Vài tuần trước…

Một ngày mưa, gió phất làm lạnh lòng người

-“Bà ơi, con xin lỗi vì dọn đi quá đột ngột không nói trước”

-“Sao vậy con, con có chuyện gì sao?”

-“Không có gì đâu bà ơi, thời gian qua con cảm ơn bà rất nhiều”

-“Con dọn đi sớm quá bà không có quà gì cho con hết”

-“Dạ thôi con biết ơn bà nhiều lắm rồi”

-“Con ngốc này, khi nào có thời gian thì ghé chơi với ông bà nghe con, con đi đột ngột như vầy, bà nhớ con lắm”

-“Con cũng nhớ bà lắm…” – sau câu nói đó là những giọt nước mắt ngậm ngùi, 2 bà cháu họ ôm nhau cảm động…

………………

Sài gòn mưa rồi, lòng người cũng lạnh lắm rồi, cuộc sống là vậy, không ai tô vẽ chúng bằng những gam màu hồng mãi được…

Nhạt…

Cuộc đời nó chứa đựng những phiền muộn, lo âu, vùi dập… chẳng bao giờ tự nhiên cho ta một cảm giác bình yên bao giờ…

Nó đã từng yêu, từng tin, từng mơ mộng đến một cuộc sống chỉ có hoàng tử và công chúa, có những giấc mơ lãng mạn, họ yêu nhau, yêu say đắm…

Nhưng…

Bây giờ khác rồi đó mãi chỉ là những hình ảnh do nó tự vẽ ra, không bao giờ có thật… niềm tin mất rồi hy vọng còn đâu…

Những suy nghĩ đó cùng với tiếng ‘uỳnh uỳnh’ của từng toa tàu chạy xa… xa … xa mãi cái Sài Gòn đau lòng người đó về lại quê hương, một nơi nó cũng từng có biết bao kỉ niệm …

…………………………

“Tíng….Tong”

2 tiếng chuông kéo dài, cánh cổng mở ra, bao cảm xúc cứ trào về…

Ai đó mừng đến phát khóc…

-“Hạ”

-“Cái Lan… bà… đúng bà rồi… trời ạ, tôi nhớ bà lắm đó”

-“Tôi cũng nhớ bà và cái Duyên lắm đó đa”

-“Về mà không báo trước à, tôi ghét bà lắm đây này”

-“Ai vừa mới nói nhớ tôi mà”

-“Cóc thèm giỡn với bà”

-“Thôi cho tôi xin mà, tôi cố tình làm 2 người bất ngờ đó, cái Duyên đâu?”

-“Nó về quê mấy hôm ngày mốt nó lên cùng tôi chuẩn bị báo cáo tốt nghiệp bà ạ…”

-“Tôi cũng về cùng mấy bà chuẩn bị lên ‘kinh ứng thí’ đây này”

-“Thôi vào nhà mau tôi có nhiều chuyện muốn nói với bà lắm”

-“Tôi cũng vậy mà…”

2 người cứ thế thao thao bất tuyệt, đi dần … xa dần… khuất dần sau cánh cổng…

……………..

-“Cái chỗ này của tôi làm sao ấy” –nó nhìn vào bài báo cáo của mình

-“Hình như bị lỗi chỗ này rồi Lan à” – Nhật Hạ chỉ vào chỗ bị sai

-“Bây giờ phải làm sao đây Hạ”

-“Cái này thật sự bị lỗi trầm trọng rồi, cái số này ảo quá à, bà nhìn thử xem nè”

-“Đúng ha, vậy bây giờ phải làm sao?”

-“Tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ”

-“Tiêu rồi đó đa… huhu…”

-“Anh giúp được không” – một người thanh niên bước vào chỗ họ đang ngồi, anh ta nhẹ nhàng hỏi

-“Sao anh vào đây được” – Nhật Hạ liếc mắt sang người đối diện

-“Anh thấy cổng không đóng, ở nhà toàn phụ nữ mà để cổng vậy à”

-“Mặc kệ tôi liên quan gì anh”

Thấy 2 người họ, cứ 1 tung 1 hứng nó khó chịu nhảy vào …

-“NÈ… 2 người quên sự hiện diện của tôi à”

-“Chào em Chi Lan, tại cô gái này cứ bướng cãi lại anh”

-“Anh là…” – nó cố lục lội lại hình ảnh người trước mặt, nhưng thật sự … thật sự là không nhớ à…

-“Lưu Thiên Vũ từng để ý đến em”

-“À, em nhớ rồi, anh học khóa trên mà đúng không”

-“Đúng rồi, vậy có cần anh giúp gì thì nói nhé”

-“Em đang gặp khó khăn ở chỗ này nè, anh giúp với”

………………….

-“Vậy là cuối cùng cũng sửa xong, cảm ơn anh nhiều lắm nhé Thiên Vũ”

-“Em cứ thế”

-“Thiên Vũ có phải anh thích Nhật Hạ không?”

-“Em nhận ra à”

-“Nhìn ánh mắt của anh dành cho Nhật Hạ là em đoán ra ngay mà, vì em cũng từng bị ánh mắt đó làm cho …”

-“Em và Bảo Khánh có gì sao”

-“Không anh à… Thiên … Vũ…”

-“Anh đang nghe đây, em nói đi”

-“Anh… anh nhìn kìa, cô gái kia”

-“Đâu, cô ấy bị làm sao”

-“Cô ấy bị người phụ nữ… bắt cóc thì phải”

-“Anh thấy rồi”

-“Bây giờ làm sao anh? Báo … công an?”

-“Chúng ta đi theo họ trước đã”



Ngày hôm sau, 2 bệnh nhân phòng 1403 cùng xuất viện, hắn cũng đã gọi cho mẹ đến đón Tố Liên… Bà cũng biết được mọi chuyện nhưng rồi cũng chẳng nói gì, bà biết Tố Liên như thế 1 phần lỗi cũng do bà nuông chiều, không nghe theo lời chồng… Bà giận mình thương con, khóc sưng cả mắt thương cho đứa con gái tội nghiệp của mình…

Trong lúc hắn đưa mẹ và em gái ra xe, ai kia nhanh chóng ‘tẩu thoát’

Chạy đến bên đường bắt 1 chiếc taxi nhưng chẳng may sao, 1 chiếc Ford đang lao tới xém xíu nữa là đâm chết nó à… Nó định chưởi cho họ 1 ‘tăng’ thì giật mình khi thấy người trong xe bước ra, ai đó sớm bủn rủn hết cả người chỉ biết đứng trơ ra đấy…

Nó cố hít 1 hơi thật sâu, chuẩn bị thôi nào, sẵn thế ai đó bung chân chạy thật nhanh…

-“A…”

Tít tắt cả người nó bị cánh tay săn chắc kia kịp túm lấy, nó ngã nhào vào người đang đứng đó… Hắn ôm chặt nó vào lòng cứ như sẽ không bao giờ để người đó chạy thoát một lần nào nữa, vòm ngực anh săn chắc bao phủ lấy người nó, mùi hương nam tính thật dễ chịu làm sao, nó lại bị cái cảm giác này mê hoặc… thật đáng ghét mà…

Ai đó nhẹ nhàng lên tiếng

-“Em… vẫn còn muốn trốn?”

-“Thả tôi ra, anh không có quyền … ummmm”

Không kịp để nó dứt câu, hắn liền cúi xuống chiếm giữ lấy đôi môi đang căng mọng của nó 1 cách thô bạo, nó vẫn ngoan cố vùng vẫy không yên, thái độ của nó chắc là đang hận… hận hắn nhiều lắm..

Ai đó vẫn mặc nhiên, giữ chặt 2 tay nó, vẫn trao nụ hôn nóng bỏng, vẫn chiếm đoạt 1 cách thô bạo, mặc nó đang khó chịu, mặc mọi người xung quanh đang dòm ngó…

Hắn vẫn cứ thế, vẫn tiếp tục…

Đoạn hắn dừng lại nhìn sâu vào mắt nó

-“Anh phạt em vì tội vẫn còn muốn chạy trốn”

-“Anh thích phạt người khác bằng cưỡng hôn thế này à”

-“Không… chỉ riêng với em thôi”

-“Anh vẫn ngang ngược như lúc nào, tôi ghét… rất ghét anh”

-“Anh tin rồi em sẽ yêu anh như lúc trước”

-“Không bao giờ trừ khi heo nái biết leo cây”

-“Rồi heo nái sẽ biết leo cây thôi”

-“Tôi là tôi chờ xem đây”

-“Em thật sự ghét anh đến vậy sao”

-“ĐÚNG”

Ai đó cứ nói làm tim ai đó đau nhói… trái tim hắn chỉ yêu 1 người và cũng sẽ chỉ đau vì 1 người, như thế đã là gì so với những gì hắn đã làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play