Băng Đồng gắng chút sức còn lại, cố đứng dậy lê từng bước về phía Thái Na.

- Băng....D....i! - Giọng nói thều thào.

- A..... Đừng gọi nữa......tôi không muốn nghe! Tôi không muốn......- Thái Na hét lên, trong tiếng lấc nghẹn , đầu lắc liên tục , cô không tin , cũng không muốn nghe gì nữa. Lừa gạt! Tất cả là lừa gạt.

- Nghe chị nói đi Băng Di! - Băng Đồng ngồi xụp xuống ôm lấy Thái Na đang run rẩy vào lòng.

- Buông ra! Chị không phải chị tôi ! Mọi người lừa tôi! Aaa! - Thái Na đẩy cô ra.

- Aaa!......- Tay bị Thái Na hất đập vào bệ đá bên cạnh , đau nhói , sát một mảng lớn , máu bắt đầu chảy nhưng dường như cô không còn cảm giác đau nữa. Cô vẫn Kiên trì với Thái Na.

- Nghe chị nói đi!

- Được! - Thái Na đang khóc , một lát sau lên tiếng đầy kiên định , đôi mắt chuyển giận dữ, uất hận nhìn Băng Đồng.

- Chị xin lỗi vì đã không nhận ra em ! Chị biết chị không xứng nhưng chị đã Hứa với mẹ sẽ chăm sóc em thật tốt! Nhưng chị không làm được! Nhất định sau này chị sẽ bù đắp cho em......- Băng Đồng nghẹn ngào nói, nước mắt vẫn rơi.

- Chị bù đắp cho tôi? - Thái Na đột nhiên vùng đứng dậy , hít một hơi thật sâu nuốt nước mắt vào trong tim.

- Đúng! Chị sẽ bù đắp tất cả chỉ cần em vui! - Băng Đồng cũng đứng dậy nhìn Thái Na , nói giọng khẳng định.

- Vậy chị có dám nhường Hiếu Thiên cho tôi không? Nếu chị dám tôi sẽ đồng ý tha thứ cho chị! - Thái Na gắt lên , từng lời nói như mũi dao nhọn đâm sâu vào lòng Băng Đồng.

- Em....- Băng Đồng có chút sững sờ không ngờ cô lại nói vậy.

- Chị như vậy lấy tư cách gì mà muốn tôi tha thứ ? - Thái Na cười lạnh.

- Được.....chị sẽ chấp nhận .....từ bỏ! - Băng Đồng nói có chút ngập ngừng , từng câu chữ khiến trái tim cô không ngừng đau nhói.

- Tôi sẽ xem! Nhưng tôi không có kiên nhẫn chờ đâu!

Bỏ lại một câu đầy lạnh lùng , Thái Na bắt một chiếc tắc-xi rồi rời khỏi,...

Băng Đồng khóc không thành tiếng , cảm giác nơi lồng ngực đau đến nổ tung. Cô thật sự rất yêu anh , thức sự không nỡ rời xa anh. Cô sẽ sống sao đây nếu không cói anh bên cạnh.... Cô tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng ra cảnh đó,....

Trời đang vào mùa đông nên gió lạnh từng cơn , cái lạnh thấm sâu vào da thịt Băng Đồng....

"Tí....tách.....tí.......tách"

Từng giọt mưa rơi xuống mặt đất lạnh, những giọt mưa ngày một nhiều, ngày một dầy đổ lên người cô, gió lạnh rít từng cơn , khiến cho thân hình nhỏ yếu của cô không ngừng run rẩy. Không ai ngờ đến vào thời gian này vẫn còn những cơn mưa thế này. Dường như ông trời đang đau lòng thay cho cô. Nước mưa và nước mắt trộn lẫn khiến cho cô không cảm giác được nước mưa hay nước mắt. Cả người cô ướt nhẹp trong màn mưa lạnh giá.

______________@___@______________

Cho đến khi cô không cảm nhận được những giọt nước mưa rơi vào da nữa , ngẩng đầu lên đã thấy một cái ô đang tre trên đầu mình. Anh "hừ" mạnh một tiếng đau lòng kéo cô vào lòng ôm lấy, thân hình cô không ngừng run rẩy vì lạnh , lúc này lại được anh ôm thật chặt, cảm nhận được hơi ấm từ anh , cô bất giác muốn quên đi mọi thứ.

- Vợ ngốc! Sao không tự bảo vệ mình vậy? - Anh muốn mắng cô một trận cho hả dạ nhưng khi mở lời chỉ thấy sự dịu dàng, ôn nhu đầy yêu thương.

- Hiểu Thiên ! - Cô vòng tay ôm anh thật chặt như sợ , buông tay ra anh sẽ biến mất , giờ cô mới biết cô đã quá dựa dẫm , ỷ lại vào anh , ngay cả chút khó khăn cũng không thể đối mặt.

- Không sao rồi! Về thôi! - Hiếu Thiên đỡ cô ngồi vào trong xe.

Khi đóng cửa xe lại anh ra lệnh tài xế lái nhanh về nhà, rồi kiếm cái khăn lông phòng bị lau khô người cho cô. Băng Đồng dựa vào lồng ngực anh , cô tự chấn tĩnh lại bản thân. Cô quyết định sẽ rời khỏi Hiếu Thiên , nên cô sẽ cố tạo những kỉ niệm đẹp cuối cùng của hai người.

- Hiếu Thiên ! - Cô nhỏ giọng thều thào.

- Anh luôn bên em mà bà xã! - Hiếu Thiên ôm cô thật chặt truyền hơi ấm cho cô.

- Ông xã? Em muốn đi ngắm mặt trời mọc trên biển, em muốn nhìn thấy cáng đồng hoa oải hương.....còn muốn.....- Cô gọi còn hơi ngượng.....

- Được.....được.....chỉ cần em muốn anh đều có thể cho em! - Hiếu Thiên vì cô có thể lay chuyển Trái Đất.

Cô hài lòng nhắm mắt lại trong lòng anh nghỉ ngơi, cô quá mệt mỏi rồi......

_____________@___@_____________

Tiếng nhạc sập sình đinh tai, nhức óc trong quán bar khiến người ta không khỏi hưng phấn .... Những con thiêu thân không ngừng tháo loạn, uốn éo. Bên quầy pha rượu, một cô gái ngồi uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, với tốc độ chóng mặt.....

- Cho tôi thêm một ly nữa! - Cô đưa chiếc ly rỗng về phía phục vụ.

- Con gái không nên uống nhiều thế này đâu! - Một giọng nói vang lên bên tai cô, rồi quay sang phía nhân viên phục vụ.

- Cho tôi một ly whicky!

- Anh là ai? Tôi quen anh sao....hức......Anh có quyền gì mà quản tôi? - Thái Na quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

- Tôi à! Tôi tên Lí Quốc Kiệt ! - Anh cầm ly rượu lên uống liền một ngụm.

- Quốc Kiệt hả? Ừ.....hức....Quốc Kiệt .....anh dám uống với tôi không? - Cô cười ngây ngốc nhìn anh.

- Được! Cho chúng tôi thêm rượu ! - Lí Quốc Kiệt nhìn Thái Na đầy hứng thú , nhất là lúc này cô lại đang say nhìn càng đáng yêu, như một cô bé nổi loạn vậy.

Vậy là hai người họ uống hết ly này đến ly khác, cho đến khi cả hai say mèm, bắt tắc-xi về nhà, anh không biết ngà cô ở đâu nên đành đưa cô về khách sạn vậy.

- Quốc Kiệt này! Anh yêu , bao giờ chưa? - Cô say sỉn bắt đầu nói linh tinh.

- Tôi hả? Chưa ? Còn cô....hức! - Anh cũng say không kém , hai người vừa vào đến phòng khách sạn liền đổ rạp xuống đệm.

- Haha! Có gì mà dám ! Yêu rất thú vị , nhưng nó làm tôi đau chỗ này này! - Cô say rượu không ngừng làn loạn , tự tay tháo chiếc cúc áo đầu tiên của mình , cảm giác nóng bức , khó chịu.

- Vậy sao? Quốc Kiệt say mèm nhưng vẫn lơ mơ nghe cô nói nhảm.

- Thế anh hôn ai bao giờ chưa? - Thái Na cười ngây ngốc nhìn anh.

- Tất nhiên rồi! - Anh cũng không phải chưa thử qua.

- Tôi muốn thử......-Thái Na bắt đầu làm loạn chủ động hôn anh.

Cản nhận được làn môi mềm mại , ấm áp và hơi thở của cô. Quốc Kiệt như đắm chìm , mê luyến, cuối cùng chủ động giành về phía mình. Hai người đi theo men rượu dẫn dắt....

( lonely: tớ trong sáng nên không tả típ đâu! Kệ! M.n đi mà tưởng tượng ạ)

__________@__@___________

Sáng hôm sau.....

Khi những ánh nắng này mới , yếu ớt chiếu qua rèm cửa vào trong phòng mới đánh thức được Thái Na dậy. Cô cựa mình, đụng phải một cái gối ôm cứng như pho tượng, to chắc khỏe. Cảm giác đều lạ vì thân thể đau nhức. Mở trừng hai mắt và đập vào mắt cô là một người con trai đang nằm bên cạnh, đáng xấu hổ hơn là hai người không một miếng vải tre thân.

- Aaa......- Cô hét lên đạp phăng Quốc Kiệt xuống đất.

-Ui da........- Lúc này anh mới lổm cổm bò dậy.

Cô vội kéo cái chăn che người , giọng lắp bắp chỉ vào anh , mắt không dám nhìn thẳng.

- Anh.......anh.......anh mau mặc đồ vào mau!

Thái Na hét ầm lên , lúc này Quốc Kiệt mới thực sự tỉnh giấc ngái ngủ, nhìn lại mình không mảnh vải che thân, liền vội vơ quần áo mặc vào.

__________@___@__________

Một lát sau.....

Khi cả hai người trấn tĩnh trở lại....... Lúc này cả hai mới đối mặt giải quyết vấn đề.

- Anh/cô....... - Cả hai người bất ngờ lên tiếng rồi sau lại ngượng ngùng chìm vào không khí ngột ngạt.

- Cô nói trước đi! - Lí Quốc Kiệt lên tiếng luôn.

- Anh .....tôi sẽ không vì truyện hôm nay mà! - Thái Na nói thẳng luôn.

- Tôi!......ừm! Được ! Nhưng cô không muốn tôi chịu trách nhiệm sao? - Quốc Kiệt cũng muốn như cô. Hai người vừa quen nhau nên không vì chuyện này mà bó buộc nhau cả đời đâu, thời buổi này không nhất thiết phải cổ hủ như thế chứ. - Quốc Kiệt suy nghĩ.

- Vậy....... chào anh! Tôi và anh từ nay coi như chưa có gì xảy ra! - Cô đứng dậy, quay lưng bước đi.

- Khoan!...... Tôi và cô! Có thể làm bạn chứ? - Quốc Kiệt vội vàng như sợ hối tiếc điều gì đó.

- Nếu anh muốn! - Cô đáp lại hờ hững rồi đi luôn.

Lúc này Quốc Kiệt cũng không hiểu mình đang làm gì nữa, tự dưng thấy gì đó khiến lòng có chút vui.

____________@__@_____________

Canada,......

Những ánh nắng nhẹ xuyên xuống thành phố , khiến vạn vật như được phủ thêm sức sống, hồi sinh. Một cô gái khoác lên mình bộ đồ giản dị, nhưng vẫn không làm che cá tính dịu dàng, kiều diễm của cô mất đi! Đi bên cạnh là một chàng trai , cũng đơn giản với bộ đồ rất giống thanh niên , áo sơ mi trắng, quần jean. Đường đường là một tổng giám đốc một tập đoàn lớn mà lại có lúc ăn mặc thế kia, dạo phố.

Băng Đồng cầm trên tay những hạt đậu nhỏ xíu, thỉnh thoảng vứt cho lũ chim bồ câu vài hạt, rồi lại chạy lại đòi bắt, khiến chúng khiếp sợ bay hết. Cô đùa nghịch hệt một đứa trẻ.

- Bà xã ! Em thật là! - Hiếu Thiên trách yêu khi thấy hành động hồn nhiên của cô.

- Ai cho anh cười em! Ông xã xấu xa! - Cô giận dỗi với anh.

- Thui! Ông xã xin lỗi bà xã đại nhân! Đừng giận nha! - Hiếu Thiên tỏ vẻ nịnh nót, biết lỗi , cánh tay quàng qua vai cô ôm lấy.

- Hứ! Tha cho anh lần này thui nhé ! - Cô làm bộ vãn giận nhưng coi như bỏ qua.

- Yaya! Bà xã muôn năm! - Hiếu Thiên nhấc bổng cô lên , xoay vòng vòng.

- Haha! Bỏ em xuống !

Hai người họ cứ cười đùa , hạnh phúc , khiến cho những người qua đường không khỏi nhìn họ ngưỡng mộ.

____________@__@____________

Gió nhè nhẹ thổi trên cánh đồng trải dài toàn hoa oải hương........ Những cánh bướm lung linh khiến cô choáng ngập khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt , nó như chốn thiên đàng dưới trần gian.

- Wow! Đẹp quá! - Cô không khỏi thốt lên bất ngờ , ánh mắt tràn ngập vui thích. - Ông xã! Anh xem ! Đằng kia......

- Rất đẹp! - Nhìn cô vui như vậy làm anh cũng vui , cảm giác hạnh phúc trào dâng.

- Oa! Thích quá ! - Băng Đồng chạy thật nhanh vào những dải hoa nở rộ.....gió thổi nhẹ, làm tà váy cô bay bay lung linh trong nắng.

Nhìn Băng Đồng lúc bày hệt như Thiên thần hạ phàm vậy, vẻ đẹp hài hoà với thiên nhiên khiến cho anh không khỏi ngắm nhìn , si mê.

Xem ra chuyến du lịch lần này anh không hề nỗ , ngược lại còn lãi lớn. Chỉ cần được thấy cô vui thì làn gì anh cũng làm.

...................

Cứ như vậy hai người đắm chìm trong thứ hạnh phúc của riêng họ. Hạnh phúc đơn giản lắm chỉ là được nhìn thấy người mình yêu vui vẻ.

______________@__@_____________

Mỗi ngày cô cùng anh đều cùng nhau hưởng hạnh phúc riêng. Thời gian ngắn ngủi nhưng đã để lại bao nhiêu hoài niệm đẹp. Băng Đồng ngắm nhìn anh say ngủ mà không khỏi mê hoặc cúi đầu hôn lên môi anh,........lần cuối ! Có lẽ đây là nụ hôn cuối của cô dành cho anh.

- Xin lỗi! Ông xã!

Cô thì thầm bên tai anh rồi sau đó kéo vali lên, nhìn lại căn phòng cô và anh ở hạnh phúc trong mấy tuần qua. Cô phải đi rồi! Cô phải xa anh! Mặc dù rất đau nhưng cô không thể.......,

Hiếu Thiên vẫn ngủ không biết gì vì cô đã cho thuốc ngủ vào ly rượu đạo của anh hồi tối, có lẽ phải đến trưa mai anh mới tỉnh lại. Lúc đó có phát hiện ra thì cô cũng lên máy bay đến một trân trời mới rồi !

- Hạnh phúc nhé ! Ông xã!

Cô vội quay đi thật nhanh rời khỏi nơi đây ! Nước mắt cô đã rơi, từng giọt, từng giọt mang theo vị mặn chát , lòng đau nhói.

"Cô yêu anh"

_____@____@_____@_____

___@___@___

____@____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play