Thiên Thảo cảm thấy bệnh viện là nơi căng thẳng nhất trong những nơi làm việc, cũng là nơi đắt tiền nhất.
Đã lâu rồi không đến bệnh viện, cũng đã lâu không nhìn thấy những thiết bị lắp đặt thiên về màu trắng nhạt, yên tĩnh này, cô không nhớ nhung chút
nào. Nhưng mà hôm nay thì hơi khác, trước kia cô cảm thấy nơi này là nơi của tử vong, bây giờ thì cô cảm thấy nơi này là nơi mang đến sinh mạng
mới.
"Thai nhi rất khỏe mạnh, cơ thể của cô cũng rất bình thường, sau này về nhà chuyên tâm dưỡng thai là được rồi, không được vận động
mạnh, ăn uống cũng phải chú ý." Bác sỹ dặn dò Thiên Thảo xong rồi dặn dò Nghiêm Húc một lần nữa: "Nhất định không được vận động mạnh."
Thiên Thảo nén cười, Nghiêm Húc buồn bực: "Tôi biết rồi."
Nhìn anh giống người chưa thỏa mãn dục vọng lắm sao? Chẳng lẽ vẻ ngoài
trưởng thành lại khiến người ta không yên tâm như vậy? = =
Thiên
Thảo kiểm tra xong cùng bước ra cửa với Nghiêm Húc, đột nhiên gặp phải
hai người đằng trước, hai bên không báo trước đụng nhau, Thiên Thảo
ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng.
Là Tân Xuyên và Trần Mộ Nhan,
bụng Trần Mộ Nhan rất lớn, xem ra là đi kiểm tra định kỳ, chỉ là hai
người ở bên nhau lâu như vậy mới sinh con, thật khiến người ta kinh
ngạc.
Tân Xuyên nhận ra Nghiêm Húc, Nghiêm Húc cũng nhận ra Tân
Xuyên, Tân Xuyên nhìn thấy Nghiêm Húc thì cũng hơi kinh ngạc, chủ yếu là Thiên Thảo đứng bên cạnh, anh ta không ngờ Nghiêm Húc đã kết hôn rồi,
kết hôn nhanh như vậy, đối tượng còn là nữ sinh đã gặp nhiều lần ở phòng âm nhạc kia.
Cũng thế, ai mà lại nhớ mãi một người chết, cho dù
lưu luyến, cũng có mức độ, cuối cùng cậu ta vẫn có lý trí mà tìm một
người phụ nữ vừa mắt để kết duyên, ai cũng không thể độc thân cả đời.
Vốn nên như vậy, nếu như Thiên Thảo không xuất hiện, cho dù Nghiêm Húc tiếp tục kéo dài thì cuối cùng cũng sẽ lập gia đình, nhưng cậu ta lại gặp
Thiên Thảo, cuộc đời sau này cũng sẽ khác đi.
Chỉ liếc nhau một
rồi vội vã nhường đường, suy nghĩ khác biệt, vào cửa, Tân Xuyên quay đầu lại nhìn bóng dáng nho nhỏ bên cạnh Nghiêm Húc đang nắm tay cậu ta rất
lâu, Trần Mộ Nhan đẩy anh ta một cái: "Nhìn cái gì vậy?"
"Không
có gì." Anh ta cũng không biết tại sao, có lẽ là trực giác, mỗi lần nhìn thấy cô gái kia thì luôn không tự chủ mà nhìn về phía cô ấy.
Ra khỏi cửa chính bệnh viện, Nghiêm Húc hỏi Thiên Thảo: "Vừa nãy em nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ tới việc bây giờ bên cạnh em có một người đàn ông tốt." Thiên Thảo cười: "Còn anh, anh đang nghĩ gì?"
"Không có gì, chỉ cảm thấy rất may mắn." Nghiêm Húc dừng một chút: "Mặc dù anh rất ghét việc em nhìn anh ta."
"Tại sao lại ghét?"
"Chỉ rất ghét mà thôi."
"Nhìn thấy anh ta xuất hiện thì không phải anh nên cảm thấy căng thẳng sao?"
Thiên Thảo trêu chọc Nghiêm Húc: "Ngộ nhỡ em nối lại tình xưa với anh ta thì sao? Hả?"
"Em thích anh nhất." Nghiêm Húc bĩu môi: "Đã có em bé rồi."
"Đúng vậy, không sao, chờ em bé ra đời thì em có niềm vui mới." Hai mắt của
Thiên Thảo cong cong nheo lại, Nghiêm Húc hôn lên đôi mắt cong như trăng khuyết kia một cái: "Đừng chọc anh mà, con của em rất phiền đó, em cần
dỗ dành bé không khóc, em cần phải thay tã, em cần chơi với con, tốt hơn hết là em nên đặt hết tâm tư trên người anh."
"Còn phải coi tâm trạng nữa."
"Anh giúp em dỗ con, thay tã cho con, chơi đùa với con..."
"Được rồi! Là tự anh nói đó!"
"... còn sữa thì em phải cho con bú."
"Nói nhảm, để anh cho con bú có phải rất không đáng tin không hả? = =
Kể từ khi biết mình mang thai, Thiên Thảo luôn đi dạo quanh phòng trọ phụ
anh, cũng không lên mạng nữa, nhưng mà do Nghiêm Húc ép buộc, ngay cả
điện thoại cũng đổi thành loại màn hình xanh cho cô.
Xem kìa, luôn ra vẻ sợ con mình tranh giành tình cảm với mình, thật ra thì vẫn rất để ý cục cưng.
Luôn nói con gái là người tình kiếp trước của cha, nhưng là con trai cơ mà... Đồng tính?
Thiên Thảo vừa chọn đồ chơi nhỏ, trong đầu thì không ngừng ảo tưởng ra tiết
mục Nghiêm Húc dùng món đồ chơi trêu chọc con trai cười "cơ tình". Bên
cạnh cô lại có thêm một người, cũng chọn đồ chơi, Thiên Thảo nâng mắt
nhìn một chút, lại dừng lại một lần nữa, nên nói là hữu duyên hay là oan gia ngõ hẹp đây?
"Cô là vợ của Nghiêm Húc đúng không, lần trước
chúng ta từng gặp trong bệnh viện đấy." Tân Xuyên mở lời trước, vừa nãy
không muốn đi vào chọn đồ chơi, chỉ là vô tình đi ngang qua, nhìn thấy
cô gái này ở đây, quỷ thần xui khiến cũng đi vào.
Nhưng không thể không nói, anh ta rất có duyên với cô gái này, không biết từ lúc nào
thì, anh ta đã hình thành thói quen thỉnh thoảng nghe nhạc giao hưởng
một lần, hai bản năm nay nghe đều do cô chỉ huy, mỗi lần nghe thì trong
lòng sẽ luôn nghĩ đến rất nhiều năm trước, trong đại sảnh Robert, dáng
vẻ Thiên Thảo mặc váy trắng không hợp nhưng lại làm chỉ huy, lãnh đạo
những nhạc thủ kia. Một người làm chỉ huy, ham thích nhất là lãnh đạo
người khác, trước đây anh ta không nên hy vọng xa vời có thể lãnh đạo
cô, để cô ở lại bên cạnh mình.
Trên người cô bé này có cảm giác rất quen thuộc.
Đối mặt với lời chào của Tân Xuyên, Thiên Thảo phản ứng rất bình thản, cô
hứng thú hỏi: "Anh là bạn tốt của chồng tôi sao?" Xem anh ta trả lời thế nào.
Tân Xuyên dừng một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ừ... Xem là như thế..."
Mặt đúng là quá dày.
Thiên Thảo giả bộ không biết, nói: "Nhưng lần trước chồng tôi nói không biết anh."
Thiên Thảo quay đầu lại nhìn về phía Tân Xuyên: "Có chuyện gì sao?"
"Tên của cô là Thiên Thủy phải không."
"Vâng." Thiên Thảo rất kinh hãi với việc chuyện Tân Xuyên biết tên mình.
Tân Xuyên nói tiếp: "Tôi biết rõ ngày trước Nghiêm Húc có một cô bạn gái,
cậu ta rất thích cô ấy, thiếu chút nữa chết vì cô ấy rồi. Cô gái đó có
tên giống với cô, cô ấy tên là Thiên Thảo, thậm chí có nhiều điểm tương
tự cô, đều học chỉ huy, ánh mắt cũng không khác nhau lắm."
"Anh
muốn nói cho tôi biết cái gì? Tôi là vật thay thế hả?" Thiên Thảo bật
cười một tiếng: "Dù là vật thay thế thì tôi cũng thương anh ấy, huống
chi lòng anh ấy cũng giống như tôi, chỉ có một mình tôi. Thật ra thì tôi nghe anh ấy nói rồi... anh tên Tân Xuyên phải không? Tôi cảm thấy...
nhắc nhở này, anh nên dùng cho bản thân mình."
Thiên Thảo vượt
qua Tân Xuyên đang sững sờ, mang theo đồ đã chọn xong đi tính tiền, Tân
Xuyên nhìn bóng lưng mình từng chú ý mấy lần, trái tim buồn bã mất mác
như bị đâm trúng.
Quả thực, anh ta phải nhắc nhở mình.
Đã
từng, dùng tình cảm lưu luyến với mối tình đầu hung hăng tổn thương Cửu
Thiên Thảo, bởi vì anh ta vẫn xem Cửu Thiên Thảo là vật thay thế, mà bây giờ, vật thay thế mới đã xuất hiện, chỉ là ngược lại, anh ta dùng mối
tình đầu của anh ta thay thế Cửu Thiên Thảo.
Mặc dù đã kết hôn
nhiều năm như vậy, nhưng hôn nhân của anh ta cũng không phải đắm chìm
trong hạnh phúc, mà là chìm trong ảo tưởng, giống như người kết hôn với
anh ta chính là Cửu Thiên Thảo.
Chỉ vì, người vợ bây giờ nói một câu mà Thiên Thảo từng nói với anh ta, cô nói: Tân Xuyên, anh không biết yêu.
Cửu Thiên Thảo nói: Tân Xuyên, anh biết cái gì là * sao?!
Anh ta đã hiểu, nhưng chuyện đã không còn cách nào cứu vãn, cưới Trần Mộ
Nhan, có lẽ cũng là một loại chuộc tội, anh ta rất muốn Thiên Thảo đứng
trước mặt mình, sau đó nói với cô một tiếng: "Anh biết, anh đã hiểuthật
rồi."
Nhưng anh ta biết rõ rằng mình không có cơ hội đó. Dù anh
ta thông minh trong học tập, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn là một người
chậm chạm, tại sao anh ta không hiểu ra sớm hơn?
Ngoài tiệm đồ
chơi Thiên Thảo ngồi lên một chiếc xe taxi, Tân Xuyên đứng trong tiệm đồ chơi đong đưa đồ chơi nhỏ mới vừa rồi Thiên Thảo chọn không có mục
đích.
Cho dù bỏ qua một lần nữa.
Tại sao anh ta vẫn không phát hiện sớm chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT