Lúc nam tử áo đen chuẩn bị đi, Nguyệt Vô Phong nói, "Chờ một chút."

"Chuyện gì?"

"Cho ta một bọc thuốc mê."

Qua sau nửa canh giờ, Nguyệt Vô Phong vẫn không có trở lại, Hoa Nhiễm đã đứng ngồi không yên, nàng không nhịn được đi hỏi Mặc Hoa Nghi, "Vô Phong đâu rồi, ngươi để cho hắn đi nơi nào?"

Mặc Hoa Nghi đối với Tô Duyệt chạy trốn không cách nào quên được, cho rằng phái cao thủ như Vô Phong đi, có thể bắt nàng trở lại, nhưng trên thực tế, đợi lâu như vậy, không có kết quả. Mà đối mặt với chất vấn của Hoa Nhiễm, hắn cũng nói không ra nguyên do.

Hoa Nhiễm có chút gấp gáp, như thế nào đi nữa, hắn cũng không cần lộ ra loại vẻ mặt này nha, "Ngươi nói đi, nói đi, Vô Phong thế nào?"

Mặc Hoa Nghi nhìn chằm chằm Hoa Nhiễm thật lâu, không nhịn được, vươn tay ra muốn sờ trên mặt nàng, Hoa Nhiễm theo bản năng lui về sau một bước, "Hôm nay ngươi rất đẹp."

"Hạ lưu." Hoa Nhiễm tức giận đi trở về chỗ cũ, ngồi xuống, trong lòng càng lo lắng.

"Đại gia, giờ lành đã đến."

"Chờ một chút. . . . . ." Hắn cắn răng, "Không. . . . . ." Hắn ngoắc ma ma, chỉ một tiểu cô nương bưng nước quả, nói, "Là nàng."

Hoa Nhiễm giật mình, nhìn tiểu cô nương cũng chẳng qua chừng mười lăm tuổi, gầy teo, diện mạo xinh đẹp, mặc váy hoa nhỏ màu xanh dương, nghiêm túc làm việc, đột nhiên bị điểm trúng cũng không biết, Hoa Nhiễm không khỏi thầm nghĩ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Cả buổi tối suy nghĩ của Hoa Nhiễm cũng không ở chỗ này, không nhịn được lại muốn đi lên hỏi thái tử, nhưng giờ phút này hắn đang bái đường, nàng lại kéo, sau khi kéo thật lâu, nàng hỏi, thái tử nói, "Ta đã phái người đi tìm hắn, không nên gấp gáp, võ công của hắn rất tốt."

Hoa Nhiễm lại than thở, sau khi than thở, lại đến ngồi trên ghế, trong mắt có vòng đỏ, đợi đến sau khi tân khách đi, rốt cuộc Nguyệt Vô Phong được người mang trở về, Hoa Nhiễm nhịn hơn nửa ngày, nước mắt rốt cuộc chảy xuống, nhìn Vô Phong nằm một chỗ, nàng hướng Mặc Hoa Nghi rống to, "Ngươi muốn hắn đi làm cái gì?"

"Đừng khóc, đừng khóc, chẳng qua hắn trúng thuốc mê. Sau đó sẽ tỉnh lại." Mặc Hoa Nghi bị nước mắt Hoa Nhiễm làm cho có chút áy náy.

Hoa Nhiễm có chút ngượng ngùng nói, "Tân lang nên bồi tân nương tử, ngươi đi đi, nơi này để cho ta là được."

"Aiz. . . . . . Tại sao ngươi không phải là tân nương của ta?" Mặc Hoa Nghi nhìn Hoa Nhiễm bởi vì Nguyệt Vô Phong khóc thành cái bộ dạng này, không khỏi bật thốt lên.

"Vô sỉ."

"Thôi, ta đi uống rượu, hai người các ngươi ở chỗ này ngây ngô thôi." Dường như hăng hái của hắn đã rã rời.

Hoa Nhiễm cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, cho đến khi Nguyệt Vô Phong mở mắt, đem Hoa Nhiễm chưa khô nước mắt ôm vào trong ngực, hôn tóc của nàng, nói, "Đứa ngốc."

"Chúng ta trở về đi thôi, không muốn ở nơi này."

"Tốt."

Lúc trở về, nhìn nhìn thấy Mặc Hoa Nghi một mình ngồi ở trong đình lớn uống rượu giải sầu, Nguyệt Vô Phong tiến lên vỗ vỗ hắn, áy náy nói, "Xấu hổ, không đoạt được tân nương về cho ngươi."

"Quên đi, là chúng ta hữu duyên vô phận."

"Vậy. . . . . . ngươi tiếp tục uống rượu, chúng ta đi về trước."

"Ừ."

Trên đường trở về, Hoa Nhiễm hỏi Nguyệt Vô Phong, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Chẳng qua trò chơi của ta." Nguyệt Vô Phong cười cười, Hoa Nhiễm thắc mắc, sau khi trở về liền đem chuyện tỉ mỉ nói với nàng.

"Vậy. . . . . . Không phải một nữ nhân khác đáng thương sao?"

"Chuyện này. . . . . . Ta không có cách nào dự tính, tương lai của bọn hắn có lẽ hạnh phúc, hi vọng bọn hắn hạnh phúc. Dù sao Tô Duyệt không thể gả cho hắn, nếu không, sớm muộn hắn sẽ chết ở trên tay người khác."

"Ừ, như vậy. . . . . ."

"Đừng động tới người khác. . . . . . , chúng ta sanh con. . . . . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play