừa ăn chưa, vừa suy nghĩ lung tung.
Chẳng biết từ lúc nào cô lại hình thành thói quen qua nhà anh hàng xóm nấu cơm, sẵn tiện ăn luôn ở đó. Cô tự thanh minh cho bản thân: Ừm... Vì cô ở căn hộ này cũng được ba tháng rồi mà vẫn chưa sắm bất cứ dụng cụ nấu ăn gì, cứ hàng quán mà thẳng tiến. Ở nhà Bạch Dương lại vừa tậu một bộ mới toanh, mà anh hàng xóm dở dở ương ương này đâu có biết nấu, niềm đam mê bếp núc trong cô lại được dịp bùng cháy. Hơn nữa, nguyên liệu cũng là Bạch Dương bỏ tiền ra mua, có nghĩa là gián tiếp ăn chùa rồi còn gì, tiết kiệm được một khoản ăn uống khá lớn. Mua ha ha ha, Sư Tử cô thật là thông minh quá đi mà.
"À... ừm... Thật ra, cũng không phải hoàn toàn gọi là ăn chùa, mình là người nấu cơ mà. Ít nhất, mình vẫn còn giữ lại chút tự trọng đó nha."
"Cô lẩm bẩm gì thế?"
"Á!!!!!!!!"
Sư Tử la lên trong hoảng loạn, tay vung loạn xạ chiếc môi múc canh. Tất nhiên rồi, bạn đang đứng trong bếp cô độc, lẩm bẩm một mình, tâm trí lại hoàn toàn phiêu lạc về một thế giới nào đó, đột nhiên lại có người xuất hiện sau lưng bạn, hỏi xem bạn có hết hồn dẫn đến hành động ngớ ngẩn không...
"Dừng tay..." Bạch Dương khổ sở hứng toàn mộ nước hầm xương còn đọng lại trên môi múc canh vì Sư Tử mà theo quy luật ly tâm bắn ra khắp nơi.
Sư Tử bấy giờ mới định thần lại, nhìn thấy người trước mặt mình, liền hừ lạnh:
"Anh muốn giết chết tôi đấy à?"
Bạch Dương cười hì hì:
"Đâu có, tôi đâu nỡ giết đầu bếp của mình."
Sư Tử la lên:
"Ai là đầu bếp của anh, hử hử hử? Nằm mơ à?"
Tuy ác khẩu nhưng cô vẫn không ngăn được nhịp tim mình đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Vì sao ấy à? Chính là vì trong phim ngôn tình, đây chẳng phải là câu tỏ tình kinh điển của nam chính sao: "Em có muốn là đầu bếp riêng cho anh suốt đời không?" Ha ha ha... Nghĩ đến đây Sư Tử đã thấy tức cười rồi. Sao tên hàng xóm khùng điên trước mặt cô đây lại có thể có ý đó với cô được chứ. Nhìn đi, thức tỉnh đi, thực ra hắn chỉ coi cô như một con hầu bếp thôi. Hừ!
Bạch Dương chỉ tay ra ngoài trời:
"Tối rồi, có thể nằm mơ mà."
Sư Tử quyết định không thèm để ý nữa, tiếp tục quay về với món canh cà rốt khoai tây vô cùng hấp dẫn của mình. Bạch Dương chồm người lên phía trước.
"Trông hấp dẫn quá!"
Sư Tử phổng mũi:
"Tất nhiên rồi! Bà đây đã ra tay thì đâu vào đấy hết."
Bạch Dương lè lưỡi, tiến đến bên cạnh cô:
"Có thể cho nếm thử một miếng không?"
Sư Tử trừng mắt, phũ phàng thốt ra tiếng: "Không!". Anh đau khổ nhìn cô gái trước mặt đang thong thả đổ nước canh lên một chiếc dĩa chấm nhỏ, đưa lên môi nhấp thử, còn làm biểu cảm rất sung sướng như muốn chọc tức anh nữa chứ. Bạch Dương không màng chú ý đến hình tượng, nước bọt đã muốn trào ra ngoài. Đùa à? Ông đây đói meo rồi đấy.
"Cho thử một chút thôi."
Sư Tử kiên định lắc đầu, vẻ mặt dương dương tự đắc. Bạch Dương rất tức giận, quyết tâm cướp lấy chiếc đĩa nhỏ đã được cô múc ra thêm một chút nước canh nữa. Cô làm sao mà không nhận ra ý đồ của anh được cơ chứ, thế là liền lùi lại, đưa chiếc đĩa lên cao nhằm không để anh lấy được. Thật ra, cô chỉ làm thế theo bản năng thôi. Với chiều cao chênh lệch nhau thế này, chỉ cần anh nhón chân là sẽ bắt lấy chiếc đĩa được ngay.
Hai người giằng co với nhau một hồi, cảnh tượng trông vô cùng ám muội. Cuối cùng Sư Tử bị đẩy tới góc bếp. Không còn đường lui, cô đành đưa tay ra phía sau tuy vẫn giữ chiếc đĩa nhỏ trên cao. Bạch Dương chồm tới, vươn tay ra. Sư Tử kinh hoàng nhìn cơ thể anh đã ép sát vào người mình, muốn hét lên mà không tài nào cất tiếng được.
Bạch Dương rất dễ dàng cướp được chiếc dĩa đựng nước canh. Nhưng khi nhìn lại tình cảnh lúc này thì rất muốn khóc. Anh lúng túng lùi về phía sau, mặt đỏ tía tai. Còn Sư Tử thì khỏi nói, thần trí đã không còn tỉnh táo nữa.
Bữa cơm hôm nay cũng khá đơn giản nhưng cực kỳ ngon miệng: cá kèo kho, rau muống xào ớt và canh cà rốt khoai tây. Hai người cứ thế ăn mà không nói với nhau câu nào, chắc là vì dưa âm của chuyện đáng xấu hổ vừa nãy vẫn còn.
Sư Tử cắn đũa nhìn anh hàng xóm trước mặt đang ăn uống ngon lành, trong lòng không khỏi oán hận. Anh không hề có chút cảm giác gì sau khi ở gần cô đến thế? Ồ, thế ra là cô cảm thấy gì à? Ờ thì... Cô cũng không biết phải diễn tả ra sao. Chỉ thấy tim mình đập loạn xạ, thần trí cũng căng thẳng hơn. Còn nữa, đó chính là trải nghiệm người ta ép sát vào cơ thể mình thật sự rất ấp áp...
Kyaaaa... Sư Tử, sao mi lại có cái suy nghĩ biến thái đó được chứ?
Sư Tử cắn đũa đến ê răng, nhìn đồ ăn trên bàn vơi dần mà hận bản thân không thể lao đến cắn cho Bạch Dương một cái. Trong khi bà đây lao tâm khổ trí suy nghĩ về danh tiết thì nhà ngươi lại vui vẻ đớp hết món này qua món kia thế à?
Về Bạch Dương, cơ bản đúng là không suy nghĩ nhiều, chỉ thấy đồ ăn Sư Tử nấu thật ngon!
Bạch Dương đang dọn dẹp bàn, chuẩn bị cho chiến dịch rửa chén mà anh đã khá quen thuộc sau mỗi lần dùng bữa thì tiếng nhạc chuông từ điện thoại Sư Tử reo vang. Cô trườn người lười biếng trên sofa nhà anh, với lấy điện thoại, không cần nhìn tên người gọi đã bấm nút nghe, áp vào tai.
"Alo?"
"Chị Hạ."
Lúc này Sư Tử mới nhìn lại tên người liên lạc:
"Mia?"
Mia là biệt danh của một cô bé thực tập sinh của tổ kế hoạch triển khai họp báo bộ phim điện ảnh
Những thanh âm cuối cùng của mùa hạ sắp ra mắt. Cô bé này vốn rất biết phép tắc, trừ những việc thật sự quan trọng chắc chắn sẽ không bao giờ gọi điện vào buổi tối người ta nghỉ ngơi thế này.
"Vâng, là em đây. Chị có đang bận việc gì không ạ?"
Sư Tử trong vô thức lắc đầu. Sau mới nhận ra mình đang nói chuyện điện thoại, người ta không thể thấy được liền nói:
"Đang... rảnh."
"Có thật là đang không ạ?" Cô bé Mia rất tinh tế đã nhận ra vẻ không cam tâm thể hiện rất rõ qua giọng nói của Sư Tử.
Lúc này cô mới nhận ra mình đã vô tình làm khó người ta rồi bèn nói:
"Ừ, đang rảnh thật."
"Em không biết có giúp gì được không nhưng em đang ở khu trung tâm giải trí về đêm Yenbusha của thành phố. Em đang đứng gần Chloe mà chị vốn muốn mời đến buổi họp báo mà vẫn dùng dằng chưa đồng ý đó."
Đôi mắt Sư Tử đột nhiên lóe sáng. Chloe - đại minh tinh, một trang giai nhân tuyệt sắc đang vô cùng nổi tiếng, nếu cô ấy tới họp báo thì chắc chắn sự kiện này sẽ càng thu hút nhiều sự chú ý của truyền thông hơn nữa. Mặc dù bộ phim điện ảnh này đã rất
hot hiện nay rồi, nhưng kiếm càng nhiều tiền càng tốt chính là châm ngôn của Sư Tử. Hơn nữa, không phải nếu doanh thu càng nhiều thì tiền thưởng của cô sẽ càng "khủng" sao? Trên môi Sư Tử xuất hiện một nụ cười rất chi là nham hiểm.
"Em thấy hiện nay hình như cô ấy tâm trạng không tốt, đang đứng bên cạnh bạn trai tại khu biển diễn nhạc nước."
"Hả?" Sư Tử bắt đầu cảm thấy có nhiều điểm kỳ lạ "Cô ta đứng cùng bạn trai chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, không dễ tiếp cận đâu. Á khoan đã, đứng bên cạnh bạn trai sao tâm trạng lại không tốt? Mà khoan nữa, Chloe có bạn trau từ bao giờ mà tôi không biết thế?"
Mia rất điềm nhiên trả lời từng câu một:
"Cô ấy cải trang nhưng làm sao thoát nổi cặp mắt tinh tường của em chứ? Hình như là đang cãi nhau với bạn trai. Việc cô ấy có bạn trai rất ít ai biết, vì bạn trai cô ta xuất thân vô cùng bình thường, không hề thích hợp với thân phận đại minh tinh của cô ta. Tất nhiên nếu công khai, thế nào dư luận cũng không để yên. Chloe dường như rất quan tâm đến vị bạn trai này, là một cô gái si tình."
Sư Tử nghe, thầm gật gù tán thưởng. Cô nàng Mia này nếu là nhà báo chắc chắn sẽ vô cùng thành công, sao lại tình nguyện vào tổ kế hoạch của một công ty giải trí chịu chèn ép cơ chứ?
"Chị đến đây cùng em đi, chúng ta sẽ thuyết phục cô ta tham gia họp báo."
Sư Tử cảm thấy có gì đó sai sai:
"Tâm trạng cô ta không tốt lại đến thuyết phục, không phải chỉ tổ phản tác dụng thôi sao?"
Cô dường như nghe thấy điệu cười nguy hiểm của Mia vang lên bên tai như gần như xa:
"Em đã quay phim lại toàn cảnh cô ta khóc lóc với bạn trai rồi. Nếu cô ta không đồng ý tham gia họp báo, chúng ta sẽ tung nó lên mạng. Hình tượng lạnh lùng kiêu hãnh của cô ta sẽ sụp đổ. Mua ha ha ha..."
Sư Tử rùng mình:
"Lợi dụng nỗi đau khổ của người ta như vậy có tốt không?"
"Sao lại không? Cô ta đã lợi dụng
idol siêu cấp đẹp trai Nam Thập Tự của em, em nhất định phải báo thù."
Để fan-girls giận dữ là việc vô cùng đáng sợ. Mia là một ví dụ điển hình.
"Nếu em đã có video clip rồi thì em trao đổi với cô ta luôn đi." Sư Tử không hiểu "Việc gì phải gọi chị tới vậy?"
Mia im lặng một lát rồi mới trả lời:
"Em sợ bản thân không kiềm được sẽ lao đến xé xác cô ta."
"..."
Sư Tử cảm giác nếu mình không nhanh đến trung tâm giải trí về đêm của thành phố thì nhất định sẽ có án mạng xảy ra, mà hung thủ không ai khác ngoài cô bé Mia.
Thấy Sư Tử hối hả gom đồ đạc, Bạch Dương đã rửa chén xong thấy thế liền tò mò hỏi:
"Về à?"
Sư Tử lắc đầu:
"Tôi phải tới Yenbusha."
"Trung tâm giải trí về đêm của thành phố?" Bạch Dương ngạc nhiên hỏi "Tới đó là gì giờ này? Cô cũng đâu có bạn trai..."
Chưa nói hết câu, anh đã nhận được một chiếc gối vào mặt. Ơ... Anh nói đúng mà, đó là nơi hẹn hò nổi tiếng của các cặp tình nhân, không lẽ cô đi cùng bạn bè? Mà đi với bạn bè thì cũng không tin được, trời tối rồi thế này cơ mà.
Thấy Sư Tử lao ra khỏi nhà như một cơn lốc, Bạch Dương không nghĩ nhiều, lập tức cầm áo khoác đuổi theo. Cô nhíu mày nhìn anh.
"Đi theo làm gì?"
Bạch Dương mặt dày (vô sỉ) cười he he:
"Đi theo cho cô ra đó đỡ tủi thân."
Lần này khuôn mặt của anh đã rất vinh hạnh nhận được một lực khá mạnh từ cái túi da của cô đập tới.
Ánh đèn vàng dần trôi về phía sau qua khung cửa kính taxi. Trung tâm thành phố hoa lệ, tấp nập cùng những tòa nhà cao ngất dần lọt vào tầm mắt Sư Tử. Trong lòng cô cũng theo đó mà nhộn nhạo. Mặc dù cô hằng ngày đều phải đi làm ở trung tâm thành phố nhưng rất ít khi có dịp ra đây vào buổi ban đêm. Cùng là một nơi thôi nhưng chỉ cần đặt vào khoảng thời gian khác nhau thôi cũng thay đổi rõ rệt. Buổi sáng, không khí bận rộn pha chút nhàm chán. Đêm buông, mọi thứ như được khoác lên mình những chùm sáng lung linh trông vô cùng thích mắt.
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Sư Tử, Bạch Dương không khỏi phì cười:
"Vẻ mặt anh nông dân vào thành phố mua máy cày này là thế nào hả?"
Sư Tử bĩu môi:
"Người nông cạn như anh không hiểu được đâu."
Bạch Dương thè lưỡi, quay đi. Lại chợt phát hiện ra:
"Áo khoác của cô đâu?"
Lúc này Sư Tử mới nhận ra, ánh mắt đau khổ:
"Để quên trong bếp nhà anh rồi."
Bạch Dương hừ mũi vẻ khinh thường, quay đi, không thèm quan tâm đến cô nữa. Sư Tử rất muốn hét lên: "Trong trường hợp này không phải con trai nên nhường áo khoác cho con gái sao?"
Khoan đã, đó là khi nam chính và nữ chính có gian tình với nhau. Đằng này, Sư Tử và Bạch Dương đến khẩu chiến còn chưa xong đã muốn quay sang... yêu đối phương rồi sao? Nghĩ đến đây, Sư Tử không kiềm được mà bật cười ha hả. Bạch Dương và bác tài xế không hẹn mà cùng tặng cho cô nàng một ánh nhìn kỳ thị. Nhận ra mình đã thất thố, cô vội ngậm miệng lại, nhỏ giọng xin lỗi.
Bạch Dương nghe lại Sư Tử thuật lại mọi chuyện, đột nhiên trầm mặc:
"Sao giống chúng ta là người xấu quá vậy?"
Thật ra Sư Tử cũng thấy vậy. Nhưng đời nào cô nàng lại chấp nhận bản thân đang quay lưng với chính nghĩa cơ chứ.
"Nhưng cô ta cũng là người xấu. Cô ta làm cho sự nghiệp của Nam Thập Tự phải khốn đốn trong khi anh ấy vô can. Chúng ta đang đi tiêu diệt người xấu nên chúng ta là người tốt."
"Làm người tốt bằng cách đưa người ta về dự họp báo á?"
Sư Tử cười he he trông vô cùng nham hiểm:
"Là lợi dụng danh tiếng của cô ta để kiếm tiền, hiểu chưa?"
Bạch Dương nhăn nhó nhìn người kế bên. Sư Tử vỗ vai anh:
"Yên tâm, khi nào có thưởng cuối dự án, tôi sẽ mời anh đi ăn."
Thái độ của Bạch Dương lập tức thay đổi, ánh mắt anh ngập tràn quyết tâm:
"Mau
áp giải Chloe về tham dự họp báo thôi nào!"
Khóe môi Sư Tử giật liên hồi.
Chiếc taxi đỗ xịch lại trước tòa nhà trung tâm thương mại XengXeng. Hai người vừa bước xuống đã thấy Mia một thân trang phục đẹp đẽ đã đứng đợi sẵn ở đó. Nhìn sơ qua, Sư Tử thầm đánh giá, không phải là đang đi chơi cũng phải dừng lại bắt người đấy chứ?
"Chị Hạ, giới thiệu với chị..." Mia chỉ về phía anh chàng cao ơi là cao đang đứng bên cạnh cô nàng "Đây là Uông Lạp Khuyển, bạn trai của em. Lạp Khuyển, đây là Hạ Sư Tử, cao thủ ngoại giao của công ty em."
Hai bên chào nhau, Sư Tử không khỏi đỏ mặt vì cách giới thiệu của cô nàng, một phần cũng tủi thân vì Mia nhỏ tuổi hơn mình đã có người yêu, còn bản thân thì vẫn ế chỏng ế chơ. Một lát sau, Mia cũng không kiềm được mà nói:
"Chị Hạ, mau giới thiệu người đứng bên cạnh chị đi."
Sư Tử nhìn thấy ánh mắt của Mia nhìn Bạch Dương như sắp vẽ thành hình trái tim mà không khỏi dở khóc dở cười. Cô công nhận là anh đẹp trai, nhưng đến mức quyến rũ một người đã có người yêu rồi thì cô lại chưa nghĩ tới.
"Ừm, đây là Mia, thực tập sinh tổ kế hoạch của công ty tôi. Còn đây là Bạch Dương, giảng viên môn Mĩ thuật trường đại học Mĩ thuật & Kiến trúc."
"Trời, chị Hạ. Cứ giới thiệu là bạn trai cho nhanh, còn giảng viên với cả giáo viên, dài dòng quá đi mất."
"Không phải bạn trai thật mà, chỉ là bạn bình thường thôi."
"Ôi dào, có người yêu đẹp trai thế này mà còn dấu nữa, không hiểu chị đang nghĩ gì."
Lạp Khuyển đứng bên cạnh hắng giọng một cái. Á à ghen rồi. Còn Bạch Dương, anh có thể lên tiếng giải thích hộ tôi không vậy, đừng có trưng cái nụ cười cảm kích khi được khen kia nữa.
Sư Tử cười gượng gạo, cố gắng chuyển chủ đề.
"Em đang đi chơi với bạn trai mà cũng chịu khó quá nhỉ?"
Khuôn mặt vui đùa của Mia lập tức nổi đầy giông bão:
"Mối thù của Nam Thập Tự, em nhất định sẽ thay anh ấy trả."
Uông Lạp Khuyển thân mến, chị đây xin chia buồn cùng nhóc. Có một người bạn gái thế này chắc nhóc cũng phải khổ tâm lắm.
Để không tốn nhiều thời gian, Sư Tử hỏi luôn:
"Chloe đâu?"
"Cô ta đang ngồi ở bụi cây gần đài phun nước ở quảng trường trung tâm."
"Hả?"
Đúng là minh tinh, đến chỗ trốn gặm nhấm nỗi buồn cũng kỳ quặc. Đúng ra cũng phải đi vào quán bar hay vũ trường gì đó uống rượu giải sầu. Sư Tử lại chợt nhận ra, chính vì cô ta là minh tinh nên mới không đến mấy chỗ đó sao? Càng dễ lộ thân phận, hơn nữa, nếu để cánh nhà báo phát hiện thì chính là đại phiền phức.
Nhắc mới nhớ, chỉ vì chiêu mộ một minh tinh mà cô phải lặn lội từ ngoại ô lên tận trung tâm thành phố. Thật là phiền phức!
11/7/2018