Lưu Ly trở nên căng thẳng, hô hấp càng dồn dập hơn, cô nắm chặt cái túi xách. Dừng một lát, Ninh Ngọc nói:

"Là Diệp gia. Tôi không biết được nguyên nhân bên trong đó thế nào, nhưng khi tôi đi điều tra thân thế của cô tôi cảm thấy dường như mọi manh mối đều đứt gãy. Tôi đoán có người muốn che giấu chuyện này không muốn cho tôi tìm được thông tin về thân phận của cô, người đó không ai khác ngoài Diệp Sở! Nhưng mà... nếu Diệp gia giỏi về sát thủ thì Ninh gia lại đứng số một về tình báo. Cho dù là tin tức khó nhằn đến mức nào, chỉ cần Ninh gia muốn tất cả sẽ đều nằm trên một tờ giấy!"

Lưu Ly nghe xong câu nói đó của Ninh Ngọc, tựa hồ cả thế kỷ sau cô mới có phản ứng trở lại, giọng nói thảng thốt:

"Cái gì? Cô nói Diệp gia? Tại sao có thể như vậy được. Nếu... nếu năm đó Diệp gia ra tay, tại sao cha nuôi lại còn muốn nhận nuôi tôi?"

Ninh Ngọc lắc đầu tỏ vẻ bất lực:

"Tôi nói rồi, nguyên nhân sâu xa cô phải đi hỏi Diệp Sở. Còn việc tại sao hắn nhận nuôi cô, tôi hình như biết được nguyên nhân đấy. Có muốn nghe không?"

Lưu Ly theo bản năng liền gật đầu. Ninh Ngọc cười nhẹ:

"Cô có nghe nói về Tần Yên chứ? Cô ta là sát thủ nổi tiếng nhất của Diệp gia thời kỳ hưng thịnh, cũng là người Diệp Sở yêu say đắm, cũng là người khiến tôi không thể gả vào Diệp gia, cũng là người bị Diệp Quân Ninh_ cha ruột của Diệp Sở huy động toàn bộ sát thủ để giết chết và quan trọng... cô ta cũng là người thực hiện vụ thảm sát của gia đình cô!"

Chưa kịp để Lưu Ly kịp tiêu hóa những thông tin này, Ninh Ngọc lại tiếp tục nói:

"Nhưng mà, những thứ đó không quan trọng. Quan trọng là bộ dạng của cô cực kỳ giống Tần Yên. Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã nhận lầm cô với Tần Yên chứ? Haha, Diệp Sở uổng cho hắn một đời tuấn lãng lại đi tìm kẻ thế thân trong chính cuộc tình dang dở của mình!"

Lưu Ly ngã phịch xuống sàn nhà, gương mặt cô tái đi, thần sắc trừ bỏ kinh hãi còn có đau đớn không nói nên lời. Lưu Ly ôm ngực, nước mắt trên mặt đã giàn dụa nhưng cô không bận tâm. Lưu Ly nhìn Ninh Ngọc, cô cố nén đau buốt đang trào dâng trong tim, lạnh lùng hỏi:

"Cô có bằng chứng gì không?"

Nếu không có bằng chứng cô sẽ không tin đâu! Chỉ cần Diệp Sở nói không phải, cô sẽ tin tưởng hắn. Mọi thứ có thể đều là giả, nhưng tình cảm của Diệp Sở dành cho Lưu Ly không thể nào là giả được. Tỉ như trên đời này có hàng ngàn hàng vạn loài hoa, nhưng người ta chỉ thích chọn hoa hồng để làm biểu tượng cho tình yêu. Tình cảm của Lưu Ly dành cho Diệp Sở chính là như vậy, mặc cho có rất nhiều sự lựa chọn nhưng khi đối mặt cô vẫn chỉ có thể nghĩ về Diệp Sở và chọn cách tin tưởng hắn.

Nhưng hiện thực lại dội cho Lưu Ly một gáo nước lạnh khi Ninh Ngọc mở tập tài liệu ra. Trên đó có đầy đủ những thứ mà cô cần để chứng minh cho vụ thảm sát năm đó.

Lại lần nữa, Lưu Ly rơi vào địa ngục. Người cha nuôi cô nhất mực thương yêu lại là người đã làm cho gia đình cô tan nát, giết sạch cha mẹ cô. Bản thân cô cho rằng mình độc nhất vô nhị, là báu vật quý giá của Diệp Sở hóa ra lại chỉ là một kẻ thế thân... Tất cả hiển nhiên đến buồn cười...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play