Trần Duy “hẹn hò” gặp mặt Ngọc Thái ở ngay một tiệm trà cách bệnh viện không xa. Nơi này mặc dù chỉ là cửa hàng bình dân nhưng rất tiện lợi và kín đáo, mỗi một bàn đều có ngăn cách riêng biệt.

Tìm một bàn khuất nhanh chóng ngồi xuống, Trần Duy nghiến răng nghiến lợi âm thầm tự vẽ ra lý do cho sự phản bội của bản thân. Đúng là trong chuyện này Văn Minh không hoàn toàn có lỗi, nhưng ai bảo cậu ta tuyệt tình tuyệt nghĩa thế để làm gì? Nếu như đã cứu giúp Trần gia nhiều năm, vì sao không cố đưa tay thêm nốt lần này chứ? Hay thực chất chuyện này hoàn toàn đều ở trong kế hoạch của cậu ta? Trịnh Văn Minh kia quyết tuyệt đến đâu, mưu sâu kế hiểm, tàn nhẫn độc đoán tới mức nào.. Anh đi cùng cậu ta bao năm đều đã được thưởng thức đủ cả rồi. Thế nên mặc dù không có chứng cớ chứng minh cậu ta thật sự là hung phạm đứng sau mọi chuyện, nhưng mức độ nghi ngờ cũng không phải là một hai phần trăm!

Đã thế.. Trịnh Văn Minh! Một khi tôi và Trần gia xuống bùn, cậu cũng nhất định không được phép sung sướng!

Cũng may trước đây có một thời gian dài Trần Duy làm việc cho Văn Minh. Những chuyện về kinh tế quan trọng giờ này cậu ta đã thay đổi sạch, nhưng đời tư của cậu ta ra sao Trần Duy nắm rõ trong lòng bàn tay rồi! Và càng vui vẻ hơn nữa, trước đây khi Văn Minh làm phẫu thuật với bác sĩ Thái, anh đã vô tình điều tra được một mối quan hệ “thú vị” giữa hai người này.

“Trợ lý Duy!” Ngọc Thái vẫn khoác lên mình bộ đồng phục bác sĩ, vừa đến trước mặt anh đã lễ độ chào một câu “Xin lỗi đã để anh phải chờ!”

“Không sao!” Trần Duy cười lạnh, anh đưa mắt nhìn qua mấy giọt mồ hôi lấp lánh lăn trên gò má thanh lệ của Ngọc Thái. Viện trưởng chạy cũng nhanh lắm, đến mức phục vụ chưa bê cho anh nổi tách cafe anh ta đã xuất hiện rồi. Điều này đủ thấy NgôMaiLankia đối với anh ta thật sự quan trọng “Viện trưởng Thái chịu bớt cho tôi chút thời gian vàng ngọc là tốt lắm rồi!”

“Có chuyện gì anh cứ nói!” Ngọc Thái tự nhận thấy bản thân sơ hở, hơi nhíu mày giả bình tĩnh ngồi xuống đối diện. Anh ta lấy giấy ăn trên bàn, tao nhã lau đi toàn bộ kim cương lấp lánh trên má mình “Tôi xin sẵn sàng lắng nghe!”

“Nói cho anh hay chuyện này..” Trần Duy gác chân lên, tự dưng trong lòng dâng lên một nỗi khoái cảm xa lạ.

Kẻ phản bội.

Mùi vị làm Judas thật sự không tồi!

À, không! Trịnh Văn Minh kia mà xứng làm chúa sao? Cậu ta chỉ là một kẻ máu lạnh tham tàn, không những hại gia đình anh, còn đẩy luôn cả một cô gái yếu đuối như Hồng Ngọc xuống vũng lầy đau khổ!

“Tôi là trợ lí cao cấp của tổng giám đốc ML và SM!”

“Hai người?” Gián điệp hai mang sao? Nhưng nếu như vậy anh ta chẳng phải sẽ bị phát hiện ngay à? Ai chẳng biết hai vị sếp tổng này tuy bí ẩn, không thích lộ mặt trước công chúng nhưng lại quyết tuyệt vô cùng. Một kẻ hai mặt tồn tại được ở cạnh bọn họ trong thời gian lâu dài là không-thể-có! “Vậy xin hỏi anh, chuyện đó có liên quan gì đến chủ đề nói chuyện của chúng ta bây giờ hay không?”

“Có chứ! Dĩ nhiên có!” Trần Duy không gấp gáp, đưa tay đẩy kính cười lạnh “Anh không tò mò vì sao tôi làm được như vậy hay sao? Đơn giản lắm, vì cả SM và ML đều được nắm trong tay của một người!”

“Một người?” Ngọc Thái có chút sững sờ, sự ngạc nhiên mặc dù bị đè nén nhưng vẫn âm vang trong giọng nói của anh.

“Vậy thì sao?”

“Anh không tò mò người này là ai?” Trần Duy thật sự không biết nên cười hay nên khóc trước định lực của người này đây. Nhắc đến kẻ vô danh tiểu tốt, một cô gái thì lập tức gấp lên, còn nói đến sự vụ bí ẩn truyền thông cũng không tra ra được lại bình thản đến vậy? “Nói cho anh hay, là người quen của anh đấy! Rất quen!”

“Đã từng là bệnh nhân của tôi?” Ngô Ngọc Thái nghi hoặc, ánh mắt sâu thẳm khẽ lóe lên “Trịnh.. Văn Minh?”

“Đúng là không hổ danh bác sĩ thiên tài, tư duy lô gic của anh thật đáng để người khác tán dương!” Trần Duy cười cười, sự gian trá hiển lộ trong giọng nói “Sao vậy? Anh không vui à? Cháu trai của anh không ngốc, phải cười lên chứ!”

“Cháu trai?” Ngọc Thái cười khẩy “Trợ lý Trần có vẻ biết rất nhiều! Nhưng xin sửa lời anh một chút, không phải cứ con của hắn ta thì liền là cháu của tôi!”

“Cũng phải..” Trần Duy gật đầu đồng ý “Nhà họ Ngô đã bị nhà họ Trịnh nuốt gọn, con cái nhà họ Ngô giờ ngoài anh cũng chẳng còn ai.. Chẳng phải đều là do cuộc hôn nhân của Ngô Mai Lan và hắn đem lại ư? Bác sĩ Thái hận họ Trịnh là đúng lắm!”

“Có gì mời nói thẳng!” Ngọc Thái nhíu mày suy đoán, vậy là ônglớnphía sau Trần Duy đã lộ diện: chính là Trịnh Văn Minh kia. Nhưng có vẻ cậu ta đã phát hiện ra người này có điều khuất tất nên quyết định mặc kệ cả Trần gia và anh ta. Lẽ nào vì thế nên Trần Duy tức giận, chó cùng đứt dậu, cắn càn, quyết tâm đem cả thế giới ra đối địch cùng Trịnh Văn Minh.

Nếu thật, có lẽ những lời tiếp theo Trần Duy nói với anh, anh sẽ phải bình tĩnh chắt lọc, chỉ tin một nửa!

“Tôi không có quá nhiều thời gian!”

“Anh biết rồi đấy, bố Trịnh là kẻ bay bướm, thế nên ngay khi Ngô Mai Lan mang bầu lão đã đi tằng tịu với vô số người!” Trần Duy gật đầu vào đề nhanh chóng “Đào Nương và Văn Hóa không phải là duy nhất trong số đó!”

“Đào Nương và Văn Hóa?” Nhà họ Trịnh nói Văn Minh và Văn Hóa là sinh đôi kia mà? Sao lúc này Trần Duy chỉ nhắc đến Văn Hóa? Lẽ nào sau chuyện này còn khuất tất gì?

Phải rồi.. Mối quan hệ của Văn Hóa và Văn Minh dường như cũng rất phức tạp. Ngọc Thái anh chưa bao giờ thấy cặp sinh đôi nào ghét bỏ nhau đến mức ấy đâu. Lẽ nào..

“Văn Minh cũng là con riêng của bố Trịnh với người khác!” Trần Duy gật đầu khẳng định “Và thậm chí, chính người này là kẻ đã trực tiếp hại chết Mai Lan và con của cô!”

“Cái gì?” Chuyện này? Có chuyện này sao? Tâm trí của Ngọc Thái hơi lùng bùng, anh nhăn trán cố gắng nhớ lại toàn bộ mọi chuyện mình đã được chứng kiến, nhưng thật sự quá mơ hồ.. “Đó là ai?”

“Mẹ ruột của Văn Minh bị ngườitakhiến cho phải bỏ mạng rồi!” Trần Duy đầy hàm ý ám chỉ, sau đó tiếp tục “Cô ta sinh Văn Minh trước Văn Hóa mấy tháng, còn đến tận Trịnh gia tìm Mai Lan uy hiếp, đổ cho Mai Lan là kẻ đánh rơi con cô ta, khiến con cô ta bị ngốc! Vì chuyện này mà bố Trịnh đã dã mãn xuống tay đánh cho Mai Lan một trận, khiến Mai Lan sinh non rồi chết trong cơn đau tim..”

“...”

“Cuối cùng bọn họ giành đi giành lại, chính thất chết, Đào Nương lên.. Để hợp thức hóa liền đem Văn Minh trở thành anh trai sinh đôi của Văn Hóa..”

“...”

“Người chết hết tội, nhưng người sống thì có tội!”

“...”

“Đây là toàn bộ tài liệu tôi điều tra được!” Trần Duy nhìn vẻ mặt mờ mịt của Ngọc Thái, thông cảm mà cười. Sau đó anh ta đem một tập tài liệu ra khỏi cặp, đưa lên bàn đẩy về phía anh “Anh có thể tin, có thể điều tra lại.. Tùy ý!”

*

Cuộc hẹn kéo dài không lâu, Trần Duy nhếch môi khinh thị nhìn Ngọc Thái loạng choạng ôm tập hồ sơ rời đi. Toàn là đồ giả mà thôi, mặc dù nhà họ Trịnh lấp liếm chuyện Ngô Mai Lan nhưng anh biết rất rõ: Văn Minh chính là con trai của bà ta. Hay nói cách khác, cậu ta chính là cháu trai gọi Ngọc Thái kia bằng cậu!

Huyết thống cùng nhau tương tàn, cậu cháu vì chút hỏa mù nhà họ Trịnh tung ra mà cắn lẫn nhau.. Trần Duy thật sự mong chờ được xem cảnh đó! Chính vì chờ mà anh đã tốn không ít thời gian và hơi tàn sắp xếp lại toàn bộ thông tin. Đợi đến khi Ngọc Thái này hoàn toàn tin tưởng lời của mình, người có tâm trả thù nặng như anh ta không ra tay mới là lạ đấy!

Người bình thường trả thù có thể không đáng sợ, nhưng một bác sĩ giỏi muốn hại bệnh nhân của mình.. Đúng là không còn gì dễ dàng hơn. Nhất là khi Văn Minh không có ý định phòng vệ với Ngọc Thái này. Thậm chí khi biết anh ta muốn hại mình trong cuộc phẫu thuật đó còn chọn lựa bỏ qua..

Ha ha, lần này không khiến Văn Minh đó mất nửa cái mạng mới là lạ!

Tiếp theo nên làm gì để lấy nốt nửa cái mạng còn lại của cậu ta đây?

Ừm.. Phải rồi!

Danh tính của Văn Minh vốn vẫn là ẩn số, cậu ta giấu giếm nó ở nhà họ Trịnh với mục đích giữ tiên cơ để tiện trả thù. Nếu bây giờ Trần Duy đến gặp Văn Hóa, nói cho hắn ta biết Văn Minh thật sự là ai thì sẽ thế nào nhỉ?

“Trợ lí Trần!” Còn chưa kịp bấm số điện thoại đến tập đoàn Trịnh gia, mấy đôi giày đen đã xuất hiện trong tầm mắt, thành công ngăn chặn mọi hành động của anh “Cậu Minh gửi lời nhắn đến anh, bác sĩ có thể gặp, nhưng một vài người, tuyệt đối không nên đâu!”

“Vì sao cậu ta không tự mình liên lạc với tôi?” Trần Duy không ngu ngốc đến mức một chọi N. Anh ung dung cất điện thoại đi, trong lòng biết rõ Văn Minh đã nắm được hành tung của mình mấy ngày nay.

Hừm, vậy chẳng phải cậu ta sẽ đề phòng bác sĩ Thái sao?

Chả lẽ kế hoạch của anh chưa bắt đầu đã thất bại?

“Còn nhờ các cậu chuyển lời? Chắc hẳn cậu ta cũng không bận rộn đến thế đâu nhỉ?”

“Không bận, nhưng lãng phí thời gian để gặp người như anh thì không đáng!” Người áo đen đứng đầu nhếch môi khinh thường, đã thề trung thành với cậu Minh, thế mà vì gái dám thay đổi, đúng là đáng khinh! “Cậu Minh chỉ cảnh cáo anh như vậy, còn chúng tôi nói thêm cho anh hay, Trần Duy, đừng quên anh không chỉ có một mình!”

“Cái..”

“Nếu anh dám manh động hướng đến cậu Minh một lần nữa, chúng tôi sẽ khiến anh hối hận trong cô độc cả đời!”

“...”

“Cả Trần gia chỉ còn một mình.. Cảm giác chắc cũng chẳng dễ chịu gì đâu!”

*

Trăngmậtngọt ngào kéo dài vài ba ngày thì Hạ Lam cảm thấy mình chuẩn bị chảy nước. Cô là nữ cường thời đại mới, con người của công việc được không? Đừng bắt ép cô suốt ngày ăn ngủ xem phim đi chơi.. như thế! Cô phải làm việc!

Vậy là với sự thúc ép của vợ yêu, lại thêm vài vấn đề cậu chuẩn bị đều đã ổn thỏa, Văn Minh quyết định cho vợ trở về guồng quay công việc bình thường. Nhưng trước khi trở về với sự bận rộn của người hiện đại, Văn Minh vẫn đưa ra thêm cho Hạ Lam một yêu cầu nho nhỏ: Cùng cậu đến TL thăm ông nội.

Yêu cầu này chẳng có gì quá đáng, nên ngay khi Văn Minh đưa ra Hạ Lam đã lập tức gật đầu đồng ý. Cô ngốc ngốc quá nhiều ngày rồi, có lẽ nên đem não ra lắp lại dùng thôi, chứ để lâu quá nó nổi mốc, đến lúc đó muốn làm gì cũng khó! Vậy là trong quá trình thay quần áo kéo dài nửa giờ đồng hồ, Hạ Lam quyết định vừa lên mạng vừa sắp xếp lại toàn bộ kế hoạch trong thời gian sắp tới.

Mấy ngày này cô và Văn Minh đều tồn tại một mối ăn ý ngầm: ngoài chuyện yêu đương không nói đến chuyện khác. Thế nên tất cả những thắc mắc trước kia của Hạ Lam đều bị “nguội” sạch, chưa cái nào sáng tỏ cả. Chút nữa cô nên hỏi thằng cậu ta về vấn đề Trịnh gia, về chuyện tiến hành công việc vô giá trị ở khu Đông, về chuyện để Văn Hóa lên ngôi, về chuyện số cổ phần bị người ta mua mất.. Xem xem cậu ta tính giải quyết thế nào. Ngoài ra còn chuyện thời gian nước sôi lửa bỏng đó Văn Minh trốn đi đâu, vì lẽ gì cô liên lạc không được? Chuyện của Huyện trưởng Dương và cảnh sát trưởng hôm trước là thế nào? Việc của Trần gia trong giai đoạn mấy ngày nay đột nhiên trở nên căng thẳng..

Ôi trời!

Sao quá nhiều thứ chất chồng vào vậy?

Thế mà mấy hôm trước Hạ Lam còn để yên nó đấy mà chơi dài được, lo yêu đương được cũng tài!

Không ngờ cô cũng có lúc chỉ nghĩ tình cảm không lo đại cục như thế đấy!

Vừa tầm thay đồ xong cũng là lúc điện thoại báo thông tin tìm kiếm cô cần đã được hiển thị đầy đủ. Hạ Lam nghé qua màn hình, sau đó quyết định ấn vào một trang web có vẻ có uy tín. Giao diện màn hình hơi nhấp nháy chút ít, sau đó nhanh như tốc độ bàn thờ load xong toàn bộ, tất cả thông tin Hạ Lam cần đều xuất hiện trên màn hình. Cô ngồi xuống giường, cắn môi dưới tập trung đọc mấy dòng chữ nhỏ li ti trên đó.

Tiêu đề bắt mắt vô cùng đập vào mắt người xem: “Những thuậtngữ thường gặp trong tiểu thuyết!” Sau đó, bên dưới gõ ra hàng loạt những gạch đầu dòng nhắc đến tên hoặc giải nghĩa rõ ràng về hiện tượng đó.

Xuyênkhông có nghĩalàlinhhồnhoặccảthânthểvượtquakhônggian, thời gian để tớimộtnơi hoàn toàn xalạ.

Xuyên thưcónghĩalàlinh hồn hoặccảthânthểvượtquakhônggian, thờigian, rơivàobốicảnhmộtcuốnsáchhoặcbộphimnào đó.. Ồ, cái này chính là trường hợp của cô này! Hạ Lam nhảy vào Chuyện tình yêu của tổng tài ngốc! và thế này chính là xuyên thư chứ còn gì nữa!

Xuyênnhanhnghĩalàlinh hồn vượtqua nhiều thếgiới để tíchlũy điểm hoặckinhnghiệm nhằm mộtmục đích nào đó.

Trọng sinh là linh hồn vì một lý do nào đó chết đi rồi đầu thai vào kiếp khác nhưng vẫn giữ lại được kí ức của mình ở kiếp trước.

Trùng sinhlàthânxácđãchết ở mộtthờiđiểm nào đónhưngvìmộtvàilídođặcthùmàlinhhồnđượcquay trở lại khoảng thời gianmấynămtrước..

Hai cái này.. Có vẻ giống với “trở lại” mà Văn Minh đã nói với cô đúng không? Vậy có nghĩa là Văn Minh đã từng sống qua hai kiếp người, từng chết một lần sau đó mới trở nên trưởng thành và quyết tuyệt giống như hiện tại? Thế thì hẳn là kiếp sống trước cậu ta phải trải qua nhiều chuyện đáng sợ lắm, mới có thể bức ép một con người gấp gáp trưởng thành như vậy..

Ơ, mà sao Hạ Lam lại có cái loại suy nghĩ Văn Minh bị bức ép trưởng thành vậy nhỉ? Lẽ nào do cậu ta là nam chính ngôn tình nên cô mặc định cậu ta phải trẻ và đẹp? Biết đâu được tác giả biến thái này nghĩ cái gì, nhỡ kiếp trước Văn Minh sống đến tận năm mươi mấy tuổi, sau đó sảy chân chết đi rồi trở lại lúc cậu năm tuổi thì sao? Nếu vậy thật thì chẳng phải Văn Minh trước mặt cô lúc này chính là lão yêu mặt mười tám, tâm tám mươi ư?

Nghĩ thôi đã đủ rùng mình!

Không được!

Phải hỏi thẳng người này, chứ cái gì cũng nhập nhằng kiểu này Hạ Lam nhức óc chết mất!

* Tuiphải cày hơn 200 bàikiểmtra, uhuhu, cóaiphụtuikhôngtrời? Sắp phải vàođiểmcácthứcác thứ rồi..

Àquên, hômnay mị có chuyện zui nha, cóbạntặngmị fanart nhân vật trong “Namphụ” nhaaaa. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play