Một vài cơn gió se lạnh thoảng qua , quyện theo mùi hương hoa cỏ thơm mát , bầu trời không còn nắng gay gắt như hồi hè mà thay vào đó là chút gì đó trầm, im lặng. Từng chiếc lá vàng cuối cùng cũng lìa cành, những cành cây trơ lá báo hiệu một sự sống mới sắp đắt đầu. Khung cảnh đôi nam nữ đang đứng ôm nhau và đứa trẻ phía bên cho ta thấy một niềm hạnh phúc , mái ấm gia đình. - Tiểu Hồng ! Lại đây con ! - Một giọng nói vang lên phía sau phá vỡ sự yên lặng đẹp đẽ này.
Hai người quay lại nhìn là một phụ nữ trẻ , khá hiền diễm , đang nở nụ cười đón đứa bé nhào vào lòng mình.
- Mami.......- Đứa bé ôm lấy cổ người phụ nữ kia cười tươi , con chó nhỏ cũng cuốn quanh họ.
- Đi về nhà thôi! - Sau đó người phụ nữ bế đứa bé rời khỏi.
Lúc này chỉ còn mình cô và anh vẫn im lặng đứng đó , dõi theo họ....
- Em thích trẻ con sao? - Anh ghé bên tai cô hỏi nhỏ, dáng vẻ ôn nhu.
- Ưm.....em nhớ Băng Di ! - Cô gật nhẹ đầu cũng không dám nhìn thẳng mắt anh.
-Em.....em nhớ lại rồi? - Anh có chút bất ngờ khi nghe cô nhắc đến Băng Di.
- Ưm......- Cô gật đầu thừa nhận , thực sự cô đã nhớ ra mọi thứ nhưng có những chuyện xảy ra gần đây rất mơ hồ, cô chưa thể xác định rõ được.
- Lạnh rồi! Mình vào trong thôi! - Anh vui mừng ôm ngang người cô, bồng cô như bồng công chúa vậy. Cô ốm đi nên rất nhẹ nhất định anh phải tẩm bổ cho cô mí được , nghĩ vậy anh không khỏi nở nụ cười.
- Em muốn tìm Băng Di! - Cô vội vàng đề nghị.
- Anh sẽ giúp em ! Nhưng giờ em phải mau tỉnh lại và chuẩn bị làm cô dâu của anh đã ! - Anh cùng cô mau tiến về phòng bệnh.
Chỉ cần được anh ôm vào lòng, có anh ở bên coi luôn cảm thấy an toàn và ấm áp , cô thực sự yêu anh , càng ngày càng sâu đậm , có khi còn hơn cả tình yêu anh dành cho cô.
_______@__@______
Băng Đồng xuất viện , lập tức tin tức hai người kết hôn đã được đưa lên báo. Hôn lễ sẽ được tổ chức vào tuần sau , cô căn bản không cần làm gì hết , mọi thứ đã có anh thay cô xử lí, cô chỉ cần giữ gìn sức khỏe để làm cô dâu của anh thôi.
Lúc này cô đang ngồi uống trà ở vườn sau nhà , anh bước đến từ phía sau vòng tay ôm lấy cô vào lòng.
- Sao lại trốn một mình ở đây? - Anh đặt một nụ hôn lên má mịn màng của cô.
- Anh không đi làm sao ? - Cô đưa bàn tay mơn nhẹ má anh , môi nở một nụ cười.
Hiếu Thiên xoay người ngồi xuống phía bên cạnh cô. Dơ tay búng một cái rõ kêu ; một phút sau một nữ giúp việc mang đến một chiếc hộp tinh xảo đặt lên bàn, rồi lui ra.
- Em mở xem đi! - Anh đưa cái hộp đặt lẻn tay cô , nở một nụ cười quyến rũ.
- Nó là gì vậy? - Cô cũng từ từ mở chiếc hộp ra , ánh sáng lấp lánh phát ra khiến cô có chút chói mắt.
- Đẹp không ! - Anh nhìn biểu hiện ngạc nhiên của cô lòng không khỏi dâng lên cảm xúc thành công.
- Anh vì em mà làm ra thứ này sao? - Cô ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn kim cương lung linh hình hoa ly cắt gọt tinh xảo.
- Thích không ?
- Ưm......- Cô gật nhẹ đầu.
- Anh giúp em đeo! - Hiếu Thiên nâng bàn tay ngọc ngà trắng mịn của cô lên nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út , sau đó cúi đầu đặt vào đó một nụ hôn.
Cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn mình , Hiếu Thiên không tự chủ hấp dẫn , mị hoặc , khiến cho Hiếu Thiên không tự chủ được muốn hôn lên làn môi ấm áp , mềm mại , đỏ mọng , quyến rũ kia của cô khoảng cách hai ngươi ngày một gần cho đến khi môi anh chạm vào môi cô , một cảm giác lạ chạy xoẹt qua họ.....hai người chao cho nhau nụ hôn ngọt ngào của tình yêu thuộc về riêng họ. ( Lonely: Má ơi ! Sao đoạn này nhạy cảm quá trời! Tớ không biết tả thế nào nữa ! Huhu*vuốt mồ hôi trên trán*/ Hiếu Thiên : Trẻ con nhìn gì mà nhìn ! Biến đi cho người ta nhờ!/ Lonely: này! Anh quá đáng vừa thui nhé! Không có em sao hai người lại được thế?/ Hiếu Thiên : Ta đã bảo biến mà! Lải nhải nhiều quá! *rút dép*/ lonely:*chạy*. Đã thế cho ông đau khổ cho biết !@.@)
____________@__@____________
Hôn lễ được tổ chức tại nhà thờ , khách mời tham dự đa phần là bạn bè làm ăn , thân thiết bên nhà chú rể bên nhà cô dâu chỉ có mỗi Cẩm Tú , thêm viện trưởng Lý đến dự. Bầu trời chan hoà rất thích hợp cho kỉ sự. Khách mời đã có mặt Đông đủ , họ nhân dịp này cùng nhau làm quen, thêm mối làm ăn, trai tài gái sắc trong những bộ lễ phục dự tiệc lung linh cùng nhau đi lại càng khiến cho không khí nhộn nhịp , sắc màu hoà lẫn trẻ trung.
Lúc này trong phòng chờ của cô dâu,....
- Wow,....Băng Đồng ! Em thật đẹp quá đi! - Cẩm Tú không khỏi thốt lên lời khen vì cô quá đẹp.
Băng Đồng khoác trên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết , ở trên là yếm hở cả khoảng lưng trắng ngần không tì vết của cô, phía dưới là chiếc váy bồng bềnh gắn đầy những hạt Kim cương và pha lê nhỏ lấp lánh hình bông tuyết....chiếc váy cắt may tinh tế vừa dáng người. Trông Băng Đồng hôm nay quả thực là hiền diễm và lộng lẫy khiến người ta nhìn không rứt ra được. Khuôn mặt thanh Tú không cần trang điểm đậm quá cũng làm tăng lên vẻ đẹp từ nhiên , làm môi gợi cảm hé mở để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp , đôi mắt đẹp nhìn mình trong gương không khỏi hài lòng.
Của phòng được đẩy ra Hiếu Thiên bước vào , nhìn một lượt trong phòng.
- Thằng này ! Vào không gõ của sao! Đợi thêm vài giờ nữa cũng không Kiên nhẫn sao ? - Ông Trần đi theo vào phía sau , còn có Thái Lăng.
- Em yêu! Em đẹp thật! - Hiếu Thiên nhìn cô cũng không rứt khiến cho cô ngượng ngùng cười cúi đầu không dám nhìn ai.
- Thôi được rồi! Chú rể ra ngoài chờ đi ! Sắp đến giờ rồi! - Thái Lăng đẩy anh ra ngoài.
Đúng lúc đó cửa phòng cũng mở ra, Thái Na suất hiện ở cửa.
- Chào mọi người ! Cháu thay ba mẹ đến chúc phúc cho anh Thiên!- Thái Na cúi đầu chào ông Trần rồi cố tỏ ra bình tĩnh nhất đối mặt với Băng Đồng.
- Đến là tốt rồi! Tất cả cùng ra ngoài nào! Sắp đến giờ rồi! - Ông Trần cói làm không khí đỡ ngột ngạt hơn.
- Cháu muốn nói chuyện riêng vói Băng Đồng một lát được không? - Thái Na làm bộ mặt hối cải.....
Mọi người đóng cửa lại, lúc này trong phòng chỉ còn lại cô và Thái Na. Hiếu Thiên rất muốn ở lại cùng cô lại bị cô dùng ánh mắt không sao đuổi ra.
- Cô muốn nói gì? - Băng Đồng vẫn còn thành biến với Thái Na , dù sao cô ta cũng gây ra cho cô không ít đau khổ.
- Tôi chỉ muốn nói với cô rằng! Tôi vẫn không từ bỏ tình yêu của mình với anh Thiên ! Cho dù cô có lấy được anh Thiên thì nhất định tôi sẽ dành lại anh ấy từ cô.....- Thái Na nở nụ cười khinh miệt , dáng vẻ thay đổi 360° thành con người trước kia.
- Cô nói xong chưa? Nói xong phiền cô ra ngoài ! - Băng Đồng cứ ngờ cô ta đến đây thành tâm chúc phúc cho hai người , ai ngờ chỉ để nói những lời này thò cô ta phí công rồi!
- Tôi chưa nói xong! - Thái Na vẫn kiên trì bình tĩnh.
- Tôi không muốn nghe! - Băng Đồng kéo cửa ra khỏi phòng, bỏ lại một câu hờ hững....
Hôn lễ diễn ra xuôn sẻ, vì không có cha nên ông Trần đành thay thế cầm tay Băng Đồng bước vào lễ đường giao cho Hiếu Thiên , trong tiếng nhạc du dương , Trần bổng khiến cô không tránh khỏi hồi hộp,.... Cha sứ đọc lên lời thề rồi cả hai cùng đồng ý,....tiếp theo là màn trao nhẫn , cuối cùng cũng xong xuôi, trong lòng hai người không khỏi dấy lên xúc động.
- Có chúa làm chứng , ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp! Chúa sẽ làm chứng cho tình yêu của hai con!.... - Cha sứ đọc lời giao kết cuối .- Chú rể có thể hôn cô dâu!
Không để mọi người chờ lâu, Hiếu Thiên chủ động nâng căm nhỏ xinh của cô lên , chuẩn xác đặt nên môi khiêu gợi của cô một nụ hôn , hai người như chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào , hạnh phúc của riêng họ.
Tiệc cũng được tổ chức sau đó , vì cô mới ốm dậy nên chuyến du lịch tuần trăng mật bị hoãn lại một thời gian. Lúc này tiệc cũng đã tàn! Đêm đã khuya ,...
- Vợ ạ! Em tắm gì cả tiếng đồng hồ trong phòng tắm vậy ? - Hiếu Thiên ngồi trên giường, mặc một bộ đồ ngủ dài màu xám , hở ngực săn chắc , vạm vỡ , tay cầm tờ báo , chốc chốc lại nhìn cửa phòng tắm , nước vẫn róc rách chảy. - Anh ngủ trước nhé!
Băng Đồng tắm đã xong từ lâu nhưng không hiểu sao lòng ngượng ngùng không dám ra ngoài. Tuy lúc trước hai người từng ngủ chung phòng nhưng không hiểu sao cô vẫn ngại. Đây có lẽ là tâm lí đêm tân hôn mà các cô gái vẫn thường thế. Hé cửa thấy Hiếu Thiên đã kéo chăn ngủ , trong phòng cũng để đèn ngủ mờ , lúc này cô mới dám bước ra, rón rén từng bước nhỏ đi về giường khẽ chui vào chăn , tim không khỏi đập loạn.
Một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau tiếp theo là một nụ hôn bất ngờ khiến cô không kịp phản kháng , cả người bị quấn lấy....
( lonely: huhu! Tha cho em nhé! Em còn chưa 18 tuổi. Không biết tiếp theo thế nào ! Mọi người đi mà tưởng tượng/ Hiếu Thiên : *vơ cái gối**véo, bụp, trúng tác giả *cút! Trẻ con biết gì mà nhìn !/ lonely: có tin em cho anh bất lực không ?* nói xong chạy cái vèo*)
_________@_@_________
Hai vợ chồng mới cưới đi đâu cũng có nhau , khiến người khác phải ghen tị với hạnh phúc của họ. Hôm nay cả hai cùng đi dự bữa tiệc kỉ niệm thành lập công ty của tập đoàn Thái thị ( gia đình Thái Na ). Hai người đi bên nhau thật khiến người ta không thể dời đi sự chú ý.
- Anh dẫn em đến bên kia chào hỏi đôi chút!
Hiếu Thiên ôm eo nhỉ của Băng Đồng dẫn qua phía trước , chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc này.
-Chào chú Thái , thím Thái ! - Hiếu Thiên lên tiếng chào hỏi như người trong nhà , bằng cách gọi thân mật. Băng Đồng cũng theo đó cúi đầu chào theo phép lịch sự.
- Ô...... Hai cháu đến rồi ạ! - Thái lão gia lên tiếng trước , nở nụ cười tươi vỗ vai anh.
Băng Đồng không khỏi giật mình nhìn đôi vợ chồng này. Cô nhận ra , đúng cô đã nhớ ra, cô nhận ra hai người này....đúng , cô đã nhớ rất rõ , chính họ, chính họ đã mang Băng Di của cô đi mất. Cô đã nhớ lại tất cả. Quá khứ chạy chậm trước mắt cô , cô đau đầu. Cô hồi phục trí nhớ.
Hiếu Thiên cũng nhạy bén nhận ra tay cô khoác tay anh , người cô đang run lên từng đợt , quay đầu nhìn sang sắc mặt cô trắng bệch, quả thực rất kém.
- Em sao vậy ? Không khỏe ở đâu sao? - Hiếu Thiên đưa tay sờ nhẹ má cô lo lắng hỏi.
Băng Đồng không còn nghe thấy anh nói gì nữa , nước mắt đột nhiên rơi ướt khoé mi, cô nhớ về lúc nhỏ, khi phải xa Băng Di.
Thái lão gia và Thái phu nhân cũng bất ngờ trước phản ứng của cô.
- Cô cần tôi gọi bác sĩ không? - Thái phu nhân lên tiếng quan tâm.
- Đưa cô ấy vào trong nghỉ chút đi! - Thái lão gia cũng không tránh được lo lắng.
Thái Na nãy giờ đứng bên im lặng, nhìn biểu hiện của Băng Đồng lúc này , trong lòng cũng không khỏi thắc mắc.
- Anh đưa em đi nhỉ ngơi nhé? - Hiếu Thiên khẽ ôm lấy cô.
- KHÔNG! Không cần .....- Lúc này Băng Đồng mới tỉnh lại, nhìn những người có mặt ở đây, nhận ra nước mắt mình đã rơi ướt đẫm.
Tiếng hét của cô khiến mọi người có mặt ở đây đều phải tập trung chú ý , bàn tán côn xao.
- Em sao vậy ? - Hiếu Thiên cũng bị cô làn cho hết hồn.
- Em không sao! - Băng Đồng đứng lại vững vàng , gạt tay Hiếu Thiên ra.
Ánh mắt đầy hận thù, lửa hận cháy lên vằn trong mắt Băng Đồng , cô bước về phía vợ chồng Thái lão gia và Thái phu nhân.....
"Bốp......bốp"
Nhanh như chớp hai cái tát rơi xuống mặt hai người. Các ánh mắt đều lộ rõ vẻ sững sờ , trước hành động của cô, mọi thứ dường như hoá đá. Phóng viên ở đó thi nhau chụp hình , vì săn được tin hót nên rất hào hứng.
- Cô làm gì vậy? Cô dám.....- Thái Na định tiến lên đánh cô vì dám cả gan xúc phạm bố mẹ cô ta. Nhưng bàn tay chưa dơ lên đã bị Hiếu Thiên cản lại.
- Anh......buông em ra!
- Im đi! - Anh gằn giọng lạnh lùng tiến đến kéo tay Băng Đồng - Em đang làm gì vậy! Tất cả dừng lại ai dám chụp hình, hay ghi hình bất lợi tôi sẽ không tha!
- Thả em ra! Em phải hỏi cho rõ ! - Băng Đồng giằng tay ra khỏi anh.
- Cô bị điên à?- Lúc này hai vợ chồng Thái lão gia và Thái phu nhân cũng tỉnh lại.
- Tôi mí là người hỏi câu đó! Hai người trả Băng Di lại cho tôi! - Băng Đồng gào lên giận giữ.
- Cô....cô....cô chính là cô bé năm đó? - Thái phu nhân giật mình lo sợ.....tay chỉ thẳng mặt cô.
-Đúng! Hai người còn nhớ việc đó cũng tốt! Hôm nay ở đây hai người phải giải thích rõ ràng ! Tại sao cướp em tôi đi ? - Băng Đồng kích động nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hiếu Thiên cũng lờ mờ ra vấn đề .... Anh kéo Băng Đồng ôm chặt lấy, mong sao xoa dịu nỗi đau của cô.
- Băng Di ? Băng Di là ai? Liên quan gì đến ba mẹ tôi? Thái Na không nhịn được xông vào bảo vệ ba mẹ mình nhưng lại bị Thái phu nhân giữ lấy.
- Con trật tự đi!....- Thái lão gia rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Có chuyện gì vậy? - Thái Na cũng lơm lớp lo sợ bất an.
Cuối cùng Thái lão gia cũng kể lại mọi chuyện, cuối cùng thì sự thật đã được phơi bày. Ông cũng cảm thấy có lỗi với Băng Đồng.
- Vợ chồng tôi! Thực sự xin lỗi cô! Băng Đồng ! - Thái lão gia cúi đầu ân hận.
- Ông nói thế có thể bù được nỗi đau của tôi sao? - Băng Đồng hét lên đau đớn.
- KHÔNG! Con không tin!- Thái Na hét lên rồi chạy đi.
- Thái Na!- Bỏ mặc mọi người có gọi thế nào đi nữa , cô cũng không quay đầu lại. Cô không thể tin đó là sự thật thực sự không thể tin. Mọi người đang lừa cô thôi.
- Băng Di! Băng Di! Chở chị với......- Băng Đồng vùng vẫy chạy theo Thái Na.
Hiếu Thiên không kịp cầm tay cô lại nên cũng không giữ được cô. Anh thở dài, thui hãy để cô có chút thời gian suy nghĩ vậy.
Thái Na cứ chạy hoài, chạy hoài không nghỉ, nước mắt đã lã chã rơi nhoè mi. Tại sao ba mẹ lại lừa cô? Tại sao tự việc lại thành ra thế này? Tại sao cô lại là em của Băng Đồng? Tại sao? Tại sao ? Cô cứ chạy hoài cho đến khi chân quỵ xuống ven đường , khóc nức nở. Băng Đồng cũng vừa tầm chạy đến , hai chân như vô lực quỵ xuống nền đất lạnh, hai mắt cá chân đã chảy máu do đi giầy cao còn chạy, hài mắt cô cũng nhoè nước mắt vì khóc.
- Băng Di! Băng.....Di! - Giọng thều thào phát ra!
Gió xào xạc khiến những lời coi vừa nói như cuốn theo gió , không thể nghe rẽ. Ngoài trời rất lạnh nhưng cả hai đã không còn để ý gì nữa , chỉ thấy từng đợt đau nhói quặn thắt cõi lòng.
_______@__@_______
___@__@___
__@__
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT