Văn Hóa gầy đi một vòng lớn.

Mặc cho Đào Nương có ở cạnh hắn 24/7, luôn luôn tìm cách tẩm bổ thêm thức này thức kia cũng chẳng thể khiến hắn bớt căng thẳng chút nào.

Mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo từ bao giờ? Quả thật, hắn không hề biết. Hoặc có, cũng là rất rất muộn sau này, khi thông tin mấy chục phần trăm cổ phần kia đều bị người ta nắm trong tay rò rỉ ra ngoài hắn mới hay toàn bộ sự việc.

Sáng sớm hôm đó, khi đưa Hồng Ngọc đến bệnh viện, lại vô tình gặp Dung Dung xong xuôi đột nhiên hắn nhận được cuộc gọi đến từ trợ lí. Cô ta hốt hoảng thông báo cho cậu về sự thay đổi “nho nhỏ” đột ngột này. Bỗng dưng một số lượng không nhỏ những cổ đông nắm giữ từ 1 đến 2% cổ phần biến mất khỏi công ti. Họ rời đi một cách yên lặng, không lời từ biệt. Dần dà, số lượng người out khỏi Trịnh gia càng cao, cao đến mức khiến cho cô ta nảy sinh nghi ngờ. Nhưng đáng tiếc, mặc dù nghi hoặc nhưng trợ lí lại không đủ khả năng đứng ra điều tra sự vụ phía sau. Nên kết quả cuối cùng, cô ta cũng chỉ có cách thông báo cho Văn Hóa, để hắn tùy ý hành xử.

Ngay khi biết tin dữ, Văn Hóa đã gác lại toàn bộ mọi chuyện vụn vặt xung quanh, quay người xử lý chuyện kẻ ẩn mình trongtối. Cuộc chiến không cần sức, sự giằng co giành giật từng chút cổ phần một khiến hắn cảm thấy kiệt quệ.

Trịnh gia là tập đoàn lớn, tiềm lực tài chính không phải ít. Nhưng nói thật, quy mô càng lớn, dính đến càng nhiều người thì sự quản lí về mặt tiền bạc lại càng chặt chẽ. Hơn nữa hiện tại đang có hàng loạt dự án hoặc hợp đồng được thi hành dưới trướng Văn Hóa. Những thứ này ngốn của Trịnh gia một số vốn lớn đến bất ngờ. Chính vì thế, dù hắn có muốn xoay người, dùng tiền bạc mua toàn bộ cổ phần về tay hòng giữ chắc chức vụ chủ tịch cũng không phải là điều đơn giản nữa.

Thiếu vốn lưu động, tiền vay ngân hàng chưa thể trả hết nên không thể lấy thêm, các nguồn bên ngoài lãi suất quá cao, không đáng tin cậy.. Tiền! Cái gì cũng cần đến tiền!

Vò đầu bứt tai, Văn Hóa chán nản ngồi nhìn bảng thống kê tên thành viên hội đồng quản trị đang ngày càng ngắn lại. Đầu hắn đau như búa bổ, và càng đau đớn gấp bội khi chuông điện thoại bàn gào xé đòi người nhấc máy.

Liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình nho nhỏ cũ kĩ, Văn Hóa nhăn trán, sau đó vẫn quyết định nhấc ống nghe trước khi cuộc gọi bị gián đoạn: “Chào ngài Trần Trụi! Hôm nay ngài lại có nhã hứng gọi cho tôi thế này sao?”

“Nhãicon! Màyđượclắm!” Giọng nam bên kia hậm hực, dường như đã kìm nén câu chửi này từ rất lâu rồi. Nghe đến đây, sự khó chịu trong lòng Văn Hóa tán đi không ít.

Ha ha, tức giận à? Kể cũng phải thôi! Bị một thằng nhãinhư hắn tính kế không tức mới là lạ đấy!

Ngay khi bắt tay hợp tác với Trần Trụi và Sân Siu, Văn Hóa đã biết rõ những kẻ này chẳng tốt đẹp gì. Thế nên khi đã thành công ngồi vào ghế gia chủ, hắn đã moi móc thông tin từ chỗ ông Trịnh, cuối cùng cũng tìm được đủ bằng cớ xích hai con rắn già sắp thành tinh này lại. Sân Siu xuống đài, mấy năm tù đã lĩnh rồi, còn lão già Trụi này vẫn gân lắm, mặc dù lao đao nhưng còn chưa ngã ngựa hẳn. Có điều, chắc chắn sau vố hắn vừa ra, Trần Trụi sẽ chẳng còn cơ hội ngóc đầu dậy nữa đâu!

“Muốn hạitao? Thếthìcổphầncũngđừngmơcóđược!”

“Ngài Trần Trụi đừng nói quá lời như vậy!” Văn Hóa ung dung cười gằn “Tôi lấy đâu ra bản lĩnh tính kế hại ngài chứ? Chỉ có ngài.. Tự sảy chân tự ngã đau thôi!”

“Được! Đượclắm!” Tiếng cười gằn từ bên kia đầu dây vang vọng, sau đó là âm thanh còi hú quen thuộc và tiếng mở cửa âm vang. Văn Hóa nhướn mày, cảnh sát đã tới chỗ lão ta rồi à? Có vẻ cuộc gọi này sẽ là cuộc gọi cuối cùng khi Trần Trụi còn tại ngoại.. “Sóngsauxôsóngtrước.. Mày nghĩ màyđủsứcđátao chết khôtrênbờcátà? TrịnhVănHóa, nóichomàyhay, hợp đồng chuyểnnhượngchongườiđótaođãkíkếtxongcả rồi!”

“Người đó?” Văn Hóa vội vã ngồi thẳng dậy, gằn giọng hỏi vặn. Đáng tiếc đầu dây bên kia đã không còn tiếng trả lời, thứ âm thanh vọng lại tai nghe chỉ là những tiếng bước chân rầm rập thật dài, lệnh bắt bớ, giọng chửi rủa.. Rồi tắt dần, im hẳn.

Hắn đợi thật lâu, mãi đến khi mọi thứ dừng hẳn lại mới đem máy gác trở về. Trần Trụi biết kẻ đứng trong bóng tối kia, thậm chí lão ta còn soạn thảo đầy đủ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho ngườiđó. Vậy là lão rắn già này đã có phòng bị ngay khi Văn Hóa lên ngôi rồi. Hừ, chuyển nhượng thì chuyển nhượng, số cổ phần lớn như vậy muốn hợp thức hóa đâu phải điều đơn giản! Văn Hóa nhất định sẽ không để cho kẻ ẩn thân kia ăn ngon lành tập đoàn Trịnh gia nhà hắn đâu!

*CỘC.. CỘC.. CỘC..

Tiếng gõ cửa theo nhịp điệu vang lên cắt đứt tính toán của Văn Hóa. Hắn nhướn mày, không cần hỏi cũng biết là ai đang đứng ngoài cửa nên nhanh chóng đồng ý cho đối phương tiến vào.

Người vừa đến là một cô gái xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo được trang điểm tỉ mỉ từng chi tiết. Từ đường nét đôi mắt, sống mũi, cánh môi cho đến hai gò má đều được điểm tô rực rỡ vô cùng. Quần áo trên người cô đều là hàng hiệu đắt giá, tùy ý đem một món ra ngoài bán đi cũng đủ để công nhân viên chức bình thường sống đủ một tháng. Khí chất trên người cô cao ngạo và quyến rũ, sự hấp dẫn từ tận xương bung tỏa ra bốn phía không hề cố kị. Người này dường như hoàn mỹ, lại dường như không.. Bởi nếu nhìn thật kỹ có thể nhận ra ngay, cô gái ấy quá gầy, và mọi sự phục sự rực rỡ bên ngoài này chỉ nhằm một mục đích duy nhất: che giấu thể trạng thật sự của cơ thể!

“Dung Dung, đêm qua đi đâu?” Văn Hóa nhìn em gái mình, không hiểu sao lại xuất hiện dự cảm nguy hiểm sâu sắc.

Con nhóc này thay đổi quá nhanh, chỉ tròn một tuần mà dường như đã lột xác biến thành người khác vậy. Cách ăn mặc không nói, đến cả thói quen thường ngày cũng khác xa so với trước! “Còn mấy ngày nữa khai trường, em không mau quay trở lại đi học đi?”

“Nơi nhàm chán đó có gì hay chứ?” Dung Dung tháo áo khoác ngoài, để lộ chiếc váy cúp ngực sexy phía trong, vô tình để lộ luôn ra ngoài mấy dấu hôn đỏ rực chói mắt. Văn Hóa kinh qua tình trường bao năm dĩ nhiên biết ý nghĩ của những dấu vết này là gì. Hắn tức nghẹn, muốn lao đến gào vào mặt Dung Dung hỏi xem là thằng nào dám chà đạp em gái hắn khi nó mới ở tuổi vị thành niên. Nhưng sau đó lại cố kiềm chế, đè nén cảm xúc xuống thật sâu.. Dù sao con bé cũng đã mười sáu, sắp mười bảy, đã đủ quyền quyết định đời tư rồi! “Em muốn đi du học! Anh, anh thấy vậy được không?”

“Thằng nhãi đó mớm lời cho em chứ gì?” Văn Hóa nhắm nghiền mắt, hắn sực nhớ ra tên đàn ông đã cứu Dung Dung cách đây mấy ngày.

Hắn tên gì nhỉ? Nhất thời Văn Hóa không tài nào nhớ ra được. Hắn chỉ nhớ, ấn tượng của hắn về người này vô cùng không tốt, đến mức hắn muốn tách bạch Dung Dung và kẻ đó ra, khiến họ vĩnh viễn không gặp được nhau. Đáng tiếc sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến hắn bận bù đầu, không còn quản được đến chuyện của Dung Dung nữa.

“Nói đi, nó còn bày cho em trò gì nữa?”

“Anh Quốc rất tốt! Làm gì có bao giờ bày trò!” Dung Dung bĩu môi, mãi đến lúc này nét trẻ con còn vương trên mặt mới nổi bật lên mặc dù cô nàng đã trang điểm đậm vô cùng.

Ngày đó Quốc cứu cô, còn không cầu mong cô báo đáp gì hết, chính sự chính trực này của anh đã khiến Dung Dung đổ gục! Chăm sóc cho anh chu đáo, sau đó đợi anh ra viện, Dung Dung luôn luôn túc trực phía sau Quốc, chỉ mong anh sẽ vì cô mà nhìn lại một lần. Thế nhưng không hiểu do tự bản thân Quốc nhìn thấy khoảng cách gia thế của hai người hay do ông anh trai xấu xa này của cô động chạm mà Quốc dù cũng có ý với Dung Dung nhưng lại tuyệt không dám tỏ thái độ gì với cô.

Mãi đến mấy ngày trước, khi cô theo Quốc và đám bạn của anh ta đến một quán bar mọi chuyện mới bắt đầu rẽ sang hướng khác. Tại nơi này, Quốc và đám bạn của anh ta bị hãm hại, bị người chuốc thuốc hòng quay một bộ phim tình thú “tập thể“. Dung Dung không dùng đồ kém chất lượng trong bar nên không dính đòn, cô phát hiện ra chuyện xấu này nên vội vã cứu anh ra ngoài. Hai người ngoài ý muốn cùng nhau lên giường một đêm, trinh tiết cô giữ gìn mười mấy năm trời cũng được trao cho anh một cách mãn nguyện.

Sáng hôm sau khi Quốc tỉnh lại, thái độ của anh rất rối rắm, nhưng lại có mấy phần vui mừng. Quốc yêu cầu Dung Dung lựa chọn, hoặc là quên hết và trở về làm tiểu thư Trịnh gia, hoặc cùng với anh đến cuối con đường. Nhưng nếu cô quyết định đi với Quốc, cũng là lúc phải đối mặt với rất nhiều điều không hay ho. Dung Dung lúc này có thể xem là đã chết chìm trong tình yêu, làm sao nhận định được đúng sai phải trái. Bên cạnh không người định hướng, lại bao nhiêu trò vui cám dỗ không thôi. Vậy là song hành với cái gật đầu của cô, thuốc lắc, ma túy, lối sống thác loạn.. Cũng dần dần được tiêm nhiễm vào tư tưởng còn nhiều mê loạn của cô gái mười sáu tuổi.

Thế nào cũng được, miễn là cả cô và Quốc đều cảm thấy vui vẻ!

“Anh, anh cho em ít tiền đi!”

“Vừa hôm trước chuyển sang tài khoản của em không ít..” Văn Hóa nghiêm giọng, không vui chất vấn. Lại đem thóc đi đãi gà rừng rồi, thằng nhãi kia đúng là giỏi đào mỏ thật! Hừ, hắn có nên tìm người trói thằng nhãi đó lại, ném nó xuống biển cho đỡ ảnh hưởng đến Dung Dung không nhỉ? “..Hôm nay đã lại xin? Em có biết dạo này tình hình công ti đang bất ổn không hả?”

“Bất ổn thế nào anh cũng sẽ giải quyết được hết thôi!” Dung Dung cười lấy lòng, chạy nhào vào chỗ anh trai mà làm nũng “Anh, anh cho em đi! Em muốn đi mua quần áo! Anh xem nè, quần áo của em lỗi mốt sạch rồi!”

“Bikini cũng có mốt qua các năm à?” Văn Hóa châm biếm, tiện thể đưa mắt ghét bỏ mấy mảnh vải trên người Dung Dung một cái “Nếu em chịu ăn mặc hẳn hoi, biết đâu anh lại mềm lòng?”

“Được! Được! Em nhớ rồi!” Dung Dung gật đầu cam đoan “Anh chuyển tiền cho em, em lập tức thay đổi phong cách!”

“Còn nữa..” Văn Hóa nhìn em gái không chút tiền đồ, tự dưng có cảm giác thất vọng tràn trề. Hắn nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định nhắc lại “Né xa thằng nhãi kia ra, anh không thích em ở cùng nó!”

“Anh nói gì vậy chứ?” Dung Dung vốn dĩ đang thỏa hiệp, nghe thấy anh trai nhắc tới vảyngượcliền lập tức nhảy dựng. Né xa cái gì mà né xa, có biết cô khổ công thế nào mới được ở cạnh anh Quốc không hả? “Anh đừng vô lý như thế!”

“Anh vô lý ở chỗ nào?”

“Anh với mẹ lúc nào cũng quanh quẩn ở công ti, bố thì túc trực ở TL, bạn bè em một đứa cũng không có..” Mắt Dung Dung lập tức ngân ngấn nước, sự oán trách và hờn dỗi nhanh chóng bắn ra bốn phía khiến người làm anh như Văn Hóa đau lòng không ít “..Bây giờ đến cả người em thích anh cũng cấm không cho em lại gần, anh không vô lý thì là gì?”

“Nhưng thằng nhóc đó không tốt..”

“Em không cần! Tiền của anh em cũng không cần nữa! Anh không thương em! Cả nhà đều không thương em!”

“Thôi! Thôi, anh hiểu rồi..”

“...”

*

Hai đứa cháu bất hiếu nào đó mãi đến lúc trời nhá nhem tối mới cùng nhau vác mặt đến TL thăm ông nội. Hạ Lam tỏ vẻ bản thân rất có lỗi, cũng tại cô tham công tiếc việc, muốn tìm ra mặt bằng ưng ý trước buổi tối nên mới bận rộn đến vậy. Ầy, cháu dâu bất hiếu kéo theo cháu trai cũng bất hiếu, lần sau nhất định cô sẽ đưa Văn Minh đến thăm ông Trịnh trước rồi làm gì thì làm! Thật luôn!

Cũng may mọi chuyện đều đã xong xuôi rồi, từ nay cho đến cuối tuần - khi mà cô chuẩn bị quay trở lại trường - HL098 cơ sở 2 và 3 đã có thể mở cửa khai trương tiếp!

“Em có vẻ hào hứng nhỉ?” Văn Minh mở cửa xe cho vợ, cười ngọt ngào “Mấy chỗ đó cũng khá, nhưng mặt tiền cũng không hút khách đến mức đủ khiến em yên tâm thế đâu!”

“Mặt tiền chỉ là yếu tố phụ!” Hạ Lam xua ngón tay, không cho là đúng phản bác lại “Dù sao thời đại này việc PR mới quan trọng, nếu cậu làm tốt công tác này, sợ gì không có khách kéo đến?”

“Cậu?” Văn Minh nhướn mày, nụ cười càng sâu. Vẻ mặt cậu ta gian trá như bắt được vàng, sau đó cúi sát vào tai Hạ Lam thì thầm nho nhỏ “Ghi sổ lần thứ ba! Nếu em còn nói sai nữa, tôi sẽ hôn em ngay tại chỗ này!”

“Đồ biến thái!” Hạ Lam giật mình nhảy lùi lại phía sau, sau đó nhanh chóng di chuyển đến chỗ của Ngọc Thái muốn tìm người lấy thẻ ra vào.

Tất cả những chuyện này xảy ra là do mấy ngày trước hai người ăn no rửng mỡ! Văn Minh nhất quyết đòi giải quyết triệt để vấn đề xưng hô, thế nên hai người đã đi mua cả đống đĩa game về phân thắng bại. Kết quả dĩ nhiên không cần nghĩ nhiều, nam chính người ta là ai chứ? Chính là kẻ đứng trên đỉnh cao nhân sinh, cả thế giới thực còn thắng được nói gì đến thế giới ảo trong game!

Cơ mà cậu ta thắng là một chuyện, việc bắt ép được Hạ Lam gọi mình bằng anh lại là chuyện khác. Mặc dù Văn Minh mập mờ nói cho cô hay việc số tuổi thực của cậu ta và tuổi của thân thể mười tám kia chẳng có gì liên quan.. Nhưng rào cản ấn tượng bề ngoài rất khó vượt qua đấy hiểu không hả?

“Tôi nhất quyết không gọi! Chuyện thiếu công bằng như vậy sao cậu có thể làm chứ?”

“Thiếu công bằng?” Văn Minh cười tủm “Hình như chúng ta chơi qua mười mấy đĩa game, đến cái nào em cũng cam đoan nếu thua sẽ gọi tôi như vậy!”

“Thôi được, cứ coi như là tôi đã nói thế đi..” Hạ Lam cười chua xót, bắt đầu tiến vào trạng thái diễn bỉ ổi “..Nhưng Văn Minh này, chuyện xưng hô cùn giống như tình cảm vậy, đều không thể cưỡng cầu. Cậu thật sự muốn người khác miễn cưỡng yêu thương cậu, miễn cưỡng gọi cậu một tiếng anhchẳng chút thật tâm nào sao?”

“Chuyện tình cảm nếu miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc..” Văn Minh trầm xuống, sau đó nhanh chóng đi tới xoa đầu Hạ Lam, nắm lấy tay cô đầy cảm thông “Cơ mà xưng hô thì khác! Cưng càng miễn cưỡng, anh đây càng có cảm giác thành tựu ha ha ha..”

“Cậu.. Cậu..”

“Ơ.. Văn Minh? Hạ Lam?” Hai người đang đùa vui vẻ, bỗng dưng phía sau vang lên giọng nói nửa nghi hoặc, nửa mừng rỡ. Hạ Lam quay người ra sau, cố gắng đè nén không nhìn đến khuôn mặt thay đổi biểu cảm như chong chóng của nam chính. Nhưng không quay lại thì không sao, quay một cái, cô lập tức hối hận!

Nữ chính!

Hồng Ngọc!

Sao chỗ nào cô cũng có thể đụng mặt cô ta được vậy trời?

Chẳng lẽ cái này chính là nam nữ chínhhútnhautrong truyền thuyết?

“Gặp hai người ở chỗ này.. Thật trùng hợp!”

Văn Minh hiển nhiên cũng giống Hạ Lam, thái độ chẳng chào đón nữ chính tẹo nào. Cậu nhướn mày, đôi mắt đen sâu thăm thẳm cao ngạo không thèm nhìn đến vẻ điềm đạm, đáng yêu của Hồng Ngọc. Khóe môi khẽ hé mở, giọng nói trầm xuống thật sâu: “Trùng hợp? Sự trùng hợp này thật thiếu thú vị!” Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play