Một buổi chiều nắng nhẹ trên đất Hà Thành, người người tấp nập nhưng lòng người đầy ập những nỗi lòng…

Nhìn xa xa là cây, là xe, là người … nhưng trong số đó không có người hắn cần tìm… ray rức, ray rức… tất cả không thể trách ai khác được là do ai?…

Nhớ da diết…

Nắng chiều dần tắt đi, hoàng hôn cũng buông xuống, màn đêm buốt giá trôi qua, những ngày dài dần khép lại… thời gian chậm đến từng tích tắc.

Hắn vẫn ngồi đó, đợi nó!

Cảm giác xa cách, ngột ngạt, đau đớn, nhức nhối, trống rỗng…

Không có nó thời gian như đang đùa giỡn với người chờ đợi… Hắn đau khổ hơn bao giờ hết, thà bây giờ ở bên cạnh nó bị nó mắng, nó chưởi, nó câm ghét, nó hận, nó hành hạ… hắn vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn là như thế này…

Đợi chờ thật sự rất mệt mỏi, nhưng chưa bao giờ khủng khiếp đến như vậy…

Đợi chờ chưa bao giờ là hạnh phúc… nhất là… chờ người mình yêu tha thứ…

……………………………………………………………………………………………………………………………….

Một ngày nắng ấm nhưng chưa bao giờ làm tan đi sức lạnh trong lòng ai đó…

Dù nắng có đẹp đến đâu nhưng vẫn không làm con người vui hơn khi mang trong mình đầy tâm sự…

Cafe Summit Lounge…

-“Hạ, Duyên 2 bạn ngồi xuống đi” – hắn mời họ ngồi xuống đối diện mình

-“Nay rồng đến tìm tép hiếm thấy dữ hen Hạ” – Từ Duyên giọng chua chát

-“Ừ chẳng biết điềm lành hay gở nữa đây” – Nhật Hạ liếc hắn một phát thật bén

-“Mình muốn hỏi chuyện của Chi Lan, 2 bạn nói cho mình biết được không ”

-“Chẳng có gì để nói”- Nhật Hạ lạnh lùng

-“Làm ơn đi một chút thôi”

Nhìn thái độ của hắn thật đáng thương, nhưng chỉ cần biết hắn đã làm tổn thương cô bạn đáng yêu của họ là họ ghét cay ghét đáng

-“Không rảnh mình đi thôi Hạ”- Từ Duyên kéo tay Nhật Hạ định bỏ đi ra khỏi quán café đó thì hắn giọng mỉa mai

-“Chắc cô ấy cũng không có gì tốt đẹp cho nên 2 người mới không dám nói”

Chỉ còn cách đánh đòn tâm lí này thôi, quả thực rất có hiệu quả…

-“Ông biết cái gì mà nói, ông có biết Chi Lan vì ông mà đau khổ như thế nào không hả?”

-“Nó bị gia đình ông bêu xấu là người ăn cắp, nó nhẫn nhịn chịu đựng từng lời của mọi người trong nhà ông, lúc đó sao ông không ra mặt bảo vệ nó..”

-“Tức nhất là nó bị cô người yêu của ông đổ oan, lúc đó nó phải đi kiếm tiền trong một tuần để trả 20 triệu…”

-“Một tuần đó nó như chết đi sống lại, ông có biết một ngày nó làm 3 công việc, sáng sớm đi giao báo, rồi đi làm phục vụ nhà hàng, trưa tranh thủ giờ nghỉ trưa mà chạy đi bán hoa…”

-“Sức người mà, ông làm được như nó không”

-“Ông biết nó đã mấy lần xỉu tại chỗ làm chưa, lúc đó ông đâu, ông chỉ biết lo yêu đương người con gái khác…”

-“Còn nữa nha, cái đêm nó từ nhà ông bỏ đi nhém chết rồi đó sao ông không quan tâm nó lấy một lời, đi Mỹ cũng chẳng tạm biệt nó, thời gian đó nó tuyệt vọng biết chừng nào, bởi vậy mà nó phải vào tận trong Nam để cố quên ông”

-“Ông biết mình hèn đến thế nào không hả, ông không đáng…”

-“NHẬT HẠ SAO BÀ KHAI RA HẾT RỒI”- Từ Duyên giận dữ quay sang Nhật Hạ

-“Bà cũng khai ra hết mà… tui với bà bị dụ rồi”

-“Cảm ơn những lời nói hôm nay của 2 bạn”

Sau lời nói đó hắn như rơi từ độ cao cao nhất, mặt tái méc, mồ hôi lả chả, tim đau nhói… Hiểu được tất cả vấn đề hắn biết mình đáng bị trừng trị như thế nào mà…

Tại sao hắn có thể ngu ngốc đến nỗi tin người khác mà chưa hề suy nghĩ đến cảm nhận của nó… cũng chưa từng tin nó lấy một lần? Tại sao? Chính hắn mới là kẻ không đáng được nó tha thứ… Chưa từng bảo vệ người mình yêu như vậy có đáng để người con gái ấy chấp nhận thêm một lần nào nữa không?…

Dù có thế nào… nó có chấp nhận hắn hay không nhưng nhất định hắn vẫn phải tìm ra nó…

Gần ba tuần đi qua, nó và hắn vẫn chơi trò trốn tìm… hắn tìm, nó trốn… chẳng biết cuộc chơi này bao giờ mới kết thúc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play