"Cuộc sống là những lần chọn lựa, cứ không phải điều tốt đẹp nhất sẽ thích hợp nhất."
Thu dần phai và đông ngấp nghé bên bậu cửa nhà. Nhưng Đông Dương vôan không rõ bốn mùa đi về nên lòng người dường cũng đã phôi phai khái niệm thời gian hay bởi guồng quay cuộc sống tất bật khiến người ta chẳng còn khoảng trống để ngoái nhìn lại sau lưng? Đàn bà hời hợt là thế, quên lãng là thế, mà sao mùa lễ Tạ Ơn năm nay của chị em nhà nhóm vẫn trôi qua trong nghẹn ngào đến hoang tim. Trên tấm bảng nơi cửa phòng làm việc, bốn sợi dây đeo cổ luôn u hoài nhìn về phía những mái đầu chẳng còn xanh đang miệt mài với công việc như cố tìm quên...
Cuối năm luôn là mùa dự án đối với nhóm, cũng giống các chị em khác, cô bận bịu đi về tựa thoi đưa. Đêm thứ tư cô vừa về nhà cho ngày thứ năm trong tuần thứ tư của tháng mười một thì sáng thứ sáu đã tất bật đường dài trở lại SG, chuẩn bị công tác trợ giảng lớp tập huấn "Chăm sóc người có H giai đoạn cuối" vào sớm thứ hai. Mỗi ngày, cô đều tất bật với lịch trình dày đặc, sáng đưa Cáo đến văn phòng C. E, sau đó lên lớp; buổi trưa vừa xem qua tài liệu bài giảng chiều vừa tùy tiện lót dạ bằng thứ gì đó; chiều muộn, nếu không có công vụ đột xuất thì hai chị em sẽ mua bốn hộp thức ăn rồi ghé ngang mái hiên trọ của hai mẹ con bà cụ mù và cùng họ dùng bữa tối; đêm về, mỗi người ôm máy mỗi góc, cặm cụi lách cách trên phím. Giấc ngủ thường tìm đến khi thuốc lá hoặc cà-phê dường đã vô hiệu. Có đôi ngày, những chữ số liên quan đến lợi ích trực tiếp của thân chủ trở thành chủ đề đối thoại duy nhất giữa hai chị em.
Chiều – ngày bế giảng lớp tập huấn, một cô bé thuộc trung tâm Y tế cộng đồng đã thân tình khuyên cô nên bỏ thuốc lá, quan tâm bản thân nhiều hơn và nhanh nhanh tìm một người để yêu thương. Cô gục gặc, mỉm cười cảm ơn. Cuộc sống là những lần chọn lựa, cứ không phải điều tốt đẹp nhất sẽ thích hợp nhất. Công việc ngày càng nhiều, trong khi nhóm chỉ có từng ấy người, hay đúng hơn là với bản chất vị kỷ, bất thường, chị em cô luôn từ chối chấp nhận những đồng nghiệp thân thiện, bình thường, nên một ngày hai mươi bốn giờ lắm lúc chẳng đủ. Nếu ngủ ít đi dăm tiếng, hút nhiều hơn vài điếu thuốc mà khiến lợi ích tăng cao thì sự đánh đổi này hoàn toàn xứng đáng.
Gần bốn tháng sau ngày chiếc Yukon rời đi, cô sụt dăm cân, đôi gò má vừa chớm phúng phính đã biến mất, thế chỗ bằng chiếc lưỡng huyền nhô cao dưới hốc mắt trũng sâu. Vành môi vốn nhạt màu càng thêm phai úa. Cáo vẫn mệt nhoài tìm kế hòa hoãn để không phải thêm lần nữa đổi họ người; tên điên kia thì cuồng kết hôn đến độ lễ phục cưới, nữ trang, địa điểm trăng mật,... đều đã tươm tất. Thời gian trôi, dòng đời trôi, chỉ riêng chị em bọn cô đứng lại, ngẩn ngơ, gàn dở ngắm nhìn rẻo thanh xuân cuối cùng rơi rớt, vỡ tan, biến mất ngay dưới những gót giày cao nhọn điệu đà.
********
Hôm nay, chị em cô quyết điịnh tự thưởng cho bản thân một đêm cuối tuần phóng túng sau hơn hai tháng miệt mài với hàng tá dự án và những bộ trang phục công sở cứng nhắc. Diện chiếc đầm tím tha thướt dài qua gối, có chiếc nơ bướm yểu điệu che chắn vùng lưng trần lấp ló, cô xuống phố một mình trên đôi giày màu vàng rực rỡ, bởi Cáo còn cuộc họp muộn dột xuất. Taxi dừng trước khách sạn P – nơi có quán rượu chơi nhạc Jazz thuần chất nhất mà cô từng biết.
“Cô Đỗ!” Giọng nam trong trẻo, nhẹ nhàng vọng đến sau lưng cô.
“Anh là...” Cô khẽ ngoái đầu ra sau, mũi giày vẫn không thay đổi vị trí. Đó là hình dung một cậu trai xinh đẹp, khá quen mắt nhưng trí nhớ lại từ chối nhận dạng chính xác.
Cậu trai vận âu phục phẳng phiu bước đến gần cô hơn, phô làn da trắng hồng không tỳ vết cùng nụ cười lễ độ trong hàm răng trắng bóng: “Tôi là Ken – trợ lý của cậu Pushkov!”
“Ồ! Chào cậu.” Cái họ Pushkov ấy khiến vành môi tô son màu tím đỏ của cô cong lên thành nụ cười xã giao thiếu tự nhiên dẫu tận sâu trong đáy lòng, có chút chênh chao vừa thoáng qua. Cô xoay gót giày, mắt nhìn xa cách: “Tôi đi trước!”
Tuy nhiên Ken dường như không có ý định nhường bước cô qua. Tròng đen sáng rực, hơi lành lạnh chiếu trực diện vào cô: “Tôi muốn xin nơi cô ba mươi phút. Hy vọng sẽ không khiến cô muộn giờ hẹn!” Vẫn trong âm giọng lễ độ, Ken khách sáo nửa tỏ ý hạ mình nửa kiên quyết ấn định.
Với đôi mày hơi nhíu lại, cô kín đáo quan sát biểu cảm trên nét mặt đối phương rồi thận trọng phân tích tình huống, trước khi buông lời: “Anh ta có lời cần nói?” Ngoài lý do này, cô và Ken vốn không còn đề tài chung nào khác nhưng đã gần bốn tháng trôi qua, đôi bên chưa một lần chạm lại, quỹ đạo cuộc sống nhạt nhòa an yên cũng dần quay về nếp cũ; liệu còn gì vương mang?
“Là chủ ý của tôi!” Ken thẳng thắn đáp, bước chân hơi lui về sau cùng bàn tay phải hướng đến cửa kính xoay dẫn vào đại sảnh khách sạn: “Câu chuyện sẽ không ngắn, vì vậy cho phép tôi được mời cô một cốc cà-phê.”
Cậu trai nho nhã đứng trước mặt cô có nét mặt hiền hòa, thậm chí hơi thiếu nam tính song chỉ đơn thuần như thế thì không thể nào tồn tại ở vị trí trợ lý thân tín của một tài phiệt xám ngoét. Nói cách khác, quyền lực dưới tay con người này đủ khiến cô phải cân nhắc thiệt hơn khá lâu, con người mang tên Kiev đã thành khách lạ qua đường nên dù muốn dù không vẫn phải nhìn nét mặt kẻ đối diện mà đưa ra quyết định bước theo hướng tay dẫn đường kia.
Nơi hội sở doanh nhân sang trọng chỉ dành cho thành viên tọa lạc trên tầng ba mươi của khách sạn P, cô ngồi thẳng lưng trên chiếc sô-pha đơn, hai mắt cá chân yểu điệu bắt tréo cùng nghiêng về hướng trái, ánh mắt đề phòng vờ chăm chú vào thực đơn trên tay.
Bên kia chiếc bàn kim loại tạo hình thành nụ hồng e ấp chớm nở, Ken cũng thận trọng không kém. Dẫu luôn tin vào ánh mắt của cậu chủ, song qua những lần tiếp xúc đại khái trước đây, ấn tượng anh ta dành cho cô vẫn chỉ dừng ở mức một phụ nữ kiêu hãnh ngầm, biết biến bất bình đẳng giới thành lợi thế hầu nương tựa có chủ đích vào bờ vai người đàn ông bệnh cạnh nhưng ở hiện tại, nhận xét ấy xem ra vẫn chưa đủ. Cô thực sự không biết vị trí của mình hay đang cố tình nhún nhường trước kẻ nhẽ ra phải ở tư thế thấp hơn?
Ken gọi Mocha, cô chọn trà chanh mật ong. Thức uống nhanh chóng được mang đến, sau đó người phục vụ liền rời đi, trả lại không gian riêng tư cho hai người lạ từng quen, giữa không gian chung rộng lớn văng vẳng tiếng nhạc hòa tấu du dương cùng ánh đèn vàng ấm áp, sáng dìu dịu. Khách đến đây thường là doanh nhân, quan chức nên sự thoải mái luôn được chú trọng hết mực, mỗi bàn đều cách nhau một khoảng cách đủ gần để không gợi nên cảm giác rời rạc song lại đủ kín đáo bởi các bức phù điêu nghệ thuật có vị trí nửa tùy tiện nửa chủ đích che chắn.
Cô vốn không có sở thích ngắm nhìn cảnh vật sang trọng, nhất là trong thời điểm hiện tại nên chỉ lơ là đưa mắt ghi nhận hoàn cảnh chung quanh một lượt rồi tập trung vào chiếc cốc sứ trắng trên tay. Trà rất thơm, màu nước xanh nhạt, trong veo nhưng tuyệt nhiên thiếu mùi hương the nồng của vỏ chanh. Có chút bối rối thoáng qua đáy mắt khi cánh môi tô son đậm chạm vào miệng cốc bởi hồn sực nhớ về vị trà xưa cũ.
Qua làn khói cà-phê yếu ớt, hành động dùng khăn giấy, kín đáo lau sạch vết son đọng trên vành cốc nơi cô khiến Ken bất giác nhíu mày nghĩ về tâm thái trầm lặng đến độ u mịch của cậu chủ. Trong quan hệ luyến ái, duyên phận, xinh đẹp hay địa vị cũng chỉ là bước đệm khởi đầu, nếu muốn phái mạnh hân hoan gánh vác hộ tất thảy mọi chuyện và luôn để tâm đến mình thì phái nữ nhất định phải biết cơ trí uyển chuyển và người phụ nữ trước mặt anh ta chính là một minh chứng. Cũng vì lẽ này mà âm giọng cất lên càng thêm phần chừng mực: “Không biết sang tuần, cô Đỗ có thể trích ba mươi phút để hoàn thành vài thủ tục pháp lý...”
Với hai bàn tay úp chồng vào nhau, đặt nhẹ trên đùi, cô yên tĩnh hướng nét mặt chờ đợi thêm thông tin trước khi đưa ra câu trả lời vào Ken. Ngoại trừ chiếc vòng cổ khảm kim cương vẫn nằm im dưới đáy tủ bên nhà thì đôi bên hầu như đã quên lãng nhau, vậy bốn từ ‘thủ tục pháp lý’ kia nên hiểu ra sao? Một chút lo lắng gợn qua tâm trí nhưng bằng một cách nào đó, cô vẫn luôn tin tưởng rằng cố nhân sẽ không tổn hại đến mình.
“Xin cô Đỗ đừng hiểu nhầm!” Ken nhanh chóng giải thích: “Thủ tục hợp thức hóa quyền sở hữu căn hộ Sendona cần chữ ký của bên nhận, còn tôi lại không có cách nào liên lạc cùng cô.” Hay nói đúng hơn, nhằm bảo vệ cảm xúc của một người nên Ken tuyệt đối tránh đề cập đến bất kỳ điều gì có thể gợi nhớ đến cái tên Chi Lang Do, càng không dám tùy tiện điều tra hoặc khuấy nhiễu. Vì thế vấn đề căn hộ ấy đã khiến anh ta bận lòng suốt bốn tháng qua, may thay lại vô tình gặp được cô giữa thành phố rộng lớn chật cứng người này. Đêm nay, sảnh chiêu đãi lớn nhất của khách sạn P. đang diễn ra buổi dạ tiệc tổng kết cuối năm, với tư cách khách mời danh dự không thể chối từ, anh ta đã quyết định ghé qua mươi phút, phát biểu đôi lời ngắn và lập tức rời đi.
Câu giải thích ngắn gọn được nhả qua làn môi đỏ hồng, căng mịn hơn cả thiếu nữ đương xuân nơi mỹ nam đối diện khiến cô không thể không cảm thấy ngỡ ngàng nhưng lý trí đã nhanh hơn: “Tôi cho rằng cậu có chút nhầm lẫn hoặc Kiev quên thông báo bởi thỏa thuận kia đã vô giá trị từ nhiều tháng trước.” Dứt lời, cô so vai tỏ ý cảm thông, nét căng thẳng ẩn sâu trong đáy mắt đã phai nhạt đôi phần.
Ánh mắt đen láy, sắc lạnh lia nhanh qua gương mặt hốc hác dẫu đã được son phấn và ánh đèn không quá sáng che phủ bớt đi phần nào của cô, giọng Ken vẫn lễ độ nhưng không còn mềm mỏng, tựa hồ những đợt gió Bấc tràn về giữa chiều thu êm đềm: “Tôi xin tạ lỗi trước, nếu những lời sau có khiến cô thất vọng.” Rồi vờ như không nhận sự nôn nóng lẫn khuất vào nét mặt hững hờ từ người phụ nữ luôn thừa kiêu hãnh trước mặt mình, anh ta chậm rãi nhả chữ: “Nội thất căn hộ đã được đổi mới hoàn toàn và do đích thân một bậc thầy kiến trúc đảm nhiệm. Mặt khác, cô chắc đã hay tin cậu Junno Phan được cất nhắc vào vị trí phó giám đốc thiết kế?”
Nói đến đây, Ken ý nhị hướng tia mắt quan sát về cô, đuôi mắt kẻ chì đen sắt nét hơi nhíu lại, để lộ những vệt chân chim mờ mờ, thể hiện sự kinh ngạc. Trước phản ứng ấy, anh ta bỗng ngộ ra nhiều lý lẽ khác trong mối quan hệ giữa cậu chủ mình và người phụ nữ mong manh trước mặt; càng hiểu rõ hơn lý do cậu chủ chọn cách giải quyết đường vòng phức tạp thay vì trực diện giản đơn, nhanh chóng khi muốn hợp thức hóa kín kẽ phần thông tin không mấy quan trọng. Tỷ dụ chuyện Trinh - vợ gã Quý bởi quá lo lắng cho gia đình chồng mà vô ý sang đường không đúng vạch ưu tiên dành cho người bộ hành, dẫn đến một vụ va chạm nhỏ đã khiến thai lưu. Giữa cơn đau thương ấy, bố của gã Quý bỗng được một nhà tài trợ vô danh nào đó đồng ý chi trả phần lớn kinh phí ghép thận, song cuộc đại phẫu không thành công như mong đợi nên quãng tồn tại còn lại cần phải dựa vào thuốc đặc trị. Vẻ như hai cú sốc liên tiếp này chính là nguyên nhân thúc đẩy tâm lý tên Quý rơi vào tình trạng mất ổn định, liên tiếp chủ động gây hấn với bạn cùng phòng tạm giam và một cuộc va chạm lớn đã xảy ra, hắn bị tổn thương hệ thần kinh tủy sống, hệ quả là liệt toàn thân dưới. Và còn nhiều chuyện đêm muộn không tên khác nữa.
Từ đầu đến cuối, vẫn mãi là một người toàn tâm trao ra - một người vô tâm chẳng hay biết. Ken nén lại tiếng thở dài trong khí quản đắng chát, nghẹt cứng. Nhưng suy cho cùng, có thể tìm được người để bản thân dốc lòng bảo vệ, không so đo được mất, âu đã là hạnh phúc và may mắn hơn vạn triệu tha nhân còn hoài ruổi rong tìm kiếm, chọn lựa ngoài kia. Bỗng dưng, nụ cười yêu thương khôn xiết, rực rỡ bao phủ lấy nét mặt đẹp tựa tranh thủy mặc vẽ trên nền lụa của anh ta…
Trên chiếc ghế bọc da thuộc sang trọng êm ái, cô thay đổi dáng ngồi vì đôi chân vốn luôn quen khép chéo về hướng trái bỗng dưng nhói tê. Nụ cười mê muội kia hình như không dành cho bất kỳ người hoặc vật tồn tại trong không gian hiện tại - cô thầm đánh giá cậu trai xinh đẹp trước mặt mình thêm lần nữa rồi đều đều chất giọng không phô bày nhiều cảm xúc: “Đúng vậy! Junno nhà tôi vừa được đề bạt thăng chức nhưng chuyện này thì có liên quan gì?” Trái với vẻ ngoài ơ hờ, tim cô như đang nhảy điệu Paso Doble dồn dập bởi những ý thức mơ hồ diệu vợi về người đàn ông tên Kiev. Bốn tháng đã qua, liệu cuộc tạ từ đã đủ phôi pha?!
Nụ cười trong mắt Ken thêm đậm đà, tất nhiên chẳng dành cho cô: “Tất cả đều được thi hành theo chủ ý của cậu Pushkov. Hai tháng trước, tôi trở thành một trong những cổ đông lớn của J.C – công ty kiến trúc Junno Phan đang tại chức.” Nói xong, khóe môi cong cong gợi cảm khẽ nhếch lên ý cười như muốn nhấn mạnh rằng, cậu chủ anh ta chưa từng và sẽ không lãng quên cô.
Từ giữa nụ cười ấy, một luồng khí lạnh lao vút qua sống lưng khiến vành môi nhạt màu tím đỏ bất giác mím chặt, nửa ưu phiền nửa chua chát. Bốn tháng trước, sau khi nghe cô thuật lại diễn tiến đơn phương kết thúc cuộc chơi một cách dễ dàng, Opal đã không kìm được tiếng thở dài thương xót và cho đến hiện thời, cô mới hiểu rõ ẩn ý phía sau thái độ ấy bởi trời thường rất tĩnh trước cơn bão lớn. Nếu người đàn ông từng kiên nhẫn chờ đợi suốt ngần ấy năm dài có thể thấu tình đạt lý như thế thì ắt hẳn người đó không thuộc về hội Harvard. Sự xuất hiện của Ken dẫu vô tình hay cố ý cũng đều là điềm báo trước cho cơn vần vũ. Song, cô vốn đã thành thục bài học đối mặt nên nhìn thẳng về phía trước, nhếch môi bình thản: “Cậu nói nhiều như vậy, ngụ ý là muốn tôi tin rằng Kiev vẫn còn bận lòng đến đoạn quan hệ này, đúng không?”
Ken đưa bàn tay thon dài, trắng nõn chạm vào quai của tách cà-phê, lưỡng lự trong chốc lát, trước khi quyết định gật đầu: “Với một người chưa bao giờ ý định buông tay thì dùng từ ‘bận lòng’ e rằng không chính xác.” Đoạn, chiếc tách từ từ được nâng lên, chất lỏng màu nâu hơi đắng chảy dài theo từng thớ lưỡi, gột rửa phần nào những quặn thắt khôn nguôi, khiến Ken thêm liều lĩnh: “Suốt những tháng qua, tuy cậu luôn dõi theo nhất cử nhất động nơi cô song chưa một lần quay lại SG, Changi hay Ph. bởi giới hạn ẩn nhẫn đã gần chạm đến mức cuối và một khi vượt quá, thương tổn nhất định sẽ xảy ra. Tháng ngày về sau còn rất dài nên tôi hy vọng cô sẽ nhìn cậu bằng một hình dung khác.”
“Nghe như… tôi là chọn lựa duy nhất của anh ta?” Cô nâng cốc trà lên, cúi đầu nhìn vào sóng nước xanh trong bằng làn thu thủy úa màu đa đoan. Không hẳn thấu suốt hoàn toàn nhưng cô ít nhiều cũng định hình được tính cách của người đàn ông từng cho mình cảm giác an toàn nên dẫu mông lung vẫn cố níu với hy vọng Ken đã có phán đoán sai lầm.
“Đúng vậy!” Đến tự lừa dối bản thân trong phút chốc, Ken cũng không cho cô cơ hội. Anh ta dùng ánh mắt đen láy, tinh tường để khẳng định từng chữ từng câu: “Cô là người duy nhất có thể chi phối cảm xúc nơi cậu tôi nên dù cô có muốn hay không thì sự thật vẫn sẽ không thay đổi, với mẫu đàn ông lý trí, nguyên tắc như cậu thì mỗi quyết định tình cảm là một lời thề danh dự.” Nhận ra nét mặt sững sờ nơi cô, Ken thầm thở dài khi tâm trí đang tái hiện lại lịch trình sống trong mấy tháng gần đây của cậu chủ mình, vẫn say mê quyền lực nhưng nét thỏa mãn đã không còn tồn tại. Cậu chủ thường về thăm nhà, chơi cùng bọn trẻ, hầu chuyện các bậc trưởng thượng hơn, tuy nhiên số kẻ kém may sau mỗi cuộc giải khuây cũng đều đặn tăng theo. Anh ta không thương xót hộ bọn người kia, chỉ khao khát được nhìn ánh hạnh phúc rực rỡ trong vực mắt nâu tuyệt đẹp ấy.
Âm giọng Ken luôn đong đầy trìu mến mỗi khi nhắc về trai đẹp nhưng nó cũng lạnh lẽo cho cô biết rằng, bình yên hiện tại chỉ là thoáng cầu vồng sau mưa. Cô thở dài thành tiếng, khóe môi nhạt nhòa chẳng rõ có cười hay không: “Giả dụ lời này là thật thì hình như cậu đang hết lòng đẩy tình địch vào vòng tay người đàn ông cậu yêu. Thật lạ!” Nói xong, cô thực sự nở nụ cười nhưng chỉ bằng cơ hàm căng cứng, một nửa khuôn mặt vội chìm vào miền tự mai mỉa mơ hồ nào đó. Chân tình thì sao? Nghiêm túc rồi thế nào? Chúng có thể là ước vọng, là tiêu chí sống của bao con người ngoài kia nhưng với cô thì không.
Đôi mắt dài, trong veo khẽ chớp nhẹ, Ken nhìn cô không bằng tia ngạc nhiên hay lúng túng mà bằng sự chững chạc, thâm sâu: “Tôi không cho rằng đó là tình yêu bởi tôi luôn đặt cậu chủ lên trên mọi nhu cầu của bản thân, từ năm mười lăm tuổi cho đến tận hôm nay và mãi mãi về sau, tôi luôn hiểu rõ vị trí mình nên đứng. Vì thế, luận lý trí, cô là mợ chủ; luận cảm tính, cô là đối tượng mà người đàn ông tôi yêu cần có – muốn có.” Đoạn, Ken dừng lời một nhịp. Đối diện anh ta, cô vẫn chăm chú lắng nghe trong nét mặt thờ ơ hòng che đậy nửa mệt nhoài nửa trăn trở khôn nguôi. Chất giọng dịu nhẹ, lễ độ tiếp tục cất lên: “Có lẽ cô sẽ hỏi vì sao tôi lại nói những lời thừa thãi này bởi sớm hay muộn, cô cũng sẽ trở về trong vòng tay chưa từng buông lơi thuộc về mình?!”
Cô nghiêng đầu nhìn Ken, đồng thuận, chờ đợi. Ken cười, nụ cười rất đẹp nhưng buồn đến rũ lòng, tựa hồ ánh dương tà len lỏi qua những tàn bạch dương trắng tuyết nơi nước Nga xa xăm: “Vì cô tổn thương, đồng nghĩa cậu chủ cũng sẽ tổn thương, thậm chí là gấp bội phần nếu tổn thương ấy do chính cậu gây ra. Với tư cách kẻ dưới, tôi không dám lộng ngôn khuyên bảo cô điều gì, chỉ mong cô lắng lòng, nhìn nhận lại mối quan hệ giữa đôi bên thêm lần nữa, trước khi rơi vào tình thế lưỡng bại câu thương.” Dứt lời, Ken mím môi, tỏ ý cảm thông trước nỗi muộn phiền ẩn hiện trong đáy mắt cô. Ở vị thế người phụ nữ được nuông chiều hết mực, tất nhiên cô chẳng có cơ hội nhìn thấy phần bản chất còn lại, ẩn kín sau nét mặt an hòa, điềm đạm của người đàn ông bên cạnh mình.
Thời gian tích tắc trôi đi, đủ lâu trước khi cô cất lời bằng âm giọng thờ ơ, khéo léo che đậy cơn sóng lòng hỗn độn bên trong: “Nhưng cậu đừng quên điều này, Kiev và tôi vốn không sâu nặng, có thể đơn giản hình dung bằng một mối nhân duyên qua đường. Tôi tin trong một khoảng thời gian ngắn, cậu sẽ có mợ chủ tương lai mới.” Cô với tay cầm lấy cốc trà chanh, thanh nhã ghé môi hớp một ngụm, dư hương mơ hồ từ quãng ngày cũ chưa xa bỗng dưng ghé lại, giữa vị trà đã nguội, nhàn nhạt, đăng đắng. Nó khiến bản ngã váy mỏng thêm lần chênh chao…
Ken nhếch môi, đuôi mắt dài lóe lên ánh đả kích mãnh liệt: “Trong từng ấy năm tôi theo cậu chủ, cô là người xa lạ duy nhất hiện diện bên cạnh cậu ấy mà không hề liên quan đến tình dục hoặc công việc. Chuyện một người đàn ông cầm lái, đưa bạn về nhà chơi vốn dĩ rất bình thường song với luật bất thành văn của dòng họ Pushkov thì không; ngoại trừ cô, cậu chủ chưa từng cho phép bất kỳ ai bước lên chiếc xe mình đang cầm lái, càng tuyệt đối không chia sẻ giường. Nếu chỉ là ‘mối nhân duyên qua đường’ thì e rằng đoạn đường ấy còn rất dài.” Nét xa xót xen lẫn vào âm giọng bất mãn ngầm của Ken. Dẫu đã đoan chắc ai là người chịu thua thiệt nhưng anh ta có đủ quyền năng xoay chuyển người đàn ông luôn dùng lý trí kiên định, thiếu mất khái niệm công bằng hay lãng quên để điều khiển cảm xúc kia ư? Không!
Giữa bao ưu tư giằng xéo, ánh mắt Ken chợt bắt gặp hình ảnh người phụ nữ nửa khinh mạn, ngạo đời nửa yếu ớt như nhành lan gầy đang khéo léo che giấu cơn chấn động qua vẻ mặt điềm tĩnh, dáng ngồi thanh tao bên kia chiếc bàn hẹp. Đâu đó trong không gian lặng lờ, tiếng thở hắt thật khẽ vừa buông. Với bản năng cùng sự nhạy cảm của một người đồng tính, anh ta có thể dễ dàng nhận ra cô tựa hồ một đa giác phức tạp, khó chiếm thiện cảm từ đám đông xã hội song lại dễ dàng trở thành thuốc phiện liều cao cho một thiểu số khác. Người ta có thể dùng lý trí hòng trấn áp cơn ham muốn tuy nhiên vĩnh viễn không thể bôi xóa cảm giác thăng hoa, viên mãn mà thuốc phiện đã ghi khắc trên từng tế bào thần kinh tủy sống và vỏ não. Nên hy vọng có mong manh, anh ta vẫn quyết níu với trước khi cục diện tạm yên này vỡ tan: “Tôi hiểu cô cũng như các chị em cô nhìn thế nào về nhóm bạn cậu chủ nhưng tôi có thể dùng hai mươi hai năm ba tháng mười bảy ngày – khoảng thời gian ở bên cạnh cậu chủ để đảm bảo rằng, cậu ấy là một người đàn ông tinh tế, chu đáo và đáng tin cậy.”
Cô im lặng nghe bằng thái độ nửa vời, không phân tâm cũng chẳng hào hứng. Ngay cả khi âm giọng thanh nhẹ của Ken đã dừng lại, nét mặt ấy vẫn không thay đổi dẫu trống ngực giục giã liên hồi, buồng tim như thít chặt lại, vây khốn tâm trí giữa đôi bờ mông lung chẳng rõ nên khóc hay cười. Hình như cao xanh luôn thích hai chữ “nghiệt duyên”? Hơn bốn năm gia nhập nhà nhóm, bốn lần Sa tổ chức lễ chu niên hôn phối nhưng ngoại trừ lần đầu trót chạm ấy thì ba lần tiếp theo, cô đều ở xa không về được. Và bây giờ, cô ngồi đây, phát họa lại nhân ảnh người đàn ông đã từng kiên nhẫn dõi theo mình suốt ngần ấy năm trường – qua lời kể khôn xiết yêu thương của một cậu trai tình địch. À, không phải đã từng… mà là vẫn luôn. Vực mắt nâu không đáy mang đến cảm giác an yên, âm giọng trầm, vòm ngực rắn chắc, vòng tay ôm chở che, nụ hôn ấm, giấc ngủ tròn,… từng chi tiết, từng chi tiết cứ chầm chậm quay về, nhởn nhơ nhạo báng nụ cười nhạt thếch trên môi khô. Nhưng thuyền đã ra giữa dòng xoáy, không lùi ắt phải tiến nên cô chọn cách đối mặt vấn đề, bằng ngữ khí hững hờ quen thuộc: “Tôi không nghĩ cậu lại biết Kiev lâu đến thế…”
Ánh mắt se sắt hướng lên trần nhà phủ lụa màu nâu trầm, Ken cất giọng tự sự, trong đau xót có cả ngọt ngào, hãnh diện: “Sau một khoảng thời gian dài chống chọi cùng căn bệnh suy tủy, mẹ tôi buông tay, bố tôi vì không thể đối mặt sự thật nên tìm đến rượu. Ngoại trừ lúc nấu ăn và đưa đón tôi đi học, thời gian còn lại, ông hầu như chìm vào men cay. Cứ thế được đôi năm thì bỗng một ngày cuối xuân, ông chọn cách ra đi cùng mẹ tôi. Vì cả bố và mẹ tôi đều là trẻ cô nhi nên tôi được đưa vào trung tâm bảo trợ xã hội nhưng chưa đến năm ngày sau, ông bà Pushkov đột ngột xuất hiện, xuất trình di thư ủy thác do chính tay bố tôi viết. Dẫu không hiểu vì sao bố muốn gửi gắm tôi cho bà Pushkov – một khách hàng đặt may kimono gần suốt mười năm qua - song tôi lại càng căm ghét không gian ầm ĩ, đông đúc người trong trung tâm nên đã quyết định tạm biệt nước Nhật, đến Nga cùng họ. Ông bà tử tế nhưng vô cùng nghiêm khắc khiến tôi luôn cảm thấy chán ghét hết thảy, chỉ thích giam mình trong phòng. Tôi lầm lũi tồn tại như thế gần hai tuần thì một biến cố đã xảy đến – cậu chủ nhà Pushkov về nghỉ hè. Ngay từ buổi đầu, cậu đã chẳng buồn liếc mắt nhìn tôi lấy nửa lần; tôi thì căm tức cái cách cậu bình thản đón nhận yêu thương, đồng thời cũng bị thu hút bởi vẻ lãnh đạm, ngạo mạn đó.”
Ken dừng lời, ánh mắt se sắt có thêm những tia mơ màng. Chất giọng tự sự lần nữa cất lên, trước dáng ngồi thẳng lưng cùng nét mặt ngập tràn cảm thông nhưng vẫn đủ tôn trọng của cô: “Tháng hè nhanh chóng trôi qua, ông bà bắt đầu buộc tôi phải đối mặt với thực tế. Tôi đã gào thét điên cuồng tựa một đứa trẻ vô ơn khi bà chủ muốn đưa tôi sang Mỹ du học. Trong khoảnh khắc tôi cắm đầu lao ra khỏi nhà thì đâm sầm vào cậu chủ; với vóc dáng chênh lệch khá nhiều, tôi ngã nhào xuống sàn. Cậu hai tay đút túi quần, vô cảm nhìn tôi và lạnh nhạt nâng cao cằm: ‘Hãy nhớ! Dù cả thế giới nợ cậu thì nhà Pushkov cũng không thừa lòng thương hại, vì vậy, hoặc tôn trọng chủ ý của mẹ tôi hoặc cút ra khỏi đây và chết như bố cậu đã. Ông ta chết một phần là vì cậu, còn cậu chết là bởi bản chất hèn nhát.’ Những lời ấy khiến tôi bừng bừng cơn giận, không kịp nghĩ suy liền lao lên, đấm đá loạn ngậu. Kết quả, tôi mất ba chiếc răng hàm cùng vài mươi ngày để các vết thâm tím phai mờ đi và đó cũng là khoảng thời gian giúp tôi tĩnh tâm nhìn nhận lại mọi việc. Bố vì quá yêu mẹ mà chọn cái chết thì tôi - kết tinh của tình yêu ấy cần phải sống thay phần họ. Tôi còn biết, nếu cậu chủ sòng phẳng đánh trả thì tôi chưa chắc đã bảo toàn được tính mạng. Năm ấy, cậu gần bước sang tuổi mười sáu, còn tôi mười bốn.”
Cánh môi mềm mại của Ken khẽ mím lại, điểm thêm nét ngây thơ lên gương mặt trắng trẻo, non trong như chẳng từng bước qua những nhọc nhằn mang tên cút côi. Có lẽ cũng vì vậy mà cô nghiêng đầu, vừa kín đáo quan sát hồi lâu vừa thầm cám cảnh cho phận người bể dâu, hạnh phúc là những nụ cười thì nỗi đâu nào đơn thuần bằng dòng lệ rơi. Cô mường tượng ra khung cảnh Ken giận dữ quyết sống mái cùng trai đẹp, khác nào châu chấu đá xe. Cùng cảnh ngộ bơ vơ, trơ mắt nhìn người thân ra đi trong tuyệt vọng, sống dựa vào tình thương tha nhân nên cô thấu hiểu tâm trạng lúc ấy nơi Ken. Nét đồng cảm ẩn hiện dưới từng âm nhấn, cô dịu giọng: “Cậu có từng oán hận Kiev không?”
“Đã từng!” Ken đáp nhanh, đôi mắt dài bỗng rực sáng tin yêu: “Tuy bố tôi là một nghệ nhân may Kimono có chút danh tiếng nhưng vì bệnh tình của mẹ tốn kém khá nhiều nên kinh tế vẫn rất eo hẹp, so với mức trung bình của đời sống Kyoto. Vì vậy tôi luôn cho rằng một người đi lên từ hoàn cảnh khó khăn mới thực sự đáng ngưỡng mộ; còn kẻ sinh ra trong sang giàu thì giỏi giang ngần nào cũng là lẽ bình thường. Tôi áp cách nhìn thiển cận này vào cậu chủ, cùng niềm tin chỉ cần cố gắng triệt để thì bản thân mình nhất định sẽ vượt trội hơn cậu ấy. Tuy nhiên những năm tháng sống cùng nhau ở Mỹ đã cho tôi biết thế nào là hổ thẹn bởi cậu chủ không hề ỷ lại vào địa vị hay gia sản dòng tộc, mỗi một thành công đều được trả bằng cái giá không rẻ. Ngoài tư chất sẵn có, cậu ấy còn không ngừng nỗ lực, tự nghiêm khắc với bản thân, không cho phép tư duy dừng lại hoặc giả thỏa mãn với hiện tại. Mười bảy tuổi, cậu ấy vào Yale, đồng thời khởi nghiệp kinh thương độc lập. Mười chín tuổi, cậu ấy kiên quyết hoãn quá trình chuyển giao quyền thừa kế. Hai mươi lăm tuổi, cậu ấy đã sở hữu khối tư sản không nhỏbdẫu phần lớn các thú tiêu khiển có thể hình dung bằng hai từ ‘đốt tiền’.” Nói đến đây, Ken an hòa mỉm cười, cơ mặt lấp lánh nét sùng bái: “Sức hấp dẫn khó cưỡng của đàn ông được đo bởi bản lĩnh và sự tinh tế. Thuở ấy, tôi thường băn khoăn tự hỏi có phải vì thiếu trò tiêu khiển nên cậu đã đưa ra đề nghị với bà chủ về việc tôi sẽ ở cùng cậu, thay vì vào nội trú. Bởi thời gian đầu sang Mỹ, khi tôi còn đang loay hoay với bao trở ngại vì rào cản ngôn ngữ thì cậu ban lệnh cấm người trên kẻ dưới sử dụng bất kỳ ngôn ngữ nào khác, ngoài tiếng Anh trong mọi tình huống; nhưng cũng nhờ đó, chỉ sau hai năm tôi phần nào theo kịp chương trình học. Chưa hết, suốt mấy năm liền, cơ thể tôi luôn chi chít những vết thương ngoài da bởi ngày ngày đều phải cùng cậu đấu đối kháng; từng đau đớn, từng uất ức song nếu cậu không khắc nghiệt như thế thì không có tôi khỏe khoắn, mạnh mẽ của hôm nay. Cậu lãnh đạm, kiệm lời và luôn bận rộn; dẫu vậy, ngày hôm trước, một người làm vô tình nhờ tôi mở cổng; ngay hôm sau, người ấy bị sa thải. Tôi vốn thích hội họa, cậu ủng hộ tôi theo đuổi kiến trúc hoặc mỹ thuật song tôi lại quyết định trở thành luật sư bởi bản vẽ, cọ màu không thể giúp ích cho sự nghiệp cậu muốn có, cần có.”
“Nói ra những điều này, tôi không vì muốn chứng tỏ bản thân mình đã trao ra bao nhiêu hoặc giả cố bào chữa cậu chủ là một người thiện lương, mà chỉ muốn nói với cô rằng, nếu đã bất khả thay đổi cục diện thì hãy dùng góc cảm nhận khác để nhìn. Tôi càng không ngại khẳng định, một khi cậu ấy cực đoan thì chẳng ai đủ sức cản bước, kể cả người thân và bạn bè.” Kết thúc dòng hồi ức bằng mệnh đề khuyên nhủ có thêm dăm ý tứ răn đe, Ken chậm rãi uống trọn hớp Mócha đã lạnh ngắt còn sót lại nơi đáy cốc.
Lòng bàn tay vừa co rúm lại của cô ắt hẳn còn lạnh hơn cả ngụm cà-phê kia dẫu sắc mặt bình lặng không mảy may biến đổi. Cô hiểu Ken muốn nhắn nhủ điều gì, bản thân cô cũng chưa từng nghĩ sẽ kéo chị em vào mớ tơ vò ái tình vạ vật này, chỉ là có những chuyện muốn tạm quên đến khi không còn trốn tránh được nữa. Mặc kệ trai đẹp nghiêm túc hay cố chấp hiếu thắng thì cuộc chơi giữa đôi bên vẫn tồn tại ở đó, giữa màn sương ảo hư được góp nhặt qua bốn năm trường kiên nhẫn từ một người đàn ông thừa khả năng chiếm hữu. Trí óc ngớ ngẩn bắt đầu khởi động các phép tính được mất, bài toán trọn vẹn cho cả nhà nhóm – cô – trai đẹp thật quá khó. Những ngón tay bất giác chạm lên vành môi nhạt màu son, hơi khô như một cách tự trấn an cố hữu, xong cô từ tốn đứng dậy, tay không quên giữ nếp váy, mắt nhìn thẳng đến Ken: “Cảm ơn ơn cậu! Tôi sẽ thận trọng cân nhắc.”
Dứt lời, đôi gót giày cao liền uyển chuyển cất bước, sau cái gật nhẹ đầu thay câu tạm biệt. Tuy nhiên chỉ được dăm nhịp chân, cô đột ngột đứng lại, xoay nửa người về hướng Ken: “Tôi có thể biết sinh nhật của Kiev là bao giờ không?
“Là Giáng Sinh!” Ánh vui mừng đậm sắc hy vọng ánh lên trong đôi mắt Ken, anh ta nhìn cô, mỉm cười hàm ơn.
Bây giờ là ngày mười bảy tháng mười hai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT