Hôn sự của Hoàng Thái Tử và Giang Nam danh kỹ Tô Duyệt lập tức được loan
truyền xôn xao. Hoàng Thái Tử hoang dâm vô độ nổi tiếng bên ngoài, vẫn
đem hôn nhân làm trò đùa, cho tới bây giờ chưa nghiêm túc qua. Trong
cung thị thiếp có nhiều đếm không xuể, nhưng vị trí chánh phi, trắc phi
vẫn bỏ trống. Lần này cải trang xuống Giang Nam, hơn nữa lựa chọn một mỹ nữ địa vị ti tiện, nữ nhân trong thanh lâu, thật sự khiến cho rất nhiều người không hiểu. Dĩ nhiên, danh tiếng của Hoàng Thái Tử càng thêm
thúi, mặc dù có người bình luận hắn không có ràng buộc nhưng nhiều người vẫn cho rằng chẳng qua hắn là bước chân lãng tử, còn có nam tử ngưỡng
mộ Tô Duyệt giận dữ không dứt, hoa lài cắm bãi cứt trâu.
Dù sao,
người biết Mặc Hoa Nghi không có mấy người, những lời này trên đường cái có thể tùy ý nghe thấy được, sau khi nghe lời như thế, Mặc Hoa Nghi
không có bất kỳ khó chịu, chẳng qua nói hoa tươi tốt cũng cần có chất
dinh dưỡng cứt trâu. . . . . .
Hoa Nhiễm vẫn chưa đi qua bất luận một cửa cửa hàng của Nguyệt phủ, nàng chỉ biết Nguyệt phủ làm đủ loại
buôn bán, không rõ ràng lắm, đối với phương diện buôn bán, mình một chữ
cũng không biết, cũng không có chủ động hỏi qua. Khi nàng đến cửa hàng
tơ lụa Tô Châu mới biết, bình thường Vô Phong nói chỗ nào mới mở một cửa hàng, hôm nay ăn một chén cơm nhẹ nhõm như vậy, trên thực tế cửa hàng
này lớn kinh người, không phải một nhà, mà là toàn bộ con phố, hơn nữa,
vải vóc dành cho người nhà bình thường mặc và nổi tiếng, đắt đến vô giá.
Hoa Nhiễm chỉ nhận biết cái loại tơ lụa mỏng như cánh ve, đây là vật truyền gia bảo của phú hào địa phương mà lúc trước ở Tây Bắc may mắn nhìn
thấy, mà nghe Vô Phong nói loại tơ lụa này so với đa số loại tơ lụa cũng coi như không coi hơn gì.
Mặc Hoa Nghi bị Nguyệt Vô Phong bóc
lột lấy ra vài chục vạn ngân phiếu, mua đủ một bộ quần áo, hỉ bào, vải
vóc. Dường như hắn có chút bất mãn, "Tuy nói ta cũng cần ngươi giúp một
tay, ngươi cũng không cần bóc lột ta như thế chứ, xem đi, ta cũng chỉ có thể mua một mình rồi."
"Mặc công tử chọn lựa tơ lụa rất danh quý, ta đã đưa ra mức giá nhân nhượng rồi." Nguyệt Vô Phong nói xong rất thoải mái.
"Mức giá nhân nhượng, lời nói này nghe rất hay, quên đi, nếu đây là giá của ngươi đưa ra, ta cũng nhận."
Sau khi Mặc Hoa Nghi đi, Hoa Nhiễm mới giựt mình quái lạ hỏi, "Hắn mua được vải này trong thiên hạ chỉ có một ít sao?"
Nguyệt Vô Phong trầm tư thật lâu, nhìn Hoa Nhiễm nói ra hai chữ, "Đồ dỏm."
Hoa Nhiễm lè lưỡi, "Tướng công, ngươi, làm sao ngươi có thể như vậy. . . . . ."
Nguyệt Vô Phong nắm được cái mũi của nàng nói, "Người ta cố gắng muốn đưa tiền cho ta, chẳng qua ta cũng chọn phương pháp thỏa đáng mà thôi." Suy nghĩ một chút rồi nhìn Hoa Nhiễm, "Thích gì, tự mình chọn đi, dù sao Nguyệt
phu nhân cũng phải có trang phục Phú Quý, sáng mai dẫn ngươi đi tham gia tiệc cưới, mặc dù ngươi cũng không cách nào làm được xinh đẹp trấn áp
hoa thơm cỏ lạ, nhưng tốt xấu không nên bị người ta đè bẹp."
Sắc mặt Hoa Nhiễm càng thay đổi, quyệt miệng nói, "Được rồi, đều là mỹ nữ, chỉ có nương tử ngươi xấu nhất."
Nguyệt Vô Phong thấy bộ dáng nhỏ ủy khuất của nàng, trong lòng không khỏi khẽ
động, cũng không quản trong cửa hàng có bao nhiêu người đứng, tiến lên
đối diện với Hoa Nhiễm hôn một hớp.
Tiếp theo, một ngày kia
Nguyệt Vô Phong mang theo Hoa Nhiễm đi dạo, rất nhanh đã xong, khi về
đến nhà, Hoa Nhiễm mới phát hiện, Nguyệt Vô Phong mua rất nhiều đồ trang sức cho nàng, mỗi một loại đều vô cùng tinh xảo, Hoa Nhiễm đột nhiên có chút cảm động, mặc dù bình thường nàng không phải rất ưa thích những
thứ đồ chơi nhỏ này, nhưng dường như là lần đầu tiên Nguyệt Vô Phong
tặng đồ cho nàng.
Nguyệt Vô Phong nhìn thấy bộ dáng này của nàng
cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, cười có chút ngượng ngùng, cầm lên một
cây trâm cắm trên búi tóc nàng, "Về sau vi phu nhất định phải mua nhiều
thứ cho ngươi, xem mặt ngươi, giống như bình thường vi phu ngược đãi
ngươi."
Khuôn mặt mềm mại Hoa Nhiễm đỏ lên, lan ra nhanh chóng,
ngay sau đó nghĩ tới điều gì, nhìn Nguyệt Vô Phong rống lớn, "Tốn tiền
phung phí như vậy sao? Hả? Ngươi không biết kiếm tiền không phải là
chuyện dễ dàng, có biết hay không. . . . . ."
"Vi phu sai lầm
rồi." Nguyệt Vô Phong sờ soạng trên mặt Hoa Nhiễm một cái, nở nụ cười,
mặc dù đối với với hắn mà nói kiếm tiền rất dễ dàng, nhưng nương tử lên
tiếng, nàng nói gì, hắn liền nghe.
Sáng sớm hôm sau, y phục đặt
ngày hôm qua cũng đã đưa đến, nhìn quần áo đan xen nhau, ở phương diện
làm đẹp không có chỗ nào mà không hao tốn tâm tư, Hoa Nhiễm cẩn thận
vuốt y phục, nói, "Y phục tốt lại làm nhanh như vậy"
"Aiz. . . . . . tướng công nhà ngươi muốn mở tiệm, hòm không có đáy làm sao chơi đùa
được? Tới mặc vào cho vi phu xem một chút, Hoa Hoa nhà ta rất đẹp."
Điểm trang vừa dứt thì thầm hỏi, kẽ mày đậm nhạt hợp thời không?
Hoa Nhiễm đổi lại quần áo mới, đồ trang sức trang nhã, một bộ váy dài màu
hồng phơi bày toàn bộ nét xinh đẹp của nàng, mặt ửng hồng như hoa đào,
tóc bình thường thả xuống một phần, hôm nay toàn bộ cuốn lên, lộ ra cái
cổ trắng mịn, trên lỗ tai đeo trân châu lấp lánh, cộng thêm vẻ hơi
ngượng ngùng, bộ dạng hoàn toàn giống tiểu quý phụ, làm cho người ta rất vui vẻ.
"Xinh đẹp, xinh đẹp, Hoa Hoa nhà ta thật xinh đẹp."
Nguyệt Vô Phong kéo nàng đến trong ngực, cẩn thận hôn mấy cái. Cùng với
nàng đi đến nơi thái tử kết hôn, "Bách Hoa Các" nổi tiếng trước đây.
Dân chúng trong thành muốn nhìn thấy mặt rồng chen thành núi, Hoa Nhiễm và
Nguyệt Vô Phong phí hết sức lực mới tiến vào, khách bên trong đến cũng
nhiều, cao quan và những nhà Phú Quý cơ hội ở lân cận thành Tô Châu, đều đã tới.
Hôm nay Hoàng Thái Tử mặc một bộ hỉ bào màu đỏ, sắc mặt
sáng sủa như hoa. Hắn nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, cười nói với hắn,
"Huynh đệ, hôm nay thu tiền mừng như vậy, cũng chỉ là thay bộ này lễ
phục nha."
"Ha ha. . . . . ." Nguyệt Vô Phong cười nói, trong tay cầm lễ vật chuẩn bị xong, sau đó bị Mặc Hoa Nghi mang đến chỗ thượng
khách.
Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, chỉ thấy một chục ma ma giả trang, trang điểm lộng lẫy, cả kinh thất sắc bước thẳng tới, hướng về
phía Mặc Hoa Nghi nói mấy câu, Mặc Hoa Nghi vừa nghe, vẻ mặt liền biến
sắc, tức giận, thất vọng hoàn toàn dính vào đuôi lông mày. Mà lúc này
lại có khách nhân đến chúc mừng hắn, hắn cứng rắn nhịn xuống, đi tới bên cạnh Nguyệt Vô Phong nói, "Ngươi đi ra ngoài đi dạo, nương tử ta bị
người bắt cóc."
"Tốt." Nguyệt Vô Phong nhìn Hoa Nhiễm đưa ánh mắt an tâm, nhanh chóng đi ra phía sau, hắn thi triển khinh công, chạy một
lúc, sau đó dừng lại ở nơi nào đó lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, một nam tử áo đen và một nữ tử chạy đến trước mặt, nam tử áo đen
liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong, vẻ mặt không thay đổi, chẳng qua lạnh
lùng nói, "Trở về nói cho sắc lang kia, Tô Duyệt ta đã mang đi, muốn kết hôn với nàng, không có cửa đâu."
Nguyệt Vô Phong không nói,
chẳng qua từ trong lòng ngực móc ra ngân phiếu đưa tới, liếc mắt nhìn
Tô Duyệt, "Vĩnh viễn không làm cho nàng trở lại."
Nam tử áo đen nhận lấy, sau đó nói, "Cám ơn, điều kiện?"
"Nếu lúc dùng đến ngươi. . . . . ."
Nam tử áo đen từ trong lòng ngực lấy ra một lệnh bài hình ngôi sao sáu cánh đưa cho Nguyệt Vô Phong, "Nếu tìm ta, thì lấy cái này đi tìm ta. . . . . ."
"Tốt." Nguyệt Vô Phong nhận lấy, thu vào trong ngực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT