Sau một hồi lê la lê lết chém gió hết quán này đến quán khác với con Thùy thì tôi tạm biệt nó để về. Lí do là anh gọi. Tôi không đi taxi hay xe buýt, phương tiện tôi chọn để về “căng hải”. Dạo từ con phố này qua con phố khác, nhìn những gia đình hạnh phúc nắm tay nhau mà lòng tôi nhoi nhói. Tôi dừng lại ở một ngã tư chờ đèn.

“Mua kẹo đường không con?” Một bà lão bán kẹo đường mời tôi.

“Lấy con hai cây đi bà!” Tôi mua hai cây, đây là món mà tôi thích. Vừa quay lưng đi thì tôi va phải một cặp nam nữ. Tôi cúi đầu xin lỗi.

“Cô không sao chứ? Để tôi đền cô hai cây khác, bà ơi lấy con hai cây!” Người thanh niên đó cũng xin lỗi tôi. “Đây, của cô đây!” Người thanh niên đó đưa tôi hai cây kẹo mới. Tôi đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn, tôi không sao!” Tôi ngước mặt lên. Giây phút hai ánh mặt chạm nhau, thời gian như ngưng lại hẳn. Không phải vì người thanh niên đó đẹp trai hay là gì cả, mà là người thanh niên đó đã từng là người lạ đã từng quen-Minh Long. Ánh mắt tôi rơi xuống cánh tay của cậu ta, một cánh tay khác đang quàng lấy tay cậu ta-Thục Khuê. Tim tôi nhói lên.

“Phương Anh, em…” Cậu ta lấp lửng câu nói.

“Anh khỏe không, người lạ đã từng quen?” Tôi gượng cười hỏi.

“Anh khỏe. Còn em?”

“Em cũng…cũng rất khỏe. Minh Phong…Minh Phong…con khỏe…khỏe không anh?” Tiếng nói tôi ứ nghẹn ở cổ. Không hiểu sao lúc này tôi phát âm thật khó khăn.

“Con khỏe, nó biết gọi mẹ và nó cứ đòi em!” Cậu ta nói. Tôi mỉm cười, con tôi biết gọi mẹ rồi. Nó vẫn nhớ tôi.

“Đi thôi anh, chúng ta còn mua rất nhiều đồ!” Thục Khuê kéo tay Minh Long, cô bé đó không ưa tôi như tôi không ưa cô bé. Cả hai người lướt đi qua tôi, cảm giác này…khó chịu lắm. Tôi đứng lặng người tại chỗ, mọi người cũng lướt qua tôi, không ai ngó ngàng đến con nhỏ đứng đây và nước mắt đang rơi như mưa.

***

Ngày hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại của tập đoàn Century Gem, ngày mà tập đoàn có tân chủ tịch. Từ sáng sớm, cánh nhà báo đã tập trung rất đông ở phòng họp của tập đoàn. Ở đầu bàn có hai chiếc ghế chủ tịch khiến ai cũng thắc mắc.

Tám giờ, mọi người đã có mặt đầy đủ ở phòng họp. Mặt ai nấy cũng khá căng thẳng.

“Mời mọi người chú ý lên đây!” Một giọng nói qua micro khá lớn khiến phòng họp đang ồn ào bỗng trở nên im lặng lạ kì. “Sau đây là sự xuất hiện của tân chủ tịch tập đoàn Century Gem, Nguyễn Đăng Huy, Nguyễn Phương Anh.” Mọi đèn flash chớp tắt liên tục khi tôi và anh xuất hiện. Tôi mỉm cười nhẹ, anh thì vẫn vậy, mặt lạnh tanh.

“Tại sao có hai chủ tịch? Tại sao vậy nhỉ?” Cánh nhà báo nhao nhao lên.

“Trật tự! Tất cả mọi người có lẽ đang thắc mắc tại sao một tập đoàn có hai chủ tịch cũng như một nước có hai vua. Chuyện này xưa giờ không có nhưng kể từ hôm nay, một đất hai vua sẽ chuyện bình thường. Tôi nghĩ suốt thời gian qua mọi người luôn thấy tôi xuất hiện cùng anh Đăng Huy ở những cuộc họp lớn nhưng không hề biết tôi là ai. Tôi là Nguyễn Phương Anh, kể từ hôm nay, tôi sẽ thay bà Trần Lưu Hà Nghi điều hành tập đoàn Century Gem cùng với anh Nguyễn Đăng Huy. Mong mọi người hợp tác để tập đoàn chúng ta ngày một phát triển.” Tôi dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên.

Buổi ra mắt hôm nay vô cùng thuận lợi, không có bất trắc hay ai phản đối gì cả. Tôi nhẹ nhàng ngồi vào chiếc ghế chủ tịch năm mười chín tuổi. Mọi sự thay đổi chóng mặt.

***

Tôi cắn một miếng rau câu do anh làm và thảnh thơi ngồi xem bảng tin kinh tế.

“Hôm nay, Century Gem đã có một thay đổi lớn trong bộ máy tổ chức điều hành, đó là việc thay đổi chủ tịch. Việc đáng nói ở đây là Century Gem có đến hai vị chủ tịch và cô Phương Anh-cháu gái của bà Hà Nghi cũng là một trong hai vị chủ tịch đó. Đây có thể được coi là một sự thay đổi có một không hai trong lịch sử kinh tế Việt Nam. Và cô Phương Anh chỉ mới mười chín tuổi, thật sự là tuổi trẻ tài cao. Đồng thời với việc Century Gem thay đổi chủ tịch thì tổng tập đoàn đa quốc gia Thượng Long đã tuyên bố phá sản sau một thời gian dài chóng chọi với sự thiệt hại lỗ vốn. Century Gem đã từng tuyên chiến với Thượng Long, nay Century Gem thay đổi chủ tịch, Thượng Long phá sản. Tất cả các nhà đầu tư trong và ngoài nước đang đặt một dấu chấm hỏi lớn vì không biết Thượng Long phá sản có phải một phần là do hai vị chủ tịch mới của Century Gem hay không.”

“Tuyệt!” Tôi vỗ tay. “Rất tuyệt!”

“Như chúng ta dự đoán, em thật sự rất tuyệt!” Anh ăn một miếng rau câu rồi mỉm cười nhẹ. Ngày hôm nay đã có hai thứ làm chấn động thị trường kinh tế Việt Nam. Nguyễn Đăng Tùng, ván bài này, ông mất trắng.

“Giờ đã đến lúc rồi!”

“Chuyện gì?”

“Giành lại Minh Phong!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play