Thiên Thảo hoảng sợ nhìn Nguyễn Tây, kêu to: “Cô, cô ơi, dượng điên rồi!”
Cô của Thiên Thảo tiến tới, nhìn hành động của Nguyễn Tây, cũng khiếp sợ
không sao tả được: “Anh xé tấm chống bụi cho piano làm gì?”
“Tấm
này vốn định dùng cho buổi diễn tối nay.” Nguyễn Tây trải tấm vải bị xé
thành hai nửa ra, một nửa là chữ ký của các nghệ sĩ piano có tiếng trong làng nhạc cổ điển, một nửa lại bị ngấm một vết mực lớn.
Nghe nói là dùng để diễn, cô Thiên Thảo hiểu, không thể mang vải dính mực đi
diễn cho người ta chứ? Nên tấm vải chống bụi piano rất có ý nghĩa này đã bị Nguyễn Tây xé mất, chỉ để lại phần có chữ ký.
Thiên Thảo hơi
chột dạ, nói cháu sai rồi, cướp phần vải ngấm mực kia chạy đi. Lúc
Nguyễn Tây nổi giận, không thể nhìn thẳng vào mắt anh ta =”= Thật ra là
cô cố ý đổ mực lên, vì trước đó trên tấm vải có một số thứ khác.
Trước kia ở đây vẫn luôn cử hành ngày hội giao lưu âm nhạc, Nguyễn Tây rất
luôn biết ra lệnh, bảo cô đi xin chữ ký của tất cả những nghệ sĩ âm nhạc tham gia ngày hội để dùng cho buổi diễn bế mạc vào buổi tối. Thiên Thảo đi xin xong thì mệt như chó, vừa mệt mỏi vừa ấm ức chạy về nghỉ ngơi,
quăng đại tấm vải chống bụi piano đầy chữ ký kia ra.
Rồi qua cửa
sổ, cô nhìn thấy có một cô gái đang định quyến rũ Nghiêm Húc! Đúng là!
Ngày hội năm nào cũng có chuyện này, đúng là chẳng phù hợp tý nào!
Cô vỗ vỗ cửa sổ gây sự chú ý của Nghiêm Húc, sau đó khi anh nhìn thấy cô
thì tỏ vẻ tràn đầy tức giận kéo rèm cửa lại. Thiên Thảo biết, không bao
lâu sau Nghiêm Húc sẽ vui vẻ đến tìm mình ~
Quả nhiên, cửa phòng
bị mở ra, Nghiêm Húc tiện tay đóng cửa lại, đi đến trước mặt Thiên Thảo, trông như một chú chó lớn, nhìn cô: “Anh chưa nói mấy câu với cô ta
cả…”
“Vậy hai người nói được gì rồi?” Thiên Thảo tràn trề hứng thú nhìn Nghiêm Húc: “Nói thật đi.”
“… Cô ta nói rất ngưỡng mộ anh.”
“Rồi sao nữa?”
“Rất thích anh.”
“Sau đó?”
“… Hết rồi.”
“Nhưng rõ ràng em thấy cô ta đứng rất gần anh, sắp hôn anh luôn ấy!”
“Anh không để cô ta hôn trúng mà.” Nghiêm Húc cúi đầu hôn Thiên Thảo một
cái, mắt tràn đầy ánh cười. Anh đã quan sát được, mặc dù lúc nói như
vậy, Thiên Thảo thật sự đã ghen, nhưng tức giận thì chỉ đùa anh thôi.
Song trước đó anh luôn bị cô lừa, cho là cô giận thật, căng thẳng giải
thích với cô. Ngố mấy lượt, sau mới ngộ ra thủ đoạn lừa gạt của Thiên
Thảo.
Vừa bị Nghiêm Húc hôn, Thiên Thảo vừa nói, mồm miệng không rõ: “Em ngưỡng mộ anh.”
“Ừ.”
“Em cũng rất thích anh.”
“Ừ.”
“Chơi quy tắc ngầm với em đi, thầy.” Thiên Thảo đảo loạn cổ áo Nghiêm Húc, cà vạt chỉnh tề bị kéo xuống, cổ áo sơ mi mở ra, lộ ra xương quai xanh hõm sâu. Hừ, giờ mới giống những người tham gia giao lưu âm nhạc bị chơi
quy tắc ngầm, chắc là thấy quần áo Nghiêm Húc không chỉnh tề thì sẽ
không có cô gái nào tìm anh.
Cô lại mổ nhẹ rồi liếm hầu kết Nghiêm Húc. Nghiêm Húc bỗng nói: “Anh không muốn ra ngoài nữa.”
“Vì sao?”
“Bên ngoài quá nhàm chán.” Nghiêm Húc hôn dọc cổ Thiên Thảo, đi xuống theo
lễ phục khoét cổ chữ V thật sâu của cô, lẩm bẩm: “Không phải em nói muốn anh chơi quy tắc ngầm à.”
Thiên Thảo cảm thấy ông chú Nghiêm Húc này càng ngày càng xứng danh, luôn mượn ưu thế diện mạo mà bắt nạt
loli. Nhưng lúc này ra ngoài thì cũng chán thật, bên ngoài có vài người
thích quy tắc ngầm đang chiến đấu trong rừng, thả Nghiêm Húc ra nhỡ chói mù mắt anh thì sao?
Thực ra Thiên Thảo không biết, trước khi tới thì mắt Nghiêm Húc đã bị chói mù rồi, còn có thể như thế cơ à… Anh đi
tìm Thiên Thảo, không đúng lúc, một cô gái bắt chuyện với anh, nhưng
cũng vừa khéo để anh thấy Thiên Thảo.
“Nhớ em quá.” Nghiêm Húc nói.
“Này, nhớ em cũng có hạn độ thôi chứ, không phải mới tách ra sau khi khai mạc hội giao lưu à ~” Thiên Thảo bị Nghiêm Húc chọc ngứa, híp mắt cười
khanh khách.
“Anh sợ em bị những người khác chơi quy tắc ngầm, nên vẫn luôn tìm em.”
“Ai dám chứ?”
“Bị nhận nhầm thì sao.”
Thiên Thảo gạt mái rũ xuống trên trán Nghiêm Húc ra, không thể phủ nhận, ở bên cạnh Nghiêm Húc cô có cảm giác an toàn tuyệt đối.
Anh ấy sẽ thật sự thay đổi và hành động để chăm sóc cô, bảo vệ cô, giữ gìn
cô. Từ khi đổi thân thể, Thiên Thảo chưa từng bị quấy rối lần nào. Nhưng cũng có thể là do thân thể này, cô ấy có gia thế mạnh mẽ, quan trọng
nhất là không có đặc chất hấp dẫn 360 độ không góc chết, khiến người ta
muốn XX của nữ chính AV.
Rất tốt rất tốt, yên bình yên bình.
Ở phòng nghỉ chuẩn bị riêng cho Nguyễn Tây, Thiên Thảo bị Nghiêm Húc “quy tắc ngầm” rất lâu, Nghiêm Húc vẫn định làm nữa, nhưng bị Thiên Thảo
ngăn lại, vì lễ bế mạc sắp tới.
Nghiêm Húc chỉnh lại quần áo đi
lấy lệ với ông chú còn lớn hơn anh, Thiên Thảo vừa chỉnh lại quần áo vừa nghĩ cớ lấy lệ với Nguyễn Tây.
Nhưng đúng lúc này, một chuyện
rất kinh dị đã xảy ra, Thiên Thảo phát hiện, tấm vải phủ piano mà trước
đó Nguyễn Tây bảo cô đi lấy chữ ký kia vậy mà… vậy mà trong trận hỗn
chiến vừa rồi bị cô đè xuống, còn dây phải… sản phẩm màu trắng vô cùng
hút hồn.
Thời gian lúc đó quá trùng hợp, cô đang nghĩ cách cứu
chữa, cửa phòng nghỉ đã bị gõ, tiếng Nguyễn Tây truyền từ ngoài vào:
“Tiểu Thủy, lấy chữ ký hết chưa?”
Ngay lúc khẩn cấp, Thiên Thảo vội vàng tìm một cây bút máy, trút hết mực lên che dấu vết đi, thực sự là… 囧 chết cô.
Đó, chính là nguyên nhân Nguyễn Tây xé vải phủ piano, cũng là nguyên nhân
Thiên Thảo gọi cô mình tới vì nhìn chằm chằm thấy ánh mắt muốn giết cô
của Nguyễn Tây…
Nguyễn Tây và cô của Thiên Thảo sống chung rất hòa thuận, kiểu tương kính như tân.
Có lần Nguyễn Tây lái xe đưa Thiên Thảo đi tham gia một cuộc thi, không
biết vì sao bỗng hỏi cô: “Trước kia cháu và Nghiêm Húc đã quen nhau rồi
à.”
Trước kia là trước kia nào? Lúc Cửu Thiên Thảo còn sống á?
Thiên Thảo lắc đầu: “Từ hồi tham gia nhạc hội Cái chết của Satan tổ chức lại ấy ạ.”
Nguyễn Tây “ồ” một tiếng, đến địa điểm tranh tài, Thiên Thảo xuống xe, Nguyễn
Tây nhìn bóng lưng cô, bỗng hô một tiếng: “Thiên Thảo.”
Thiên Thảo, theo phản xạ có điều kiện, quay đầu lại, miệng há ra.
Nguyễn Tây nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt không thể diễn tả được.
Thiên Thảo hắng giọng, sau đó nhìn quanh: “Dượng, dượng đang gọi ai thế?”
Nguyễn Tây lắc đầu, thở dài một hơi: “Không có gì, cháu đi thi đi.”
“Vâng ~ cháu biết rồi ~” Thiên Thảo khoát tay với Nguyễn Tây, đi vào trong sảnh nhạc.
Nguyễn Tây nhìn nơi Thiên Thảo đi mất, ngẩn ngơ mãi, sau đó châm một điếu thuốc. Anh ta đúng là bị bệnh thần kinh rồi.
Lần nữa tìm dịp tới mộ táng Cửu Thiên Thảo, Nguyễn Tây đặt bó bách hợp
xuống. Sau hôm nay anh sẽ không trở lại đây nữa, vì trong sinh mệnh của
anh ta đã xuất hiện một cô gái khác, cô gái ấy sẽ làm bạn với anh ta cả
đời này.
Từ nay trở đi, anh ta sẽ học cách trân trọng.
Trân trọng tình cảm của mình, của người khác, và cảm giác có gia đình.
Công việc không phải thứ quan trọng nhất, trước kia cảm thấy chữ “tình” dạy
hư học sinh, giờ lại phát hiện, có thể nó là thứ quan trọng nhất mà con
người ta phải đầu tư từ lúc đến thế giới này.
Xoay người rời khỏi mộ, Nguyễn Tây khởi động xe về thẳng nhà, chuyện cần để ý anh đã để ý
rồi, chỉ hối hận lúc trước chưa trân trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT