“Nghênh Phong, Triển Tịch, ý các ngươi là Yên nhi trúng độc từ lư hương này ư? Tam tuyệt thảo là gì? Có giải được không?”
Bùi Vũ Khâm vừa thấy bọn họ liên thủ đánh bay lư hương ra khỏi phòng, trong lòng liền biết thứ có vấn đề không phải điểm tâm mà là lư đựng
huân hương.
Nhưng điều hắn không rõ là vì sao trong phòng có cả thảy bốn người
nhưng chỉ một mình Yên nhi trúng độc, chẳng lẽ huân hương này còn biết
phân biệt người để làm hại sao?
Nếu nói vậy thì sự ác độc của người làm chủ đứng sau màn thật không
phải bình thường. Rốt cuộc Yên nhi có thù gì với hắn mà hắn năm lần bảy
lượt muốn đẩy Yên nhi vào chỗ chết? Lần trước giữ lại mạng hắn là bởi vì Yên nhi nói muốn thả dây dài câu cá lớn, nhưng bây giờ cá lớn còn chưa
thấy đâu mà Yên nhi đã trúng độc rồi. Lần này, Bùi Vũ Khâm quyết định
tuyệt không nương tay với tên chết tiệt kia nữa.
“Lão gia, bây giờ nói cái này đã không còn kịp nữa rồi. Tình huống của phu nhân rất xấu, ngài phải chuẩn bị tâm lý.”
Lời Triển Tịch còn chưa nói xong, Bùi Vũ Khâm đã gần như phát cuồng “Triển Tịch, ngươi nói bậy bạ gì đó? Mau cứu Yên nhi của ta!”
“Lão gia!”
“Nhanh lên, các ngươi không nghe Yên nhi đang kêu lên đau đớn sao? Các ngươi đã biết Yên nhi trúng độc tam tuyệt thảo rồi thì nhanh
giải đi. Muốn dược liệu quý giá gì, cho dù khó khăn mấy ta cũng sẽ nghĩ
cách kiếm được, chỉ cần chữa khỏi cho Yên nhi, chỉ cần có thể khiến nàng không đau đớn nữa. Các ngươi nhanh lên.”
Bùi Vũ Khâm không muốn nghe bọn họ nói cái gì mà phải chuẩn bị tâm lý linh tinh, bọn họ nói vậy có nghĩa là độc này rất khó giải, một khi
trúng sẽ chết sao?
Không!!
Hắn không muốn, cũng không thể mất đi Yên nhi!
Nàng là sinh mệnh của hắn! Hắn tình nguyện giao mạng của mình ra cũng không muốn tánh mạng Yên nhi bị uy hiếp!
Tâm tình của hắn như vậy, Triển Tịch cùng Nghênh Phong hẳn nên hiểu
được mới phải, nhưng mà vì sao hai người họ vẫn còn đứng đây nhìn hắn
với ánh mắt bi ai?
“Các ngươi sao không ra tay đi? Sao không cứu nàng?”
Bùi Vũ Khâm nhịn không được lại rống lớn lần nữa.
“Lão gia, ngài bình tĩnh một chút, không phải chúng ta không
muốn cứu phu nhân mà là chính chúng ta cũng không có cách nào giải độc
tam tuyệt thảo. Bản thân loại cây này đã tuyệt tích, mấy năm trước không thấy nữa rồi, giờ nếu không phải phu nhân mang thai, mạch tượng trở nên quái lạ thì chúng ta cũng không biết đây là tam tuyệt thảo, cho nên……”
“Ngươi nói cái gì? Yên nhi mang thai?”
Biểu tình Bùi Vũ Khâm đầu tiên là vui mừng, nhưng sau đó lại trở nên
càng phẫn nộ cùng tuyệt vọng. Suy nghĩ muốn cứu Giang Mộ Yên của hắn
cũng càng bức thiết hơn.
“Đúng vậy, lão gia. Thật bất hạnh, mọi người chúng ta ai cũng không chú ý đến chuyện này, giờ thai nhi ít nhất cũng đã hơn một
tháng!”
Nghênh Phong thở dài một hơi, biểu tình đau đớn vô cùng. Bọn họ rõ
ràng hơn ai hết, cho dù lần này phu nhân Giang Mộ Yên có thể giữ được
mạng nhỏ nhưng đứa bé thì bất luận thế nào cũng đã không cứu được.
Biểu tình Triển Tịch cũng rất khó coi mà quay mặt chỗ khác, không đành lòng tiếp tục nhìn vẻ mặt thổng khổ của Bùi Vũ Khâm.
Thanh Thư nghe vậy cũng nhịn không được mà hai chân mềm nhũn ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất gào khóc “Phu nhân, phu nhân, ngài phải chống đỡ a, vì lão gia, cũng vì tiểu thiếu
gia trong bụng ngài. Đều là Thanh Thư không tốt, Thanh Thư có tội. Ta
châm huân hương làm cái gì chứ. Nếu không phải ta, phu nhân cùng tiểu
thiếu gia cũng sẽ không …..ô…..”
Triển Tịch cùng Nghênh Phong cũng không nói gì, chỉ có thể khổ sở quay mặt, tỏ vẻ bọn họ thật sự bất lực.
Bùi Vũ Khâm ôm chặt Giang Mộ Yên, không nói được lời nào. Đột nhiên
hắn đứng bật dậy ôm Giang Mộ Yên chạy ra cửa, bọn Thanh Thư cùng Triển
Tịch thấy vậy ngây người một chút rồi cũng vội vàng đuổi theo.
“Lão gia, lão gia, ngài đi đâu vậy?”
Thanh Thư gần như bán mạng chạy theo, muốn ngăn lại lão gia nhà hắn, nhưng lại bị thần tình trong đôi mắt kia dọa đến.
Đôi mắt vẫn luôn mang theo ý cười bất kể thật giả kia lúc này tràn
ngập ánh đỏ hủy diệt. Vẻ lạnh như băng ngoan tuyệt gặp thần giết thần,
gặp phật giết phật kia khiến Thanh Thư nháy mắt như bị đông cứng, cuối
cùng cũng không thể đuổi kịp bước chân Bùi Vũ Khâm chứ đừng nói đến
chuyện có dũng khí ngăn cản.
Triển Tịch cùng Nghênh Phong tuy cũng bị rung động không nhẹ nhưng dù sao cũng là người luyện võ, hơn nữa tuổi tác hay kinh nghiệm cũng đều
nhiều hơn Thanh Thư, lúc này tuy trong lòng bọn họ cũng cảm thấy lạnh
lẽo không thôi nhưng bước chân vẫn không ngừng đuổi theo Bùi Vũ Khâm.
“Lão gia, ngài muốn ôm phu nhân đi đâu? Vô dụng thôi. Ngài
bình tĩnh một chút, một khi độc tam tuyệt thảo đã bị hít vào phổi thì
không thể nào loại bỏ dược tính được.”
Triển Tịch vừa nói vừa nháy mắt với Nghênh Phong. Hai người đều có
suy tính trong lòng hết rồi, nếu cảm thấy năng lực thừa nhận của Bùi Vũ
Khâm đã đến giới hạn thì mặc kệ chuyện sau này hắn có oán trách hay
không, bọn họ cũng sẽ đánh ngất hắn trước. Nếu không sẽ không chỉ một
mình Giang Mộ Yên gặp nạn mà cả hai đều sẽ có chuyện.
Bùi Vũ Khâm nghe được nhưng vẫn lờ đi, hắn chỉ ôm Giang Mộ Yên vụt chạy về phía cửa chính Đại Tuệ tự.
Hắn không tin, hắn phải nhanh chóng mang Yên nhi trở lai Bùi gia.
Trên đời này vốn không có kịch độc gì mà không giải được, chỉ cần nó tồn tại, vậy nhất định phải có một vật tương khắc với nó. Vạn vật không
phải đều bổ trợ lẫn nhau, tương sinh tương khắc sao?
Đó đã là quy luật của tự nhiên. Tam tuyệt thảo này nhất định cũng sẽ
không ngoại lệ. Hắn chỉ cần tìm được thuốc giải cho Yên nhi đúng lúc là
được. Nhưng trước lúc đó, bất luận thế nào cũng phải giữ lại được tính
mạng của nàng đã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT