Dịch: 707DefenderOfJustice

Biên: Amon Luo Luo

Không nói gì thêm, cũng chẳng thèm quan tâm tới Danitz, Klein ấn mũ phớt, xách vali hành lý, bước từng bậc xuống cầu thang mạn.

Ngươi thả ta đi thật á? ‘Liệt Diễm’ Danitz đứng trên boong tàu, khuôn mặt ngập trong vẻ ngờ vực.

Dù đã đoán trước được kết cục này, vì lúc ở Cảng Damir, Gehrman Sparrow đã trực tiếp buông tha cho gã, nên gã cũng có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh ngày hôm nay. Vậy mà Danitz vẫn chưa dám tin vào nó, chỉ cảm thấy mọi thứ sao mà đơn giản và dễ dàng quá thể.

Kiểu gì thì kiểu, mình cũng trị giá những 3000 bảng cơ mà. Không, đây mới chỉ là lệnh truy nã của riêng Loen thôi đấy! Chẳng phải tên điên Gehrman Sparrow này là nhà thám hiểm sao? Tự dưng lại buông bỏ số tiền lớn đang lảng vảng trước mặt hắn là thế nào? Méo thể hiểu nổi… Ha, quả nhiên người bình thường không bao giờ có thể thấu hiểu được kẻ điên… Danitz dần hoàn hồn, xách hành lý của mình, cẩn thận bước từng chút một xuống cầu thang mạn, giẫm lên nền bê tông của bến tàu.

Gã thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn bóng lưng đã đi xa của Gehrman Sparrow một chút, mới phát hiện ra đối phương thật sự không quay đầu lại mà đi dọc con đường, hướng thẳng tới phố Hải Phòng.

Danitz không dám khinh suất, lập tức quay người rẽ sang một con đường khác, thỉnh thoảng đổi hướng, đôi khi lại dùng chướng ngại vật vòng lại, đề phòng không bị người theo đuôi.

Chẳng bao lâu sau, gã đã đến dãy nhà gần kho hàng bến tàu.

Gehrman Sparrow thực sự không dùng mình làm mồi nhử… Sau khi liên tục dò xét, cuối cùng Danitz cũng hoàn toàn thả lỏng.

Giờ khắc này, rốt cuộc gã cũng cảm thấy bản thân được giải thoát. Thân rõ rành rành là thủy thủ trưởng của một Tướng quân hải tặc, gã đã không còn bị người ức hiếp, sai khiến như đầy tớ nữa!

Mình đã có thể đoán được ngày mai sẽ vô cùng tuyệt vời rồi đây. Sẽ có một đám người tranh nhau nịnh nọt mình, muốn làm đầy tớ của mình! Tâm tình khoái trá, Danitz gõ cửa phòng theo nhịp, ba tiếng dài và ba tiếng ngắn.

Hehe, Gehrman Sparrow đã bảo mình kể một chút về các đầu mối liên lạc của hải tặc ở Bayam. Hiển nhiên là mình chỉ nói về những tên không có quan hệ tốt đẹp gì với chúng ta rồi. Đời nào hắn lại nghĩ ra được mối liên lạc của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim chúng ta sẽ ở ngay bến tàu chứ… Danitz ngoáy mũi, thoải mái hít thở làn gió biển mát lành trước khi cơn mưa rơi xuống.

Bayam là thuộc địa trọng yếu mà Vương quốc Loen thống trị trên biển Sonia. Khu vực này là thành phố lớn thứ nhất thứ nhì, có rất nhiều Người Phi Phàm chính phủ có thực lực. Hải tặc dù ngang ngược phách lối đến đâu cũng không bao giờ dám quang minh chính đại lộ mặt. Hầu hết thời điểm, bọn họ đều phải nhờ vào đám băng đảng địa phương hoặc người sở hữu bối cảnh đặc biệt để xử lý tang vật, thu mua nhu yếu phẩm.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là bọn họ sẽ không tới Bayam. Rạp Hát Đỏ nơi đây chính là nhà chứa nổi tiếng nhất trên biển, vô số hải tặc đến đây vì hâm mộ tiếng tăm của nó. Kể cả cứ thỉnh thoảng lại gặp một hai người cùng nghề sa lưới ở đó thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới người đến sau.

Ngoài thương mại gia vị, ngành công nghiệp nhà thổ còn là một trụ cột lớn khác của Quần đảo Rorsted. Trừ Rạp Hát Đỏ ra, có rất nhiều nhà chứa lớn nhỏ, hoặc công khai hoặc mở ngầm ở khắp nơi, đủ loại để thỏa mãn yêu cầu của những người đàn ông đi biển sở hữu năng lượng dồi dào. Về phần nữ hải tặc, họ không cần phải lo về vấn đề này. Miễn là họ đồng ý thì bất cứ lúc nào cũng được thỏa mãn. Dù sao thì cung thiếu cầu thừa, trên khắp đại dương bao la chủ yếu tín ngưỡng Chúa Tể Bão Táp thế này không có nhiều phụ nữ cho lắm.

Tương tự, giao dịch ngầm liên quan tới vật liệu phi phàm và thần bí học cũng diễn ra khá thường xuyên, có kha khá giới quan hệ.

Những bến cảng nhỏ kia vẫn tốt hơn. Chúng ta vốn chẳng hề sợ bị phát hiện, có thể quang minh chính đại ngồi trong quán bar, tham gia vào những cuộc tranh cãi văng cả nước bọt với đám nhà thám hiểm, thậm chí là đánh nhau một trận. Chỉ cần chúng ta không gây ra chuyện lớn hay án mạng, Người Phi Phàm chính phủ bản địa sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Ha, với thực lực của họ, nếu thực sự muốn quản lý mấy chuyện này, thường sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm… Danitz hơi chế giễu, thầm nghĩ.

Ngay khi ấy, gã nghe thấy tiếng bước chân, nhìn cánh cửa cọt kẹt mở ra. Đập vào mắt gã là một khuôn mặt quen thuộc.

“Lão già, hôm nay không uống rượu à?” Danitz cười chào hỏi.

Đứng trước ngưỡng cửa là một trong những người liên lạc của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim ở Quần đảo Rorsted, lão Lynn.

Lão Lynn ho khan hai tiếng, nhường đường cho gã.

Danitz bước vào căn phòng mờ tối, bỗng khẽ nhăn mũi một cái.

Gã ngửi thấy mùi rượu Lyrenze.

Không, lão Lynn thích uống loại rượu Bayam Blackland do địa phương sản xuất kia mà! Tia suy nghĩ vừa lóe lên, Danitz sợ hãi bàng hoàng.

Ngay sau đó, gã trông thấy một người xoay lưng về phía mình đứng lên, thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, bắp thịt rắn chắc, tóc xoăn tít như những viên bi.

‘Sắt thép’ Mavity! Đồng tử Danitz nhanh chóng co rụt.

Đây chính là phó nhì của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ Senor, một hải tặc có máu mặt với số tiền thưởng 6000 bảng!



Từng đợt gió biển thổi qua khiến lá cây mỏng manh rung rinh như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Klein đang bước dài trên phố Hải Phòng với tốc độ khoan thai. Ngược lại, người xung quanh hắn thì vội vàng, gấp gáp di chuyển.

Trực giác linh tính mách bảo hắn, cơn mưa to này phải mất một lúc lâu nữa mới trút xuống, hắn vẫn có đủ thời gian để tìm một cái khách sạn.

Vù!

Tiếng gió thổi mỗi lúc một lớn, có nhánh cây đã rơi xuống đất, trên đường cũng chẳng còn mấy người qua lại.

Klein vừa định rẽ vào một con hẻm khác, chợt nghe thấy tiếng chân vội vã lộn xộn chạy tới.

Bịch! Bịch! Bịch!

Danitz vắt kiệt sức lực mà chạy, nhưng cảnh tượng trước mắt gã bắt đầu lung lay.

Gã cảm thấy cơn đau dị thường từ vết thương và sức sống của mình đang nhanh chóng bay biến, một nửa linh thể đã rời khỏi cơ thể thực, tiệm cận với Minh giới trong truyền thuyết, đến mức mà gã chỉ còn mơ hồ nghe thấy âm thanh chung quanh, tầm mắt mờ nhòe tới nỗi mọi thứ đều trở nên hư ảo.

Nếu không nhờ Áo Choàng Bóng Tối, lần phục kích vừa nãy đã giết chết gã rồi. Nhưng chỉ mỗi thế thôi, gã vẫn bị thương vô cùng nghiêm trọng, có thể ngã lăn ra đường chết bất cứ khi nào.

Gã gắng gượng chạy thẳng đến phố Hải Phòng là vì tín niệm phải cảnh báo bằng được cho thuyền trưởng rằng mối liên lạc đã bị ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ phái người tới khống chế, cũng như tia hy vọng được mang tới từ một bóng người điên cuồng nhưng mạnh mẽ.

Nếu là hắn, nhất định có thể thuận lợi trốn khỏi bàn tay của cấp dưới ‘Sắt thép’ Mavity… Bước chân Danitz bắt đầu lảo đảo, cơ thể dần lạnh đi.

Ngay khi sắp sửa gục ngã, gã bỗng nhìn thấy Gehrman Sparrow đứng ở góc rẽ con phố. Bấy giờ, gương mặt nhã nhặn ẩn giấu vẻ điên cuồng cực hạn kia sao mà thân thiết đến lạ.

Bịch!

Danitz ngã ngửa ra, hai tay đang che ngực và bụng bất lực rũ xuống, để lộ ra một vết thương gớm ghiếc, dữ tợn, sâu tới mức thấy được cả nội tạng.

“Nói với thuyền trưởng, lão Lynn bị phát hiện, ‘Sắt Thép’ Mavity, v-vì kho báu!” Danitz nhìn Gehrman Sparrow ngồi xổm xuống bên cạnh, liều mạng thốt lên.

Klein hồi tưởng lại một chút về số tiền truy nã của ‘Sắt Thép’ Mavity, hỏi ngược lại:

“ ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’?”

“Đúng rồi, nói với thuyền trưởng, n-nói với thuyền trưởng!” Danitz thở gấp.

Nói trọng điểm xong, gã lộ ra một nụ cười đau đớn:

“Không phải quan tâm tới tôi. Tôi s-sắp chết rồi.

Nói với thuyền trưởng, số tiền tôi dành dụm, đều ch-chuyển thành bất động sản. Căn hộ từ số 12 đến số 16, đại lộ Trầm Hương ở Bayam. Giấy tờ chứng minh, giấy tờ chứng minh, gi-giấu ở vách tường trong tầng hầm căn số 13, b-bán đi giúp tôi, gửi-gửi tiền đến thị trấn Nossier, phía Nam Intis, ch-cho cha mẹ tôi. Nói-nói tôi, đã phát tài…”

Danitz ngừng lại một chút, gian nan nói:

“Nói-nói tôi đã trở thành, một nh-nhà thám hiểm xuất chúng.

Với cả… Nói một tiếng, nói một tiếng, xin lỗi…”

Ánh mắt gã bỗng trở nên ướt át, tựa như hồi tưởng lại khoảng thời gian thiếu niên nổi loạn trước kia.

Xin lỗi, ông già, mẹ, con không thể về nhà nữa rồi… Tầm mắt Danitz tối sầm lại, gã cảm thấy sự sống của mình đã đi tới hồi kết.

Đúng lúc ấy, gã trông thấy Gehrman Sparrow thò tay ra, ấn vào mặt ngoài vết thương của mình, gạt một cái.

Nỗi bi thương của của Danitz đột ngột phanh lại, gã chỉ cảm thấy cơn đau tột cùng giữa ngực bụng đã biến mất không còn tăm hơi, còn tay trái thì như thể bị đứt gãy.

Gã ngây ngốc nhìn Klein, Klein lẳng lặng nhìn gã, không ai nói chuyện suốt hai giây.

Cuối cùng, gã ngạc nhiên cúi xuống, nhận ra vết thương chí mạng của mình đã khỏi hẳn một cách quỷ dị, trong khi cánh tay trái thì be bét máu thịt, lòi cả xương trắng hếu.

M-Mình khỏe rồi hả? Danitz chớp chớp mắt, vẫn còn chìm ngập trong cảm giác buồn bã và mệt mỏi của người sắp chết.

“Tại sao không, trị liệu trước?” Gã chết lặng hỏi.

Klein quay đầu nhìn khu vực trống vắng bên kia đường của phố Hải Phòng, thản nhiên đáp:

“Chờ ngươi nói xong.

Đây là phép lịch sự tối thiểu.”

Phép lịch sự tối thiểu cái cmm! Vừa rồi tao đã thật sự bàn giao lại di ngôn đấy! Lưng vận sức một cái, Danitz xoay người đứng dậy.

Gã cảnh giác nhìn về phía bến tàu, chỉ thấy một cột khói dày đặc bốc lên. Đó chính là hậu quả gã tạo ra trong trận chiến khi nãy.

Vì căn nhà đã bị mình đốt, ‘Sắt Thép’ Mavity sợ sẽ đánh động tới sự chú ý của Người Phi Phàm chính phủ, lại còn bị bóng tối mê hoặc, nên sẽ không thể đuổi theo mình… Trong thoáng chốc, Danitz đã hiểu rõ tiến trình mọi chuyện.

“Tìm nơi ở đã.” Klein xòe lòng bàn tay ra hứng một giọt mưa.

Không biết đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm hay chưa, Danitz lập tức gật đầu:

“Được.”

Có thể thấy rõ, tên điên Gehrman Sparrow này tuyệt nhiên không sợ ‘Sắt Thép’ Mavity, thậm chí còn chẳng sợ ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’… Vào những lúc như thế này, sự điên cuồng của hắn lại cực kỳ hợp gu mình… Hỏng bét, mình vừa để lộ của cải của mình ra cho hắn… Danitz vừa thở phào, cơ thể lại đột nhiên cứng đờ.

Klein xách vali hành lý và gậy gỗ, trầm mặc đi thẳng về trước, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ đang vang vọng:

Cmn, một hải tặc còn giàu hơn cả mình…



Quận Hoàng Hậu.

Sắp rời khỏi Backlund, Audrey trốn trong phòng thí nghiệm hóa chất, dùng quả cây Trưởng Giả và máu rồng Gương mua từ ngài ma cà rồng cùng những vật liệu khác đã thu thập từ trước, điều chế ma dược “Bác Sĩ Tâm Lý”.

Lần này cô nàng không để Susie đứng canh cửa nữa, mà cho nó ngồi xổm bên trong, quan sát toàn bộ quá trình— Bá tước Hall đã giao phó cho tất cả mọi người không được tiếp cận tiểu thư trong thời gian làm thí nghiệm, nhưng nhất định phải luôn quan tâm xem có bất cứ dị biến nào không.

Phù… Audrey thở phào một tiếng nho nhỏ, đổ ma dược đã được điều chế thành công vào một chiếc bình thủy tinh.

Chất lỏng màu vàng nhạt nhẹ nhàng đong đưa như thể một đồng tử dị dạng khổng lồ, ánh mắt của nó có thể chiếu sâu vào trong lòng mỗi người.

“Susie, đã nhớ được quá trình chưa? Mi là một chó, không, mi là một Người Phi Phàm trưởng thành rồi, sau này phải học được cách tự điều chế ma dược. Không, không phải là ta sẽ không giúp mi, chỉ là ta đang chỉ ra một khả năng. Có khi một lúc nào đó, ta không ở bên cạnh mi, mà mi lại vừa hay cần một bình ma dược.” Audrey vui vẻ nói với chú chó lớn lông vàng.

Susie rất bối rối với bài giảng của cô nàng, chỉ có thể há mồm đáp lại đúng một tiếng:

“Gâu!”

Thu liễm tâm tình, Audrey ngửa cổ, uống bình ma dược “Bác Sĩ Tâm Lý” kia.

________

707DefenderOfJustice: ôi Danitz, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play