Đang lái xe đi khắp nơi tìm nó, thì có cuộc gọi đến, hắn nhanh chóng nghe máy…
-“Tôi nghe đây Ryan”
-Tôi muốn hẹn anh ra để bàn về cái hợp đồng hôm trước được không?
-“Anh có thể gặp Ken, bây giờ tôi đang bận”
-Nhưng mà lúc nãy đến công ty Ken và Janne đã có hẹn trước rồi
-“Thôi được rồi, anh ra quán café nào ngồi đợi tôi đi tôi tới ngay”
-Okie, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho anh
Nói xong hắn cúp máy, để điện thoại xuống, thấy dưới xe có một cái thẻ nhỏ, chẳng biết là gì, hắn nhặt lên…
-“Thẻ ATM của ai”
-“Cái thẻ này nhìn quen lắm”
Như nhớ ra điều gì đó –”Đúng là cái thẻ năm đó mình làm cho cô ấy mà”
Nói đoạn hắn cất ngay cái thẻ vào bóp rồi lái xe đến chỗ hẹn Ryan…
…………………
Café Sun-ny
-“Chào anh Ryan” –hắn tiến đến cái bàn của ông ta đang ngồi
-“À, chào Jame”
-“Anh muốn bàn về hợp đồng hôm trước sao”
-“Đúng vậy, tôi muốn thêm một khoản vào hợp đồng đó được chứ”
-“Nếu như có lợi cho 2 công ty thì okie”
-“Tất nhiên là có lợi cho cả 2”
Hắn im lặng ánh mắt nhìn xa xăm, khiến người khác cũng chua xót theo…
-“Anh đang có chuyện gì à”
-“Không … à mà có, Ryan tôi muốn hỏi anh cái này được không”
-“Anh cứ hỏi”
-“Anh làm sao quen được Chi Lan vậy”
-“À thật ra là..”
-“…”
-“…”
-“…”
-“Mọi chuyện là vậy đó, lúc đó tôi thấy Chi Lan tội nghiệp lắm, người cô ấy xanh xao lại còn dầm mưa nữa” –Ryan nhìn sang hắn
Hắn như sụp đổ hoàn toàn, mọi thứ hắn nghĩ về nó đều không đúng… tất
cả đều không đúng…là do 2 chữ “hiểu lầm” mà hắn đã tự đưa ra một câu
chuyện khiến nhân vật chính phải đau khổ… người con gái ấy phải làm cái
bóng thế thân cho nhân vật chính độc ác mà hắn nghĩ ra… tất cả mọi thứ
xoay vòng vòng trong đầu hắn…
Cái đêm hôm đó, hắn bỏ mặt nó đi trong tuyệt vọng, hắn chưa từng nghĩ đến cảm giác của nó mà toàn oán trách nó, hắn thấy mình có bị giết trăm ngàn lần cũng không thể nào tha thứ được…
Ba năm qua nó luôn luôn hi vọng một ngày nào đó có thể gặp lại hắn, thậm chí đã từng mơ tới cảnh hai người họ trong khung cảnh lãng mạn vô số lần. Nó sẽ không để ý tới bất kì thứ gì khác chạy tới ôm hắn thật chặt, kể với hắn những uất ức mà nó phải chịu suốt ba năm qua… Dường
như nỗi nhớ đã đè bẹp lí trí của nó, nó không muốn giận hắn nữa, nó sẽ
bỏ qua tất cả để hắn quay về bên nó, nhưng hắn vẫn đi biền biệt….
Nó ngu ngốc yêu hắn trong suốt thời gian qua để giờ đây hắn quay về
với một con người hoàn toàn khác… một con người độc ác lấy đi thứ quý
giá nhất của nó… nó hận…
……….
Tối đó tại phòng 1805
Hắn gọi điện cho ai đó, mặt có vẻ trùng xuống, mồ hôi bắt đầu toát lên… tay run run cầm cái thẻ ATM…
-“Anh nói sao nói lại một lần nữa”
Giọng đầu dây bên kia vang lên
-Thưa sếp, tài khoản trong đây chưa rút một lần nào
-“Chưa … rút, còn… nguyên… sao”
-Vâng, sếp làm sao vậy
Hắn bỏ điện thoại xuống, ngã người ra ghế, nhớ lại chuyện một ngày xa xa…
*************
-“Lan nè, cậu … có lấy thì trả mình đi”
-“Chắc là tôi lấy đó”
-“Vậy trả mình đi được không”
-“Không … tôi bán nó rồi”
-“Em cần tiền đến vậy à”
-“Tiền mà ai không cần”
-“Mỗi tháng anh đều chuyển tiền vào thẻ cho em, tại sao không lấy đó mà xài”
-“Tiền anh chuyển chắc có đủ với tôi, tôi còn phải ra ngoài shopping, ăn uống với bạn bè, còn phải hẹn hò bồ bịch nữa”
“Bốp”
************
“Anh sai rồi, anh đánh oan cho em rồi, anh xin lỗi”
“Anh sai rồi, về với anh đi em ở đây anh vẫn đợi, anh sẽ đợi, không cần em tha thứ, chỉ cần em bên anh”
Có trăm ngàn lời xin lỗi, hắn biết nó sẽ không bao giờ tha thứ…
Trái tim ai đó như rỉ máu, lấy rượu uống và uống…
Đã mấy ngày đi tìm khắp nơi vẫn không thấy nó, chạy muốn hết thành
phố, thậm chí là bay ra Bắc về quê nó vẫn không thấy, trong lòng ai đó
cảm thấy trống trãi xen vào đó là hối hận gấp ngàn lần…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT