Đêm đó tôi không viết nổi chữ nào, đầu óc trống rỗng. Bên trong như có một
con ruồi bay qua bay lại trong không trung như tìm kiếm chút thức ăn
nhưng không thấy được linh hồn đáng giá nào.
Tôi thấy buồn phiền, không biết giấu mình vào đâu trước độc giả. Nói một cách khác, tôi
không muốn tiểu thuyết và cuộc sống thực của tôi hòa làm một. Thực ra,
tôi lo ngại hơn là cùng với sự phát triển các tình tiết trong tiểu
thuyết, cuộc sống sau này của tôi sẽ nảy sinh những tác động khó lường
trước.
Tôi luôn cho rằng sáng tác là một dạng hành vi đầy ẩn ý
như ma thuật. Nhân vật chính là một cô gái cũng giống tôi, không muốn
tìm kiếm một cuộc sống bình thường. Cô có khát vọng, có hai người đàn
ông, nội tâm luôn dằn vặt. Cô tin tưởng một câu: hút cạn nhựa sống như
một con đỉa, bao gồm cả những khoái lạc bí mật, những vết đau không ai
hay, những hưng phấn bất ngờ. Cô ta cũng giống tôi, sợ sau khi chết phải xuống địa ngục, không được xem phim, không được mặc bộ đồ ngủ thích
hợp, không được nghe tiếng nhạc của Mono, vô vị tới không thở nổi.
Tôi châm thuốc, đi lại trên sàn, bật nhạc rất to, thậm chí còn lật tung
ngăn kéo của Thiên Thiên xem anh có giữ lại những mảnh giấy làm tôi kinh ngạc và yêu thích hay không. Cuối cùng tôi bật máy ghi âm, lật lại đoạn Mark nói. Tôi ngần ngừ, không biết có nên gọi điện cho anh ta không.
Thiên Thiên vừa đi, tôi đã muốn gọi cho một người đàn ông khác. Nghĩ tới đây, tôi lại nhăn nhó.
Nhưng tiếp theo, tôi nghĩ ra hai lý do,
một là tôi không yêu người đàn ông này. Anh ta không thể thay thế nổi vị trí của Thiên Thiên trong trái tim tôi. Gương mặt anh ta chỉ viết chữ
dục vọng. Hai là, chưa chắc anh ta nhận được điện thoại của tôi vì tắt
máy chẳng hạn.
Thế nên tôi bấm số. Đầu dây bên kia tút dài. Tôi
nhả khói, lơ đễnh ngắm nghía các đầu móng tay. Chúng đã được tỉa tót gọn gàng. Trong chớp mắt, tôi nhìn thấy đôi bàn tay mình bò lên tấm lưng
vạm vỡ của Mark. Chúng giống như đôi bướm đang ra sức lay động, rên rỉ.
Không gian tỏa mùi dục vọng.
Chợt đầu dây bên kia vẳng tới tiếng một phụ nữ, phá tan những tưởng tượng của tôi. “Xin chào!”, cô ta nói.
Tôi giật mình, chào đáp lại theo bản năng rồi hỏi, “Có Mark ở đó không?”.
“Anh ấy trong phòng tắm, cô có nhắn lại gì không”, cô ta nói tiếng Anh giọng Đức rất nặng.
Tôi lịch sự nói không cần, sẽ liên lạc lại sau. Tôi gác máy, tâm trạng buồn bã ủ dột bao trùm lấy tôi. Gã người Đức này quả nhiên còn có người
tình, tất nhiên cũng có thể là vợ gã. Chưa bao giờ Mark kể cho tôi về
đời tư, tôi cũng không hỏi. Giữa chúng tôi cho tới giờ vẫn đơn thuần là
“quan hệ tình dục”.
Tôi trầm ngâm nằm trong bồn tắm, bên trên bày đầy các túi thơm hoa hồng. Chai rượu vang đỏ đặt bên phải, rất dễ với
lấy. Đây là lúc tôi mềm yếu nhất, cũng là lúc tôi si mê mình nhất. Tôi
tưởng tượng lúc này có một người đàn ông đẩy cửa phòng tắm, đi vào, vợt
hết đám bọt xà phòng và cánh hoa trên mặt nước, hoan hỉ khai quật phần
bí mật nhất trên cơ thể tôi như khai quật bảo bối. Ngắm nghía tôi run
rảy trong bàn tay thô bạo của anh ta như cánh hoa bị vày vò, ngắm nhìn
đôi mắt tôi ươn ướt dưới ánh đèn vì ngượng ngùng, đôi môi tôi hết mở ra
rồi khép lại, cặp đùi chuyển động theo hướng hoan hỉ.
Đột nhiên
tôi nhớ tới Thiên Thiên, anh có ngón tay độc nhất vô nhị, đã làm cho tôi vô số lần những lần ru ngủ đầy ý thơ trôi trên nhục dục. Đúng vậy, như
lột bỏ đi những lớp mờ sương khói sẽ đạt được trực tiếp cơn ru ngủ đúng
giữa tình yêu. Tôi nhắm nghiền mắt, vừa uống rượu vừa vuốt ve giữa hai
đùi. Kiểu dày vò như vậy khiến tôi hiểu được tại sao Aleksandr trong
“Mặt trời độc” lại lựa chọn cái chết trong bồn tắm.
Điện thoại
đột nhiên réo vang. “Thiên Thiên”, tim tôi giật thót, mở to mắt, rướn
người chụp lấy máy điện thoại treo bên phải trên tường.
“Xin chào, Mark đây”.
Tôi hít một hơi sâu, “Chào anh”.
“Em vừa gọi cho anh, đúng không?”, anh hỏi.
“Không”, tôi cãi, “Em không gọi cho anh điện thoại chết tiệt gì, em vẫn đang tắm trong vui vẻ, trong cô quạnh…”. Tôi nuốt một ngụm rượu, cười ha hả.
“Vợ anh nói, trong lúc anh tắm có một cô gái gọi tới. Nghe giọng biết là
người Trung Quốc. Anh đoán là em”. Giọng anh ta có vẻ đắc thắng, như thể biết chắc tôi nhớ anh ta vậy.
“Nói như vậy, anh đã có vợ?”.
“Cô ấy vừa từ Berlin tới, đến Thượng Hải dự Noel, một tháng nữa sẽ về”.
Thật lạ, anh dùng kiểu nói thật an ủi, như nghĩ rằng tôi sẽ rất buồn
phiền vì chuyện này.
“Cô ta có bận lắm không? À, đúng rồi, em nhớ ra một chuyện. Anh đã thay ga giường chưa?…. Để em đoán xem, chắc chắn
đã thay rồi. Nếu không cô ta sẽ ngửi thấy mùi đàn bà Trung Quốc”, tôi
khẽ cười, biết mình hơi say. Cảm giác lơ mơ say thật dễ chịu, nghĩ cái
gì cũng thoáng, đám mây đã tản hết, trước mắt chỉ cần ánh sáng chói lọi.
Đã 25 tuổi, năng lực khống chế những sự cố bên ngoài rất mạnh, cứ coi như
giờ đây anh ta có nói muốn chia tay với tôi, hoặc nói sắp đi lên sao
Hỏa, tôi cũng không lấy làm tuyệt vọng. Tỉnh táo cư xử mối quan hệ giữa
tôi và anh ta, một là một, hai là hai, đừng mê muội làm mất phương
hướng.
Anh ta cũng cười, giáng sinh sắp đến, công ty sẽ cho nghỉ
một đợt dài, anh ta hy vọng có cơ hội gặp tôi. Mark nói chuyện với tôi
bằng tiếng Trung. Tôi đoán rằng vợ anh ta đứng bên cạnh, một chữ cắn đôi cũng không hiểu. Đàn ông luôn dám bao sân ngay trước mặt đàn bà như
vậy. Họ sẽ nói “yêu em và trung thành với em là hai chuyện hoàn toàn
khác nhau”. Phần lớn đàn ông không thích ứng với kiểu một vợ một chồng.
Họ ấp ủ cái thời lịch sử trong hậu cung cổ đại có tới ba ngàn thiếp nâng khăn sửa túi.
Anh nói mấy hôm nữa có người bạn làm phóng viên từ Đức tới, muốn giới thiệu cho chúng tôi quen nhau. Bạn anh có kế hoạch
phỏng vấn các cô gái trẻ có cá tính ở Thượng Hải.
Nói cho cùng,
ăn tối với một người tình và với một phóng viên cũng không phải là
chuyện xấu. Hôm đó, trước khi ra cửa, tôi trang điểm cẩn thận, rất mê
thích cái cảm giác thoa son tự mê mẩn khi đứng trước gương. Vì thế tôi
tình nguyện kiếp sau vẫn làm đàn bà. Trang điểm kĩ nhưng không lộ liễu,
phụ nữ Thượng Hải bẩm sinh đã biết chăm chút những tiểu tiết.
Tử
vi ghi màu đen là màu may mắn cho chòm sao của tôi. Bởi vậy, tôi mặc váy đầm bó cao cổ màu đen, đi đôi guốc cao tới mức người ta phát sợ, tóc
búi lên cao rất đơn giản, cắm thêm một chiếc lược ngà voi, trên tay là
chiếc lắc bạc mà Thiên Thiên tặng. Ăn bận như vậy, tôi có cảm giác an
toàn, tôi biết mình đẹp.
Tiệm ăn Monthebund ở bến ngoại là một
tiệm ăn có chủ là cặp chị em người Austrlia, giá cả cắt cỏ nhưng đồ ăn
lại không ngon. Kinh doanh ở đây rất tốt, khách nước ngoài làm việc ở
Phổ Đông đều vượt sông sang đây dùng cơm. Dàn đèn rủ, cao hai mét, hàng
bao lơn bằng sắt lượn hoa, bàn ăn rộng thênh thang, trơ trọi, nhưng có
thể lại phù hợp với khẩu vị thẩm mỹ nghiêm trang, đơn giản của dân tộc
Đức. Mê nhất là ban công lớn bên ngoài tiệm ăn. Ở đó có thể ngắm nhìn
được hai bờ sông.
Anh bạn phóng viên của Mark tên là Ruanda, mắt
đen, tóc đen. Đời tổ phụ của anh đã từ Thổ Nhĩ Kỳ di dân sang Đức. Thoạt đầu chúng tôi luận bàn về bóng đá và triết học. Nói chuyện với người
Đức về bóng đá tuy có chút tự bi, nhưng về triết học, nước tôi chả kém
cạnh gì. Ruanda sùng bái Khổng Tử, Lão Tử. Bậc tiền bối thứ nhất đã
khích lệ anh đi khắp thế giới tìm kiếm chân lý vĩnh hằng của loài người. Bậc tiền bối thứ hai đã an ủi anh những lúc anh đau khổ và cô đơn.
Theo đề nghị của Ruanda, tôi bắt đầu kể về những kinh nghiệm đã trải qua,
bao gồm cả tập truyện của tôi đã gây những phản ứng quái dị, giải thích
về mối quan hệ giữa tôi với thế hệ phụ huynh, về người bạn trai cũ. Khi
kể về Thiên Thiên, tôi liếc nhìn Mark. Anh ta đang cắt một miếng đùi cừu chấm tương thực vật, giả vờ không nghe thấy.
Tôi kể rất thẳng
thắn. Thiên Thiên là người yêu duy nhất của tôi, là món quà mà thượng đế đã ban tặng tôi, mặc dù tôi luôn linh cảm rằng đó là một tình yêu không có hy vọng, nhưng tôi không muốn và cũng không thể thay đổi được điều
gì, dù chết cũng không ân hận. Nói tới cái chết, tôi không thấy sợ. Tôi
chỉ sợ phải sống vô vị, thế nên tôi đã viết. Tiếng Anh của tôi không tốt lắm, có lúc phải nhờ Mark dịch hộ. Anh giúp tôi dịch rất nghiêm túc.
Mark luôn giả vờ coi tôi như một người bạn bình thường, nhưng anh không nhịn nổi luôn ngắm nhìn tôi. Anh kể một số chuyện tiếu lâm, chẳng hạn như
khi anh vừa học tiếng Trung, luôn nói nhầm từ “ví tiền” thành “bao quy
đầu”. Có một lần anh chuẩn bị mời một đồng nghiệp người Trung Quốc đi
dùng cơm, đi được nửa được sờ không thấy ví đâu, anh ngượng ngùng nói
với người đó rằng, “Xin lỗi, mình không mang theo bao quy đầu”.
Tôi cười phá lên. Anh kể toàn chuyện hài, dù chỉ dăm câu cũng thấy rõ bản
tính vui vẻ. Chợt bàn tay anh lần tìm đùi tôi dưới gầm bàn. Đây là một
hành động rất mạo hiểm. Trong một câu chuyện, tôi cũng từng viết cảnh sờ nhầm người dưới gầm bàn. Nhưng anh đã tìm đúng đầu gối tôi, vuốt ve tới mức tôi phát ngứa, phải bật cười. Thấy tôi cười vui vẻ, Ruanda còn nói, “Cứ cười thế nhé, để tôi chụp vài tấm”.
Tôi dùng tiếng Trung hỏi Mark: “Phỏng vấn thế này cũng không hay phải không, chỉ nhằm thỏa mãn
thói hiếu kỳ của người Đức về một đất nước phương Đông thần bí, nữ nhà
văn trẻ có xu hướng ngược dòng”.
“Không, không, truyện của em rất hay, tin chắc rất nhiều người sẽ tôn trọng em. Sẽ có một ngày tiểu
thuyết của em sẽ được dịch thành tiếng Đức”.
Ăn tối xong, chúng
tôi tới Goya trên đường Tân Hoa. Đó là một tiệm rượu có tới hơn bốn chục loại rượu Martini, ghế bành la liệt khắp nơi, nến thắp rực rỡ, những
bức mành sa rủ tha thướt và có loại nhạc tuyệt đối ru ngủ. Tôi rất thích chủ tiệm. Đó là một cặp tình nhân trẻ rất đẹp từ Mỹ tới. Cô gái có tên
là Tống Khiết, vẽ tranh rất đẹp. Da mặt cô trắng bệch, là thứ màu trắng
thần bí nhất mà tôi từng gặp phải, dù người ta có thoa lên bao nhiêu
phấn trắng cũng không thể bì được.
Chúng tôi lần lượt gọi rượu.
Tôi kêu bồi rượu thay một đĩa nhạc khác. Tôi biết họ có đĩa “Numy” của
Portishead. Loại nhạc này rất phù hợp với loại rượu tôi gọi. Có một kỳ,
tôi và Thiên Thiên thường tới đây uống rượu. Nơi đây như một chiếc tàu
cổ bị chìm dưới đáy biển, luôn luôn có cảm giác buồn ngủ trĩu nặng từ
trần nhà đổ xuống, đè lên não, khiến người ta ngẩn ngơ. Rượu càng uống
càng nhiều, ghế sô pha càng ngồi càng rơi xuống chìm nghỉm, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi tê tê. Chốc chốc lại có người uống say quá, ngật
đầu trên salông ngủ thiếp đi, lát sau tỉnh dậy, lại uống tiếp, rồi lại
ngủ, mãi cho tới khi có tiếng cười giòn của các cô gái xinh đẹp vọng tới mới bừng tỉnh. Tóm lại đây là một nơi dịu dàng rất nguy hiểm. Khi một
người muốn tạm thời đánh mất bản thân thì ngồi xe tới đây.
Tôi
luôn gặp một số người khá tiếng tăm trong giới nghệ thuật Thượng Hải,
các họa sĩ, nhạc sĩ, người làm truyền thông, cũng coi là biết nhau. Tới
đây cũng gật đầu chào, hỏi dăm câu sức khoẻ. Mark ngồi bên cạnh tôi, nói tiếng Đức với Ruanda. Thứ ngôn ngữ này lôi tôi tách rời khỏi thế giới
của họ. Tôi vui sướng uống rượu, ngửa cổ lên uống thật ngon. Tôi chợt
nhớ về một con thiên nga trong mơ. Tôi đang đau thương, u buồn, tự chìm
đắm.
Tay Mark cứ tới thăm hỏi đùi và ngực tôi không một tiếng
động. Đột nhiên tôi nhìn thấy bà chị họ Chu Sa và một gương mặt đàn ông
quen thuộc lọt vào tầm nhìn của tôi. Tôi mở to mắt, chị tôi và Dick đang nắm tay nhau rất thắm thiết, và dường như họ cũng nhìn thấy tôi chỉ
trong một giây. Nhưng họ không có phản ứng gì bất thường, tiến tới chỗ
chúng tôi rất nhanh.
Mark nhận ra Chu Sa, gọi tên tiếng Anh của chị, “Chào Judy”.
Sau khi chuyển tới công ty tư vấn đầu tư của Đức này, Mark là ông chủ của
chị. Nghe tôi giới thiệu Chu Sa là chị họ, Mark có vẻ ngạc nhiên, “Hai
người không giống nhau một chút gì cả”, anh nói, “Nhưng cả hai đều là
những cô gái thông minh và quyến rũ”. Anh cúi người, ra vẻ cung kính. Có thể đột ngột gặp “quân” ở đây, lại là họ hàng với người tình bí mật của mình, anh chưa được chuẩn bị về tâm lý. Tôi có thể tưởng tượng anh sẽ
có bộ dạng khác hẳn khi đi làm, nghiêm túc, cẩn thận, cương quyết với
nhân viên, làm việc đâu ra đấy, đúng quy định, như thể một cỗ máy đủ dầu mỡ, được vận hành với tốc độ cao nhất. Y hệt chiếc đồng hồ Đức treo
trên tường ở nhà tôi, đúng tới từng phút từng giây, rất đáng tin cậy.
Có lẽ Chu Sa cũng đoán được quan hệ giữa tôi với Mark. Chị mỉm cười, nháy
nháy mắt. Tôi chú ý thấy chị mặc áo hở lưng hiệu G2000, nom thật đẹp,
như thể một cô người mẫu từ biển quảng cáo mùa xuân Paris bước xuống
vậy.
Nhưng điều khiến tôi quan tâm hơn lại là chuyện anh chàng
họa sĩ Dick khôi ngô và bà chị họ tôi lại ở bên nhau, tay trong tay. Rõ
ràng không phải là bạn bè bình thường, gương mặt như những người đang
yêu cuồng nhiệt. Vậy Madona đang ở đâu?
Âm nhạc và rượu khiến
người ta lơ mơ muốn ngủ. Tôi ngủ thiếp đi. Lúc tôi tỉnh giấc, Chu Sa và
Dick đã đi, Ruanda cũng muốn về khách sạn Ngân Hà. Mark liền nói, “Vậy
đưa cậu về khách sạn trước”, anh lại quay đầu, nói với tôi, “Rồi đưa em
về sau”.
Có thể tôi uống nhiều thật, đầu tựa vào bờ vai của Mark, ngửi thấy mùi nước hoa của vùng Bắc Âu và mùi động vật nhàn nhạt trên
cơ thể anh. Thứ mùi gợi tình lạ lẫm này có lẽ là điểm quyến rũ tôi nhất ở anh. Xe lướt qua khách sạn Ngân Hà, thả Ruanda xuống, rồi tiếp tục lao
về phía nhà tôi. Tôi ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Anh trầm ngâm. Bên
ngoài cửa xe là đèn đường và các dãy phố đua nhau vụt qua. Tôi thầm nghĩ tới giờ mình vẫn chưa biết rõ trong mắt anh ta, mình đóng vai trò gì.
Thế nhưng chả sao, anh ta cũng không vì tôi mà ly hôn hoặc phá sản. Tôi
cũng không dâng hiến cho anh ta tất thảy ánh sáng và sự cuồng si. Cuộc
sống là vậy, làm tiêu hao bao năm tháng trong sự di chuyển quyền lực
giữa đàn ông, đàn bà và giải phóng.
Xe đã tới nhà, tôi thừa nhận
mình có phần đau buồn. Sau khi uống rượu rất dễ thấy đau buồn. Anh xuống xe cùng tôi, cùng lên lầu. Tôi cũng không cự tuyệt. Khi anh bắt đầu cởi quần áo của tôi, điện thoại chợt réo vang. Tôi nhấc ống nghe, giọng của Thiên Thiên vang lên.
Tiếng của anh nghe xa vời nhưng vẫn rất
rõ. Trong điện thoại không ngừng nghe thấy tiếng mèo kêu và tiếng lạo
xạo. Anh khoe sống trong một khách sạn sát bờ biển, chịu ảnh hưởng của
nguy cơ kinh tế Đông Nam Á, giá phòng và đồ ăn đều rất rẻ. Mỗi ngày tiêu pha chưa quá 200 đồng. Tới phòng xông hơi cũng chỉ có một mình anh.
Nghe giọng Thiên Thiên rất vui vẻ. Anh cũng khoe con mèo rất ổn, và ngày mai anh định ra biển bơi.
Tôi không muốn nói với anh những gì.
Mark đã ôm tôi đặt lên chiếc bàn cạnh điện thoại. Một tay tôi vừa cầm
ống nghe, một tay vừa túm lấy vai anh. Anh chúi đầu xuống bụng tôi, đầu
lưỡi liếm phần kín của tôi qua lớp quần lót, làm tôi khó chịu không tả
nổi, toàn thân cứ nhũn ra như kiệt sức. Tôi cố hết sức để nói chuyện
thật tự nhiên, hỏi thăm Thiên Thiên về khí hậu ở đó, các cô gái ăn bận
váy gì, có đi vào rừng dừa không, có ai cám dỗ anh không. Mọi người nhìn bề ngoài không thấy gì nhưng điều đó không biểu thị họ không có dã tâm. Phải chú ý chuyện tiền nong cẩn thận.
Thiên Thiên phá lên cười,
nói tôi là kẻ ngờ vực hơn cả anh, mất lòng tin với tất cả mọi thứ,
chuyện gì cũng nghĩ theo hướng xấu, luôn có thái độ phủ định với cuộc
sống. Lời của Thiên Thiên như lông vũ thổi vào tay tôi, rồi lại tuột đi. Tôi không tài nào nghe lọt được câu nào nữa. Tiếng cười của anh khiến
tôi thấy năng lực thích ứng hoàn cảnh lạ của anh tốt hơn tôi tưởng
tượng. Âm thanh của anh biến thành bản nhạc “Sonát dưới ánh trăng” của
Bethoven, ngăn chặn nỗi hoang mang trong long tôi. Tôi chỉ cảm thấy một
cảm giác khoái lạc trào dâng từ dưới gót chân ùa dần lên tim. Cảm giác
sung sướng từ trong gân cốt đó như có màu trắng, thơm ngát như sữa dê
thuần khiết. Thiên Thiên chúc tôi ngủ ngon và hôn tôi mấy tiếng rất vang trong điện thoại.
Tôi đặt điện thoại xuống, Mark đã phóng tinh lên trên chiếc váy của tôi. Trắng quá, nhiều quá, như thể sữa dê thuần khiết vậy.
Có một câu, “Tình cảm vĩnh viễn không thể ngăn cấm được”. Cấm đoán như thể thứ thuốc hồi xuân tốt nhất trên đời. Một ngày trước đám tang của Thiên Thiên, tôi nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, nhớ cả cú điện thoại của anh, như thể mang một ý nghĩa tượng trưng. Như thể trong cơ thể tôi
không phải là người khác, mà là Thiên Thiên. Qua đường dây điện thoại xa xôi ngàn dặm, anh tới bên tôi, thì thầm bên tai tôi. Hơi thở và tiếng
cười của anh nằm ngay bộ phận nhạy cảm nhất trong đầu tôi. Nhắm mắt lại
lần đầu tiên tôi có thể thấy rõ cảm giác xác thịt mà Thiên Thiên đem
lại, tinh khiết và kì lạ đến không ngờ. Một luồng khí nhẹ nhàng, nóng
rữa, một đoạn lễ rửa tội tâm linh không thể nói ra với người ngoài. Tôi
luôn có hứng thú sâu sắc với chuyện “linh hồn thông nhau”. Và đây cũng
là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác đặc biệt này. Tôi quyết định
tin tưởng vào tôn giáo. Quan trọng nhất là tôi bị một ý tưởng khiến
người ta phát điên đang túm giữ, đó là sớm muộn gì tôi cũng sẽ có con.
Trong bóng tối sương mù giăng giăng, gió se sẽ nâng bông hoa vàng. Một
đứa hài nhi xòe đôi cánh, đột ngột bay vụt lên từ trong bóng tối. Nó là
con của người đàn ông này hay người kia, là lúc này, hay là lúc khác.
Khi Mark ra về, tôi phát hiện thấy ví tiền của anh rơi trên sàn. Đó là vật
mà anh thường xuyên nhầm lẫn đọc thành “bao quy đầu” khi mới tới Trung
Quốc. Người tôi đã mềm nhũn vì mệt, nhưng vẫn hào hứng lục lọi. Bên
trong ví có mấy loại thẻ visa, master, thẻ VIP của câu lạc bộ Tứ Phương, có cả một tấm ảnh gia đình. Lúc này tôi mới phát hiện anh không chỉ có
một người vợ trông cao sang, có nụ cười mê hồn, mà còn có một cậu con
trai kháu khỉnh, tóc vàng mắt xanh y hệt anh, chừng ba, bốn tuổi.
Tôi mở to mắt, lắc đầu. Nom họ thật vui vẻ, có phần khiến người khác phải
ghen tị. Tôi hôn lên gương mặt đẹp trai của Mark, rồi chẳng nghĩ ngợi
gì, tiện tay rút luôn mấy tờ từ trong tập tiền tệ dày cộp trong ví, giấu vào một cuốn sách. Chắc hẳn anh ta cũng chẳng phát hiện thiếu mất mấy
tờ. Chơi với người nước ngoài lâu, bạn sẽ biết phần lớn số họ đều đơn
giản, ngây ngô như trẻ con, thích là thích, không thích sẽ lập tức nói
ngay, và cũng không bủn xỉn như đám đàn ông Trung Quốc luôn tính toán,
tỉ mỉ “đo lọ nước mắm, đếm củ hành”.
Sau chuyện này, tôi mắc phải trạng thái tâm lý dày vò mình về hành vi ăn trộm. Có lẽ đó là do ghen
tức bầu không khí vui vẻ trong bức hình cả gia đình Mark, như một kiểu
trừng phạt người tình Đức của tôi, khiến anh bị mất một ít tiền mà không hề hay biết, để rồi sau đó, anh vẫn luôn khao khát tôi. Tôi không chút
hy vọng về mối quan hệ giữa chúng tôi, cũng không phải chịu trách nhiệm
gì. Tình dục là tình dục, chỉ có dùng tiền bạc và phản bội mới có thể
đánh gục nguy cơ biến nhục dục thành tình yêu. Tôi vốn luôn sợ hãi sẽ
yêu Mark thật lòng, lo sợ không rời xa nổi thứ tình cảm nồng nàn, lôi
cuốn này.
Nửa tiếng sau, Mark thở hổn hển chạy tới gõ cửa phòng.
Tôi trả lại anh chiếc ví hiệu Yves Saint Laurent. Anh hôn tôi đắm đuối,
nhét lại chiếc ví vào túi quần, rồi mỉm cười xoay người chạy ầm ầm xuống thang gác.
Trên ban công, tôi nhìn thấy anh lại chui vào chiếc
xe BMW. Chiếc xe lướt ra nhanh như làn khói, mất hút trên phố vắng không người trong đêm khuya.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT