Edit: Ring.

Đau đớn cùng tự trách trong lòng Bùi Vũ Khâm lúc này càng không ngừng dâng cao, đã không phải hai ba câu là có thể diễn tả được. Nhưng càng đau lòng, đầu óc của hắn cũng càng rõ ràng hơn. Hắn tự nói với mình bất luận thế nào cũng không thể suy sụp. Nếu ngay cả hắn cũng suy sụp thì Yên nhi sẽ ra sao đây?

Bao nhiêu năm qua, ngay cả lúc khó khăn nhất, hắn cũng chưa từng lui bước hay bỏ cuộc. Giờ chuyện liên quan đến nữ nhân yêu thương nhất, hắn lại càng phải kiên trì hơn.

Trong mật thất kín nhất Bùi gia có cất một viên tục mệnh hoàn chỉ dùng vào trường hợp khẩn cấp nhất, ba đời Bùi gia vẫn chưa bao giờ dùng đến. Nay đến tay thế hệ Bùi Vũ Khâm, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cần đến nó.

Nhưng giờ Yên nhi trúng đôc, trong bụng còn mang cốt nhục của hắn. Hắn không biết cái gọi là tục mệnh hoàn kia có thật sự thần kỳ không nhưng nhưng hắn hy vọng là có, nếu không …..

Hai mắt Bùi Vũ Khâm đỏ rực lên. Chỉ cần Yên nhi không sao, đừng nói là gia tài to lớn của Bùi gia, cho dù muốn mạng của hắn, hắn cũng có thể đưa ra. Nhưng nếu lỡ như Yên nhi gặp chuyện không may, Bùi Vũ Khâm thề, hắn sẽ khiến rất nhiều người chết khó coi.

Bởi vì lần này cả nhà đến Đại Tuệ tự để làm lễ siêu độ cho Bùi Vân Phảng, hơn nữa chỉ định ở lại một buổi tối rồi về nên cũng không mang đại phu theo. Hồng Nguyệt vâng mệnh đi tìm đại phu, chạy kiếm một vòng mới nhớ ra lần này bọn họ xuất hành không mang theo đại phu. Cũng may trụ trì Đại Tuệ tự nghe nói Giang Mộ Yên trúng độc liền chủ động nói biết một chút y lý, vì thế Hồng Nguyệt cũng chỉ có thể nhanh chóng dẫn Pháp Hối đại sư chạy về sương phòng.

Hai bên vừa vặn đụng mặt nhau trên hành lang.

“Lão gia, lão gia, đại sư nói biết y thuật, để đại sư xem thử xem sao.”

Hồng Nguyệt không biết Bùi Vũ Khâm định mang Giang Mộ Yên đi đâu, cũng không chú ý đến sắc mặt hết sức khó coi của hắn, chỉ là nhìn thấy phu nhân bị lão gia ôm vào lòng thì theo bản năng nâng giọng nói.

Nghe vậy, bước chân Bùi Vũ Khâm khựng lại một chút. Nhân cơ hội đó, Triển Tịch cùng Nghênh Phong liền mỗi người giữ một bên vai Bùi Vũ Khâm “Lão gia, bình tĩnh một chút, ngài đừng ôm phu nhân chạy loạn. Với tình huống của phu nhân bây giờ, nằm trên giường sẽ an toàn hơn.”

Pháp Hối đại sư tuy là người xuất gia nhưng cũng là một lão hòa thượng từng trải thấu hiểu lòng người, vừa thấy sắc mặt Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên không nhúc nhích nằm trong lòng hắn thì đã thầm rùng mình, liền nhanh chóng bước đến, không khách sáo câu nào đã đưa tay về phía Bùi Vũ Khâm.

Bùi Vũ Khâm căn bản chưa kịp nói gì đã thấy Pháp Hối đại sư nắm một cổ tay Yên nhi lên bắt mạch. Mạch đập yếu ớt từng nhịp, Pháp Hối đại sư cũng hơi nhíu mày, lát sau mới lắc đầu buông tay Giang Mộ Yên ra “A di đà phật, lão nạp chỉ biết phu nhân đúng là trúng độc, nhưng là độc gì thì lại không chẩn ra được. Lão nạp vô năng, sợ là không giúp được gì.”

Nói xong, Pháp Hối đại sư liền uể oải bất đắc dĩ tránh đường.

Bùi Vũ Khâm nghe vậy cũng không ngoài ý muốn. Nghênh Phong và Triển Tịch lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm, đại giang nam bắc, kỳ hoa dị thảo gì đó cũng đã gặp qua không biết bao nhiêu, hơn nữa hai người tinh thông dược tính các loại độc mà còn giải không được cái gọi là tam tuyệt thảo này, nói gì đến Pháp Hối đại sư ngay cả Yên nhi trúng độc gì cũng không chẩn ra được, tất nhiên càng không thể có cách gì với chuyện giải độc.

Vừa nghĩ vậy, trong lòng Bùi Vũ Khâm lại càng ảm đạm, nhưng cũng kiên định chắc chắn rằng chỉ có thể mang tục mệnh đan vẫn được cất trong mật thất Bùi gia kia cho nàng ăn thì mới có thể yên tâm được một chút. Nếu tục mệnh đan đó thật sự có thể giải được độc tính của tam tuyệt thảo thì tất nhiên là không còn gì tốt hơn, nhưng nếu không được thì ít nhất cũng có thể kéo dài mấy ngày để hắn có thời gian đi tìm thuốc giải.

“Buông ra!”

Hai chữ này của Bùi Vũ Khâm tất nhiên là nói với Nghênh Phong và Triển Tịch,

“Lão gia, ngài bình tĩnh một chút. Giờ sắc trời đã tối rồi, ngài muốn ôm phu nhân đi đâu a?”

Triển Tịch nghĩ Bùi Vũ Khâm đã lo lắng đến mức mất đi năng lực phán đoán, không khỏi cùng Nghênh Phong ngăn cản, không cho hắn xúc động.

“A! Phu nhân đổ máu, thật nhiều máu a!”

Lúc này, Hồng Nguyệt đã sớm vì lo lắng cùng tự trách mà khóc đến sưng cả mắt nhất thời thét chói tai.

Một tiếng kêu sợ hãi này khiến Triển Tịch và Nghênh Phong theo bản năng buông lỏng tay, mà Bùi Vũ Khâm cũng cúi đầu, ôm Giang Mộ Yên lui về sau mấy bước. Nhất thời liền thấy được một vũng máu đỏ tươi trên đất, mà trên ống quần hắn cũng cảm nhận được dòng máu nóng đó đang chảy.

Lại nhìn về phía Giang Mộ Yên, nàng đã sớm ngất đi rồi, mà trên khóe mắt vẫn còn vương hai giọt lệ trong suốt. Hiển nhiên chính nàng cũng biết đứa con của hai người đã không thể giữ được.

“Không!!”

Bùi Vũ Khâm rốt cuộc nhịn không được hai chân mềm nhũn, ôm lấy Giang Mộ Yên ngửa mặt trên trời thét dài.

Không biết từ lúc nào, xung quanh đã vây đầy người, đám người Tần Hồng Diệp, Lâm Quỳnh Hoa cùng Vân Ái Liễu cũng đều đã đến hiện trường.

Bùi Huyền bị Vân Ái Liễu nắm chặt tay không thể nhúc nhích. Bùi Ngu cùng Bùi Phong thì lại mang vẻ mặt khiếp sợ, không biết trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao trên mặt đất lại có nhiều máu như vậy.

Bùi Phong liều lĩnh vọt đến bên cạnh Giang Mộ Yên cùng Bùi Vũ Khâm, lo lắng lớn tiếng hỏi “Mộ Yên, Mộ Yên, nàng sao vậy? Thúc thúc, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Sao Mộ Yên lại như vậy? Thúc thúc!”

Bùi Vũ Khâm không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy Giang Mộ Yên không chịu buông tay, một lúc sau mới nói một câu “Chuẩn bị xe, lập tức về nhà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play