“Bà Lưu Ngọc, cô Phương Anh muốn gặp mặt bà một chuyến.” Cô trợ lí của tôi đang nói chuyện với bà Lưu Ngọc. Thật tình tôi không biết bà già đó nói gì mà mặt cô thư kí căng khỏi nói. Lâu lâu lại nhìn tôi.
“Vâng, quán cà phê Vọng! Cảm ơn bà, mong gặp bà lúc mười giờ ở đó!” Cô thư kí cúp máy. “Bà ấy đồng ý gặp mặt rồi chủ tịch!”
“Tốt lắm!” Tôi mỉm cười.
***
Tôi bước vào quán với bộ dạng của một dân chơi hơn là một vị chủ tịch. Bà ta đã ngồi đợi sẵn ở đó. Tôi bước lại mỉm cười với bà ta.
“Cô có biết thời gian tôi rất quý không? Cô đã trễ năm phút!” Bà ta nổi đóa với tôi.
“Xin lỗi bà, thời gian của tôi cũng quý không kém gì thời gian của bà.” Tôi mỉa mai.
“Cô muốn gặp tôi làm gì?” Bà ta hỏi, công nhận bà diễn tốt thật, giữ con tôi mà hỏi tôi gặp bà để làm gì.
“Buồn cười! Cô nghĩ cô là ai mà nói điều đó trước mặt tôi?” Bà ta nhìn tôi với ánh mắt xem thường. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tôi là Nguyễn Phương Anh, hôm nay tôi đến đây với tư cách là đương kim chủ tịch Century Gem để đòi lại Hứa Thiên Minh Phong-người thừa kế của tập đoàn Century Gem.” Tôi nói.
“Minh Phong cũng là người thừa kế tập đoàn của tôi!” Bà ta cũng ráng rống họng lên mà cãi với tôi.
“Bà biết tổng tập đoàn đa quốc qua Thượng Long vừa mới phá sản mà đúng không? Bà có tin tôi chỉ cần enter một phím thôi thì tập đoàn mà ông chồng nhà bà gầy dựng mấy chục năm nay nó sẽ tan biến như chưa bao giờ tồn tại không?”
“…” Bà ta im lặng, mặt bà ta bắt đầu đổi màu, tôi nhếch mép cười, tôi đã dọa bà ta sợ lắm rồi.
“Tôi cho bà hai mươi bốn tiếng để đưa ra quyết định cuối cùng. Một là trả Minh Phong lại, hai là…chuyện gì bà tự hiểu. Nếu không trả thì nhớ gọi điện cho tôi sớm sớm để tôi còn biết mà chuẩn bị giấy tờ để khởi kiện bà! Tạm biệt!” Tôi đứng lên, đặt xuống một tấm danh thiếp rồi rời đi. Để tôi xem, gan bà lớn đến đâu.
***
Tôi đang ngồi xem ti vi ở nhà thì điện thoại tôi reo lên. Minh Long, sao cậu ta lại gọi cho tôi lúc này, không lẽ mời tôi đi dự lễ đính hôn của cậu ta với Thục Khuê.
“Em nghe!” Tôi khẽ nói, bàn tay siết chặt điện thoại để phòng hờ có tin dữ thì điện thoại cũng không rơi xuống đất.
“Em thu dọn toàn bộ hành lý đi!” Cậu ta khẽ nói.
“Để làm gì?” Sao tự nhiên kêu tôi thu dọn hành lý chứ.
“Em nghe lời anh một lần thôi, ngày mai Minh Thùy sẽ đi sang Pháp. Và anh muốn em…ngày mai chúng ta gặp nhau ở sân bay Tân Sơn Nhất lúc tám giờ. Em nhớ đến, nhất định phải đến. Chào em!” Tôi không kịp phản ứng gì cả. Thế này là sao? Minh Thùy sang Pháp thì liên quan gì tôi?
Thế mà tôi vẫn đứng lên thu dọn toàn bộ hành lý vào vali. Cả đêm tôi không chợp mắt được, lòng tôi cứ bộn bề lo âu. Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
***
Bảy giờ tôi kéo vali ra khỏi nhà, anh đã đi công tác rồi nên tôi không thể báo cho anh được. Tôi đành nói sau vậy.
Đứng ở sân bay, lòng tôi lại nhớ về chuyện ngày đó. Tôi bất giác mỉm cười.
“Nè bồ!” Con Minh Thùy ở đâu chui ra vậy.
“Gì vậy?” Tôi quay qua hỏi.
“Bồ biết mình đi nước ngoài nên đến…đi chung à?” Nó hỏi, tôi thật tình cũng chả biết phải trả lời làm sao.
Từ xa, tôi thấy Minh Long bước xuống xe taxi, tay bế Minh Phong, tôi thấy thằng bé đang nói gì với cậu ta nữa. Cậu ta bước nhanh vào gần khu check-in nhưng mắt không quên nhìn xung quanh. Tôi cũng lập tức kéo hành lí chạy về phía đó. Minh Thùy thấy vậy cũng chạy theo.
Minh Long dừng lại, tôi cũng vừa chạy đến. Cả hai đứng đối mặt nhau và thời gian hình như ngưng động.
“Con trai!” Nước mắt tôi chảy ra, gần một năm rồi tôi mới gặp lại con trai, nay thằng bé lớn quá, nó biết nói luôn rồi. Thằng bé ôm lấy cổ tôi.
“Anh đưa Minh Phong về cho em, nó xứng đáng được ở bên mẹ nó!” Minh Long nói.
“Chuyện này là sao?” Con Minh Thùy im lặng nãy giờ bây giờ nó mới lên tiếng.
“Đây là hai vé máy bay đi sang Pháp, đi cùng chuyến với Minh Thùy. Anh muốn em đưa Minh Phong qua đó, đợi vài năm sau hãy quay về. Nếu được, anh mong em sẽ đừng trở về Việt Nam nữa. Nơi đây có quá nhiều chuyện đau buồn, em nên quên đi và bắt đầu một cuộc sống mới. Em đi nhanh đi, thủ tục anh đã làm xong hết rồi. Đây là hộ chiếu mới của em, đi nhanh trước khi người nhà anh đến bắt Minh Phong lần nữa.” Cậu ta nói, tôi để Minh Phong xuống đất. Con Minh Thùy lanh lắm, nghe vậy là nó nắm tay Minh Phong đi nhanh vào khu vực cánh ly. Minh Long cúi xuống hôn nhẹ lên trán Minh Phong, thằng bé có vẻ luyến tiếc ba nó. “Đi đi!” Cậu ta hối thúc.
“Em đi đây, cảm ơn anh! Đây lần cuối cùng chúng ta gặp nhau!” Tôi quay lưng đi nhanh. Khi tôi gần bước vào trong thì cậu ta hét tên tôi.
“Phương Anh!” Tôi khựng người, quay lại, cậu ta chạy về phía tôi rất nhanh. Tôi không biết chuyện gì xảy ra ngay lúc này. Nhẹ nhàng cậu ta cúi xuống hôn vào môi tôi. Một nụ hôn tạm biệt. Chỉ là tạm biệt thì có cần sâu đậm đến mức không nỡ rời xa, tim tôi vỡ ra, đau, đau lắm. Hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt, cậu ta cũng khóc. Nước mắt cả hai quyện vào nhau hòa vào cùng nụ hôn chua xót. Mặn, vị mặc của tình là đây.
Luyến tiếc cậu ta rời khỏi môi tôi. Đây lần đầu tiên tôi thấy cậu ta khóc. Lòng tôi đau như có người xát muối.
“Em hãy nhớ lấy điều này, dù thế giới có bị đảo ngược, dù có gì xảy ra đi nữa, đời này kiếp này, anh nguyện chỉ yêu mình em!” Lời thề này không đáng tin nhưng tôi sẽ tin, tôi mãi tin.
“Em yêu anh! Em sẽ khắc cốt ghi tâm!” Tôi quay lưng đi thật nhanh. Hết rồi, chuyện tình yêu màu hồng ngày nào em cùng anh vẽ nên thì nay đã kết thúc. Đời này, kiếp này, em cũng chỉ nguyện yêu mình anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT