Dưới tác động êm ái của máy mát-xa, cô thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ nông chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu cho đến khi mùi hương đặc trưng kia lần nữa phảng phất nơi khứu giác. Vì nhiều nguyên căn, cô luôn gặp khó khăn với những giấc ngủ sâu. Khịt khịt mũi rồi ngái ngủ ngồi dậy, mở mắt nhìn quanh, não bộ chậm chạp ghi nhận hình ảnh người đàn ông không lạ cũng chẳng đủ quen đang sừng sững đứng cạnh. Choáng! Từ đầu tiên bật lên trong đầu cô bởi trai đẹp bán khỏa thân, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần vải rộng. Vóc dáng anh vạm vỡ hơn cả tưởng tượng, khắp nửa thân trên như được cấu tạo chỉ bằng cơ thịt săn cứng uốn lượn, trải dài từ bờ vai rộng vuông kéo xuống đến tận khuôn ngực chia rõ hai bờ. Bụng anh có sáu múi đậm nét và hai múi hơi mờ. Vùng hông là những cơ liên sườn dẻo dai. Ấn tượng hơn cả chính là hai cơ chậu hằn sâu, lấp ló sau đai lưng quần.
Cảm giác choáng cũ chưa qua đi thì cơn kinh ngạc mới đã ùa đến khi mắt cô dần nhận rõ những hình xăm trải đều trên cơ thể trai đẹp. Đầu tiên là những ký tự tượng hình cổ chạy song song theo hai bắp tay. Bả vai trái với một hình truyền thần kéo ngược ra sau lưng. Hai bên mạn sườn cũng có vài hình khác. Tất cả đều tinh xảo đến từng chi tiết nhưng không thuần tính nghệ thuật. Cô tuyệt đối không kì thị hoặc ác cảm với những hình xăm vì cô không thể bài xích chính bản thân mình, chỉ là chưa thể thích ứng ngay tức thì. Giới chức văn phòng xăm không hiếm tuy nhiên xăm nhiều và có linh khí như những hình xăm trên cơ thể trai đẹp thì lần đầu bắt gặp. Từ đó, bức tường phòng hộ mơ hồ trong lòng cô bỗng thêm cao. Vô giác nhìn chằm chằm vào thân thể đối phương hồi lâu, cô ngớ ngẩn buộc miệng hỏi: "Anh cao bao nhiêu?"
Phản ứng của trai đẹp quả là đáng khâm phục khi hồ như chẳng có bất kì biểu cảm khó chịu trước ánh mắt săm soi có phần kém tế nhị kia, nhẹ giọng đáp nhanh: "6' 4!"
"Nặng?" Cô vẫn ngớ ngẩn hỏi tiếp.
"Khoảng 260 lbs đến 265 lbs. Có vấn đề?"
Cô máy móc vừa cười ngại ngùng vừa lắc đầu dẫu trong lòng đang thầm than khóc cũng như gửi lời cảm ơn đến người bạn cột sống già cả của mình. Trai đẹp cao 193 cm, nặng hơn 120 kg; còn cô chỉ tròm trèm 45 kg với chiều cao đúng 160 cm. So sánh lực lượng tương quan thì cơn đau thắt lưng xem ra đã là quá may mắn bởi nếu thật sự kịch liệt, e rằng chiến bại càng bội phần thảm thương. Ngày mai ngay khi trở về nhà, cô nhất định phải vào Twitter ghi chú lại những kinh nghiệm đau đớn của đêm nay. Thứ nhất, cái gì quá đều không tốt. Thứ hai, chiếc áo dòng chẳng làm nên vị Cha xứ nhưng Cha xứ mà không mặc áo dòng thì liệu có mấy người đủ đức tin? Thứ ba, đừng tin tuyệt đối vào những gì thị giác ghi nhận được.
Cơn choáng váng hậu tỉnh giấc đã qua đi, cô dần lấy lại sự tự nhiên, rời mắt khỏi vùng lõa thể ấy và chầm chậm mặt đối mặt với trai đẹp. Mái tóc ngắn màu nâu, cắt tỉa theo phong cách cổ điển còn hơi ẩm, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn pha-lê khiến nét mặt góc cạnh càng thêm nam tính. Anh thư thái đứng thẳng lưng, giữ chiếc máy tính chỉ bằng hai ngón tay, an tĩnh nhìn cô qua tia dạ quang đến từ vực mắt sâu không đáy. Cô không nhìn vào đáy mắt ấy, vội vàng cất lời: "Phòng tắm ở bên trên?" Vừa nói, cô vừa chỉ tay về hướng tầng lửng.
Trai đẹp đặt chiếc máy tính xuống bàn rồi đưa tay đỡ lưng cô đứng lên, ý chừng sẽ dẫn đường. Cô không tỏ thái độ, lẳng lặng sải đôi chân trần trên sàn đá mát lạnh theo sau anh.
Phòng ngủ kiêm phòng làm việc không quá rộng, cùng tông nội thất với tổng thể căn hộ. Một chiếc giường hoàng đế thấp phủ màu trắng đặt giữa phòng, chăn gối trên giường đều màu đen; bàn viết cùng kệ sách đặt cạnh bức tường kính. Tuy nhiên diện tích dành cho phòng tắm và phòng phục trang lại rất lớn. Đặc biệt, phòng tắm gần như là không gian mở với chiếc bồn ngâm đủ cho cả bốn người đặt chơ vơ không có vách ngăn. Phòng phục trang có vách ngăn nhưng trong suốt, từ xa có thể nhìn rõ vật dụng bên trong. Cô nhìn toàn cảnh, ngầm đánh giá chủ nhân căn hộ này quả là mẫu người kì dị rồi khe khẽ thở dài. Cáo luôn độc mồm nhưng nói chẳng sai bao giờ; chỉ những gã đàn ông bất thường mới để mắt đến đám phụ nữ tầm thường như bọn cô. Hiện tại, cô chỉ mong trai đẹp không là chủ hộ thực sự.
Cánh cửa kính phòng phục trang tự động mở ra khi có người tiến đến gần, trai đẹp cứ thế mà dắt tay cô bước vào. Anh đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại nơi cô: "Em tự chọn hay để tôi giúp?"
Thật ra chiếc áo đang mặc trên người vẫn còn khá sạch nhưng đến nhà nào phải tuân gia quy ấy nên cô không phản đối cũng chẳng tỏ ý hưởng ứng, chỉ quét ánh mắt lười biếng qua những giá treo, kệ tủ chật kín đồ đạc rồi lấy bừa một chiếc sơ-mi màu đen ngay gần tầm tay. Cô trề môi, nói bằng ngữ giọng châm chọc: "Thật ra anh chỉ cần hai bộ com-lê cùng ba chiếc sơ-mi; một xanh đậm, một xám đậm, một đen là đủ. Sao phải phí tiền để mua về hàng loạt trang phục cùng màu, cùng kiểu dáng?" Sở dĩ cô nói thế bởi cả gian phòng trang phục có đến hàng trăm chiếc áo sơ-mi với ba gam màu buồn ấy, cùng mấy mươi bộ com-lê đen, nhìn thoáng qua tất thảy đều không có quá nhiều sự khác biệt về kiểu dáng lẫn chất liệu.
Lời cô rành rành hàm ý công kích cá nhân nhưng nghe qua thính giác trai đẹp lại trở nên dí dỏm. Anh đưa tay vuốt nhẹ gò má cao của cô, bình thản nhếch môi thấp thoáng ý vui cười: "Tôi chung thủy với những lựa chọn của mình!" Dứt lời, anh kéo tay cô rời khỏi phòng phục trang, tiến đến bồn tắm đứng có ba mặt vách bằng kính mờ, lần nữa hướng dẫn cặn kẽ cách sử dụng và không quên dặn dò: "Khăn sạch, bàn chải đáng răng mới tôi đã để sẵn trên kệ. Đừng tắm lâu quá!"
Cô nhíu mày nhìn bảng điều khiển cảm ứng trên tường, tự hỏi rằng đến hệ thống phòng tắm cũng phải phức tạp hóa, chủ nhà liệu còn phức tạp đến nhường nào. Những câu lời đong đầy nhã ý từ trai đẹp bỗng dưng trở nên khó tiếp nhận bởi tâm lý phòng thủ tăng cao trong lòng. Ngữ giọng khách sáo của cô đuổi theo bóng lưng anh: "Trước tiên, tôi chân thành ghi nhận sự tử tế của anh nhưng nói thế nào, chúng ta cũng chỉ là bạn giường bất thành. Mong anh hiểu!"
"Bạn giường!?" Trai đẹp dừng bước nhưng không quay đầu nhìn lại, đáp trả lời cô trong chất giọng trầm đục nếu lắng tai nghe thật kĩ sẽ cảm nhận được đôi phần không hài lòng rơi rớt trên những âm nhấn: "Tôi không có ý định làm tình với em!"
"Vậy... cảm ơn anh lần nữa."
Nửa chân thành nửa xa cách, cô mím môi nói với theo khi trai đẹp gần như khuất bóng sau cánh cửa kính.
Cô dùng dầu ô liu thay cho nước tẩy trang rồi vốc từng vốc nước ấm lên mặt, rửa trôi những son phấn còn đọng lại trên làn da chẳng còn căng mịn như thuở đôi mươi. Ngẩn ngơ tự soi mình vào gương hồi lâu, cô cười buồn một mình khi vùi mặt vào chiếc khăn bông trắng tinh. Mùi hương đặc trưng của trai đẹp ghi dấu trên từng đồ vật và dường như cô càng lúc càng nhạy cảm với mùi hương này.
Làn nước ấm khiến cảm giác mệt mỏi tan biến, chiếc dạ dày bắt đầu than thở. Cô đưa tay xoa xoa bụng, mắt nhìn chiếc giường rộng lớn rồi lại hướng xuống tầng dưới, băn khoăn tự hỏi nên an phận chờ đêm qua hay bất chấp sĩ diện. Cả ngày hôm nay, cô chỉ ăn đúng một phần bánh mì nhỏ vào bữa trưa muộn. Đắn đo hồi lâu, cô quyết định rón rén bước từng bước nhẹ trên những bậc thang cũng bằng kính trong suốt.
Nơi sô-pha, trai đẹp đang chăm chú vào chiếc máy tính trước mặt. Trên màn hình những mảng màu xanh đỏ chớp nháy liên tục, cô chỉ lướt mắt nhìn qua bởi muốn tìm hiểu cũng chẳng thể được, thị giác của cô giảm sút phân nửa khi không có kính. Đàn ông hăng say công tác luôn có một sức hút lớn; cô cũng là đàn bà lại háo sắc tham tài nên làm sao tránh khỏi ngẩn ngơ lặng ngắm dáng vẻ chuyên tâm làm việc của trai đẹp trong chốc lát, trước khi nhón gót bước về hướng bếp.
Đúng với quan sát ban đầu, căn hộ hầu như bỏ trống thời gian dài nên bên trong chiếc tủ lạnh đôi, cao hơn đầu người chẳng có bất kì thứ gì để lót dạ; ngoài trừ túi nho và hộp sữa do trai đẹp mua trên đường về. Nhưng sữa không thể uống khi đói. Chỉ còn nho...
"Em đói?" Bỗng dưng, giọng nói trai đẹp vọng đến.
Cô đóng cửa tủ lạnh, xoay người nhìn về phía sô-pha. Trai đẹp vẫn yên vị, mắt và tay chưa từng rời khỏi chiếc máy tính, cả người toát lên sự tập trung cao độ. Tự cho rằng bản thân đã phá vỡ không gian, cô ái ngại đáp lời: "Không đói lắm! Xin lỗi đã làm phiền anh."
Trai đẹp vẫn không ngẩng đầu nhìn lên: "Em muốn ăn gì?"
"Giờ này?" Cô hỏi lại rất khẽ rồi bước đến quầy rượu gần đó, với tay lấy điện thoại trong túi xách. Đã gần ba giờ sáng, cô nheo nheo mắt nhìn con số hiển thị trên màn hình: "Dẫu sao cũng đã gần sáng. Tôi đi ngủ trước, cảm ơn anh!"
Lần này, trai đẹp đã rời mắt khỏi màn hình, hướng tia nhìn không hài lòng theo chiều hướng bận tâm về cô: "Ở đây có nhà hàng phục vụ hai mươi bốn trên bảy, em cũng không cần ra khỏi nhà. Bây giờ thì nói cho tôi biết, em muốn ăn gì."
Kiên quyết chối từ, cô nói bằng âm giọng nhẹ nhưng dứt khoát: "Không cần! Thật sự là không cần, tôi chỉ hơi đói và phụ nữ cũng không nên ăn bữa lớn vào giữa đêm muộn."
Cô gật đầu, cố ngăn nét háo ăn hiện lên nét mặt. Đừng nói trong lúc đói, dẫu bụng có căng tròn như quả bóng nhưng nhắc đến vị đắng có ngọt kì diệu kia thì cô tuyệt đối không thể chối từ. Đàn bà và sô-cô-la vốn dĩ là đôi bạn thân sống chết có nhau! Đối phương đã có thiện ý, cô cảm thấy bản thân cũng nên trao ra đôi phần cho hợp lẽ công bằng. Nghĩ vậy, cô tiến đến chiếc sô-pha đối diện, ngồi xuống, hòa nhã đợi chờ.
Chiếc áo sơ-mi đen phủ đến tận gối, rộng thùng thình che đậy thân hình bé nhỏ; mái tóc ngắn trên vai còn ẩm bao phủ gương mặt xương hơi dài đã gột rửa son phấn. Đó là hình ảnh cô ghi dấu trong đáy mắt trai đẹp. Thật ra, anh đã nhìn thấy ngay từ lúc cô rón rén như chú mèo con bước xuống những nấc thang đầu tiên. Nhưng hiện tại đối diện nhau, anh còn phát hiện ra rằng sau lớp điểm trang tô vẽ, hình dung kia quá đỗi nhợt nhạt mong manh. Ở nơi cô, tất thảy đều phảng phất nét đơn côi thầm kín dẫu luôn gắng sức chôn chặt.
Kín đáo ngắm nhìn cô hồi lâu, trai đẹp cất giữ lại những cảm xúc cho riêng mình và nhẹ giọng nói: "Chờ tôi thêm mươi phút! Giờ đang là giai đoạn chốt lệnh giao dịch phiên cuối tuần, trước kì nghỉ lễ Quốc Khánh." Dứt lời, anh tiếp tục chăm chú vào màn hình tràn ngập những mảng màu xanh đỏ biến thiên không ngừng, bàn tay trái di chuyển chuột liên tục. Thật lạ, anh hầu như không sử dụng đến phím.
Ở đây đã bước qua ngày thứ bảy, lúc này chỉ còn thị trường bên kia bờ đại dương còn đang mở cửa giao dịch. Trai đẹp ắt hẳn là dân đầu tư chứng khoán, cô tự nhận định rồi im lặng, đưa ánh mắt vô định vào trời đêm mưa bay bên ngoài những bức tường kính.
Đúng mươi phút sau, trai đẹp đứng lên, chìa bàn tay về phía cô: "Theo tôi!"
"Đi đâu?"
"Chọn sô-cô-la cho em!"
Trai đẹp dẫn cô đến chiếc phòng kín nằm dưới tầng lửng, cửa được mở bằng nhận dạng giọng nói. Bên trong phòng là những hàng kệ dài chứa đầy rượu, ánh sáng vàng nhạt bao trùm không gian. Nhiệt độ khá thấp, tuân thủ chặt chẽ theo quy trình cất giữ rượu. Hai người đứng trước một chiếc tủ bảo quản lớn. Trai đẹp mở cửa tủ, lướt bàn tay ngang qua những ngăn chứa: "Em tùy chọn, ngoại trừ loại có nhân rượu."
"Vì sao?" Cô mấp máy môi hỏi lại, mắt nhìn sững vào kho báu trước mặt. Tất cả đều là thương hiệu danh tiếng, xếp ngay ngắn theo từng phân loại, có những loại cô chưa từng thấy qua trên thị trường.
"Vì em đang đói!" Trai đẹp đáp nhanh, thân mật đưa tay nựng chiếc cằm dài của cô. Đoạn, anh cảm thấy cần giải thích thêm: "Đều do bên cung cấp rượu tặng. Tôi, bạn bè tôi đều không yêu thích đồ ngọt nhưng đàn ông thì tuyệt đối không được tùy tiện tặng sô-cô-la cho người khác."
"Anh nói vậy, làm sao tôi dám?" Cô nửa đùa nửa thật đối đáp. Ban đầu, cô cho rằng trai đẹp quả là biết cách chiêu dụ đàn bà bằng nhà đẹp, rượu ngon, sô-cô-la ngọt ngào nhưng hiện tại, suy nghĩ ấy đã biến mất. Theo một cách hư ảo nào đó, cô luôn tin anh không khua môi múa mép như những gã đàn ông sẵn sàng đánh đổi tôn nghiêm hòng kéo đàn bà lên giường.
Bằng phong thái tự nhiên, trai đẹp choàng tay qua vai cô: "Em được quyền!"
Cô nhoẻn cười, không để lời kia trong tâm, nhón tay lấy một thanh dài có nhãn dán hoàn toàn bằng tiếng Nga.
Nhưng chưa kịp thưởng thức vị ngọt thần kì, cô đã phải uống một cốc nước to và ăn cả đĩa nho trước ánh mắt giám sát đầy áp đặt của trai đẹp. Cô ngồi trên sô-pha, vừa ăn nho vừa trề môi tự hỏi trai đẹp là đàn ông, sao lại kĩ tính đến độ phức tạp như vậy. Với tâm thái bất phục, cô đảo mắt quanh căn phòng khách và ánh nhìn chưa nguôi ấm ức dừng lại trên chiếc đàn dương cầm: "Anh biết chơi dương cầm?"
Trai đẹp bật cười thành tiếng nhỏ khi nhận ra vẻ mặt hoài nghi của cô rồi điềm đạm thẳng lưng đứng lên, chân hướng về chiếc dương cầm.
Đoán biết trai đẹp muốn dùng hành động thay lời giải thích, cô hối hả lên tiếng cản ngăn: "Đã muộn lắm rồi, đừng phiền hàng xóm..."
"Khu A tầng này chỉ có duy nhất một căn hộ, mà dẫu không là như thế thì em cũng đừng nên bận tâm đến những điều không đáng." Dứt lời, bóng lưng cao lớn đã dừng lại bên cạnh chiếc đàn. Trai đẹp thành thục nâng nắp đàn lên rồi ngồi xuống chiếc ghế dài. Những ngón tay to lớn bỗng chốc thoát tục, lướt nhẹ như đang khiêu vũ trên những phím ngà. Âm điệu trầm bổng réo rắt ngập tràn không gian tĩnh lặng của đêm. Anh đang chơi khúc "Those Were The Days".
Suy nghĩ về khoảng hành lang ngắn từ sảnh nhỏ trước thang máy dẫn đến căn hộ duy nhất của cả tầng hai mươi bảy, những hồ nghi thoáng chốc nhạt nhòa trong tiếng dương cầm du dương, trong âm giọng trầm dày ru lòng người của trai đẹp. Cô không kiềm chế được sự thán phục khi hướng mắt về phía chiếc dương cầm. Anh đang hát bằng tiếng Nga, nhạc lời hòa quyện vẽ nên khúc ca du mục vừa vui nhộn vừa da diết, đưa hồn người bềnh bồng chu du về lại khoảng ngày tuổi trẻ chỉ hiện diện một lần trong đời. Cơ thể cô như trôi theo giai điệu, nhẹ bẫng, mọi toan tính trong mưu sinh khốc liệt đều để lại sau lưng dẫu cả cuộc đời này, cô chưa từng có những tháng năm tuổi trẻ đúng nghĩa. Ngoài kia mưa đêm vẫn rơi, ướt đẫm những phím lòng...
Mơ màng thức giấc giữa chiếc giường rộng thênh thang với chăn gối mềm mại còn vương mùi hương nồng đặc trưng, bên tai cô vẫn văng vẳng giai điệu bài "Those Were The Days" trong tiếng hát của trai đẹp. Nhưng lúc này, không gian quanh cô tĩnh lặng như tờ, tối tăm không chút ánh sáng cổ xúy cho cảm giác sợ hãi đến khó thở mạnh mẽ xâm chiếm toàn bộ trí óc lẫn cơ thể. Luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng, cô bấu chặt hai tay vào bất kì vật nào có thể cầm nắm, thanh quản vô thức phát ra tiếng kêu hoảng loạn.
Giữa những âm thanh hốt hoảng ấy, cô bỗng thấy cơ thể mình được bao bọc trong vòm ngực rắn rỏi, ấm áp có chút ẩm ướt. Vẫn là mùi hương quen thuộc kia, điều đầu tiên cô cảm nhận được; còn có giọng nam trầm vang vang bên tai nhưng cô không nghe ra câu lời gì. Đôi mắt đang nhắm chặt chậm chạp hé mở, e dè nhìn quanh. Không gian không còn tối tăm mà rực rỡ ánh mặt trời vàng óng. Cả thân người cô gói trọn trong vòng tay ôm chặt của trai đẹp, tóc anh ướt sũng nước, trên người chỉ mặc chiếc quần bơi.
Trai đẹp vẫn giữ chặt thân hình chưa thôi run rẩy của cô trong lồng ngực. Bàn tay anh xoa nhè nhè lên sống lưng cô: "Ngoan!" Anh lặp đi lặp lại một từ duy nhất ấy dăm lần với ngữ giọng ân cần vỗ về.
Trong vòng tay ôm xa lạ nhưng an toàn kia, cô dần dần trấn tĩnh, ngước ánh mắt ngại ngùng nhìn lên nét mặt có chút lo lắng của trai đẹp. Tuy nhiên đầu óc cô vẫn chưa đủ minh mẫn để phân định giữa lo lắng và cáu giận nên cho rằng anh đang không hài lòng với tình cảnh sau một đêm vui bất thành, sáng sớm hôm sau lại có một mụ đàn bà đột ngột la hét làm loạn. Vì thế cô cắn môi lí nhí nói: "Xin lỗi! Tôi không cố ý làm phiền anh. Chỉ là tôi mắc chứng sợ không gian tối."
Lồng ngực trai đẹp khẽ phập phồng, anh thở phào nhẽ nhõm, nỗi lòng căng thẳng cũng theo đó tiêu biến: "Em không có lỗi. Người nên xin lỗi phải là tôi vì tôi có thói quen ngủ trong bóng tối tuyệt đối." Mắt anh đang nhen lên sự tự trách. Buổi sáng khi thức dậy trước cô, anh đã không nghĩ ngợi sâu xa, chỉ đơn giản muốn giữ tròn giấc cho cô nên không kéo rèm hay mở đèn ngủ nhưng lại quên từ hệ thống đèn lẫn rèm che đều được điều khiển bằng giọng nói của chính mình.
Cô cười gượng gạo rồi lúng túng tìm cách rời khỏi vòng tay ôm chưa hề nới lỏng kia. Tri giác của một người đàn bà không quen thức giấc bên cạnh bạn giường khác giới đã quay về, cô lập tức muốn giữ khoảng cách: "Cảm ơn anh! Tôi không sao rồi..."
Trai đẹp dường như đã cảm nhận được sự gượng gạo ấy nên từ từ thả lòng vòng tay. Anh đứng lên, lui ra sau nửa bước rồi cúi đầu nhìn cô: "Tôi xuống nhà trước! Em muốn bữa sáng thế nào?"
"Không cần!" Cô vội vàng chối từ, thậm chí không phát hiện ra giọng nói của mình có phần thiếu tự nhiên: "Tôi sẽ đi ngay!" Dứt lời, cô lập tức lách người bước xuống giường.
"Tôi không cho phép em rời khỏi nhà khi chưa dùng xong bữa sáng!" Trai đẹp nghiêm khắc nói, không cáu gắt nhưng cũng không có bất kì ý định khoan nhượng nào khác. Xong, anh quay lưng bước đi.
Cô nghiến răng nhìn theo bóng lưng trần phủ kín hình xăm truyền thần trước mắt. Rồi trong giờ khắc then chốt ấy, cô còn phát hiện ra áo ngực cài khóa trước của mình đã mở ra tự bao giờ. Muốn mở loại khóa chốt nhấn này, nhất định phải có bàn tay con người can thiệp vào. Có những người đàn bà sống với hai bản ngã, một dựa vào cảm tính để lần tìm đường trong bóng đêm mờ mịt - một thuộc về những cung đường sáng tỏ ánh mặt trời và cô là một trong số họ. Nếu đêm qua, cô thưởng thức trai đẹp mười phần thì lúc này, cô cũng muốn phân rõ ranh giới đúng mươi phân: "Anh nghĩ anh là gì của tôi để cho phép hoặc không? Tôi vốn sợ dây dưa khi đêm đã tàn, anh chắc cũng không khác nên tốt nhất, đôi bên tạm biệt tại đây."
Âm độ lời nói của cô khá cao. Tất nhiên trai đẹp không thể nào không nghe thấu nhưng chân anh vẫn bước, lưng quay về phía cô như tấm bình phong che giấu khung xương quai hàm đang căng cứng lên cùng những nếp gấp hằn sâu trên vầng trán rộng. Vẻ chừng tính nhẫn nại, bao dung đã biến mất của anh đột ngột quay trở về và đang phát huy tác dụng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT