Thị vệ đi rất nhanh, loáng cái đã trở về và trên tay cầm theo chiếc hộp
gỗ trầm, mau chóng trình lên cho hoàng thượng. Nhanh chóng mở hộp ra,
Trình Liệt ngạc nhiên khi bên trong không hề có món trang sức nào ngoài
một bức thư đề tên mình, liền mở ra xem. Ánh mắt từ tốn rơi đều trên
từng con chữ, để rồi từ sốt ruột đột nhiên trở nên bất động, biểu cảm
nơi gương mặt đó cũng thay đổi theo, là chút thất thần! Bàn tay cầm bức
thư chậm rãi buông xuôi, hắn không thể ngờ rằng đây lại là những dòng
tuyệt mệnh của người nữ nhân ấy...
Nhận ra biểu hiện phức tạp trên mặt hoàng thượng, nửa kinh ngạc nửa bần thần, Liêu công công đứng bên cạnh khẽ khàng lên tiếng:
- Hồi hoàng thượng, nương nương có báo cho người biết về tung tích...
- Không cần nữa! - Trình Liệt đột ngột cắt ngang, ngữ khí thật trầm - Yêu cầu tất cả thị vệ trở về hoàng cung, không cần tìm kiếm tung tích hoàng hậu.
- Nhưng hoàng thượng...
- Nàng ấy đi rồi, cả đời này cũng không thể quay trở về nữa... Các ngươi mau lui ra ngoài, trẫm muốn yên tĩnh một mình!
Trông dáng vẻ trầm lặng vô hạn của hoàng thượng, Liêu công công cùng những nô tỳ, nô tài có mặt tại đây dường như cũng đoán ra phần nào về sự biến
mất của hoàng hậu, tất cả luồng mắt đều dồn về phía bức thư trên tay vị
quân vương, có lý nào đây chính là thư tuyệt mệnh...? Rồi ai nấy đồng
loạt giật mình khi nghe giọng Trình Liệt vang lớn: "Trẫm nói các ngươi
mau lui ra ngoài!", thì liền vội vội vàng vàng đứng dậy và rời khỏi thư
phòng. Khi cánh cửa khép lại, không gian nơi đây trở nên tĩnh lặng đến
khó tả, ấy vậy vì sao trong lòng Trình Liệt lại như phong ba bão táp,
trận cuồng phong đó muốn quét đi bao nhiêu thứ đang tồn tại ở đây. Hắn
ngồi phịch xuống long toạ, ánh mắt mười phần mang nỗi trống rỗng rạn nứt hướng vào hư không phía trước, miệng muốn gào lên câu hỏi: "Vì sao...?
Du Ca, vì sao nàng lại làm như vậy?" thế nhưng chỉ có thể câm lặng trong nỗi bi ai vô hạn.
Trên đường trở về Phụng Hoa cung, Xuân Nhĩ
cùng đám cung nữ và thái giám khóc thút thít, ai nấy đều nhìn nhau bằng
đôi mắt nhoè lệ.
- Xuân Nhĩ tỷ, có thật hoàng hậu nương nương đã
đi tìm cái chết? Hoàng thượng đọc xong bức thư của nương nương thì mang
vẻ đau khổ, còn nói người mãi mãi không trở về nữa... Đó đúng là thư
tuyệt mệnh của nương nương sao?
Nghe một nha hoàn vừa khóc vừa
hỏi, Xuân Nhĩ không biết phải đáp lời thế nào, môi mím chặt lại để ngăn
âm thanh nức nở trong cổ họng, lòng có lẽ cũng nghĩ rằng hoàng hậu không phải chỉ đơn giản xuất cung mà là tìm đến cái chết! Nàng ta nhớ lại
biểu hiện khác lạ ngày hôm qua của nương nương, cả những lời dặn dò như
thể sắp đi xa, để rồi bây giờ nàng ta mới hiểu ra mọi chuyện.
Tiếng khóc của Xuân Nhĩ và đám cung nữ càng lớn hơn, để rồi cùng lúc đó có
một người đã vô tình nghe thấy, là Thu Tạ! Nàng ta bất động đứng phía
sau bức tường gần đó, ban nãy đi ngang qua đã nghe thấy tiếng khóc của
đám cung nhân ở Phụng Hoa cung nên nán lại xem thử là chuyện gì, nào ngờ lại biết rằng Du hoàng hậu vừa rời khỏi hoàng cung, còn để lại thư
tuyệt mệnh cho hoàng thượng. Nàng ta liên tục tự hỏi, có thật Du Ca đã
đi tìm cái chết? Là vì mất đi đứa con, vì phải chịu đựng nỗi oan khuất
kia cho nên nàng mới...? Tiếp theo Thu Tạ thẫn thờ quay lưng rời khỏi,
bước được vài bước thì chợt nhiên dừng lại, kỳ lạ thay đôi mắt của nha
hoàn này từ vô hồn chuyển sang kiên định đến khó hiểu, sau cùng nàng ta
không quay về Nhàn Ninh cung báo tin quan trọng ấy cho Triệu quý phi
biết mà hướng về phía cổng hoàng cung đi tới...
Kể từ lúc đọc bức thư của Du Ca để lại, Trình Liệt ở mãi trong ngự thư phòng chẳng hề ra
ngoài nửa bước, cũng không gọi Liêu công công lần nào khiến ông ta đứng
bên ngoài cửa phòng cứ sốt ruột đi qua đi lại. Màn đêm dần buông, những
ánh nến bên ngoài đều được thắp sáng duy có nơi thư phòng vẫn chìm trong bóng tối cô tịch. Trên long toạ, Trình Liệt ngồi yên lặng, chẳng hiểu
vì sao trong lòng vừa mang một nỗi đau nặng trĩu vô cùng mà lại có thể
lặng im như vậy, trong khi bản thân rất muốn làm điều gì đó để giải
phóng cơn đau khổ sở này. Thế ra bây giờ mới biết, cho dù là hoàng đế
chí cao vô thượng ngồi trên vạn người thì cũng không thể làm được gì
trước những đớn đau mất mát. Hắn giữ nguyên tư thế không đổi, ngồi nhắm
mắt và bàn tay đưa lên bóp nhẹ vầng trán, cũng chẳng biết thời gian lúc
này là mấy khắc. Hắn đã ngồi rất lâu, rất lâu, bên tai nghe tiếng điểm
canh không rõ bao nhiêu lần, để rồi sau đó bừng tỉnh vì có tiếng mở cửa
vang lên.
- Muôn tâu hoàng thượng, nô tài có chuyện quan trọng cần bẩm báo!
- Trẫm đã nói không được làm phiền trẫm...
- Nhưng thưa hoàng thượng, nha hoàn Thu Tạ ở Nhàn Ninh cung vừa đem đến
một nhân chứng vô cùng quan trọng, nói rằng y chính là kẻ đã mạo danh
bút tích của hoàng hậu nương nương viết ra bức mật thư tạo phản kia!
Giọng Liêu công công đầy gấp gáp lẫn rõ ràng khiến Trình Liệt liền mở mắt ra...
Không quá lâu sau, ngự thư phòng đã được thắp nến sáng, Trình Liệt vẫn ngồi
trên long toạ, hầu bên cạnh là Liêu công công đang hướng mắt xuống hai
kẻ đang quỳ bên dưới, một là Thu Tạ và người còn lại được gọi là "nhân
chứng mấu chốt" của vụ việc mật thư tạo phản kinh động vừa qua, Phan
tiên sinh! Quan sát một lượt xong, Trình Liệt bấy giờ mới cất tiếng,
giọng trầm nhưng rất rõ:
- Ngươi nói đây chính là kẻ đã mạo danh bút tích của hoàng hậu nương nương?
Đang dập đầu hành lễ, Thu Tạ chậm rãi ngẩng mặt lên và hít sâu một hơi, bởi
lòng hiểu rõ những lời sắp nói ra đây sẽ mang đến quyết định sau cùng,
đáp rằng: "Hồi bẩm hoàng thượng, đúng là như vậy!" sau đó kể lại tất cả
kế hoạch do chính Triệu quý phi đứng phía sau dàn xếp, từ việc gài bẫy
Du Ca gặp mặt Tần Chinh trong vườn mai đêm đó, đến chuyện bức mật thư
tạo phản do chính Phan tiên sinh thuộc dòng họ lưu truyền nghề sao y bút tích làm ra hòng giá hoạ cho hoàng hậu, cả chuyện Bách Hợp bị gã thị vệ ở Nhàn Ninh cung đe doạ buộc làm nhân chứng giả và cuối cùng là việc
nàng ta không hề xử lý Phan tiên sinh theo lời dặn từ chủ nhân! Lần đó,
Thu Tạ dẫn dụ Triệu quý phi nói ra nơi giam cầm Phan tiên sinh cốt là
muốn biết nhân chứng quan trọng này đang ở đâu. Nàng ta dự tính lúc nào
thích hợp sẽ lén rời cung, đến chỗ mật thất ngoại thành kiểm chứng.
Nhưng sau khi hay tin hoàng hậu tự vẫn thì nàng ta quyết định không thể
chần chừ thêm, vì thế đã mua chuộc một thị vệ gác cổng hoàng cung để
được ra ngoài. Quả nhiên khi đến căn mật thất kia, nàng ta phát hiện
Phan tiên sinh đang bị giam cầm tại đây, thân thể vẫn bình thường duy có lưỡi đã bị cắt mất để không thể kêu cứu!
Lời kể từ Thu Tạ kéo
dài hơn nửa canh giờ thì kết thúc, sự thật này không khỏi làm Liêu công
công bất ngờ! Hoá ra kẻ đứng phía sau kế hoạch tinh vi xảo quyệt này lại là ái phi họ Triệu! Thảo nào Bách Hợp có bị tra khảo đến mấy cũng không khai, bởi Triệu quý phi đem gia quyến ra đe doạ nàng ta. Ông ta đưa mắt nhìn qua vị hoàng thượng còn im lặng, chẳng rõ người nghĩ gì mà nét mặt lạnh lẽo đó trở nên đáng sợ, tiếp theo nghe lệnh đưa giấy bút cho Phan
tiên sinh, bảo y sao chép lại bút tích của hoàng hậu lần nữa. Một lúc
sau, giấy được trình lên và Trình Liệt xem qua, quả nhiên đúng y hệt! Có nghĩa những gì Thu Tạ kể hoàn toàn là thật!
Ngẫm lại, Trình Liệt ngay từ đầu cũng có nghi ngờ Triệu quý phi, tuy nhiên tình hình trước
mắt hắn muốn xử lý Tần gia và Du gia xong xuôi rồi mới điều tra kẻ chủ
mưu ở phía sau. Thời gian này hắn cũng sai người âm thầm theo dõi Nhàn
Ninh cung nhưng chẳng phát hiện điều gì khả nghi, thế ra thủ phạm thật
chính là nàng ta! Trong lòng đã rõ mười mươi rồi tuy nhiên hắn còn điều
này chưa tỏ:
- Ngươi vốn là nha hoàn thân tín của Triệu quý phi,
vì sao lại đứng ra vạch trần âm mưu của nàng ta trong khi đáng lý phải
che giấu mới phải?
Thu Tạ đoán thể nào hoàng thượng cũng hỏi điều này, có lẽ không riêng gì người ngồi trên long toạ kia mà chắc chắn
ngay cả Triệu Mỹ Nhân cũng kinh ngạc thay trước việc nha hoàn thân tín
bao năm của mình dám bán đứng chủ nhân, chậm rãi trả lời với ánh mắt
bình thản như thể nhớ lại:
- Nô tỳ là nha hoàn do chính Triệu quý phi nương nương đem từ Việt Lương qua Bắc Đại, mang theo lòng trung
thành tận tuỵ phục vụ người, cả đời cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện
bán đứng chủ! Thế nhưng vào cái đêm hôm đó, lúc ở doanh trại quân địch ở núi Giản, khi gã tướng quân nước Chu vung kiếm lên thì chính quý phi đã kéo nô tỳ ra làm bia đỡ! Nếu lúc đó không có hoàng hậu nương nương cứu
thì cái mạng này đã xong rồi! Phận làm nô tỳ chấp nhận hi sinh vì chủ
nhưng không có nghĩa là bán rẻ sinh mạng bất cứ lúc nào. Triệu quý phi
đối với nô tỳ chẳng những là chủ tớ mà còn như thể tỷ muội, bởi nô tỳ
theo hầu hạ người từ khi còn rất nhỏ vì vậy luôn tin rằng dù người có hi sinh ai đi nữa thì đó cũng không phải là Thu Tạ, nhưng nô tỳ đã lầm...
Hoàng hậu nương nương cứu nô tỳ thoát khỏi sự cưỡng bức của đám quân
nước Chu, còn cứu cả mạng nô tỳ, tuy lòng dạ nô tỳ xấu xa nhưng vẫn hiểu có ơn phải trả. Đó là tất cả lý do, thưa hoàng thượng!
Bây giờ
Trình Liệt đã hiểu, Thu Tạ đi đến bước đường này vì trong lòng mang nỗi
oán trách đối với vị chủ nhân mình theo hầu hạ suốt nhiều năm đồng thời
cũng vì muốn giải nỗi oan cho Du Ca xem như là trả ơn. Sự việc chưa dừng ở đó, bởi hắn còn được nghe nha hoàn này kể lại sự việc Triệu quý phi
sẩy thai cách đây mấy tháng trước, với câu khẳng định "là chính nương
nương tự uống hồng hoa hòng đổ cho Bạch phi nương nương". Thế là tất cả
nghi vấn đều được sáng tỏ!
- Vậy ra lần đó, hoàng hậu nương nương đã vạch trần đúng về Triệu quý phi nương nương.
Liêu công công vừa nói vừa nhìn sang Trình Liệt lúc này xuất hiện sự phẫn nộ trong lòng, bàn tay đặt trên bàn từ từ siết lại, cùng lúc nghe Thu Tạ
lên tiếng:
- Nô tỳ đã nói hết những điều cần nói, nhân chứng mấu
chốt cũng đã mang đến cho hoàng thượng, nô tỳ không hối hận về việc đã
làm chỉ tiếc thay nếu hành động sớm hơn thì đã cứu được hoàng hậu nương
nương! Bây giờ nô tỳ phải hoàn thành nghĩa vụ của một cung nữ nước Việt
Lương...
Dứt lời, Thu Tạ lập tức rút dao ra tự sát, xem như đây
là án tử dành cho việc bán đứng chủ nhân. Thân thể nàng ta đổ gục xuống, dòng máu tươi chảy ra từ bụng. Liêu công công nhanh chóng đến gần xem
xét, nàng ta chết rồi! Sau đó thấy hoàng thượng đứng dậy, ngữ khí băng
giá khi nói lập tức đến Nhàn Ninh cung!
Không hề biết một cơn
cuồng phong dữ dội sắp kéo đến nên Triệu Mỹ Nhân ở tẩm cung đang ngủ say thì đột nhiên tỉnh giấc khi nghe âm thanh rất lớn vang lên liền chậm
rãi ngồi dậy, đúng lúc nghe tiếng của một cung nữ sốt sắng: "Hoàng
thượng! Hoàng thượng!" thì nàng ta không khỏi bất ngờ khi trời còn chưa
sáng mà Trình Liệt đã đến Nhàn Ninh cung này, lý nào là do hoàng thượng
nhớ nàng ta? Trong lòng sung sướng vô cùng nên lập tức xuống giường, vừa hay cửa tư phòng mở tung và Trình Liệt bước vào, Triệu Mỹ Nhân lả lướt
chạy đến định ôm choàng lấy hắn nũng nịu thì thình lình một cú tát như
trời giáng đánh vào khuôn mặt xinh đẹp kia khiến ngũ quan như muốn lệch
sang một bên. Nàng ta ngã nhào xuống đất say sẩm đầu óc, tiếp theo đưa
tay sờ má rồi quay qua nhìn hắn, ngỡ ngàng hỏi:
- Hoàng thượng cớ sao lại đánh thần thiếp?
- Tiện nhân như thế mà dám đụng vào trẫm ư? Người đâu!
Sau tiếng hô vang như sấm từ Trình Liệt, từ bên ngoài thị vệ lôi Phan tiên
sinh vào bên trong cùng với gã thị vệ đã theo lệnh Triệu quý phi đến chỗ Bách Hợp đe doạ, gã bị ném xuống đất với hai cánh tay bị chặt đứt máu
chảy xối xả, nằm rên rỉ nhìn về phía chủ nhân cầu cứu. Đối diện, Triệu
Mỹ Nhân mặt mày biến sắc trở nên trắng nhợt, phần vì kinh hãi trước việc hoàng thượng độc ác xuống tay với gã thị vệ và phần vì nhận ra kẻ đang
quỳ bên cạnh là Phan tiên sinh, người mạo danh bút tích của hoàng hậu.
Nàng ta tự hỏi vì sao ông ta ở đây trong khi đáng lý đã bị Thu Tạ xử lý
từ lâu rồi! Còn đang bần thần thì nàng ta nghe Liêu công công hỏi rõ:
- Triệu quý phi nương nương có nhận ra hai kẻ này không?
- Ta không biết đó là ai! Không biết gì cả...!
- Nương nương không cần phải chối, toàn bộ kế hoạch do người dàn dựng
hòng giá hoạ cho hoàng hậu nương nương, Tần tướng quân và Du tướng quân
đều đã sáng tỏ! Chính nha hoàn Thu Tạ đã đem mọi chuyện kể rõ, thậm chí
còn mang cả nhân chứng Phan Cung này đến trước hoàng thượng! Ban nãy, gã thị vệ này cũng đã khai rồi, quý phi nương nương còn gì để nói?
Dĩ nhiên, Triệu Mỹ Nhân thất thần đến dường nào, không những kế hoạch bại
lộ mà kẻ đứng ra tố giác lại chính là nha hoàn thân tín nhất của mình,
Thu Tạ! Tức thì mỹ nhân họ Triệu lắc đầu liên tục đồng thời lết đến chỗ
Trình Liệt đang đứng, trông bóng dáng đó cao lớn uy quyền mà cũng lạnh
lẽo vạn phần, nắm lấy vạt áo không động từ quân vương mà bật khóc nức
nở:
- Thần thiếp sai rồi, hoàng thượng! Người hãy tha cho thần
thiếp! Thần thiếp sẽ đến trước mặt hoàng hậu nương nương dập đầu xin tạ
tội!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT