Khi quầng sáng đỏ thẫm trước mắt biến mất, Falls đã trông thấy chiếc bàn sách quen thuộc và cuốn sổ ghi để mở mà mình thường dùng để viết linh cảm.
Đối với cô, trải nghiệm này đã không còn gì mới nữa, nhưng nó vẫn khiến cô cảm thấy một nỗi kính sợ từ tận đáy lòng.
Đây là một sức mạnh không thuộc về nhân loại, thậm chí Bán Thần cũng không có được!
Mình sẽ nhận được túi dạ dày của Thực Linh Giả vào hai ngày tới, ma dược “Người Học Việc” của mình đã hoàn toàn tiêu hóa hết rồi… Cuối cùng cũng có thể trở thành “Bậc Thầy Ảo Thuật”, không biết sẽ nhận được năng lực phi phàm thế nào nhỉ… Nếu chỉ dựa vào bản thân để thăng cấp, thầy nhất định sẽ càng coi trọng mình hơn. Sau đó, ngoài phối phương ma dược ra, chắc chắn ít nhiều gì mình cũng sẽ được cung cấp thêm vật liệu phi phàm… Mong quá đi mất. Mình thậm chí còn chẳng biết Danh sách 6, Danh sách 5 đối ứng gọi là gì, chỉ biết Danh sách 7 là “Nhà Chiêm Tinh” thôi. Thăng cấp lên “Bậc Thầy Ảo Thuật” xong, phải viết thư hỏi thăm thầy ngay… Falls cảm thấy mình lại gần thêm một bước trong quá trình thoát khỏi nguyền rủa từ trăng tròn.
Đúng lúc ấy, cô nàng nghe thấy tiếng chân dồn dập vang lên từ xa tới gần, cuối cùng biến thành tiếng mở cửa “rầm”.
“Hugh lại ra ngoài rồi, cậu ấy bận rộn thật.” Falls thầm thở dài, “Nếu không phải cậu ấy còn nợ Tử tước Glaint 400 bảng thì giờ chúng ta đã nghỉ lễ ở Vịnh Desi rồi.”
Sau một khoảng thời gian dài cố gắng, nhờ vào việc tăng thực lực lên, một số ủy thác nhất định mà trước kia Hugh không thể hoàn thành giờ đã trở nên đơn giản. Hơn nữa, thỉnh thoảng cậu ấy còn nhận được vài nhiệm vụ nhỏ có thù lao kha khá từ người đàn ông đeo mặt nạ vàng. Giờ khoản tiền của Hugh đã tăng từ 110 bảng lên 320 bảng, chỉ còn thiếu 80 bảng là đủ trả hết nợ.Trên thực tế, mình có thể giúp cậu ấy 80 bảng này. Mà xui ở chỗ, dù người thì lùn có một một mẩu nhưng lòng tự trọng của cậu ấy lại cao ngất ngưởng… Falls thu hồi suy nghĩ, bắt đầu nhớ tới chuyện ngài ‘Thế Giới’ ủy thác cho mình.
Là một bác sĩ kiêm nhà văn, cô không hiểu rõ về thiết bị không dây, thậm chí còn chẳng biết gì nhiều về phương diện máy móc. Bình thường khi xem báo cô cũng không chú ý tới những thông tin này nên không rõ có thể mua được loại đài phát thanh mà đối phương cần ở đâu.
“Cửa hàng bách hóa à? Hình như chỗ ấy không bán… À phải rồi, Aville viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, chắc anh ta sẽ hiểu biết hơn ở mảng này.” Falls nhanh chóng tìm đúng đối tượng cần hỏi thăm.
Tuy nhiên, cô nàng lập tức gặp một vấn đề mới, đó là nên trực tiếp đến thăm, hay chỉ viết thư hỏi thăm thôi?
Nhìn chiếc ghế bành trải chăn lông êm dày, ngửi mùi cà phê và thuốc lá tràn ngập trong căn phòng, cảm thấy bầu không khí ấm áp đang từ từ len lỏi khắp cơ thể mình, động lực bước ra đường của Falls dần dần tan biến.
“Mình cũng chẳng thân quen gì anh ta, không nên tùy tiện đến thăm.” Vừa lẩm bẩm ngồi xuống, cô nàng vừa rút một tờ giấy viết thư ra.
…
Thành Bạch Ngân, nhà Berg.
Derrick mở to mắt, giả bộ như mới tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.
Dựa trên kế hoạch ban đầu của cậu, cậu sẽ cử hành nghi thức hiến tế ngay để gửi túi dạ dày của Thực Linh Giả đi. Song sau khi nghe lời nhắc của ‘Người Treo Ngược’, cậu lại quyết định cẩn thận hơn, quan sát thêm một chút.
Ừm… Trước hết cứ gom đủ số vật liệu ngài ‘Người Treo Ngược’ muốn đã, rồi hoàn thành luôn trong một lần hiến tế… Derrick trầm mặc vài giây, đeo Rìu Gió Lốc lên, đi thẳng tới tháp nhọn.
Đầu tiên cậu kiểm tra qua chỗ tư liệu vật phẩm mình có thể trao đổi bằng điểm công trạng, nhưng không vội hoàn thành giao dịch ngay. Cậu tính đợi đến khi tia chớp trên bầu trời giảm bớt thì mới đến thị trường giao dịch ngầm nhìn qua một chút.
Derrick lên tầng ba, tiến thẳng tới khu vực sách về truyền thuyết thần thoại và cổ đại trong thư viện, ngập trong cảm giác đói khát, muốn tìm kiếm các tri thức chưa được học qua.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy một cuốn sách bìa cứng màu vàng với tiêu đề:
[Vương đình Cự Nhân – Cuốn Sách Đá Đen – Ấn bản được sao chép thủ công.]
Bản ghi ghép bằng tay được lấy trực tiếp từ Vương đình Cự Nhân à? Không biết trong đó có ghi gì liên quan tới Vua Thiên Sứ không nhỉ… Derrick thò tay rút quyển sách kia ra, nhận thấy nó được đóng từ các tập giấy nâu làm bằng da quái vật.
Lúc này, ở tầng trên của thư viện, Colin Iliad mặc sơ mi nâu sẫm và áo khoác nâu đang lẳng lặng đứng đó, nhìn chằm chằm xuống dưới.
Gió từ cửa sổ thổi vào khiến mái tóc hoa râm lộn xộn của ông bay lất phất. Đôi con ngươi màu xanh da trời sâu thẳm và kín đáo.
…
Thứ tư, ngày 12 tháng 1, 5h40 chiều.
Bầu trời tối tăm và nhiều mây, những gợn sóng xanh nhấp nhô cao thấp.
Tàu Bạch Mã Não cứ nhấp nhô lên xuống giữa cơn bão, y như món đồ chơi nằm trong lòng bàn tay một Cự Nhân.
“Đây chính là biển cả. Bất kể sức mạnh cường đại cỡ nào, đứng trước mặt nó cũng sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé.” Danitz đứng bên cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, “May mắn là chúng ta đã sắp đến Thành Khảng Khái rồi.”
Từ lúc rời khỏi Cảng Bansy đến giờ, cuộc hành trình của tàu Bạch Mã Não vẫn luôn suôn sẻ. Nhờ có sức gió, nó di chuyển với vận tốc ổn định 15 hải lý/giờ. Vì vậy, dù đã đến Cảng Tiana muộn hơn một chút so với dự định, nó vẫn hoàn thành toàn bộ cuộc hành trình sớm hơn nửa ngày.
Nói cách khác, vốn dự định đến Thành Khảng Khái trong vòng 13 ngày, tàu Bạch Mã Não đã tới cảng vào chiều tối ngày thứ 12.
Nghe Danitz phát biểu cảm tưởng, Klein chỉ ngẩng đầu nhìn gã một chút rồi thu tầm mắt về, tiếp tục tự trầm tư.
Càng đóng vai nhân vật “Gehrman Sparrow” này nhiều, càng phải ráng giữ vững bản thân biểu hiện ra những hành vi phù hợp với thiết lập tính cách trong một số thời khắc nhất định, thì hắn càng nhận thức rõ ràng mình là kiểu người thế nào. Vào lúc đối mặt với những tình cảnh khác biệt, lựa chọn thực sự của hắn không giống như của “Gehrman Sparrow”.
Chẳng hạn như, bình thường lúc này hắn sẽ đáp lại lời Danitz, nói chuyện phiếm với đối phương về thời tiết trên biển và những thiên tai được tạo nên bởi các cơn bão khủng khiếp. Nhưng Gehrman Sparrow thì không, nhất định sẽ lạnh lùng, kín đáo không mở lời.
Sự tương phản càng lớn, mình sẽ càng nhận thức rõ bản thân hơn. Klein thở dài một tiếng từ tận đáy lòng.
Hắn chưa bao giờ trải nghiệm điều này khi hoạt động với danh tính thám tử tư Sherlock Moriarty. Bởi vì trước kia hắn không cần phải giả trang cả tính cách mà vẫn chỉ là chính mình.
Mình cảm thấy đã tiêu hóa được một ít ma dược rồi… Cơ mà, Gehrman Sparrow vẫn có vài điểm giống với bản thân mình. Ít nhất thì khi lựa chọn xuống tàu, tiến vào Cảng Bansy cứu người, thân phận này hoàn toàn chồng lấp với mình, không khác biệt… Đương nhiên, cũng có thể nói là mình đã thêm chút thiết lập tính cách ở một mức độ nào đó. Dưới vẻ lịch thiệp và điên cuồng của Gehrman Sparrow là một sự tử tế, dũng cảm, động lòng trắc ẩn, trọng tình nghĩa. Haha, sao lại tự tâng bốc mình rồi. Nếu mình mà biết trước Bansy chính là Bince, m-mình đã phát hoảng cả lên rồi… Cũng không hẳn, ít nhất lúc ấy mình cũng đã bói ra nguy hiểm nằm ở mức chấp nhận được… Trong cơn suy nghĩ, Klein vừa tổng kết, vừa thầm tự giễu.
Điều này khiến hắn càng nhận thức rõ hơn về một vấn đề, dù đóng vai một người thuần túy hư cấu có thể giúp tiêu hóa ma dược, nhưng nếu muốn tăng tốc độ, nâng cao tiến độ lên, quả là hắn cần phải thay thế một thân phận có thực. Hắn cần nhận được sự khẳng định từ các quan hệ cá nhân của đối phương, cảm nhận những cảm xúc tương ứng như vui vẻ, giận dữ, đau buồn, phải đắm chìm trong đó nhưng không bị ám ảnh.
Trở thành bất cứ người nào, nhưng cuối cùng chỉ có thể là chính mình? Nhận được phản hồi thông qua những người liên quan? Klein nhìn tấm thảm vàng nhạt, tâm trí chạy như bay.
Thấy Gehrman Sparrow không trả lời, Danitz bất đắc dĩ xòe tay ra, cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Trừ việc bắt mình phải làm những công việc của đầy tớ ra, tên điên này đều rất tốt ở những phương diện khác. Chỉ có đúng một điểm là hắn không thích nói chuyện, có rào cản giao lưu. Nếu cứ thế này, chắc chắn mình sẽ phát điên mất thôi… Còn may, cuối cùng cũng đến Bayam rồi, cuối cùng mình cũng được giải thoát rồi! Danitz cảm thấy nếu cứ phải đối mặt với bầu không khí im ắng tương tự, sớm muộn gì gã cũng sẽ hình thành thói quen tự nói chuyện với bản thân.
Sau một hồi, gã nhìn thấy Gehrman Sparrow ngẩng đầu, mỉm cười lên tiếng:
“Ngươi có thể kể một chút về các đầu mối liên lạc của hải tặc ở Bayam.”
…Clm! Ngươi không mở mồm ra còn tốt hơn! Biểu cảm Danitz vặn vẹo.
Vù!
6h15 tối, trước khi mưa bão kéo tới, tàu Bạch Mã Não đã thuận lợi cập bến cảng, tới thủ đô Quần đảo Rorsted, Bayam – Thành Khảng Khái.
Nơi đây được biết tới là Quần đảo Gia Vị, có đủ loại gia vị kỳ lạ, dùng đồn điền của những sản phẩm này làm trụ cột kinh tế.
Trong đó, Bayam nằm trên đảo Lam Sơn chiếm hơn một nửa diện tích của quần đảo, gần như được bao phủ bởi rừng cây, có đủ loại tài nguyên khoáng sản như vàng, bạc, đồng, than đá, sắt… nhiều loại hoa quả, đất đai đặc biệt phì nhiêu. Vì vậy, nhóm quân thực dân đầu tiên đã đặt tên cho thành phố được xây dựng ven biển này là “Thành Khảng Khái”. Họ tin rằng đây là một vùng đất được thần linh hứa hẹn sẽ trù phú, chảy đầy sữa và mật ong.
Klein xách chiếc vali da đã được Danitz thu dọn đồ cẩn thận, rời khỏi phòng 312, hướng ra ngoài hành lang boong tàu.
Không có gì ngạc nhiên, hắn gặp gia đình Donna và nhóm người Cleves.
Vì màn hù dọa tước đó, tới giờ hai đứa trẻ vẫn còn hơi sợ Klein, trốn sau lưng cha mẹ và mấy vị vệ sĩ, không dám nói lời nào, ỉu xìu như bong bóng đã bị chọc xì hơi.
Klein khẽ gật đầu, coi như chào hỏi với họ.
Đúng lúc ấy, Urdi Branch do dự một giây, tiến lên nửa bước:
“Ngài Sparrow, liệu cậu có ở lại Bayam không?
Nếu tôi muốn thuê, không, muốn nhờ cậy đến sự giúp đỡ của cậu, thì tôi nên liên lạc với cậu kiểu gì?”
Quả là một thương gia có tinh thần mạo hiểm, dù sợ hãi vẫn muốn kết giao với người sở hữu năng lực phi phàm… Klein suy nghĩ một lát, hỏi:
“Nơi này có báo chí gì không?”
“Nổi tiếng ở quần đảo thì có Báo Sonia Buổi sáng và Báo Tin tức.” Urdi vừa nhớ ra liền trả lời ngay.
“Ngài đăng quảng cáo lên Báo Sonia Buổi sáng yêu cầu mua thịt muối đặc biệt Damir trong liên tiếp ba ngày, cũng để lại địa chỉ, tôi sẽ tìm ngài. Nếu ba ngày sau tôi vẫn chưa xuất hiện, nghĩa là tôi đã ra biển rồi.” Klein khá cẩn thận đưa ra phương thức liên lạc một chiều.
“Được.” Urdi thở phào, lộ ra nụ cười.
Nhóm người Cleves biểu hiện lời cảm ơn của họ một lần nữa, rời khỏi khoang tàu một cách trật tự.
Nhận thấy cầu thang mạn đã nằm trong tầm mắt, Donna chợt bước chậm lại, dần lùi về bên Klein, ngẩng mặt lên, cắn môi:
“Chúc Sparrow, n-nếu sức mạnh như vậy chắc chắn sẽ mang tới nguy hiểm và điên cuồng, th-thì tại sao chú còn lựa chọn nó?”
Câu hỏi này, cô bé đã suy nghĩ rất rất lâu, mãi mới lấy can đảm nói ra.
Klein ngẩn ra, phác lên một vệt cười theo bản năng:
“Vì mộng tưởng.”
Rồi, hắn trầm giọng xuống, nhả ra hai từ:
“Và, thủ hộ.”
Thủ hộ… Donna thầm nhẩm cụm từ này trong mơ hồ, tăng tốc đuổi kịp cha mẹ.
Đưa mắt nhìn gia đình Branch rời khỏi tàu Bạch Mã Não, Klein thu hồi tầm mắt, nói với Danitz đứng cạnh:
“Ngươi được tự do.”
Hả? Danitz nhất thời không thích ứng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT