“Không cần, để đó đi, nếu Yên nhi thích ăn thì đưa cho nàng, ta không thích ăn!”
Vẻ tự nhiên khi nói ra lời đó của Bùi Vũ Khâm khiến Thanh Thư không khỏi âm thầm kinh ngạc.
Xem ra lão gia quả thật là coi trọng, yêu thương Giang tiểu thư vô cùng a. Mấy thứ trái cây này cũng chỉ đưa đến phòng đại thiếu gia có mấy quả mà thôi, nhưng lão gia lại mang cho Giang tiểu thư cả một rổ ngon nhất, giờ lại còn đưa luôn phần hắn để dành lại cho lão gia cho nàng.
Giang tiểu thư này đúng là không biết có phúc tu luyện mấy đời mới có thể khiến lão gia lúc nào cũng lo lắng cho nàng như vậy.
Tuy trong lòng hắn có một loại cảm giác rất kỳ quái với hình thức ở chung của lão gia với Giang tiểu thư hiện tại, tổng cảm thấy giữa bọn họ hình như hoàn toàn khác trước đây, nhưng hắn cái gì cũng không thể nói, thậm chí nhắc đến cũng không dám.
Dù sao thái độ của lão gia bây giờ vẫn rất hòa nhã, dường như cũng không có ý đồ ái muội gì, cho nên hắn cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ, vờ như không biết mà tiếp tục làm chuyện của mình.
Cung kính ‘Dạ’ một tiếng, sau đó Thanh thư cẩn thận sắp xếp sổ sách ngay ngắn lên bàn, vừa định cáo lui lại nghe Bùi Vũ Khâm nói “Trong áo của ngươi là gì vậy, không cất cẩn thận, muốn rớt ra rồi kìa!”
Thì ra lúc Thanh Thư sắp xếp sổ sách, Bùi Vũ Khâm vừa vặn phê xong một quyển, chuẩn bị lấy một quyển mới, vừa ngẩng đầu liền thấy được một góc giấy Tuyên Thành màu vàng lộ ra ngoài vạt áo của Thanh Thư thì không nhịn được mà nhắc nhở.
Thanh thư cúi đầu nhìn lại, nhất thời có chút lúng túng, hắn đỏ mặt nói “Ngại quá, lão gia, là một bản viết của tiểu thư ném đi. Gần đây tiểu nhân đang luyện chữ, nghĩ tiểu thư là tài nữ nổi danh của Đông Vân quốc, cho dù chữ viết hỏng, đối với tiểu nhân cũng là một bộ chữ đẹp, cho, cho nên tiểu nhân chưa được tiểu thư đồng ý đã, đã vụng trộm nhặt tờ giấy này giấu, giấu đi.”
Bùi Vũ Khâm vừa nghe vậy, nhất thời nhịn không được thản nhiên nở nụ cười “Thì ra là chữ Mộ Yên ném đi a. Nếu Mộ Yên đã ném, vậy ngươi cứ lấy, không cần khó xử như vậy, ta cũng chỉ là vì thấy một góc giấy lộ ra nên mới nhắc nhở ngươi thôi, không hề có ý hỏi tội.”
“Dạ, lão gia, tiểu nhân biết.” Thanh Thư khom người nói.
“Được rồi, nếu là chữ của Mộ Yên thì lấy ra cho ta cùng xem đi. Nghe nàng nói gần đây đang luyện kiểu chữ mới, đây chắc là nàng viết khi đang luyện chữ, không biết đã luyện đến đâu rồi!”
Bùi Vũ Khâm vốn định cúi đầu xem tiếp sổ sách nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó mà lại ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói.
Thanh Thư nghe vậy, tất nhiên không dám chần chờ chút nào, liền nhanh chóng mang tờ giấy Tuyên Thành kia ra, hai tay dâng lên.
Bùi Vũ Khâm nhận lấy, sau đó cẩn thận trải ra, tận lực tránh làm rách giấy. Đợi đến khi cả tờ giấy hoàn chỉnh được trải lên bàn, ngay cả Bùi Vũ Khâm cũng nhịn không được mà lớn tiếng khen một câu ‘Tốt’!
“Chữ tốt, chữ tốt, chữ nhã như mây, tự nhiên như nước, bút pháp thong thả, ý cảnh cao siêu, quả nhiên là chữ tốt hiếm thấy a!
Thanh Thư, ngươi tới nhìn xem, bộ chữ này hài hòa đến vậy, chữ thành một thể, mỗi nét đều thướt tha uyển chuyển hàm súc lại không mất đi vẻ tiêu sái, quả thật là cực phẩm trong cực phẩm!
Yên nhi này, quả nhiên là có một tay chữ có thể khiến tài tử trong thiên hạ xấu hổ chết a!”
Bùi Vũ Khâm vừa tán thưởng, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Tất nhiên hắn biết Giang Mộ Yên trước kia là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, cầm kỳ thư họa đều tinh thông là chuyện rất bình thường. Nhưng không ngờ Yên nhi bây giờ vậy mà cũng có một tay viết chữ hoàn toàn không thua kém Giang Mộ Yên trước kia, hơn nữa bút pháp của hai người tuy không giống nhau nhưng nếu so về ý cảnh, Yên nhi hiện tại rõ ràng là nhỉnh hơn một chút.
Đổi một cách nói khác thì Yên nhi hiện tại là một nữ tử đa tài vô cùng, khó trách nàng có thể nói ra lời có kiến giải như vậy với Bùi Phong, cũng khó trách nàng có thể vẽ ra bức tranh cần trình độ cao đến thế.
Trong lòng Bùi Vũ Khâm vốn có một cảm giác đặc biệt với Giang Mộ Yên hiện tại, lúc này sau khi nhìn đến bộ chữ trước mắt thì cảm giác đó lại càng sâu sắc hơn.
Mà Thanh Thư tuy không thể đạt đến cảnh giới phẩm chữ cao như Bùi Vũ Khâm nhưng ít nhất hắn cũng nhìn ra được nét chữ này là đẹp hay xấu.
Lúc đầu vốn nghĩ là chữ Mộ Yên tiểu thư viết hỏng nên mới vứt đi, bây giờ nghe lão gia tán thưởng như vậy hắn mới biết, đây căn bản không phải tờ giấy viết hỏng mà là một bộ thư pháp vô cùng đẹp, thậm chí nếu muốn gọi là tuyệt phẩm cũng không thành vấn đề.
Nhưng đồng thời hắn cũng biết, một bộ chữ viết tốt như vậy, giờ lão gia đã thấy được, nếu hắn muốn lấy đi hiển nhiên là không thích hợp.
Thanh Thư nghĩ vậy, nhất thời ra vẻ kinh ngạc nói “Ai nha, Mộ Yên tiểu thư thật sự là yêu cầu rất cao với bản thân, bộ chữ này nếu đã viết tốt như lời lão gia nói, tiểu thư vì sao lại vứt đi chứ? Vậy không phải rất đáng tiếc sao?”
Bùi Vũ Khâm nghe Thanh thư nói vậy mới hồi phục lại tinh thần từ trong sợ hãi, nhìn những con chữ trên mặt giấy Tuyên Thành nhăn nhúm, hắn không nhịn được mà bộc lộ mấy phần đáng tiếc.
“Đúng vậy, Yên nhi nàng cũng thật sự là…. Thanh Thư, ta có một yêu cầu rất khó nói, ngươi có thể tặng bộ chữ này cho ta hay không? Nếu ngươi muốn luyện chữ, ta lại bảo Yên nhi viết cho ngươi mấy bảng chữ mẫu, được không?”
“Lão gia nói quá, đây vốn là tuyệt phẩm của Mộ Yên tiểu thư, tiểu nhân bất quá cũng chỉ là thuận tay nhặt về mà thôi, nào dám đem chữ tốt như vậy của Mộ Yên tiểu thư giấu làm của riêng chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT