Edit: Ring.

“Huống chi tuyệt phẩm như vậy, để ở chỗ Thanh Thư cũng lãng phí, nếu lão gia ngài đã thích như vậy thì để ở chỗ này để lão gia thưởng thức là được, có điều nếu Mộ Yên tiểu thư thấy, còn làm phiền lão gia thay Thanh Thư giải thích!”

“Không thành vấn đề, nếu Yên nhi hỏi thì ta trả lời là được. Yên nhi này cũng thật sự là quá khó tính rồi, chữ này đã viết được đến cảnh giới như vậy mà còn chưa vừa lòng ném đi, đúng là không biết chữ của mình trân quý đến mức nào. Rồi ta sẽ nói với nàng.”

“Lão gia nói phải. Lão gia, sư phụ bồi tranh lần trước vẫn còn trong phủ, chữ này có phải cũng đưa đến chỗ đó bồi lại không, nếu không, trang giấy này cũng đã bị tiểu thư vò lại thành như vậy, sợ là không dễ bảo quản a!”

Thanh Thư thuận miệng nhắc nhở Bùi Vũ Khâm một tiếng.

Bùi Vũ Khâm nghe vậy liền gật đầu “Đương nhiên phải bồi lại. Thôi, hôm nay không xem sổ sách nữa, ngươi đến chỗ sư phụ bồi tranh mang dụng cụ đến đây, chữ này ta tự mình bồi!”

“Lão gia, ngài muốn đích thân làm sao?”

Thanh Thư nghe vậy thì kinh ngạc đến thiếu chút nữa rớt mắt ra ngoài. Hắn biết lão gia thích tranh thích chữ, nhưng cũng chưa từng thấy biểu tình quý trọng đến vậy của lão gia bao giờ.

Hiện tại chỉ một bộ chữ Mộ Yên tiểu thư vứt đi mà lão gia cũng chuẩn bị tự mình làm, thậm chí còn gạt mấy sổ sách các cửa hàng đang chờ phê duyệt qua một bên mà bồi chữ này?

Thanh Thư không biết đây rốt cuộc là vì chữ này thật sự đẹp đến thần kì hay vì lão gia biết chữ này là do Mộ Yên tiểu thư viết mới thiên vị.

“Ừ, đi chuẩn bị đi!” Bùi Vũ Khâm lại phất phất tay, hoàn toàn không nhìn đến biểu tình giật mình không dám tin của Thanh Thư.

Thanh Thư không nói gì, chỉ có thể chuyển đống sổ sách qua một bên bàn, sau đó mới nhanh chân chạy ra ngoài.

Mà Bùi Vũ Khâm thì chờ sau khi Thanh Thư đi mới biểu lộ vẻ mặt kinh ngạc khó tin của mình. Yên nhi này, quả nhiên là khảo nghiệm ông trời phái đến để đánh gục hắn a.

Thành thục cơ trí, thong dong bình tĩnh, huệ chất lan tâm lại tài tình như vậy, nam nhân nào có thể không động tâm sau khi biết được những điểm tốt, tài tình tuyệt thế của nàng đây?

Ít nhất hắn bây giờ cảm thấy mình cách mê đắm không còn xa nữa.

Xem ra nhiều năm qua, suy nghĩ bản thân đã xem tình cảm đạm bạc như nước bất quá chỉ vì hắn chưa gặp được Giang Mộ Yên hiện tại mà thôi.

Nếu gặp được nàng sớm mười năm, hắn khẳng định mình bây giờ đã buông vũ khí đầu hàng.

Dù sao Bùi Vũ Khâm hắn cho dù có là truyền kỳ Đông Vân quốc, có giỏi bày mưu tính kế như thế nào đi nữa, chung quy bản chất của hắn cũng là nam nhân. Mà nam nhân, luôn sẽ có một ngày gặp được nữ nhân có thể hấp dẫn mình.

Trước mắt có kháng cự, có chần chờ thêm nữa cũng chỉ là một loại câu giờ mà thôi.

Bùi Vũ Khâm đã biết hắn bây giờ cách cái ngày không thể khống chế mà quyết định nhận Giang Mộ Yên không còn quá xa.

Đây là một lực hấp dẫn vô hình không thể trốn thoát, hắn đã không thể chặt đứt hay phủ nhận loại cảm giác này nữa rồi.

Xem ra vì một ngày chắc chắn sẽ đến kia, hắn phải nhanh chóng dọn đường sẵn, tận lực chuẩn bị mọi thứ tốt nhất để hắn cùng Giang Mộ Yên có thể cùng nhau đi đến cuối cùng.

Trong lòng Bùi Vũ Khâm đã hạ quyết định, lực chú ý của hắn cũng tập trung lên bộ chữ đặt trên bàn.

Vừa rồi chỉ lo xem chữ này viết tiêu sái phiêu dật, thần thái cao siêu đến mức nào, nhưng nội dung từng câu, từng chữ, hắn vẫn chưa xem kĩ.

Lúc này, thừa dịp Thanh Thư đi lấy dụng cụ bồi giấy, hắn cũng xem kĩ lại. Chỉ thấy ba chữ ‘Bạch đầu ngâm’ như rồng bay phượng múa đập vào mắt đầu tiên.

Tiếp theo là chính văn của khuyết thơ này –

Trắng như tuyết trên núi, sáng tựa trăng giữa mây.

Nghe lòng chàng hai ý, thiếp đành đoạn tình này.

Hôm nay chén sum họp, đầu đông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước, nước mãi chảy đông tây.

Buồn đau lại buồn đau, vợ chồng chẳng nên than.

Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.

Chiếc cần sao lay động, đuôi cá sao cong cong.

Nam nhi trọng ý khí, sao tiền bạc thay lòng.

(R: đây là bài Bạch đầu ngâm nhóe, còn vì sao câu ‘Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau’ khác thì do mấy chương trước là ta edit, bài thơ này ta hỏi bạn Gồ. Bản dịch của bạn Điệp Luyến Hoa).

Xem xong khuyết Bạch đầu ngâm hoàn chỉnh, ý cười thản nhiên bên miệng Bùi Vũ Khâm cũng đã không còn, thay vào đó là vẻ ngưng trọng mà nghiêm túc đến cực điểm, nhất là đôi mắt vẫn luôn sáng ngời kia, lúc này lại càng phát ra quang mang chói mắt.

Bùi Vũ Khâm vẫn yên lặng nhìn chằm chằm vào câu ‘Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau’ kia, hơn nửa ngày vẫn không nói nên nời.

Bởi vì trong ngực đang nóng bỏng đến mức đáy mắt hắn nhịn không được mà trở nên cay cay.

Mà trái tim hơn mười năm chưa từng loạn nhịp lúc này đang đập dồn dập, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khiến hắn không thể không chống một tay lên bàn, một tay gắt gao túm chặt lấy y phục trên người, muốn mượn hành động này mà che dấu trái tim đang hết sức kích động kia.

Đây là điều nàng vẫn muốn sao?

Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau! Trên thế gian này, sợ cũng chỉ có một mình Giang Mộ Yên mới có can đảm yêu cầu như vậy.

Ngàn vạn nữ tử từ xưa đến nay, người nào không phải xem phu như trời?

Người nào không vì nắm giữ trái tim của trượng phu mà chủ động đưa ra yêu cầu nạp thiếp, cho dù trong lòng rất không muốn cũng vẫn phải trưng khuôn mặt tươi cười đón chào. Lại có người nào như Giang Mộ Yên, yêu cầu tình cảm đơn thuần cùng duy nhất như vậy?

Mà hắn, cố tình chính là thích Giang Mộ Yên có suy nghĩ chỉ cần tình cảm đơn thuần đó, bởi vì đó cũng chính là nữ tử hắn đã tìm kiếm nhiều năm.

Chỉ là từ trước đến giờ, người đó vẫn chưa từng xuất hiện, mãi cho đến bây giờ, một Yên nhi như vậy mới từ trên trời rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play