Chúng ta là tình nhân. Chúng ta không thể ngừng yêu.-Marguerite Duras-

Còn nhớ hai năm trước, tôi được tạp chí cử sang Hồng Hông làm một loạt bài phỏng vấn đặc biệt liên quan đến sự kiện “Hồng Kông trao trả cho đại lục”. Mỗi lần kết thúc công việc của một ngày tới tận canh khuya, tôi lại ngồi trên bậc thềm đá của cảng Victoria, hút thuốc ngắm sao trời, ngửa cổ tới mức suýt gãy. Cứ cách một đợt, tôi lại rơi vào trạng thái mơ màng quên cả chính mình đi như vậy. Lúc đó, tôi quên hết sự tồn tại của vạn vật xung quanh, thậm chí quên cả chính mình. Trong đầu chỉ còn lại các tế bào trắng mờ mờ đang đập thoi thóp, một màn sương mù màu xanh đang lặng lẽ dâng lên.

Viết văn khiến tôi luôn bị rơi vào trạng thái đó, chỉ có điều giờ đây tôi cúi đầu ngắm các vì sao. Chúng lấp lánh giữa các chữ viết khi niềm hứng khởi bùng lên. Tôi thấy lúc đó mình như lên tới niết bàn. Tức là tôi không còn cảm thấy sợ hãi về bệnh tật, tai nạn, cô đơn, thậm chí cả cái chết, tất cả đều đã miễn dịch.

Nhưng cuộc sống thực luôn ngược với ước nguyện. Qua cánh cửa sổ, tôi nhìn thấy bóng người qua lại, những cành cây đen đúa đen xen nhau. Tôi nhìn thấy người yêu tôi và cả người tôi yêu, đầy ắp khát vọng, những gương mặt xa xôi và chịu nạn.

Trên sân thể thao trường học Mỹ, tôi thấy cả gia đình Mark. Hôm nay nom anh cực kỳ đẹp trai. Có lẽ điều này liên quan tới ánh nắng rực rỡ và môi trường tự nhiên. Đây là một trường học quý tộc chuyên dành cho con em nước ngoài, phảng phất như đang nằm trên mây, tách rời khỏi bụi trần cuộc sống. Vườn trường đều sạch bóng và tinh khiết như được dội qua nước, cả không khí cũng như được khử độc. Đúng là tinh thần chết tiệt của giai cấp thượng lưu.

Mark nhai kẹo cao su, vẫy tay chào chúng tôi và giới thiệu vợ. “Đây là Eva”. Eva vẫn nắm tay chồng, đẹp và quyến rũ hơn cả trong tấm hình mà tôi bắt gặp. Mái tóc vàng nhạt buộc đơn giản, tai đeo đôi khuyên bạc, áo len đen càng làm nổi bật làn da trắng. Dưới ánh nắng, màu trắng này như thêm hương thơm của mật ong, khiến người ta có cảm giác đang nằm mơ.

Cái đẹp của phụ nữ da trắng có thể làm đắm cả hạm thuyền. Trong khi đó, cái đẹp của phụ nữ da vàng lại ở đôi lông mày kẻ chỉ, cặp mắt quyến rũ như các cô gái trên quân bài thời còn hương sắc (như Lâm Ức Liên hoặc Củng Lợi vậy).

“Đây là Judy-đồng nghiệp của anh ở công ty. Đây là Coco-em họ Judy-, một nhà văn ghê gớm đấy”, Mark khoe. Eva hơi nheo mắt dưới nắng, cười rất tươi, bắt tay chúng tôi. “Đây là B.B con trai tôi”, anh bế một thằng cu ra khỏi chiếc xe đẩy, hơn nó một cái, đùa giỡn rồi chuyển nó cho Eva. “Anh phải ra sân đây”. Anh dậm dậm chân, mỉm cười liếc mắt với tôi rồi cầm túi đồ chạy về phòng thay quần áo.

Chu Sa cứ chuyện trò với Eva mãi. Tôi ngồi xuống thảm cỏ bên cạnh, nghĩ lại một lúc, thấy ngay từ phút đầu gặp vợ Mark, tôi thấy mình không đến nỗi ghen tức như dự đoán. Trái lại, tôi còn có cảm tình với cô ta. Ai bảo cô ta đẹp. Con người luôn yêu thích những thứ đẹp đẽ. Hoặc tôi thực sự là một đứa con gái tồi tệ, nhìn gia đình người ta hạnh phúc, tôi cũng thấy được an ủi? Ôi, ông trời.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu. Con mắt tôi luôn dán chặt vào Mark. Trông anh thật sinh động và khoẻ mạnh trên sân. Mái tóc vàng dập dờn trong gió, nó chao qua lắc lại như giấc mơ ngoại quốc của tôi. Tốc độ của anh, da thịt và sức lực của anh đã phô bày trước hàng trăm khán giả, chắc hẳn thực chất của vận động thể thao là một sự kết hợp tập thể với niềm hoan lạc tình dục ở mô hình lớn. Ngắm các cổ động viên trên khán đài và các cầu thủ dưới sân đều thấy hưng phấn tới mức khó có thể kiềm giữ mạch sục sôi trong thận và trên người họ. Không khí thoảng qua cũng mang đậm mùi đó.

Một số học sinh trong trường vừa uống coca vừa gào thét. Eva vẫn trò chuyện với Chu Sa (hình như tám chuyện thú vị hơn xem chồng thi đấu), nhưng quần lót tôi đã ướt đẫm. Chưa bao giờ, tôi thấy thèm khát Mark như lúc này. Dục vọng khiến tôi như quả táo bị gió lắc rung điên cuồng, rơi tọt vào lòng anh.

“Coco, mấy năm trước em từng ra một tập truyện ngắn nhỉ”, Chu Sa đột ngột cắt ngang sự chú ý của tôi.

“À, vâng”, tôi nói, thấy Eva đang cười duyên dáng với tôi.

“Tôi rất có hứng thú, không biết bây giờ có thể mua được không?”, cô hỏi bằng tiếng Anh.

“E rằng không mua được nữa, nhưng tôi còn một cuốn, có thể tặng cô, chỉ có điều đó là bản tiếng Trung”, tôi nói.

“Cám ơn cô, tôi đang định học tiếng Trung. Văn hóa Trung Quốc rất thú vị. Thượng Hải là thành phố khiến người ta lao đến nhiều nhất mà tôi từng gặp”, gương mặt cô ta thoáng ửng hồng, đúng là một thiếu phụ da trắng lắm nước. “Rảnh rỗi cuối tuần tới nhà tôi dùng cơm nhé!”, cô mời.

Tôi cố giấu vẻ căng thẳng, nhìn Chu Sa, có nên đi không nhỉ?

“Judy cũng tới nhé, còn có mấy người bạn Đức nữa”, Eva nói, “Tuần sau tôi về Đức rồi, mọi người cũng biết đấy, tôi làm việc trong bộ phận bảo vệ môi trường của chính phủ, không thể nghỉ phép lâu. Người Đức rất yêu thích bảo vệ môi trường tới mức cố chấp”. Cô cười, “Ở nước tôi, không có loại xích lô xì khói, cũng không có người phơi quần áo trên đường đi”.

“Ừ”, tôi gật đầu, lòng thầm nghĩ nước Đức có thể là một nơi cách thiên đường không xa, “Được rồi, tôi sẽ tới”.

Có lẽ Eva không phải là phụ nữ thông minh, nhưng rất đáng yêu.

Trong xe nôi, đứa trẻ bắt đầu kêu to “Bố, bố”. Tôi quay đầu lại, thấy Mark đang giơ nắm đấm, nhẩy cẫng lên, anh vừa sút vào một quả. Từ xa, anh hôn gió với chúng tôi. Eva nhìn sang tôi. Chúng tôi đều cười.

Lúc tới giảng đường tìm nhà vệ sinh, Chu Sa hỏi tôi có thấy Eva rất đáng yêu không?

“Có thể, điều đó càng khiến người ta thấy bi quan về hôn nhân”.

“Thật sao? Nhưng xem ra Mark rất yêu vợ mà”.

“Chuyên gia hôn nhân từng nói, một người thật lòng yêu người kia không đồng nghĩa là anh ta luôn giữ sự chung thủy trọn đời”.

Trong nhà vệ sinh, tôi phát hiện thấy một bức tranh hoạt họa khá sinh động. Bên trên là rừng cây xanh và một câu hỏi to đùng “Động vật đáng sợ nhất trên đời là gì?”. Từ nhà vệ sinh đi ra, tôi và Chu Sa đều buột miệng đáp, “Con người”.

Giờ giải lao, cả nhà uống nước khoáng, cười đùa vui vẻ. Tôi có cơ hội nói với anh mấy câu:

“Người nhà anh rất đáng yêu”.

“Ừ”, mặt anh rất khách quan.

“Anh yêu vợ không?”, tôi hỏi khẽ. Tôi không muốn vòng vo với anh, cách chọc dao trực tiếp có lúc mang lại khoái cảm. Tôi hơi ngại nhìn anh.

“Em ghen đấy à?”, anh hỏi vặn.

“Vớ vẩn, em không phải là con ngốc”.

“Đương nhiên rồi”, anh nhắn vai, nhìn sang bên cạnh, chào hỏi một người quen, rồi quay lại cười với tôi. “Em là yêu nữ hát vang vào ban đêm. Theo truyền thuyết ở nước anh, yêu nữ này xuất hiện ở sông Rhine, trèo lên phiến nham thạch, dùng giọng ca quyến rũ để mê hoặc các ngư dân đến hao mòn kiệt sức mà chết”.

“Thật không công bằng, ngay từ đầu là anh chủ động quyến rũ em thì có”.

Eva đi tới, ôm lấy vai chồng, nhướn mặt lên, hôn anh, “Đang nói chuyện gì thế?”, cô cười nhưng mặt hơi nghi ngờ.

“À, Coco đang kể một câu chuyện mới ấp ủ”, Mark tiện miệng đáp.

Trước khi trận đấu kết thúc, Dick tới tìm Chu Sa. Anh ta ăn bận giản dị nhưng khá thời trang, đầu tóc vuốt keo chải chuốt rõ ràng, phần tóc tơ trước trán hơi bay lên. Nhưng trên má trái của anh có một vết thương nom rất kỳ quái, xem ra vừa bị thương bởi thứ rất sắc. Anh ta chào hỏi tôi vài câu, cũng may chưa hỏi tôi tiểu thuyết viết đến đâu. Gần đây tôi không thể nào chịu nổi mọi người vừa gặp tôi đã hỏi về tiểu thuyết. Điều đó làm tinh thần tôi rất căng thẳng.

“Mặt anh sao thế?”, tôi chỉ vết thương trên mặt Dick hỏi.

“Bị đánh”, anh đáp vắn tắt. Tôi há hốc miệng, cảm thấy quả thực thật kì lạ. Anh ta có thể đắc tội với anh nhỉ? Tôi nhìn Chu Sa. Chị ra hiệu như thể mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.

Đầu tôi đột ngột loé lên một tia chớp, liệu có phải do người đàn bà điên rồ Madona không? Cô ta nói không cam tâm, lẽ nào lại sai người dung cách này để dạy người yêu cũ? Nếu đúng như vậy, thực sự là một thứ tình cảm bạo lực.

Mấy ngày nay, Madona không ở Thượng Hải. Cô ta mang theo thẻ tín dụng đi mua sắm điên cuồng ở Hồng Kông và sẽ ở lại đó một thời gian. Mấy đêm trước, cô ta gọi điện cho tôi nói một loạt những câu như mơ ngủ. Nào là đã đến tiên động của pháp sư Vương Bàn nổi tiếng nhất Hồng Kông, gần đây bị cáo trạng làm đại ca vận chuyển ma túy. Cô được khuyên là mọi chuyện giờ không thuận, cần xuất hành về phía Đông Nam, vì vậy cô tới Hồng Kông là rất đúng đắn.

Chu Sa và Dick muốn đi mua đồ sơn tường. Căn hộ Chu Sa mua trong hoa viên Thụy Hân do Dick phụ trách thiết kế. Nghe nói họ định sơn lên tường một gam màu phục cổ, thanh tao, có độ bóng sáng, có thể khiến người ta cảm thấy như đang ở sông Seine, vì chị đã mua bộ salông kiểu thập niên 30, chỉ sản xuất tại Pháp.

Các tiệm bán loại sơn này không nhiều. Họ nghe nói một cửa tiệm chính tại Phố Đông có bán.

Trận đấu vẫn chưa hết, họ đã bỏ đi. Một mình tôi ở lại mãi đến khi trận đấu kết thúc. Kết quả đội của Mark thắng.

Đầu tóc Mark ướt sũng, anh từ phòng thay quần áo đi ra. Anh đã thay quần áo, đi về phía chúng tôi. Eva và tôi vẫn đang trao đổi những cách nhìn khác nhau về văn hóa và ý thức của phụ nữ phương Đông và phương Tây. Cô cho rằng một phụ nữ phương Tây có chút ý thức nữ quyền sẽ được nam giới ngưỡng mộ. Tôi hỏi, “Thật sao?”, rồi cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc. Eva quay lại hôn chồng. “Cùng đi phố nhé, được không?”, cô ta hỏi tôi.

Trong siêu thị ở Phố Đông, Eva tự lên thang máy tới lầu 3 để xem đồ tơ tằm và đồ sành sứ. Tôi và Mark ngồi ở tiệm cà phê bên dưới, uống cà phê và không ngừng chọc B.B.

“Anh yêu cô ta không?…. Xin lỗi, em hỏi thật bất lịch sự, đó là chuyện riêng của hai người”, tôi nghịch một viên đường, mắt nhìn cái cột đối diện. Cây cột được quét một lớp sơn vàng sữa, bên trên vẽ một số hình trang trí, vừa vặn có thể chặn được tầm nhìn của đám người đi ra đi vào cửa tiệm.

“Đó là một phụ nữ lương thiện”, Mark đáp rất chung chung, một tay cầm tay con trai.

“Đúng vậy, hầu hết mọi người đều lương thiện. Kể cả anh và em”, tôi cười châm chọc. Mặc dù kiểu đố kị này không phù hợp với nguyên tắc trò chơi tình ái giữa chúng tôi. Một điều quan trọng nhất trong nguyên tắc này là luôn phải giữ thái độ bình thản bất kì lúc nào, không thể để khuynh hướng đau thương hoặc ghen tị”.

Có câu nói rất hay, “Đã quyết định thì làm, làm rồi thì phải chấp nhận tất cả”.

“Em đang nghĩ gì thế?”, anh hỏi.

“Đang nghĩ cuộc sống của em rốt cuộc sẽ ra sao. Còn nghĩ, liệu anh có gây cho em đau khổ không?”, tôi nhìn anh chằm chằm, “Sẽ có một ngày như vậy chứ?”.

Anh không nói gì, đột nhiên tôi bị một cảm giác buồn bã khống chế. “Hôn em đi”, tôi nói khẽ, tựa sát hơn vào bàn. Anh hơi ngần ngừ, rồi cũng vươn tới, ghé mặt lại, hôn lên môi tôi một nụ hôn nồng nàn và ẩm ướt.

Hình như đúng lúc tôi và anh vừa buông nhau ra, tôi thấy bóng của Eva xuất hiện ngay sau cái cột. Cô ta mỉm cười, tay xách lỉnh kỉnh mấy túi đồ. Thần kinh của Mark đã điều chỉnh lại bình thường chỉ trong một giây. Anh đón các thứ trong tay vợ, thoải mái nói với vợ mấy câu đùa bằng tiếng Đức mà tôi không hiểu được (tôi đoán là nói đùa vì thấy cô ta cười). Tôi như một kẻ ngoài cuộc đứng nhìn những cử chỉ yêu thương của vợ chồng họ, rồi nói lời cáo biệt. “Bữa tối cuối tuần sau, nhớ đến nhé”, Eva nhắc nhở.

Khi đứng trên bến chờ tàu qua sông, trời rất u ám, từng đám mây xám cứ dồn đống ở trên đầu, như một mảnh vải nhàu nhĩ. Dòng sông vàng lờ đờ, bên trên trôi đầy rác rưởi như chai lọ, hoa quả hỏng, đầu mẩu thuốc lá… Mặt nước khẽ gợn sóng, như lớp sô cô la bẩn. Ánh sáng loang loáng làm mắt không quen. Phía sau lưng là các tòa cao ốc của khu tài chính Lục Gia Chủy. Phía trước là khu kiến trúc bến ngoài hùng vĩ độc nhất vô nhị. Một con tàu chở hàng màu đen cũ kĩ từ bên phải trườn tới. Đuôi tàu treo cờ đỏ, nhìn thật nghịch mắt.

Tôi hít một hơi bầu không khí mát mẻ và hơi chua chua, ngắm nhìn bến Phố Tây ngày càng gần. Một cảm giác như bừng tỉnh chợt ùa tới. Hình như cách đây rất lâu, tôi đã từng mơ thấy cảnh này. Mặt nước vàng, không khí u buồn, đầu tàu rỉ sét lốm đốm hơi nghiêng ngả, chậm rãi nhích xeo xéo về phía bến. Cũng giống như gần gụi một người đàn ông, giống như tiếp xúc với một tâm linh của một thế giới khác.

Gần một chút, gần thêm chút nữa, nhưng có lẽ cả đời không bao giờ chạm tới được. Hoặc gần hơn chỉ vì chia ly cuối cùng.

Tôi đeo kính đen, bước xuống tấm ván cầu, đi vào dòng người trên đường Sơn Đông. Đột nhiêu, tôi muốn khóc. Mỗi người đều có những cơn xúc động muốn khóc, thượng đế cũng không loại trừ.

Trời đột nhiên đổ mưa, mặc cho mặt trời vẫn chói lọi bên trên. Mặt trời dần giấu đi ánh sáng, gió to nổi lên.

Tôi trú mưa trong một bưu điện bên mình. Nơi đây cũng chen chúc rất nhiều người trú mưa như tôi, Một luống khí ẩm ướt tỏa ra từ tóc tai, áo quần, giầy dép. Tôi tự an ủi mình. Mùi khí này tuy không tốt lành, nhưng so với đám lều trại tị nạn của dân nghèo ở biên giới Kosovo và Anbani còn tốt hơn nhiều. Chiến tranh thật đáng sợ. Chỉ cần vừa nghĩ đến vô số các thảm họa trên trái đất, tôi đã nghĩ thông. Một đứa con gái trẻ trung, ưa nhìn và biết viết sách như tôi quả thực vẫn may mắn và hạnh phúc xiết bao.

Tôi thở dài, lật giở mấy tờ báo trên quầy hồi lâu, bất chợt bắt gặp thông tin từ Hải Nam. Cảnh sát đã phá một vụ án buôn lậu xe hơi ngoại đắt tiền với quy mô lớn, có dính líu tới giới lãnh đạo cao cấp trên đảo Lôi Châu.

Tôi vội vã rút sổ điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho Thiên Thiên. Còn nhớ tôi và anh không liên lạc với nhau đã một tuần qua. Thời gian trôi quá mau, đã đến lúc anh phải quay về.

Sau khi trả tiền tại quầy, tôi bước vào buồng điện thoại số bốn. Tôi bấm máy, rất lâu không thấy ai bắt máy. Đúng lúc định gác máy, tiếng của Thiên Thiên vẳng tới nghe mơ hồ. “Em đây…., anh thế nào rồi?”, tôi hỏi.

Hình như anh vẫn chưa tỉnh, hồi lâu mới trả lời, “À, Coco”.

“Anh ốm đấy à?”, tôi chợt cảnh giác. Giọng anh quả thực có điều gì không ổn, như từ kỷ nguyên Jura xa xôi trôi dạt tới, không có sức lực, thậm chí cũng không liền mạch về ý thức. Anh mơ màng và trĩu nặng hừ một tiếng.

“Có nghe thấy em nói không?…. Em muốn biết rốt cục anh làm sao?”, tôi sốt ruột, cao giọng. Anh không nói, chỉ thở khe khẽ và chậm chạp.

“Thiên Thiên, anh nói đi, đừng làm em lo”. Im lặng rất lâu, dài như nửa thế kỷ, nén chặt những bức bối bất an.

“Anh yêu em”, Thiên Thiên nói như đang mơ.

“Em cũng yêu anh”, tôi đáp, “Anh ốm thật à?”.

“Anh… rất tốt”.

Tôi cắn môi, đầu rối như tơ vò, nhìn chằm chằm vào tấm kính. Trên đó có không ít những vết bẩn màu xám. Đám người bên ngoài cửa số đã tản dần. Xem chừng mưa đã tạnh.

“Thế khi nào anh về?”, giọng tôi rất lớn, sợ nếu không lớn tiếng như vậy không thể thu hút được sự chú ý của anh. Anh có thể lăn ra ngủ bất cứ lúc nào và biến mất ở đầu dây bên kia.

“Có thể giúp anh một chuyện được không?… Gửi cho anh ít tiền”, anh nói nhỏ.

“Cái gì, tiền trong thẻ tín dụng, anh dùng hết rồi sao?”, tôi kinh ngạc. Trong thẻ có hơn ba mươi ngàn đồng, cứ cho giá cả ở Hải Nam cao ngất đi nữa, nhưng anh cũng không thích mua sắm, không lấy tiền đi tán gái, anh như một đứa trẻ ngây thơ không khát khao, không đòi hỏi, vậy không thể tiêu tiền như nước được. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì. Trực giác của tôi bị một bóng đen úp chụp xuống.

“Ở ngăn kéo bên phải trong tủ quần áo có sổ tiết kiệm, rất dễ tìm”, anh nhắc tôi. Tôi đột nhiên rất tức giận, “Anh làm sao? Anh phải nói cho em biết anh tiêu tiền vào cái gì? Không được giấu diếm. Nếu tin em, hãy cho em biết sự thật”.

Lại im lặng.

“Không nói không gửi tiền”, tôi dọa anh bằng giọng ngang phè.

“Coco, anh rất nhớ em”, anh lẩm bẩm. Sự dịu dàng màu đen như bóp nghẹt lấy tôi. “Em cũng vậy”, tôi xuống giọng.

“Em sẽ không bỏ anh chứ?’.

“Không bao giờ”.

“Dù em đã có người đàn ông khác, cũng đừng bỏ anh”, anh khẩn cầu. Lúc này, ý chí anh thật mềm yếu. Một không khí bất an dần lan tỏa từ đầu dây điện thoại trong tay.

“Thiên Thiên, sao thế?”, tôi hỏi nhỏ.

Giọng anh rất yếu, nhưng anh vẫn kể ra được câu chuyện đáng sợ. Tôi tin mình không nghe lầm chút nào, anh đang dùng ma túy.

Sự việc trải qua ắt hẳn là thế này, một chiều nào đó, anh tình cờ gặp phải người quen trong một tiệm ăn nhanh trên đường. Đó là Lý Lạc-cậu bạn mà anh từng quen trong Trung tâm sức khoẻ sinh sản ở Thượng Hải. Anh ta cũng tới Hải Nam, sống trong gia đình người họ hàng ở đây, làm thuê cho phòng răng tư nhân do họ mở.

Họ nói chuyện với nhau rất tâm đắc. Có lẽ Thiên Thiên đã im lặng suốt một thời gian, nay đột nhiên có đối tượng để tâm sự nên rất vui sướng. Lý Lạc đưa anh đi nhiều nơi, đều là những nơi trước đây anh không hề biết, hoặc có biết cũng không dám tới một mình. Nào là sòng bạc dưới hầm, tiệm cắt tóc trong bóng tối, những nhà kho bỏ hoang luôn có người tới tụ tập. Thiên Thiên không mê mẩn những trò đó nhưng lại bị một người bạn rất có kiến thức, thông minh và hòa nhã lôi cuốn.

Hắn nom rất thân mật, nhưng dưới lớp vỏ nhiệt tình đó lại là một vẻ lạnh lùng vô hình. Nhưng đó lại chính là loại tính cách mà Thiên Thiên có thể tiếp cận. Họ đều có một đôi mắt đen lúc lạnh lúc nóng, làm gì cũng lặng lẽ, nói cũng được, nghe cũng được, cười cũng được, ánh mắt lúc nào cũng u buồn.

Miền Nam khiến tâm tính con người thư thái hơn trong gió. Họ đi dạo vai kề vai, bàn luận về thế hệ Henry Miler, cùng ngồi trên ban công ngắm chiều tà, uống thứ nước trắng tinh khiết trong dừa tươi. Trên đường cái không xa, mấy cô gái da trắng, trang điểm rất đậm bắt đầu xuất hiện. Họ có vẻ lẳng lơ của gái làng chơi, nụ cười giả tạo, cái mũi đáng thương, bầu ngực nặng trĩu và tuyệt vọng như hóa thạch thời tiền sử. Không khí miền Nam vừa ồn ào, vừa quyến rũ và đầy ảo tưởng.

Tại phòng khám của người bà con Lý Lạc, Thiên Thiên lần đầu tiên thử tiêm mooc-phin. Đó là do Lý Lạc thị phạm trước rồi rủ rê anh theo. Trong phòng không có ai, đêm đã khuya. Ngoài đường vẳng tới thứ ngôn ngữ địa phương nghe không hiểu. Tiếng còi xe tải chở hàng nặng nề chạy qua, tiếng còi tàu từ bến xa vẳng tới.

Tất cả như một nơi khác trên thế giới. Những dãy núi, hang động không tên chập chùng như mắc cửi, tạo nên cái bóng lập thể khổng lồ. Gió ngọt ngào thổi qua những cành cây lớn. Những đóa hoa không tên màu phấn hồng nở rực dưới thâm cốc, đóa nọ tiếp đóa kia, liên miên không ngớt, tạo thành một đại dương màu phấn hồng, ấm nóng như tử cung của mẹ. Cảm giác say sưa có độc thấm vào từng không gian trên đất, xọc thẳng vào tế bào màu đỏ trong tim.

Trăng lúc ẩn lúc hiện, ý thức lúc có lúc không.

Sự việc biến đổi tới mức không tài nào khống chế nổi. Thiên Thiên hằng đêm đi vào giấc ngủ mộng mị màu phấn hồng. Thứ dịch thể màu phấn hồng đó rất tự nhiên thấm qua làn da anh. Chất độc như nước lũ thời nguyên thủy cứ ào qua người anh. Thân thể anh mềm nhũn, bất lực. Thần kinh của anh như đứt đoạn.

Tới giờ, tôi vẫn không muốn chứng kiến lại cảnh đó. Nó là điểm chuyển ngoặt xảy ra trong cả câu chuyện đột ngột bị tụt dốc. Có lẽ nó đã được định sẵn ngay từ khi bắt đầu, không tài nào trốn tránh nổi. Nó khởi đầu từ cái ngày cậu bé Thiên Thiên nhận hộp tro của bố ở sân bay, từ ngày anh mắc bệnh câm lặng và bỏ học, từ ngày anh gặp tôi ở tiệm Lục Đế, từ cái đêm đầu tiên anh nằm trên người tôi, yếu ớt và bất lực, mồ hôi tuôn ra như tắm, từ ngày tôi và người đàn ông khác lên giường. Từ những thời khắc đó, anh đã rơi vào cơn tuyệt vọng và những giấc mơ không tài nào rũ ra nổi. Đúng vậy, anh khó có thể tách ra khỏi chúng, không thể phân giới hạn, chỉ có thể sống suốt đời trong bóng tối cùng “của quý” dịu dàng và khó thể buộc tội kia, coi như chết cả đời. Chỉ vậy mà thôi.

Cứ nghĩ đến đó, tôi lại muốn la lên. Những khiếp sợ, điên cuồng đã vượt qua cả sự tưởng tượng của tôi, quá sức lực của tôi. Những ngày tháng sau đó, gương mặt thiên sứ của Thiên Thiên vừa lóe lên, tôi đã muốn ngã gục. Khi trái tim đau đớn, có thể đau tới chết.

Mọi việc mua thuốc đều do Lý Lạc làm. Tiền của Thiên Thiên bị đổi thành từng gói bột trắng. Hai người nằm lỳ trong khách sạn, con mèo ngủ cạnh ti vi. Ti vi bật suốt ngày, đầy ắp thông tin về các vụ án và công trình chính quyền thành phố. Họ hầu như không ăn uống gì. Sự thay đổi chất trong cơ thể gần như tụt xuống không. Cửa mở, người phục vụ mang cơm tới, lười đến nỗi không muốn bước đi. Trong phòng tỏa ra một thứ mùi kì dị như thứ hỗn hợp mát lạnh và rữa nát của hoa quả ướp lạnh trong bụng xác chết.

Rồi dần dà để tiết kiệm tiền hoặc có lúc không tìm được người bán quen, họ ra tiệm mua si rô ngậm ho, dùng khi cần kíp. Lý Lạc dùng cách thức rất thủ công là đổ si rô ra một cái thìa cà phê, đun nóng lên thành một thứ gây say, dùng làm đồ thay thế, mùi vị quả thực rất tệ nhưng có còn hơn không.

Một hôm, con mèo bỏ đi, không có gì ăn suốt mấy ngày. Đã từ lâu, nó không còn được chủ chăm sóc, thế nên tới một ngày, nó quyết định phải bỏ đi. Khi đi, bụng nó lép kẹp, lông đen xỉn, gầy giơ xương như không thể sống được bao lâu.

Sau khi bỏ đi, mãi không thấy nó về. Không phải nó chết, mà đã trở thành một tên mèo hoang chuyên ăn rác rưởi ban đêm và gào gọi bạn tình ở một góc đường nào đó.

Tình hình đã trở nên tồi tệ như vậy, tôi sững sờ hồi lâu, đầu óc hoảng loạn. Mất ngủ càng khiến cơ thể bị nóng và ra mồ hôi. Tất cả các bóng cứ chập chờn di chuyển xung quanh, ghi lại hàng nghìn hàng vạn tình cảnh tuyệt vọng. Trong cái đêm nóng bức và tuyệt vọng đó, tôi nằm trên giường, trăn trở suy nghĩ mất cả đêm, lật giở lại hết lượt những ngày tháng tôi và Thiên Thiên quen nhau không theo một trình tự nhất định. Đầu óc tôi như một cái màn hình phủ đầy bụi xám. Tôi và người yêu của tôi là cặp nam nữ bi thương nhất thế giới.

Nhưng chúng tôi yêu nhau thắm thiết như vậy, không ai rời bỏ ai được, nhất là hiện nay. Nỗi lo sợ Thiên Thiên có thể thành hạt bụi, biến mất bất kì lúc nào khiến tim tôi đau thắt. Tôi thấy mình yêu anh hơn. Tôi trông ngóng trời sáng, nếu không, tôi sẽ phát điên mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play