Cô tên là Lưu Ly. Lưu Ly cũng có nghĩa là báu vật. Đúng như cái tên, cô vừa là báu vật cũng là sinh mạng, đặc biệt hơn lại là toàn bộ trái tim của Diệp Sở.
Diệp Sở yêu Lưu Ly hơn sinh mạng của mình. Tất cả những gì anh có, đều là của cô. Tất cả những gì anh nghĩ, đều là vì cô.
Thế nhưng, mọi thứ Lưu Ly nghĩ, chưa chắc là Diệp Sở. Mọi thứ Lưu Ly làm, chưa chắc vì Diệp Sở.
Cô sẵn sàng phản bội anh, làm tan vỡ trái tim anh thành những mảnh vụn tan nát. Khiến trái tim anh rỉ máu, một vết thương không bao giờ liền sẹo.
Lưu Ly không quan tâm. Có lẽ, chỉ một chút thôi, cô nghĩ về Diệp Sở, nhưng anh không đủ để cô đánh đổi hết tất cả mọi thứ mà cô đã, đang và mưu cầu để có được.
Yêu một người đã khó, hận một người đã yêu lại càng khó khăn hơn.
Diệp Sở muốn hận Lưu Ly. Diệp Sở muốn Lưu Ly trở thành kẻ thù lớn nhất của cuộc đời mình. Nhưng anh không thể.
Mỗi khi nhìn thấu nụ cười của cô, lòng anh như có một vết dao đâm. Khi biết nụ cười ấy dành cho người khác, anh không thể ngừng cảm thấy đau đớn, thấy thương xót thay cho thân phận của mình, thấy khổ nhục thay những niềm tin anh đã đặt vào cô.
Anh đã quá ngây thơ.
Khi đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, con người có đôi khi cố chấp đến điên cuồng.
Liệu câu chuyện của họ sẽ kết thúc trong yêu thương hay tất cả sẽ chỉ là thù hận?